Đông Chí

Chương 69: Ngoại Truyện 9




Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Cuối tuần, cuộc thi hùng biện được tổ chức ở nhà hát lớn, cách nhà khá xa nên Lục Yên sợ mình bị trễ giờ, chưa đến 7 giờ sáng cô đã tỉnh dậy chuẩn bị đi thi.
Người đi đường không nhiều, đường không tắc, ngay cả bến chờ tàu điện ngầm cũng vắng hơn hẳn mọi ngày.
Nhưng ngay khi Lục Yên vừa ngồi lên tàu điện ngầm, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện.
Mấy lần trước cảm giác ấy chỉ xuất hiện vào lúc chập choạng tối, nhưng đây là lần đầu tiên nó xuất hiện vào ban ngày, ngoài mặt Lục Yên vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng mắt thì len lén nhìn những người xung quanh.
Vào một buổi sáng cuối tuần, trên xe trừ các bác gái trung niên mới đi dạo công viên về, cũng chỉ có học sinh giống cô.
Quan sát một lúc, Lục Yên lại thấy nghi ngờ: Rốt cuộc là thật sự có người đang theo dõi cô, hay chỉ là do cô quá căng thẳng nên mới xuất hiện ảo giác?
Khi cô tới nhà hát lớn vẫn chưa đến 8 giờ. Có khá nhiều thầy trò trường Thất Trung đến cổ vũ cho nhóm Lục Yên, ngoài ra cũng có không ít học sinh trường khác tụ tập ngoài cửa.
Thấy Đặng Mạn và Đường Khiết, Lục Yên lập tức kể lại chuyện lạ mà cô gặp phải mấy ngày nay cho hai người. Nhưng mà ba người chưa kịp thảo luận giải pháp cho chuyện này thì cuộc thi chính thức bắt đầu.
Giang Thành Ngật và Vương Na được phân vào tổ A, còn Lục Yên và Vu Mậu được phân vào tổ B.
Tổ A thi trước.
Đến lúc Lục Yên bước xuống khỏi sân khấu, Giang Thành Ngật và Vương Na đã thi xong được một lúc.
Nhà hát lớn có rất nhiều phòng, sau khi thi hùng biện xong giám thị yêu cầu cô và Vu Mậu chờ ở một căn phòng khác.
Trong phòng cũng có những thí sinh khác, mọi người đều đang thảo luận về cuộc thi hùng biện vừa rồi. Giang Thành Ngật và Vương Na cũng ở đây.
Giang Thành Ngật có vẻ quen biết với một nam sinh trường khác, khi Lục Yên vào phòng, hai người đang nói chuyện rất sôi nổi.
Vu Mậu có vẻ rất lo lắng về kết quả của cuộc thi vừa rồi, nói vài câu với Lục Yên xong, anh ta lo lắng lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho ai đó.
Vương Na cũng không khá hơn Vu Mậu là bao, có vẻ như cô ấy rất muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của Giang Thành Ngật và bạn của anh, nhưng hiển nhiên là Giang Thành Ngật không muốn cho cô ấy có cơ hội xen vào, cô ấy đứng một lúc rồi đến bên cạnh Lục Yên, lo lắng cười cười: “Không biết khi nào thì có kết quả nhỉ.”
Vốn Lục Yên khá tự tin, nhưng vừa rồi cô cũng để ý đến các phần thi của các thí sinh khác, cũng biết là núi này cao còn có núi khác cao hơn. Nhất là trong quá trình thi, Vu Mậu quá hồi hộp, nên nói cũng không tốt lắm, hẳn là cũng ảnh hưởng ít nhiều đến kết quả. Vì vậy rốt cuộc hai người có đạt được giải hay không thì cô cũng không rõ lắm.
Một lúc sau, có kết quả cuộc thi, Giang Thành Ngật và Vương Na thuận lợi đứng ở top 3, mà Lục Yên và Vu Mậu vì ít hơn họ 0,5 điểm nên đành phải xếp thứ 4, không vào được vòng chung kết.
Đây là lần đầu tiên Lục Yên tham gia vào mấy cuộc thi kiểu này mà lại không vào được vòng chung kết, cô chán nản, đeo cặp sách lên vai, buồn bã đi ra khỏi phòng.
Vu Mậu đuổi theo cô, áy náy nói: “Lục Yên, xin lỗi, nếu vừa rồi tớ không quá hồi hộp, có lẽ chúng ta sẽ vào được trận chung kết.”
Kiểu thi thố này đề cao tính đoàn kết, đây là chuyện của hai người, làm sao có thể đổ hết lên đầu của Vu Mậu được.
Cô lắc đầu, an ủi anh ta: “Xếp thứ 4 cũng tốt rồi, năm nay chưa vào được trận chung kết, thì sang năm sau chúng ta vẫn còn cơ hội mà. Nếu như còn lần thi sau, thì cố gắng hơn nữa là được rồi.”
Vu Mậu vẫn cảm thấy rất áy náy, “Lục Yên, cậu khát nước không? Tớ đi mua nước cho cậu nhé.”
Nói xong, Lục Yên chưa kịp từ chối, anh ta đã co chân chạy mất.
Lục Yên đi được vài bước, Vương Na chạy qua như một cơn gió, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho cha mẹ: “Cha mẹ, con được vào trận chung kết rồi!!!” Nhìn là biết cô ấy đang vui đến cỡ nào.
Một lát sau, Giang Thành Ngật cũng đi ra, đi qua Lục Yên anh còn quay sang nhìn cô một cái.
Lục Yên vốn đang rất buồn, thấy ánh mắt của Giang Thành Ngật, cảm thấy anh đang cố ý khoe khoang, thấy phiền càng thêm phiền, không nhịn được lườm anh một cái.
Lườm xong, cô lại hối hận. Mình có thể tỉnh táo, khách quan an ủi Vu Mậu, vậy thì dựa vào điều gì mà cô lại giận cá chém thớt với Giang Thành Ngật chứ? Tự dưng lại đi gây sự với anh làm gì vậy?
Anh hơi ngẩn ra.
Lục Yên lúng túng, vội vàng quay đi nhìn chỗ khác.
Rạp hát lớn được xây theo phong cách thời thực dân, sàn gỗ sơn đỏ, ngoài hành lang có những chiếc cửa sổ sát đất rất lớn. Để hợp với phong cách kiến trúc nơi này, khu vườn phía sau tòa nhà có trồng những cây chuối tây xanh mướt, phóng tầm mắt ra xa đều là một màu xanh biếc.
Những học sinh khác đã đi về từ bao giờ rồi, cả hành lang lớn như vậy chỉ còn lại mỗi cô và Giang Thành Ngật.
Giang Thành Ngật đi vài bước, rồi dừng lại, cách cô một khoảng không gần không xa.
Phát hiện anh không định rời đi, cô cố tỏ vẻ bình thường, nhưng tim lại đập nhanh như trống, sống lưng cũng dần thẳng tắp.
Ngay vào lúc này, Vu Mậu cũng trở lại, đi sau anh ta còn có Đường Khiết và Đặng Mạn.
“Lục Yên.” Thấy cô, hai người lập tức chạy đến.
“Ơ? Giang Thành Ngật?” Vu Mậu và Đường Khiết vừa đến gần, lập tức dừng bước.
Đặng Mạn đã sớm phát hiện ra chuyện giữa Lục Yên và Giang Thành Ngật nên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ kéo tay Lục Yên, nói: “Đi thôi, chẳng phải cậu nói gần đây có người theo dõi cậu hay sao. Nhân lúc còn sớm thì tớ với Đường Khiết đưa cậu về.”
Vu Mậu mua một đống đồ uống, đang định chia cho mọi người, nghe Đặng Mạn nói vậy, giật mình: “Theo dõi? Lục Yên, có người theo dõi cậu?”
Giang Thành Ngật vốn định rời đi, nghe mấy lời này xong lại dừng lại.
Đường Khiết nói: “Bây giờ Lục Yên mới chỉ hơi nghi ngờ thôi, dù sao thì cậu ấy cũng không thấy tận mắt ai theo dõi mình, nhưng mà bây giờ có nhiều biến thái như vậy, chuyện này chắc chắn không phải chỉ là ảo giác của Lục Yên thôi đâu. Nhưng mà không biết kẻ nào lại làm ra chuyện này nữa, ngày nào cũng hù dọa Lục Yên. Nếu không muốn chết thì tốt nhất là đừng để tớ bắt được.”
Đường Khiết và Đặng Mặn sợ xảy ra chuyện, đưa Lục Yên về nhà xong lại ở nhà cô chơi đến trưa mới về nhà mình.
Hôm sau, đến sân bóng rổ luyện tập, Lục Yên không thấy Giang Thành Ngật đâu, về sau mới biết, vì đã vào được vòng chung kết nên khoảng thời gian tới Giang Thành Ngật và Vương Na sẽ tập trung vào việc luyện nói.
Tan học vào lúc chạng vạng tối, đường phố có vẻ rất bình yên, Lục Yên âm thầm thở phào, nhưng nào ngờ cảm giác bị rình mò hôm trước lại xuất hiện.
Lần này Lục Yên cảm thấy thật sự sợ hãi, một lát sau mẹ cô về, cô lập tức kể chuyện này với bà.
Lo con mình xảy ra chuyện, ngày hôm sau bà tự mình đưa Lục Yên đi học, đồng thời cũng quyết định là từ tuần tới sẽ đích thân đưa đón Lục Yên.
Thứ tư, Lục Yên đến sân bóng rổ tập luyện, đột nhiên thấy trong sân có thêm vài cậu nam sinh lạ. Hỏi ra mới biết, sân bóng rổ trường Tam Trung đang sửa chữa, nên họ sang mượn sân của Thất Trung để tập luyện, huấn luyện viên của trường Tam Trung còn đề nghị: Nhân cơ hội này, ngày mai hãy tổ chức luôn một cuộc so tài giữa hai trường.
Nhảy một lúc, đến đoạn đổi đội hình, Lục Yên quay người một cái, nhìn ra phía khu nghỉ ngơi, chỉ thấy Giang Thành Ngật đang ngồi dựa lưng vào tường, vừa uống nước, vừa nhìn chằm chằm vào một nam sinh.
Trước giờ cô chưa từng thấy Giang Thành Ngật nhìn ai như vậy, cảm thấy có chút kì lạ, nên cũng nhìn theo anh, chỉ thấy người kia là một nam sinh rất cao to, dáng vẻ rất xa lạ, hẳn là học sinh trường Tam Trung.
Thấy cô nhìn sang, anh ta đỏ mặt, cười với cô một cái.
Hôm sau, Lục Yên định tan học thì ở lại xem hai trường thi đấu bóng rổ một lúc, nhưng vì buổi tối mẹ cô phải tăng ca, sau khi đón cô về nhà còn phải quay lại cơ quan làm việc, nên không đồng ý cho cô ở lại trường.
Lục Yên không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn theo mẹ về nhà.
Sáng hôm sau đến trường, Lục Yên vừa vào phòng học, đã nghe thấy các bạn học bàn tán: “Nam sinh đội bóng rổ thể lực tốt thật đấy. Hôm qua thật kích con mẹ nó thích, các cậu không để ý là nam sinh kia suýt bị đánh đến hộc máu à, huấn luyện viên còn không kéo được hai người ra.”
Đường Khiết đang ăn bánh mì, thấy Lục Yên tới lập tức kéo cô ngồi xuống: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Lục Yên ngạc nhiên đặt cặp xuống: “Có chuyện gì thế?”
Đường Khiết vội đáp: “Cậu vẫn chưa biết? Tối hôm qua trong lúc thi đấu bóng rổ, Giang Thành Ngật đánh tên nam sinh biến thái của Tam Trung một trận đấy.”
Giang Thành Ngật? Đánh nhau?
Lục Yên giật mình: “Sao lại thế?”
“Thì nam sinh kia theo dõi cậu. Ừm hôm qua hắn bị tóm tại trận.” Đặng Mạn bổ sung, “Đúng rồi, không ngờ tên biến thái đó lại là học sinh, lại là học sinh trường Tam Trung nữa chứ. Giang Thành Ngật và đám bạn cậu ta theo dõi mấy ngày liền, không những vạch trần được thân phận của người kia, mà còn chụp được cả quá trình theo dõi của hắn ta nữa. Hắn đúng là tên biến thái, mấy ngày nay hắn theo dõi cậu tận 2 lần. Một lần là ở trường học, chỉ lộ mặt ra rồi đi mất, lần thứ hai thì quá đáng hơn, tí nữa thì theo cậu về đến tận nhà.”
Lục Yên nhíu mày, “Tên này đúng là buồn nôn. Sau đó thì sao?”
“Hôm qua hai đội thi đấu xong, mọi người vẫn chưa về hết, Giang Thành Ngật đến hỏi hắn ta có phải hắn đã hù dọa cậu không. Nam sinh kia sống chết không chịu nhận, Giang Thành Ngật không nói nhiều, nắm lấy cổ áo người kia rồi đánh túi bụi. Mọi người đều bị dọa đến bối rối. Sau đó mấy huấn luyện viên cùng nhau xông vào thì mới kéo được Giang Thành Ngật ra. Có cả ảnh làm bằng chứng, nam sinh kia không chối cãi được gì nữa. Nhưng mà Giang Thành Ngật cũng ác thật, đánh nam sinh kia đến gãy cả răng. Sáng sớm nay phụ huynh hắn ta đã hùng hổ kéo đến trường mình. Nghe nói nhà này có mở công ty gì đó, chắc giận quá nên đến cậy quyền cậy thế. Nhưng mà, Giang Thành Ngật trước giờ chưa bao giờ gây chuyện, lần này lại quậy một trận như vậy, không biết sẽ bị phạt thế nào đây?”
“Thế Giang Thành Ngật có bị thương không?”
“Chắc là cũng có đi, đừng quên là tên biến thái kia cũng ở trong đội bóng rổ.”
Đợi đến trưa, Lục Yên cảm thấy rất phiền lòng.
Lớp tan học xong, Lục Yên nói dối rằng thầy có chuyện tìm mình, đợi Đặng Mặn và Đường Khiết đều đi ra ngoài ăn cơm, cô liền chạy đến lớp A3 ‘hỏi thăm’ Giang Thành Ngật, ngó vào đó nhìn một cái, không thấy Giang Thành Ngật, chạy ra ngoài sân bóng rổ, nhưng vẫn không thấy anh.
Cô đành chạy ra ngoài trường mua đồ ăn trưa, đi ngang qua tiệm thuốc, lập tức đi vào mua một chai cồn i-ốt và một gói bông băng để lát gặp Giang Thành Ngật thì đưa chúng cho anh.
Nhớ đến chuyện mấy hôm nay mẹ đã bận rộn sứt đầu mẻ trán, buổi chiều cô liền nhắn tin cho mẹ, nói người đã theo dõi cô đã bị bắt, tan học xong, cô và Đường Khiết sẽ về nhà cùng nhau.
Chạng vạng tối, lúc đi qua sân bóng rổ với Đường Khiết và Đặng Mạn, cô hơi do dự một lúc, sau đó bảo hai người đến cổng trường đợi cô một lúc, rồi cô đến sân bóng rổ tìm Giang Thành Ngật.
Nào ngờ anh vẫn chưa tới, cô nghĩ thầm trong đầu, nếu ngày mai thấy anh thì đưa anh sau vậy.
Đi một đoạn, cô lại nhớ ra, buổi chiều Đường Khiết nói Giang Thành Ngật có thể bị phân xử vì chuyện này, lại chần chừ. Nghĩ một lúc rồi lại quyết định quay về lớp A3 nhìn một lần nữa.
Tòa nhà học rất yên tĩnh, đến lớp A3, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện. Vừa nhìn vào trong đã thấy Giang Thành Ngật và một số nam sinh đang trong phòng. Mọi người đang nói chuyện rất rôm rả, chỉ có anh là yên lặng không nói gì.
Cô còn chưa nhìn rõ xem anh bị thương ra làm sao thì người trong phòng đã phát hiện ra cô.
“Lục Yên?” Một nam sinh đi ra cửa.
Lục Yên cười một tiếng, không thể không nhắm mắt đi vào.
Mấy nam sinh kia dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai người, vắt áo khoác lên vai, cười hì hì rời đi.
Giang Thành Ngật dựa vào cửa sổ, bình tĩnh nhìn cô đến gần.
Lục Yên đến gần anh mới phát hiện, trán, sống mũi và khóe miệng của anh đều bị bầm dập, các vết thương đều chưa kết vảy, tối qua anh đã xử lý qua rồi, nhưng vì quá qua loa nên chúng đang có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Còn những chỗ khác vì có quần áo che đi, nên cô cũng không nhìn ra anh có bị sao không.
Nhưng nhìn anh có vẻ vẫn rất khỏe mạnh, vết thương cũng không quá nặng.
“Cậu có sao không?”
Anh không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô để túi xuống, lấy bông và cồn ra nói thẳng: “Nếu không xử lý cẩn thận, vết thương của cậu sẽ nhiễm trùng đấy.”
Nói xong, thấy anh không có ý phản đối, cô liền đưa bông cồn cho anh.
Anh không nhận: “Tôi không nhìn thấy được.”
Cô nhìn anh, anh bất động.
Anh nhìn xuống cô, trong mắt đầy vẻ cố chấp.
Giằng co một lúc, cô quyết định lùi lại một bước, lại giơ miếng bông lên một lần nữa, thoa thuốc cho anh, dù sao thì cũng chỉ có vài vết thương nhỏ, chỉ cần lau một lúc là xong.
Nhưng miếng bông còn chưa chạm vào mặt anh, đột nhiên anh đưa mặt xuống, nắm lấy cổ tay cô: “Nghĩ kĩ đi. Nếu lau thuốc thì cậu sẽ là người yêu tôi.”
Tim cô đập thình thịch như đánh trống, đối mặt với anh một lúc cô rời ánh mắt đi chỗ khác, đưa tay dặm nhẹ bông lên vết thương trên trán anh, rất nhẹ, rất chậm nhưng không hề do dự.
Mặt anh đỏ bừng lên.
Cô không nhìn vào mắt anh nữa, chỉ tập trung vào việc xử lý mấy vết thương, trán, lông mày, huyệt thái dương, sống mũi, nhẹ nhàng từng chút một. Nhưng mà, cô chưa kịp đặt miếng bông vào khóe miệng anh, thì trước mặt cô tối sầm lại, anh cúi đầu hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.