Lòng ta chua xót, còn là bùa hộ mệnh tiểu thư tặng sao? Hừ, nha đầu thối Nguyệt Nhi chỉ nghĩ cho Mãn Trụ, sao không nghĩ đến đại ca ruột của mình thế? Ta lại nhớ đến Đồng Nhi, hai nha đầu này suốt ngày ở bên nhau, không có lý nào chỉ làm có một phần.
Thế là ta cởi áo lót ra cẩn thận kiểm tra xem, cuối cùng tìm được một đường may ẩn vào trong ở trước ngực, khi mở ra thật sự có một tấm bùa hộ mệnh đỏ bừng bên trong.
Ta vui c.h.ế.t đi dược, thì ra những trận mà ta đánh thắng là nhờ Đồng Nhi cầu xin Bồ Tát phù hộ cho.
Hôm nay, tướng quân mời ông ngoại và ta đến quân doanh để bàn việc quân, các phụ tá nghĩ ra một kế, muốn chia quân thành hai đường, ông ngoại sẽ dẫn quân chủ lực lặng lẽ vượt sông, đi vòng ra sau quân địch bao vây toàn bộ quân địch lại, còn tốp quân sĩ còn lại sẽ ở lại trấn thủ thành trống, thu hút quân chủ lực phe địch.
Tướng quân hỏi ta: “Có sẵn lòng lưu lại trấn giữ thành trì hay không?”
Ta cẩn thận suy diễn tình huống trong đầu, năm nghìn binh mã trấn thủ thành trống, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì trong mười ngày, nếu như mười ngày sau viện quân không đến, thành chắc chắn sẽ bị công phá.
Ông ngoại nhìn ra được nỗi lo của ta, chỉ cười nói rằng, nhất định sẽ đánh tan quân địch trong mười ngày, sau đó sẽ tụ họp với bên quân ta.
Vậy thì còn gì để nói nữa đâu, đây chính là truy cầu phú quý trong cảnh hung hiểm. Ta, ông ngoại và tướng quân cùng đập tay với nhau, đồng thời lập ra lời thề quân sự rằng sẽ thủ thành trong mười ngày, thành còn ta còn, thành mất ta mất!
Lúc ông ngoại lên đường còn nói với ta:
“Tiểu tử, phải bảo vệ thành thật tốt, ông cháu ta sẽ cùng kề vai chiến đấu đến cùng!”
Dân chúng bách tính trong thành đều đã dời đi, lần này sẽ là năm ngàn người giao đấu với năm vạn người, bất kể là ai cũng thấy sợ hãi.
Thế là ta triệu tập quân sĩ lại làm một đợt tổng động viên trước trận chiến: “Các huynh đệ, chúng ta đều là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sau lưng còn có cha mẹ vợ con, chúng ta không chỉ trấn thủ thành trì, mà còn bảo vệ mạng sống cho cả nhà mình. Chỉ cần chúng ta còn sống một ngày thì có bảo vệ người thân thêm một ngày, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn, vinh hoa phú quý đang chờ chúng ta ở trước mắt!”
Năm ngày trước, chúng ta và quân địch vẫn đang trong thế cầm cự, ta tới ngươi lui, đánh nhau rất náo nhiệt.
Mãn Trụ cười nói, vốn tưởng rằng chúng rất lợi hại, thực ra cũng chỉ bình thường thế thôi.
Nhưng ta lại chẳng dám lơ là, trên chiến trường chưa đến giây phút cuối cùng, vậy cũng không thể xem là chiến thắng.
Bắt đầu từ ngày thứ sáu, quân địch bắt đầu điên cuồng đánh tới, liều mạng tấn công vào trong thành.
Ta đoán rằng, ông ngoại đã bao vây quân địch bắt đầu công kích, bây giờ chỉ có đánh hạ thành trì thì chúng mới có thể mở ra một con đường máu, nếu không, đợi khi vòng vây càng lui càng nhỏ lại, chúng chỉ có đường chết.
Thế là bọn ta cũng cấp bách điều chỉnh lại trạng thái, trấn thủ thành thật gắt gao, không hề để lại cho đối phương một chút sơ hở nào.
Ngày thứ chín, cổng thành đã bị phá tan, đây cũng là chuyện xảy ra trong dự kiến, nhân số bên ta dẫu sao cũng ít hơn lại đánh luân phiên đã chín ngày, họ thực sự đã không thể kiên trì được nữa.
Quân địch từ bốn phương tám hướng tràn tới, chúng ta chỉ còn lại một ngàn người, chỉ có thể ẩn nấp ở các ngõ hẻm lợi dụng địa hình quen thuộc để chặn đánh quân thù.
Thành bị phá cũng không sao, chỉ cần không phá bỏ phòng tuyến vậy thì cũng không tính là thất bại.
Một ngàn người đánh đến khi còn tám trăm người, tám trăm người lại đánh tiếp còn năm trăm người, đến sau cùng chỉ còn thừa lại vỏn vẹn ba trăm người.
Ta và Mãn Trụ dẫn đầu đội quân, kiên trì không ngừng chặn g.i.ế.c quân địch trong các góc xó, bọn chúng bị đánh đến sợ hãi, lục soát thành trong dè chừng, chỉ muốn tóm gọn toàn bộ quân chúng ta lại.