Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 1: Hôn lễ




Tiếng pháo nổ vang khắp đất trời. Kèn trống inh ỏi. Kiệu đỏ mười hai người khiêng. Bà mai ba người, tùy tùng theo sau rải hoa ôm rượu cũng có hơn trăm người.
Đây là hôn lễ phong quang nhất từ trước đến nay của Đại Yến. Khắp kinh thành từ phố lớn đến ngõ nhỏ, hầu như đều tốn không ít miệng lưỡi để ca ngợi về hôn lễ này.
Hôn lễ của tứ vương gia Yến Hàn.
Đồng thời…
Cũng là hôn lễ của hắn, thất hoàng tử Bắc Dịch, Phượng Tư.
Phượng Tư được một bà mai đỡ đến bậc cửa của vương phủ. Mắt phượng phía sau tấm khăn đỏ khẽ động, bất giác không tiến thêm bước nào nữa.
Kiếp trước hắn chính là tại bậc cửa này, hoan hoan hỉ hỉ, lòng đầy mong mỏi mà gả vào vương phủ. Hôn lễ này là do hắn đã bỏ ăn bỏ uống, quỳ nhiều ngày dưới trời nắng gay gắt, thề chết không lùi, khẩn xin phụ vương hắn thành toàn.
Phượng Tư trời sinh thông tuệ hơn người, yêu thích âm luật, ngay từ nhỏ đã có thể chơi thành thạo mọi loại nhạc cụ, hiển nhiên cũng sinh ra sự kiêu ngạo và đắc ý riêng. Hắn đi ngao du khắp nơi, ngoài việc kết giao bằng hữu cùng sở thích, còn sưu tầm những khúc phổ hiếm có. Một lần, từ trên tay người bạn, hắn vô tình có được bản sao chép của Đông Lôi Hạ Tuyết, vừa nhìn liền bị trúng tiếng sét ái tình với khúc phổ này. Sau đó, hắn được biết nó do tứ vương gia của Đại Yến viết nên. Hắn không cần gặp qua người liền yêu. Khi phụ vương muốn liên hôn với Đại Yến, bất chấp thiên hạ nhạo báng và chê cười, bất chấp phụ vương phản đối, hắn vẫn cố chấp xin được gả cho Yến Hàn. Phụ vương đã hết mực khuyên can hắn, nói hắn là tâm can của ông, còn nói sẽ đem hoàng vị truyền cho hắn, không ai xứng đáng hơn hắn, nhưng hắn lại ngông cuồng bỏ mặc tất cả.
Thế nên…
Hắn gặp quả báo.
Hắn ở vương phủ ba năm, chịu đủ mọi sự lạnh nhạt của Yến Hàn. Y ghét bỏ hắn như sâu bọ, thậm chí cả việc nhìn mặt hắn cũng thấy bẩn mắt. Bởi vì…hôn lễ kia y không tình nguyện, chỉ là một đạo thánh chỉ ban xuống, buộc y không cách nào không tiếp chỉ. Còn bởi vì…hắn là nam nhân, việc cưới một nam nhân làm vương phi đối với y mà nói là vô cùng sỉ nhục. Yến Hàn có thể ngủ qua đêm ở phòng các thị thiếp, cũng có thể đến thanh lâu bỏ vài rương vàng mua vui, chứ chưa bao giờ ở cùng hắn dù là một khắc. Hắn biết y không đa tình, nhưng y ghét hắn. Vì ghét hắn, y làm mọi thứ để cho hắn phải đau khổ và mất mặt. Sau cùng, hắn không chịu đựng được nữa, quyết định toại nguyện cho y bằng một ly rượu độc tự kết thúc cuộc đời của chính mình.
Đêm đó, trăng sáng sao thưa, hắn hẹn gặp Yến Hàn lần cuối nhưng y không đến. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, lại không người để nói ra, rồi tự cười bản thân ngu ngốc, còn ý nghĩa gì để nói cơ chứ? Do đó, hắn chôn hết mọi lời vào trái tim đã chết, để lại một phong thư cho Yến Hàn và nâng ly rượu độc lên uống.
Trong phong thư, hắn đã viết: “Tâm của vương gia lạnh lùng như băng, tâm của ta lại không đủ nóng rực như lửa. Nếu như đã không thuộc về nhau từ đầu, chỉ có thể nguyện vương gia vạn sự bình an. Trăm kiếp sau này, dù sống dù chết, xin không bao giờ gặp lại.”
Nhưng mà…
Trời đất giễu cợt, hắn lại trọng sinh. Không phải trọng sinh vào lúc nào khác, mà lại trọng sinh vào ngay ngày hôn lễ của hắn và Yến Hàn. Trong mắt người đời hôn lễ này có phong quang bao nhiêu, thì trong mắt hắn, cũng chỉ là một lễ tang được dự báo từ trước mà thôi.
Phượng Tư run rẩy, bước này ngàn vạn lần không muốn bước qua bậc cửa. Bà mai dìu tay hắn, giọng khẩn trương: “Giờ lành đã đến. Tứ vương gia đang đợi, tân nương tử đừng ngại ngùng nữa!”
Phượng Tư siết chặt tay. Hắn không có đường lui, giờ phút này sao có thể nói muốn quay lưng chạy là chạy, bất đắc dĩ phải cắn răng bước qua. Ba bà mai xúm lại khen ngợi: “Phải rồi! Phải rồi. Chúng ta đến nơi rồi.”
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới làm bay mất khăn đỏ trùm đầu của Phượng Tư, để lộ ra khuôn mặt cúi thấp không có chút gì là vui vẻ trong ngày đại hôn linh đình. Sự việc này kiếp trước cũng đã từng xảy ra. Lúc đó, hắn còn ngỡ ngàng nhìn theo chiếc khăn bay, rồi lo âu khi nghe mọi người xôn xao bàn tán rằng mất khăn trùm đầu chính là điềm đại hung. Còn hiện tại, hắn lại bình thản như không, chỉ khẽ nhếch mắt lên nhìn bộ dạng kinh hãi và chật vật của các bà mai khi phải chạy đi tìm chiếc khăn khác thay thế. Trong lòng hắn rất rõ ràng. Hung hay cát không phải bởi chiếc khăn, mà là định mệnh của hắn đã sắp đặt như vậy.
Sau khi tìm được khăn, các bà mai vội vàng trùm lên cho hắn rồi dẫn hắn bước vào trong đại sảnh rộng lớn. Họ trao tay hắn lại cho Yến Hàn. Yến Hàn là vị vương gia nắm giữ binh quyền trọng yếu của Đại Yến. Vì tập võ và thao luyện cung kiếm từ nhỏ, cho dù sở thích hằng ngày là vẽ tranh thì những ngón tay thon dài của y vẫn tràn trề khí lực. Phượng Tư không biết võ. Hắn chỉ từng học qua chút khinh công phòng thân. Khi bị Yến Hàn hùng hổ nắm lấy, bàn tay hắn đau buốt vô cùng nhưng vẫn nín nhịn không lên tiếng.
Phượng Tư và Yến Hàn quỳ xuống trên nệm đỏ thêu chỉ vàng. Trưởng bối của Yến Hàn chính là đương triều đế hậu. Ai cũng đồn đại tình cảm của đế hậu vô cùng thuận hòa, vậy nên mới sinh ra Yến Hàn và ngũ hoàng đệ song sinh của hắn Yến Tần. Thế nhưng, ba năm từng ở trong vương phủ lại tiết lộ với Phượng Tư một sự thật khác. Hoàng đế không yêu thích gì hoàng hậu, ngược lại còn rất chán ghét. Sự ra đời của Yến Hàn và Yến Tần chẳng qua là do hoàng hậu dùng thuốc làm mê hoàng đế. Sau khi hoàng đế tỉnh lại biết chuyện vô cùng giận dữ, từ đó chỉ những dịp trọng đại của quốc gia, người ta mới thấy hoàng hậu xuất đầu lộ diện, còn lại đều bị hoàng đế nhốt trong An Thừa Cung, chẳng khác gì là lãnh cung của chính bà.
Bái đường xong, Yến Hàn tiễn đế hậu hồi cung và tiếp đãi quan khách. Phượng Tư được đưa vào căn phòng tân hôn hoa lệ, trên giường rải đầy các loại đậu hàm ý đa phúc đa tử. Ba bà mai đem tới một cuốn xuân cung đồ bí thuật của hoàng gia, nét vẽ sống động, tỉ mỉ đưa hắn xem qua từng trang. Một trong số đó còn cười nói:
“Vương phi, đạo phu thê quý ở chỗ thê tử phải chiều chuộng phu quân. Vương gia muốn người thế nào thì ngươi nên thế đấy, cho dù không làm quen cũng phải cố gắng, tuyệt đối đừng trái ý vương gia.”
Bà mai khác xen vào: “Chính là…những chuyện thế này lần đầu rất ngượng, nhưng về sau sẽ không còn khó khăn lắm. Người phải nhớ kỹ một đạo lý. Đó là hết sức chiều chuộng vương gia.”
“Được.” Phượng Tư lãnh đạm gật đầu. Chuyện này một mình hắn cố gắng thì có ích gì? Huống hồ ở kiếp này, hắn không muốn cố gắng nữa.
Các bà mai dặn thị nữ khêu đủ giàn nến đỏ rồi cùng nhau lui ra.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Phượng Tư giở khăn trùm đầu, tìm đến những rương hành lý chất cao thành đống. Đây đều là vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là quý hiếm bậc nhất ở Bắc Dịch. Phụ vương không muốn hắn gả đi phải thua thiệt cho bất cứ ai, vậy nên đối với mỗi món đồ đều đặc biệt chọn lựa rất kỹ.
Nếu so về quân lực và khí thế, Bắc Dịch của hắn còn thua kém Đại Yến rất nhiều, vốn dĩ chỉ cần cống nạp lễ vật hằng năm cho Đại Yến là đủ. Thế nhưng đại hoàng huynh ngu ngốc của hắn trong lúc đi dâng lễ vật, không biết ăn nói đã chọc giận hoàng đế Đại Yến. Phụ vương hắn nơm nớp lo sợ, nghĩ chi bằng tự chủ động làm hòa trước, ý muốn để cửu hoàng muội gả cho Yến Hàn. Mà hắn, chính là so với đại hoàng huynh càng ngu ngốc hơn, lại khăng khăng phải thay cửu hoàng muội gả đi.
Phượng Tư tìm trong đống rương bộ y phục mà hắn cho là đơn giản nhất, sau đó buông màn châu, cởi hỉ phục đang mặc trên người thay vào. Hắn đứng soi trước gương, tháo cả dải lụa đỏ buộc tóc, đổi bằng một cây trâm tùy tiện lấy được ở bàn trang điểm. Hắn có lỗi với Bắc Dịch, có lỗi với phụ vương, nhưng mà hắn không thể không đi. Nếu đã sống lại, hắn không muốn phải tiếp tục cuộc đời như trước đây, mòn mỏi chờ đợi tình cảm của một người phu quân sẽ không bao giờ quay đầu nhìn về mình. Hắn không dám cầu mong hạnh phúc, chí ít thì cũng phải được tự do. Vương phủ này đối với bất cứ ai đều là lầu hồng gác tía, chỉ riêng với hắn, lại là cái lồng giam khủng khiếp, nơi mà mỗi ngày hắn sống thêm một giây thôi cũng không thể thở nổi.
Phượng Tư đem vài món có giá trị gói lại thành túi đồ đeo trên lưng. Hắn mở cửa sổ, leo lên bàn định phóng ra ngoài, đột ngột nghe được phía sau màn châu rung lên, kèm theo một giọng nói nặng nề, không giận dữ nhưng rất lạnh lẽo: “Vương phi, ngươi muốn đi đâu?”
Phượng Tư thất thần trượt chân, may mà nắm kịp góc bàn nên vẫn chưa té sấp mặt ra đất. Sở dĩ hắn dám bạo gan thu dọn đồ đi ngay trong đêm tối là vì hắn biết, ở kiếp trước, ngay cả hỉ phòng Yến Hàn cũng không hề bước vào. Đêm đó y lưu lại phòng thị thiếp, khiến hắn vừa gả vào đã trở thành trò cười cho khắp phủ.
Phượng Tư thụt lùi, nép lưng vào tường: “Ta…ta…” Hắn đang nghĩ, rốt cuộc phải tìm lý do gì mới tốt?
Yến Hàn chầm chậm bước lại bàn ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, y không định đến gần hắn, nhưng vì sự xuất hiện của y, hắn cảm thấy mình bị dồn ép đến ngừng thở.
“Ta muốn mở cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.”
Yến Hàn nhìn đống hỉ phục vứt lộn xộn trên sàn, rồi lại nhìn Phượng Tư. Phượng Tư tự giác giải thích: “Cái đó…nhiều lớp…mặc cũng nóng quá.”
“Đêm tân hôn, bản vương còn chưa cởi hỉ phục, vương phi lại dám cởi trước? Ngay cả khăn trùm đầu cũng tự tiện tháo ra? Bắc Dịch dạy ra ngươi vô phép tắc đến vậy sao?”
Phượng Tư nuốt nước bọt. Lời này cũng mắng quá cay độc rồi.
“Dù ta làm sai, cũng chỉ là chuyện một mình ta. Đừng đem mẫu quốc của ta ra mà hạch tội.”
“Mẫu quốc?” Yến Hàn không biểu lộ gì trên nét mặt nhưng giọng nói càng âm trầm hơn trước. Y không vui. Hắn biết. Bị ép hôn thì có ai lại vui nổi? Có điều, y như thế này rõ ràng là đang đem hết mọi oán giận trút lên người hắn.
“Ngươi đã gả tới Đại Yến, về sau tức là con dân của Đại Yến. Về tư, bản vương là trượng phu của ngươi. Về công, ngươi là thần tử của bản vương. Bất luận là về mặt nào, ngươi đều phải nghe lời của bản vương. Đừng nghĩ ngươi là hoàng tử của Bắc Dịch thì ngang hàng ngang vế với bản vương. Nếu còn để bản vương nghe thấy ngươi dám nhắc tới mẫu quốc, muốn lấy nó ra uy với bản vương, bản vương sẽ không khách khí như hôm nay. Đến đây! Uống rượu giao bôi, hoàn thành cho xong hôn lễ này.”
Yến Hàn rót ra hai ly rượu, một trong số đó đẩy sang phía của Phượng Tư. Yến Hàn nhắc thì được, đến phiên hắn nhắc lại ra lời đe dọa. Người trượng phu ngũ quan tinh xảo, môi mắt đều như gọt như đẽo này của hắn kỳ thực lòng lang dạ sói, vô cùng lãnh khốc bạo ngược. Ở Đại Yến này, sau hoàng đế, y chính là người có quyền lực nhất, gần như không ai không khiếp sợ. Vậy mà trước đây hắn đã từng nghĩ người có thể viết ra Đông Lôi Hạ Tuyết ấm áp thế kia hẳn là phải ôn nhuận nho nhã như thiên tiên giáng trần.
Yêu vì một khúc phổ? Kể ra thì hắn đúng là kẻ điên nhất thiên hạ.
Phượng Tư không muốn phối hợp vở diễn này với Yến Hàn. Hắn trực tiếp nói ra ý định: “Ta biết hôn lễ này vương gia không tự nguyện. Người để ta đi, sau đó có thể đem hết mọi tội danh đổ lên người ta. Phụ vương ta chắc chắn sẽ cắt đất tạ lỗi. Đối với Đại Yến, đối với người đều có lợi. Người chỉ việc tìm ai mà người yêu thích làm vương phi. Ta sẽ lưu lạc tận chân trời góc bể, cam đoan giữ kín bí mật về chuyện này, cũng không để người phải gặp lại ta nữa.”
“Sau đó?” Yến Hàn chống nhẹ tay lên bàn nâng trán và ngước nhìn hắn hỏi.
Sau đó? Phượng Tư ngơ ngác. Thế không phải là trọn vẹn nhất rồi sao? Làm gì có sau đó?
Yến Hàn đáp thay hắn: “Người trong thiên hạ sẽ nói tứ vương gia không chỉ phải lấy một nam nhân làm phi, mà trong đêm hôn lễ, người này còn dám bỏ trốn. Hắn kể cả nam vương phi cũng không giữ nổi, đúng là thứ vô dụng.”
Phượng Tư lạnh run. Hắn nhất thời sơ sót không nghĩ đến vấn đề này.
Yến Hàn lại nói: “Cửa sổ đang mở. Ngươi có thể đi. Nhưng người vừa đi, bản vương lập tức đem đoàn người hộ tống ngươi đến Đại Yến xử tử hết, một người cũng không lưu lại.”
“Yến Hàn ngươi!!!” Phượng Tư căm hận nghiến răng nghiến lợi. Đây chính là uy hiếp trắng trợn.
Yến Hàn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt rộ lên vài tia máu. Y bắt đầu giận dữ, hất văng ly rượu của hắn xuống đất: “Man di hỗn xược! Ngươi nghĩ mình có tư cách gọi thẳng tên họ bản vương sao? Không uống thì thôi. Bản vương cũng không cần thứ hình thức này.”
Câu hỏi rít nhẹ qua kẽ răng của Yến Hàn khiến Phượng Tư bất giác hụt hẫng nhiều hơn sợ hãi. Hắn chưa từng nghĩ qua. Thì ra trong mắt Yến Hàn, hắn chỉ là một kẻ man di.
Phượng Tư nghẹn đắng trong cổ họng, oan ức hỏi: “Vương gia đã xem ta như man di, tại sao còn phải cưỡng ép lẫn nhau, không chịu thả ta đi? Để một kẻ man di ở cạnh người chỉ khiến người thêm mất mặt mà thôi.”
PYến Hàn đứng lên, một bước cũng không tiến lại gần hắn nhưng ánh mắt của y như gươm giáo đang trực tiếp đâm vào người hắn: “Nếu đã biết hôn sự này bản vương không tự nguyện thì ngươi đừng nên thách thức mãi sự khoan dung của bản vương. Bên ngoài đã có đủ tai tiếng rồi, bản vương không muốn phải nghe thêm tai tiếng nào nữa. Ngươi còn giở trò chính là tự đào mồ chôn mình, chôn cả những người theo hầu ngươi.”
Y chuyển hướng lại gần giường, giơ hai tay sang ngang: “Đến đây! Cởi hỉ phục cho bản vương. Bản vương muốn nghỉ ngơi.”
Phượng Tư siết chặt túi đồ đến đỏ cả khớp tay, lại không thể thay đổi được sự thật là hắn đã gả vào vương phủ, sau này cũng chỉ có thể nhìn theo sắc mặt của Yến Hàn mà sống.
“Ngươi muốn bản vương giết ai trước?” Yến Hàn dường như không chờ đợi được nữa, cất giọng lạnh lùng hỏi.
Phượng Tư bỏ túi đồ xuống bàn, lại gần khom người cởi đai lưng cho Yến Hàn. Y có rất nhiều con tin trong tay, bao gồm cả hắn cũng chỉ là một con tin, nhưng hắn lại không có gì cả.
Phượng Tư cởi đến lớp áo gần cuối thì ngừng tay, quay mặt sang hướng khác e ngại. May mắn là Yến Hàn cũng không bắt hắn phải cởi thêm, leo lên giường đắp kín chăn lại, lời lẽ vẫn cứ sắt đá như trước: “Ngươi muốn ngủ ở đâu thì tuỳ, chỉ cần không mò lên giường của bản vương là được. Nếu ngươi dám làm trái lời bản vương, tự hiểu hậu quả đi.”
“Thỉnh vương gia yên tâm.”
Phượng Tư đáp lại, ra đến bên ngoài màn châu nước mắt tự dưng sa xuống. Hắn vội lấy tay áo lau đi, không muốn để cho Yến Hàn nhìn thấy. Hắn kiếp này sẽ tự lượng sức mình, không dám si tâm vọng tưởng gì với Yến Hàn nữa, tránh cho bản thân lại đau đến không còn đường thoái lui.
Trong tân phòng không có lấy một cái ghế dài để ngả lưng. Phượng Tư chỉ đành ngồi ở bàn sách, mài mực, vẽ một cành hoa lan trông cho thời gian mau đến sáng. Lúc hắn vẽ xong, cũng vừa vặn nghe được Tô quản gia, một người hầu lâu năm trong vương phủ đến đánh thức Yến Hàn.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Yến Hàn vừa ngủ dậy sắc mặt cực kỳ khó coi, tóc xõa qua một bên vai, giữa mi tâm còn giật giật mấy cái không ưng ý. Tô quản gia gọi người vào hầu y rửa mặt thay y phục, cũng nhân tiện chào hỏi người chủ nhân mới là Phượng Tư. Phượng Tư gật đầu chào lại ông, còn những việc tiếp theo hắn không quản tới. Hắn vẫn ngồi ở bàn sách kiên nhẫn chỉnh sửa bức tranh.
Lúc sắp rời đi, Yến Hàn nhìn thoáng qua bức tranh của hắn, hình như muốn mở miệng lại thôi, cuối cùng vẫn là đi thẳng mà không lưu lại lời nào.
Mắt thấy Yến Hàn rời khỏi, tiểu thái giám luôn hầu hạ bên cạnh hắn Việt Nhi mới dám chạy vào. Việt Nhi hớn hở hỏi hắn: “Chủ tử, sáng nay vương gia dậy muộn, có phải đêm qua đã đối xử với người rất tốt?”
Kể ra cũng rất tốt. Yến Hàn không đánh đập, không hành hạ hắn. Y chỉ đe dọa hắn mà thôi.
“Trẻ con đừng tò mò mấy chuyện thế này.” Phượng Tư nói. Hắn đương nhiên hiểu hai chữ “rất tốt” kia là ám chỉ chuyện gì.
Việt Nhi cười hắn: “Chủ tử, Việt Nhi đã lớn rồi, cũng được dạy dỗ qua ít nhiều. Người đừng nghĩ Việt Nhi cứ mãi là tiểu tử chưa dứt sữa chứ.” Rồi lại nôn nóng hỏi: “Có phải là rất tốt không? Có không a?”
Phượng Tư miễn cưỡng nhìn nó: “Ngươi thật phiền. Ta muốn ngủ một lúc.”
Việt Nhi tự suy đoán: “Cũng phải, chủ tử chắc hẳn đã rất mệt mỏi.”
Phượng Tư không nói thêm, đi đến bên giường, vừa định nằm xuống liền ngửi thấy mùi hương của Yến Hàn còn sót lại, bất giác đứng lên. Hắn với Yến Hàn chưa bao giờ chung giường. Bẽ bàng là hắn được gả vào vương phủ rềnh rang là thế, vậy mà suốt ba năm chung sống và cho đến tận lúc chết, hắn vẫn còn là thân trinh bạch chưa từng biết qua chuyện phu thê.
Đời trước đã vậy, đời này sao có thể khác được? Vẫn là không nên để cho hắn có thêm hy vọng hão huyền gì.
“Ngươi thay mới chăn nệm cho ta. Ta đi tắm rồi sẽ quay lại sau.”
Việt Nhi vâng dạ, răm rắp làm theo.
Đến trưa, Tô quản gia lại đến, mang cho Phượng Tư một chén canh hạt sen bát bửu, ngụ ý sớm sinh quý tử. Đừng nói là Yến Hàn không bao giờ chạm vào hắn, dù y chịu chạm, thì chuyện một nam nhân mang thai lại vô cùng hiếm hoi. Muốn hắn sinh quý tử sao? Chi bằng lấy mạng hắn còn đơn giản hơn nhiều. Lại nói, hắn rất ghét hạt sen.
“Ta không uống!” Phượng Tư nói.
Tô quản gia khó xử: “Vương phi, đây là quy cũ của Đại Yến. Tân nương tử sau đêm động phòng phải uống canh hạt sen để cầu tử.”
“Ngươi cũng biết gọi ta là vương phi, chẳng lẽ việc uống hay không uống một chén canh ta cũng không có quyền quyết định? Mang đi đi!”
“Thôi được!” Tô quản gia thiểu não nói. “Vậy còn chuyện các vị phu nhân trong phủ muốn đến thỉnh an vương phi?”
“Cũng miễn!” Hắn không thích tiếp chuyện cùng một đám nữ nhân. Rất phiền.
“Vẫn còn một quy cũ khác. Cái này không bỏ được. Đêm nay trong hoàng cung có gia yến, vương phi cần phải cùng vương gia đến đó.”
Phượng Tư gật đầu. Quy cũ này hắn không từ chối được. Tô quản gia đi rồi, Phượng Tư ra sân trước ngắm nghía một lúc.
Việt Nhi nói với hắn: “Nơi này của chúng ta gọi là Hỉ Thước Hiên. Chim Hỉ Thước là loài báo tin vui. Chủ tử, nơi này vạn sự đều cát tường nha. Đằng kia còn có cây hồng hạnh cao lớn khác thường, hoa nở rất to và đẹp.”
Phượng Tư giũ giũ tay áo đi lại vào tẩm thất, nói: “Ngoại trừ cây hồng hạnh, còn lại đều thay mới cả. Ngay cả tẩm thất này cũng thay mới. Ngoài sân bớt hoa cỏ lại càng tốt, dùng sỏi rải trên lối đi là được.”
Việt Nhi luôn biết mũi của Phượng Tư rất nhạy, do đó hắn không thích ngửi nhiều mùi hương. Sở dĩ giữ lại hồng hạnh là vì hoa này không có hương.
“Chủ tử, chúng ta vừa đến đã đem Hỉ Thước Hiên của vương gia thay đổi hết, có làm phật ý vương gia không?”
Phượng Tư rất muốn nói cho Việt Nhi biết rằng Yến Hàn sẽ không đến nữa. Nếu y chịu bận tâm chút chuyện nhỏ nhặt này thì hắn đã chẳng phải chết trong cô độc. Bất quá, trẻ nhỏ vô tư, vẫn là không nói thì hơn.
“Vương gia bận rộn, nơi này nếu đã ban cho ta thì tự ta quản được.”
“Ân, Việt Nhi đi làm ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.