Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 10: Ngày săn bắn đến




Về đến phủ, Đoàn Hưng lập tức sai người đi mua rồi chạy đến Lễ Tư Viện. Yến Hàn đang ngồi ở bàn xem công vụ, hỏi: “Dạo này bên phía Thái tử không có động tĩnh gì sao?”
Đoàn Hưng nói: “Vương gia yên tâm, người danh kỹ mà chúng ta sắp xếp khiến cho Thái tử mê mẩn đến quên cả bản thân, còn hơi sức đâu nghị luận với đám lão thần để đối phó vương gia. Đám lão thần có vài người đang rất bất mãn.”
Yến Hàn không hài lòng nói: “Mê mẩn thôi vẫn chưa đủ, bản vương muốn nàng ta phải dốc sức hơn nữa, để Thái tử mau chóng lập nàng ta trở thành phi. Chỉ có như vậy, phụ hoàng mới tức giận phế đi y.”
“Thuộc hạ sẽ gây thêm áp lực với nàng ta.”
Hai canh giờ sau, ở tại Hỉ Thước Hiên, Phượng Tư và Việt Nhi cùng trố mắt nhìn những túi hạt nướng mà Tô quản gia mang tới đầy bàn. Phượng Tư kinh ngạc hỏi: “Tô quản gia, thế này là sao?”
Tô quản gia trung hậu đáp: “Là ý của vương gia cả. Chắc là vương gia muốn bồi bổ cho vương phi.”
Phượng Tư méo mặt, lời này cũng quá miễn cưỡng rồi. Ai lại đi lấy hạt nướng bồi bổ cho người khác?
“Nhưng mà, nhiều thế này ta ăn làm sao hết?”
Tô quản gia cũng rất khó xử nói: “Đều là tâm ý mà vương gia dành cho vương phi. Vương phi xin hãy vui vẻ nhận lấy.”
Yến Hàn làm xong công vụ ở Lễ Tư Viện thì ghé đến Hỉ Thước Hiên. Lúc ngang qua hành lang, y vô tình nhìn thấy cây hồng hạnh cao hơn thân người đang mấp mé sắp vượt khỏi tường. Yến Hàn liền gọi người đến chặt bỏ đi.
Phượng Tư buồn rầu chống tay nhìn mấy đĩa quả nướng mà Việt Nhi đã bóc vỏ. Mặc dù hắn canh lúc không người bảo Việt Nhi ăn phụ mình nhưng số còn lại quả thật vẫn rất nhiều, không biết xử sao. Yến Hàn đi vào, Việt Nhi tự giác hành lễ rồi đi ra.
Phượng Tư cũng đứng lên hành lễ. Yến Hàn nhìn hắn một lát, lại nhìn đến mấy đĩa hạt: “Không thích sao?”
Phượng Tư cười cười: “Chỉ cần là của vương gia tặng, cái gì ta cũng thích.”
“Vậy sao không ăn hết?”
“Ta đã ăn rất no rồi, ngày mai sẽ ăn tiếp.”
Yến Hàn có vẻ ưng ý nên nắm tay Phượng Tư đi đến bên giường: “Cởi y phục.”
Phượng Tư lớ ngớ: “Vương gia, ta vẫn chưa hết đau.”
Yến Hàn moi ra một chiếc hộp nhỏ từ trong y phục, nói điềm nhiên: “Bản vương chỉ muốn thoa thuốc cho ngươi.”
Phượng Tư gật đầu, là hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Sau khi lên giường, Yến Hàn mở nắp hộp, một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa. Y nâng đùi hắn lên, lấy chút thuốc xoa ở bên ngoài mật động rồi luồn vào tận trong. Phượng Tư lúc đầu nhíu mắt nhịn đau, về sau nhờ tác dụng của thuốc mà mát lạnh và dễ chịu hơn không ít. Yến Hàn tỉ mỉ lặp đi lặp lại động tác đó vài lần rồi mới ngừng. Y mở tấm chăn mềm đắp qua cơ thể hắn: “Không được mặc y phục, tránh lau đi hết thuốc.”
Phượng Tư ngoan ngoãn gật đầu. Yến Hàn chợt mỉm cười vì cái dáng vẻ ngây ngốc của hắn. Cười xong, y bỏ về Lễ Tư Viện, nhưng Phượng Tư vẫn còn vì nụ cười ấy mà càng ngây ngốc thêm. Vương gia cười quả nhiên là rất đẹp.
Sáng hôm sau, Yến Hàn đưa Phượng Tư đến Lâm Thái Cung, nơi ở của Huệ quý phi. Trước khi vào, Yến Hàn bộc bạch với hắn: “Bởi vì mẫu hậu thần trí không ổn, bản vương và ngũ đệ từ nhỏ đã được giao lại cho Huệ quý phi chăm sóc. Huệ quý phi xem bọn ta như con ruột, đối xử rất chân thành. Nay bà tuổi cao sức yếu, ngày đêm ngắm nhìn cây hoa Bát Diện Trà theo bà từ lúc mới vào cung đến tận nay, chỉ mong được ngửi lại hương hoa của nó một lần nữa. Cây trà này đã ngừng ra hoa ba năm rồi. Trương ma ma nói do một lần bị rơi động đến gốc cây, khiến cho nó không còn khả năng ra hoa nữa. Trước đây bản vương từng lén mang một cây trà khác đến thay thế nó, nhưng vì hương hoa không giống, liền bị Huệ quý phi nhận ra. Trương ma ma vẫn còn giữ lại vài cánh hoa trà khô trước đây. Bản vương muốn ngươi ngửi thử, sau đó cùng bản vương đến trà hoa điền tìm xem có cây nào tương tự như vậy không?”
Phượng Tư băn khoăn: “Vương gia, làm vậy là gạt Huệ quý phi rồi.”
“Nói thật với ngươi, Thái y nói Huệ quý phi không còn sống được bao lâu nữa. Nếu có thể làm cho bà vui vẻ trước lúc ra đi, vậy thì lừa gạt có gì là không tốt? Bản vương không muốn bà ra đi mà còn tiếc nuối trong lòng.”
Yến Hàn vốn muốn dẫn Phượng Tư cùng đi thăm Huệ quý phi, nhưng lúc họ vào thì Huệ quý phi đang ngủ. Yến Hàn ở lại cùng bà. Phượng Tư theo Trương ma ma đi sang một phòng khác ngửi thử hoa trà khô.
Nửa canh giờ sau, Huệ quý phi thức dậy. Trương ma ma cũng đúng lúc dẫn Phượng Tư quay trở lại. Yến Hàn đỡ Huệ quý phi dựa lưng vào gối mềm, hỏi: “Quý phi, sức khỏe của người đã đỡ hơn chưa?”
Huệ quý phi chậm rãi cầm tay Yến Hàn, vỗ vỗ mấy cái: “Người già nào cũng thế cả thôi, đau bệnh triền miên chẳng bao giờ khá lên được. Con đừng nên vì bản cung mà đau lòng. Tự chiếu cố bản thân tốt một chút, để bản cung được an tâm một chút.”
Nói đến đây, bà bỗng dưng nhìn sang Phượng Tư: “Đây có phải là vương phi của con?”
Yến Hàn gật đầu. Phượng Tư định hành lễ với Huệ quý phi nhưng bà phủi tay ngăn lại: “Không cần. Một kẻ gần đất xa trời như bản cung còn câu nệ mấy lễ tiết này làm gì? Nào, đến cho bản cung nhìn rõ hơn. Mắt của bản cung không tốt lắm.”
Phượng Tư tiến đến gần giường. Huệ quý phi nheo nheo mắt cố nhìn cho rõ hắn rồi cười: “Tướng mạo rất tốt, chỉ là hơi gầy, sau này phải hảo hảo bồi bổ thêm.”
Phượng Tư mỉm cười: “Xin nghe theo quý phi. Quý phi, con nghe nói người có cây hoa trà Bát Diện danh tiếng, không biết có thể cho con mở mang tầm nhìn?”
Yến Hàn quay sang hắn, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, như muốn hỏi hắn định làm gì?
Huệ quý phi chỉ tay ra chiếc bàn ở gần cửa sổ: “Chính là nó. Con biết về hoa trà sao?”
Phượng Tư gật đầu: “Con có một người muội muội đau bệnh từ nhỏ, không có sở thích gì khác ngoài trồng hoa trà. Nàng cũng có một cây Bát Diện Trà màu trắng, tám lớp cánh đan xen nhìn rất đẹp.”
Huệ quý phi gặp kẻ hiểu được trà tâm tình vui hơn hẳn, ánh mắt hoài niệm xa xăm, kèm theo một nụ cười yếu ớt nhưng rất tươi: “Phải, bản cung chính là thích tám lớp cánh cùng nở, trông như tiên tử nhảy múa. Cây hoa trà của bản cung là màu hồng. Lúc bản cung nhập cung, nhà rất nghèo, phụ thân tặng cho bản cung cây hoa trà này xem như của hồi môn. Thời gian trôi nhanh thật. Ngày ấy bản cung còn là thiếu nữ, giờ thì người thân lần lượt đều ra đi, từ tóc xanh biến thành tóc bạc, cũng chỉ còn cây hoa trà này bầu bạn sớm tối. Nhưng mà, ba năm rồi nó không thể ra hoa nữa. Chỉ sợ đến lúc bản cung chết, bản cung cũng không còn cơ hội nhìn thấy vẻ đẹp năm nào của nó.”
Phượng Tư không ngờ cây trà này đối với Huệ quý phi lại có giá trị kỷ niệm đến vậy. Cách của Yến Hàn tuy rằng rất hay, nhưng dù tìm được một cây trà khác gạt được Huệ quý phi, thì nó cũng không còn là cây trà mà năm nào phụ thân bà đã tặng cho bà.
“Quý phi, con người sẽ già, cây trà cũng vậy. Mong muốn nó vĩnh viễn ra hoa là không thể. Nhưng con tin rằng, dù nó có ra hoa hay không thì vẫn đẹp như thế trong lòng người, bởi vì nó vốn luôn ở đây, ở bên cạnh người, chưa từng rời khỏi.”
Huệ quý phi sửng sốt, nhìn đến cây trà thật lâu rồi đột nhiên cười lớn: “Bản cung hồ đồ rồi. Quả thật là hồ đồ rồi. Đạo lý đơn giản như vậy, tại sao bản cung không sớm nghĩ ra? Còn phải chờ đến tận bây giờ mới có thể giải thoát?”
Sau đó, Huệ quý phi không nói gì nữa. Bà bảo Yến Hàn và Phượng Tư ra về. Đi dọc trên hành lang, Phượng Tư lúng túng nhìn Yến Hàn hỏi: “Vương gia, có phải đang giận ta?”
Yến Hàn không giận, chỉ hỏi lại: “Nếu ngươi biết bản vương sẽ giận thì tại sao còn nói lung tung?”
“Bởi vì ta biết cây hoa trà đó rất ý nghĩa với Huệ quý phi. Vật ý nghĩa như vậy làm sao tìm được thứ thay thế trên đời?”
Yến Hàn vươn tay lên. Phượng Tư tưởng y muốn đánh hắn nên rụt người lại, không ngờ y chỉ xoa đầu hắn: “Nói cũng nói rồi, bản vương giận hay không giận cũng vậy thôi. Có bao giờ ngươi không khiến bản vương giận?”
Phượng Tư thấy buồn cười, lời này của Yến Hàn quả không sai.
Bất ngờ, ở nơi họ vừa rời khỏi truyền ra thanh âm đau đớn của nội giám và cung nữ. Huệ quý phi không còn nữa.
Phượng Tư bị đả kích tột cùng, bi thương nhìn Yến Hàn: “Vương gia, chúng ta quay lại đi.”
Yến Hàn đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi, nén lại nỗi đau bước kiên định về trước: “Nếu trong lòng quý phi đã không còn gì tiếc nuối, bản vương sao lại phải tiếc nuối? Về thôi.”
Vì sự ra đi của Huệ quý phi, hoàng đế đau buồn, mà vương phủ cũng để tang vài ngày trong thầm lặng. Thế nhưng, người chết đã chết, người sống vẫn phải sống. Sau tang kỳ, Tô quản gia đến gặp Yến Hàn hỏi tế nhị: “Vương gia, đêm nay người muốn dùng bữa ở viện nào?”
Yến Hàn đặt quyển sách đang xem xuống, cụp mắt nghĩ rất lâu, cuối cùng buông ra một tiếng nhỏ: “Đến chỗ Lý phu nhân.”
Tô quản gia nhận lệnh rồi đi sắp xếp.
Không khí của vương phủ lại trở về như trước. Yến Hàn cách vài ngày sẽ đến chỗ một vị phu nhân, nhưng mà y không đến chỗ Phượng Tư. Phượng Tư rõ biết rồi sẽ như thế. Hắn từ đầu đã không trông mong gì. Chỉ là lý trí nghĩ một đàng, trái tim lại nghĩ một nẻo. Hắn thường ra đứng ở cổng Hỉ Thước Hiên, viện cớ ngắm mây nhìn trời, thực ra cũng mang theo một chút chờ đợi vẩn vơ. Tô quản gia nói với hắn sở dĩ vương gia chặt đi cây hồng hạnh là vì người Đại Yến có câu: Hồng hạnh xuất tường, ám chỉ người không chung thủy trong đạo phu thê. Hắn cười Yến Hàn nhỏ nhặt quá, lại không hiểu vì sao mừng thầm. Có lẽ vì đời trước, ngay cả chút nhỏ nhặt thế này Yến Hàn cũng chẳng buồn quan tâm. Yến Hàn quan tâm, tức là nói y cũng có để mắt đến hắn.
Đoàn Hưng gập cây dù bước vào Lễ Tư Viện, nói với Yến Hàn: “Vương gia, bên ngoài mưa to quá. Thuộc hạ vừa từ quân doanh về. Khả tướng quân nói mấy ngày nay thời tiết thất thường ảnh hưởng đến chuyện luyện binh, cho nên…”
Yến Hàn cắt lời Đoàn Hưng: “Ông ta ăn sung mặc sướng đến mức đần độn rồi sao? Lại dám nói với bản vương rằng thời tiết thất thường thì không thể luyện binh?”
“Vương gia, người an tâm, thuộc hạ không cho ông ta được phép lười nhác đâu. Ngày mai thuộc hạ lại đến kiểm tra một lần nữa. Phải rồi, lúc thuộc hạ đi ngang Hỉ Thước Hiên, tình cờ thấy vương phi cầm dù đứng trước cổng, có lẽ là chờ vương gia a.”
Yến Hàn buông xuống cây bút trong tay, ưu tư: “Có thật là chờ bản vương?”
Đoàn Hưng cười nói: “Vương gia, vương phi không chờ người thì chờ ai nữa?”
Đêm đó, Yến Hàn đến Hỉ Thước Hiên, không cho ai báo lại. Phượng Tư đang chong đèn thì Yến Hàn từ sau bước tới. Hắn nghe tiếng bước chân nên quay lại. Yến Hàn đã ở rất gần, mặt của hai người như thể sắp dán sát vào nhau. Trong hơi thở ổn trọng, Yến Hàn cắn nhẹ lên môi hắn, không hỏi hắn liệu có phải đang chờ y mà trực tiếp bế hắn lên giường.
Khi y phục được trút ra, chính là mây mưa một trận đến tận sáng hôm sau. Nhưng mà, ngoài cảm xúc trên thân thể, Yến Hàn không lên tiếng câu nào. Phượng Tư vẫn như trước không hiểu y đang nghĩ gì.
Ngày săn bắn của hoàng gia sắp đến, Yến Hàn yêu cầu Phượng Tư đi cùng y. Phượng Tư không từ chối được, đang thu dọn y phục thì Việt Nhi vào. Nó vẫn chưa nói chuyện được, ú ớ hỏi ngọng sao Phượng Tư không sai bảo nó làm thay.
“Ta chỉ ra ngoài vài ngày, không cần mang nhiều y phục nên vẫn tự làm được.”
Việt Nhi lại ngước mắt, ý muốn hỏi hắn đi đâu.
“Bãi săn ở Thiên Đô.”
Việt Nhi không hiểu lắm, mà chính hắn thật ra cũng không hiểu. Săn bắn vốn là dịp để mấy vị vương gia tranh tài trước mặt hoàng đế. Yến Hàn kéo theo hắn thì được lợi ích gì? Hình như chẳng có lợi ích gì, còn mang thêm tiếng xấu là không tách rời khỏi vương phi được.
Phượng Tư lại nói: “Ngươi không cần đi theo ta. Ở lại chờ cho miệng vết thương bình phục hẳn.”
Hắn là đang sợ Việt Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, lại lỡ lời chọc giận Yến Hàn. Yến Hàn đã nói rồi, nếu còn có lần sau thì hắn sẽ không cứu nổi nó nữa. Hắn không dám xem nhẹ lời cảnh cáo này.
Việt Nhi thút thít, nhào đến ôm Phượng Tư. Nó tự trách không thể chăm sóc cho hắn chu toàn. Phượng Tư vỗ lưng nó: “Được rồi. Ta đi nhanh về nhanh.”
Xe ngựa khởi hành đến Thiên Đô mất hết một ngày đường. Buổi tối, khi Phượng Tư đang sắp xếp đồ đạc trong lều thì Yến Hàn bước vào, thông báo: “Giờ Mão bắt đầu cuộc đi săn.”
Phượng Tư gật đầu cho có. Hắn không biết bắn cung thì để ý đến giờ săn bắn làm gì?
Yến Hàn nói xong cởi đi lớp áo ngoài ngồi xuống giường nhìn hắn. Phải nói là từ lúc sống lại đến giờ, Phượng Tư cực kỳ đề phòng ánh nhìn này của y. Hắn không biết y nhìn cái gì? Càng không biết y nghĩ gì trong lúc nhìn? Huống hồ, càng ngày Yến Hàn càng ít nói với hắn. Vốn nghĩ sau chuyện của Huệ quý phi, hắn đã có thể hiểu y hơn một chút, nhưng xem ra chỉ là tự mình suy diễn.
“Vương gia, không còn sớm nữa, người cũng mau đi nghỉ đi.” Phượng Tư nhắc khéo Yến Hàn trở về lều của y.
Yến Hàn đương nhiên hiểu, nói: “Ngươi nghĩ đây là vương phủ sao? Còn phải chia ra Đông viện Tây viện? Bản vương và vương phi của bản vương ở chung một lều thì có gì không thỏa đáng?”
Phượng Tư gật gật. Rất thỏa đáng. Thỏa đáng đến không tìm ra được kẽ hở nào.
“Yên tâm! Bốn bề đều có quân lính canh gác. Bản vương sẽ không làm gì ngươi ở đây.”
Yến Hàn tháo hài ngủ trước. Phượng Tư sau đó cũng nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh, nhưng mà, đêm quá dài, hắn thật ra không ngủ được chút nào.
Giờ Mão mọi người tập họp, phân phát cung tên cùng trang bị cần thiết. Phượng Tư rất biết thân biết phận đi sau lưng Yến Hàn, cũng không dám giành lấy hào quang của các vị vương gia khác. Hoàng đế vậy mà cư nhiên hiểu lầm, còn khen hắn khiêm tốn lễ độ, bảo rằng phụ vương hắn biết cách dạy dỗ.
Yến Trọng đang cưỡi ngựa phía trước bỗng thụt lùi lại chờ Phượng Tư tới, giọng trẻ con nói: “Tứ tẩu, hay là chúng ta tỉ thí một phen.”
Phượng Tư im lặng. Nếu nói thẳng ra hắn không biết bắn cung thì có phải sẽ kéo theo Yến Hàn mất mặt? May mà lúc này Yến Tần đi tới, giúp hắn giải vây: “Muốn tỉ thí thì tỉ thí với huynh đây.”
Yến Tần kéo Yến Trọng đi. Yến Luân và Yến Hàn cùng lúc quay lại nhìn. Yến Hàn mặt không biểu cảm, Yến Luân thì cười nói: “Hiếm khi ngũ đệ có nhã hứng này.”
Yến Trọng bĩu môi: “Ngũ ca, tiễn thuật của huynh dở tệ.”
Phượng Tư kinh ngạc. Hóa ra Yến Tần cũng không giỏi bắn cung như hắn, thế mà vẫn trượng nghĩa đỡ thay cho hắn ải khó này. Thật là cực khổ cho y quá rồi.
“Đệ thắng được huynh rồi hẳn mạnh miệng sau.” Yến Tần nói.
Yến Trọng không phục: “Đệ có lúc nào không thắng huynh đâu?”
Hai người vừa đi vừa đôi co, cứ thế mà xa dần.
Trong giờ nghỉ ngơi, hoàng đế nhận được tin biên giới Tây Bắc bị tộc Lan Châu tấn công, tức khắc gọi Yến Hàn vào lều riêng thương nghị. Phượng Tư không rõ chuyện gì xảy ra, thấy hoàng đế gọi Yến Hàn gấp như thế, trong lòng bất an mà không dám hỏi. Yến Tần đợi lúc vắng vẻ mới khoan thai đến gần, ra hiệu cho hắn cùng đến bìa rừng nói chuyện. Phượng Tư đi theo Yến Tần, nhưng lại bị binh sĩ của Yến Hàn đứng canh gác từ xa nhìn thấy.
Yến Tần chỉ là không muốn mọi người nghĩ nhiều về quan hệ giữa bọn họ nên mới lén lút thế này. Y nói với hắn: “Biên giới xảy ra binh biến, tứ ca nắm trong tay binh quyền chủ chốt của Đại Yến, do đó mới bị phụ hoàng gọi đi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Phượng Tư nghe xong mới tạm thở phào, nhưng rồi lại dấy lên lo lắng khác: “Hoàng thượng gọi vương gia, lẽ nào muốn vương gia xuất chinh dẹp loạn?”
Yến Tần thở dài: “Quyền lực càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, điều này không thể tránh. Vả lại, vùng Tây Bắc xưa nay còn thuộc địa phận mà quân đội của tứ ca cai quản. Có điều, trận đánh với nước Vu Thiền khó khăn nhất, liên tục suốt năm năm mà tứ ca còn khải hoàn trở về. Tộc Lan Châu không đáng nhắc tới.”
“Dù nói là vậy, gươm đao trên chiến trường không có mắt, làm sao mà ta yên tâm được?” Phượng Tư buột miệng nói thẳng.
Yến Tần hơi sững sờ: “A Tư, ngươi thích tứ ca?”
Nhìn biểu cảm của y, Phượng Tư dở khóc dở cười. Không chỉ Yến Hàn không biết là hắn thích y, ngay cả người ngoài cũng nghĩ là hắn không thích y sao? Hắn đã làm gì mà bọn họ đều nghĩ thế?
“Các ngươi ở đây làm gì? Lẽ nào ngũ đệ lại làm rơi đồ?” Yến Hàn rảo bước đi tới. Phượng Tư hoang mang không biết Yến Hàn lại tức giận gì rồi, bởi vì khuôn mặt y tối đen như mực, không nhìn ra chút nhã ý nào trong câu hỏi vừa rồi.
Yến Tần giải thích: “Đệ chỉ tình cờ gặp tứ tẩu đang đi dạo nên lại chào hỏi một tiếng.”
“Hai người đúng là có duyên, cứ tình cờ gặp hết lần này đến lần khác.” Yến Hàn cười châm biếm, hắc tuyến càng thêm dày đặc.
Yến Tần lạnh giọng đi: “Tứ ca thật biết đùa.”
Yến Hàn quay sang Phượng Tư: “Ngươi nghĩ bản vương có phải đang đùa không?”
Phượng Tư nuốt nước bọt cái ực. Yến Hàn không thích Yến Tần, cho nên cũng không thích hắn đi gặp mặt y sao? Chắc là vậy rồi.
Yến Tần chen vào: “Tứ ca đừng làm khó tứ tẩu. Đệ đã nói chỉ là tình cờ thôi. Nếu huynh không vừa lòng thì nhắm vào đệ là được.”
Yến Hàn càng thêm gai mắt, mày kiếm nhíu lại rất chặt: “Ngươi đang bảo vệ cho vương phi của bản vương sao? Bản vương có nên đa tạ ngươi?”
Phượng Tư nắm tay áo của Yến Hàn: “Vương gia, chúng ta về đi. Người cũng mệt mỏi cả ngày rồi.” Nếu còn ở thêm, hắn chỉ sợ bọn họ sẽ đánh nhau thật.
Yến Hàn giật tay áo ra khỏi tay hắn, lạnh lùng bỏ đi. Phượng Tư nhìn Yến Tần cười, như thể muốn bảo hắn không sao đâu, rồi chạy theo Yến Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.