Trưa hôm sau, Tô quản gia mang đến cho Phượng Tư chén canh hạt sen bát bửu. Phượng Tư uống vào không nói lời nào. Hắn cứ tưởng mối quan hệ giữa hắn và Yến Hàn đã cải thiện hơn, xem ra chỉ là hắn đơn phương nghĩ vậy.
Năm ngày sau, Phượng Tư vừa tắm xong, mang theo gậy ra ngoài dạo mát ngắm cảnh thì trời xui đất khiến lại đụng mặt các vị phu nhân đang ngồi tán dóc ăn hạt dưa. Dương phu nhân một mực giữ hắn lại.
“Bọn muội đã từng ghé qua Lễ Tư Viện thăm vương phi, chỉ là vương gia không cho gặp. Nay có dịp gặp vương phi thế này thật hay. Từ sau khi Khả phu nhân bất hạnh qua đời, bọn muội thương xót không thôi, chỉ mong vương phi sớm khỏe mạnh như xưa để còn dẫn dắt bọn muội.” Dương phu nhân nói.
Về chuyện của Khả phu nhân, hắn cũng rất tiếc, nhưng mọi thứ đã có Tô quản gia lo liệu nên hắn cũng không nhúng tay vào làm rối.
“Đa tạ ý tốt của các muội. Ta đã khá hơn nhiều rồi.” Phượng Tư nói
Từ phu nhân cười khinh rẻ: “Nếu đã khỏe hẳn, vương phi cũng không nên lưu lại Lễ Tư Viện nữa. Trước vương phi còn bảo bọn muội phải tự biết kiềm chế. Chỗ đó dù sao cũng là nơi vương gia lo liệu công vụ. Vương phi cứ lần lữa ở đó không đi thì so với bọn muội có khác gì?”
“Đây là vương gia đặc biệt chiếu cố chủ tử nhà ta. Vương gia còn chưa nói gì thì đâu lại tới lượt Từ phu nhân quản?” Việt Nhi tức tối lên tiếng giùm Phượng Tư, liền nghe sau đó Lý phu nhân cảnh cáo nó:
“Lần trước ngươi bị vả miệng vẫn chưa biết sợ sao?”
“Lần trước Lý phu nhân và Từ phu nhân chép kinh Phật hẳn cũng chưa biết sợ.” Nghe được câu này, hai vị phu nhân đều đen mặt khó chịu.
Phượng Tư giơ cánh tay sang ngang ý bảo Việt Nhi lùi lại một chút. Chỉ là đấu võ miệng cùng mấy nữ nhân, hắn vẫn thừa khả năng kiểm soát nổi.
Trần phu nhân vẫn luôn giữ thái độ yên lặng, đến giờ mới nói: “Trước muội nghĩ Hỉ Thước Hiên của vương phi cách xa nơi ở vương gia nhất, ấy là do vương gia không muốn quấy nhiễu sự thanh tịnh của vương phi. Nào ngờ vương gia vẫn thật là yêu mến vương phi, đường xa thì trực tiếp đem vương phi đến Lễ Tư Viện là được. Bọn muội rất ngưỡng mộ.”
Tuy nói rằng lời này chứa đầy đố kỵ và ghen ghét nhưng kỳ thực lại không sai. Lúc đầu Yến Hàn sắp xếp cho hắn ở Hỉ Thước Hiên chính vì không muốn trông thấy mặt hắn, đại loại là tống đi càng xa càng tốt. Kiếp trước hắn không hiểu, hoặc vả đã hiểu mà vẫn không cam tâm, cứ cố gắng để xuất hiện trước mặt y, càng làm y chán ghét thêm bội phần. Tình cảnh hiện giờ có chút không ngờ tới. Hắn chẳng những nhiều lần chung giường với Yến Hàn, còn ở cả trong viện của y, được y đích thân chăm nom. Nếu như y không hỏi hắn câu kia, thì có lẽ hắn vẫn cho rằng mọi thứ đang tiến triển rất tốt đẹp. Hắn cũng không có gì phiền lòng.
“Chỉ là…” Trần phu nhân lại nói tiếp: “Vương phi được ơn mưa móc cũng đừng quên bọn muội vẫn đang cô thân lẻ bóng. Xin vương phi rủ lòng thương chừa cho bọn muội chút sủng hạnh của vương gia. Vậy thì bọn muội đã rất cảm tạ.”
Tầm Vân từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ an nhiên ngồi ăn bánh uống trà. Thoát khỏi mấy vị phu nhân, Phượng Tư miên man nghĩ thêm một số việc. Có rất nhiều điều so với kiếp trước thay đổi đến mức kinh ngạc. Tỷ như kiếp trước hắn và Yến Tần gặp gỡ thường xuyên vô cùng, một tháng cũng có đôi ba lần. Bởi vì Yến Hàn không ngó ngàng gì đến hắn, cho nên việc hắn xuất nhập phủ không gặp phải trở ngại nào. Số khúc phổ Yến Tần tặng hắn chất ngập cả phòng. Tỷ như hắn và Tầm Vân rất thân thiết. Tầm Vân hay đem nhiều lời trong lòng bộc bạch cùng hắn, chứ không vô tình xem nhau như người dưng thế này. Tỷ như Yến Hàn còn nạp thêm một vị phu nhân là cháu gái của Giám Sát Ngự Sử Đài. Nàng thông tuệ hiểu chuyện, còn là người sinh quý tử đầu tiên cho Yến Hàn. Vì lẽ đó, Yến Hàn muốn phế hắn. Cũng vì lẽ đó, hắn u uất tự sát.
Thế nhưng, hiện tại lại không có những điều này. Là vì con người thay đổi, nên hoàn cảnh mới thay đổi theo sao?
“Chủ tử, người đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ…vương gia có phải thực sủng ái ta?”
Việt Nhi cười gật đầu: “Đương nhiên là vậy rồi. Người đừng nghe mấy nữ nhân kia dèm pha.”
Đến cả Việt Nhi cũng nhận định như vậy, Phượng Tư tự nghĩ hắn có lẽ không phải nằm mơ. Vốn là hắn cũng chỉ cầu như vậy mà thôi. Cầu cho người hắn yêu yêu hắn. Cầu cho trong lòng y có mỗi mình hắn. Nếu được như vậy, hắn chấp nhận hy sinh tình cảm của những người khác. Bọn họ có ghét bỏ hay xem hắn vô hình cũng không sao, chỉ cần Yến Hàn vẫn luôn bên cạnh hắn là đủ.
“Ta đói rồi. Quay về ăn thôi.”
Việt Nhi đi dặn đầu bếp làm cho Phượng Tư vài món ngon. Một mình hắn chống gậy bước vào Lễ Tư Viện trước. Đoàn Hưng đang bẩm báo gì đó với Yến Hàn, thấy hắn vào liền ngừng lại. Phượng Tư ngại ngùng vì đã làm cản trở họ, định quay đi thì Yến Hàn cất tiếng: “Vào đi.”
Phượng Tư rón rén vào lại. Yến Hàn hướng Đoàn Hưng: “Nói tiếp!”
“Đã tra ra chuyện thích khách là do mưu sĩ của tam vương gia làm. Tam vương gia bình thường trông như người thẳng tính không tâm cơ, ai ngờ được cũng có loại dã tâm này. Bên chúng ta bắt được một người còn sống. Vương gia định xử lý thế nào?”
“Phụ hoàng có lẽ cũng biết chuyện Thái tử bị hành thích rồi.” Yến Hàn tư lự suy nghĩ.
“Nhưng mà hoàng thượng vẫn chưa có biểu hiện gì.”
“Ông ta đang chờ xem rốt cuộc ai là người có động tĩnh trước? Kẻ có tật sẽ tự giật mình.” Yến Hàn cân nhắc rồi nói tiếp: “Thả tên đó đi. Cho vài người đóng giả thuộc hạ của tam hoàng huynh truy sát hắn, dồn hắn đến chỗ của ngũ đệ. Để ngũ đệ cứu hắn.”
Đoàn Hưng hiểu ra: “Chỉ cần ngũ vương gia biết được chuyện này do tam vương gia làm thì Thái tử cũng sẽ biết. Thuộc hạ đi làm ngay.”
Phượng Tư ngồi ở bàn chờ thức ăn mang đến. Hắn một chút cũng không tò mò, bởi hắn hiểu tò mò nhiều quá chính là hoạ. Yến Hàn lại gần bàn, ngồi xuống nói: “Thái tử sắp bị phế rồi.”
Phượng Tư nhìn lên. Yến Hàn lại nói: “Hắn muốn lập một kỹ nữ làm thái tử phi. Phụ vương hiển nhiên phản đối. Từ trước hôn lễ của bản vương và ngươi, chuyện này đã ầm ĩ không dứt. Hôm qua, hắn lại dám dùng nghi lễ chính phi rước kỹ nữ đó vào phủ, bắt mọi người phải xưng nàng là thái tử phi. Sáng nay rất nhiều tấu sớ đã dâng trình để hạch tội hắn. Bản vương muốn xem phụ hoàng dùng cách nào để bao che cho hắn tiếp? Chuyện gàn dở do hắn làm ra cũng không phải chỉ một hai lần, nhưng lần này là nghiêm trọng nhất.”
Phượng Tư cảm khái: “Vương gia, người không nghĩ rằng là Thái tử thật lòng yêu kỹ nữ đó nên mới bất chấp tất cả cho nàng một danh phận?”
Yến Hàn sững sờ, đột nhiên lắc đầu cười: “Vương phi, ngươi cũng có mặt ngây thơ này sao? Hôn sự trong hoàng tộc xưa nay nào phải là chốn cho nam si nữ luyến? Tất cả đều chỉ có chung một mục đích là củng cố quyền lực mà thôi. Đừng nói thê tử, ngay cả nhi tử mang cùng dòng máu với mình cũng không phải có thể để cho bất cứ ai sinh ra.”
Phượng Tư lạnh lòng ngay phút chốc. Phải, là do hắn quá ngây thơ. Việt Nhi đúng lúc mang thức ăn vào. Yến Hàn không nói nữa mà quay lại với công vụ. Phượng Tư ăn xong thì uống thuốc, rồi leo lên giường trùm chăn lại. Hắn đột nhiên minh bạch vì sao Yến Hàn ở kiếp trước ghét bỏ hắn như thế. Y cũng là thân bất do kỷ sống trong chiếc lồng giam hoàng thất này. Vậy mà hắn còn khiến y phải thân bất do kỷ hơn khi tước đoạt cả quyền được lựa chọn thê tử cho chính mình. Là hắn sai. Hắn trước nay chỉ thấy mỗi mình đau khổ, lại không thấy Yến Hàn cũng chẳng hạnh phúc gì hơn.
Yến Hàn thình lình đến kéo chăn ra vào nằm chung với Phượng Tư: “Cả buổi không nói chuyện, ngươi đang nghĩ gì?”
“Không có gì.” Phượng Tư xoay mặt vào trong góc giường. Không ngờ được Yến Hàn lại ôm chặt eo hắn từ phía sau: “Nói! Đừng để bản vương phải hỏi lại.”
“Vương gia, ta nghĩ kỹ rồi. Ta thực sự rất yêu thích khúc phổ Đông Lôi Hạ Tuyết, nhưng mà vật là chết, người là sống. Ta không phải lấy khúc khổ làm phu quân mà lấy người. Lòng ta yêu khúc phổ đến mấy cũng không bằng yêu người. Có điều ta rất sợ hãi.”
“Sợ hãi gì?”
”Khúc phổ không có tri giác, không thể làm tổn thương ta.” Phượng Tư không nói thêm nữa, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Yến Hàn hiểu ý hắn.
“Ngươi sợ bản vương tổn thương ngươi?”
Không phải chỉ là lo sợ vẩn vơ, y đích thực đã từng làm tổn thương hắn.
“Bản vương thích ngươi.”
Phượng Tư chưa tin lắm vào tai mình, do đó hắn không phản ứng.
“Bản vương thích ngươi.” Yến Hàn kiên nhẫn lặp lại, thậm chí còn lặp thêm lần nữa: “Bản vương thích ngươi.”
Phượng Tư trở người đối diện hắn, không biết gọi gì ngoài hai chữ: “Vương gia!” Hắn không nghe lầm, Yến Hàn đã nói thích hắn tới ba lần. Một người luôn rất ghét việc lặp đi lặp lại điều gì đó lại vì hắn nói ra câu này đến ba lần, chứng minh y muốn hắn hiểu, y là thật tâm đối đãi với hắn.
Phượng Tư vui mừng đến rơi nước mắt. Hắn có nằm mơ hàng ngàn, hàng vạn lần cũng không bao giờ dám mơ đến việc y thích hắn.
“Chẳng phải…” Phượng Tư vừa gạt nước mắt vừa nói. “Vương gia nói ta rất chướng mắt?”
“Khi ngươi ở cùng nam nhân khác…rất chướng mắt.”
Phượng Tư bật cười. Thế này là ghen sao?
“Vậy khi ta ở cùng người?”
“Rất thuận mắt. Chỉ muốn nhìn ngươi.”
Phượng Tư rúc đầu vào ngực áo Yến Hàn: “Vậy Đông Lôi Hạ Tuyết không phải là do người viết sao?”
“Là bản vương viết.”
Phượng Tư chới với: “Vậy sao người còn hỏi khó ta?”
“Nếu ngươi chỉ thích khúc phổ, vậy gả ngươi cho khúc phổ, để ngươi ôm khúc phổ mà sống cả đời.”
Phượng Tư cảm thấy lời này có vẻ hờn mác, nhưng tất thảy đều không quan trọng. Quan trọng là Yến Hàn thích hắn. Hắn đã tự nhủ đời này cùng y giữ khoảng cách, tự lượng sức mình không dám đòi hỏi gì hơn. Thế mà, y lại thích hắn. Trái tim nhỏ bé của hắn từ bờ vực tuyệt vọng tìm thấy lại hy vọng, hạnh phúc đến nỗi dường như không còn biết sợ hãi gì nữa, chỉ muốn giữ thật chặt tình yêu này.
“Vương gia, người bắt đầu thích ta từ lúc nào vậy?”
Yến Hàn vỗ vào cánh tay hắn: “Ngủ đi!”
Yến Hàn không muốn nói, hắn cũng không ép, yên tâm để y ôm lấy, đắm chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào.
Hắn nói lời cuối: “Vương gia, nếu đây là mộng, ta nguyện không bao giờ tỉnh lại.”
Yến Hàn nhớ lại khoảnh khắc khăn trùm đầu tung bay, dung nhan kiều diễm phía sau lại ẩn chứa một nỗi buồn xa vời, cứ như hết thảy những người trên đời này đều không đáng để tồn tại trong mắt hắn. Y đứng từ xa nhìn về hắn, cõi lòng dâng lên thương xót, còn hắn lại nghiễm nhiên cúi đầu, phó mặc cho bà mai một lần nữa trùm khăn đỏ lên. Đó là khoảnh khắc mà linh hồn y bị cướp mất.
Phượng Tư trở về Hỉ Thước Hiên. Hắn không phải bị Yến Hàn đuổi đi mà hoan hoan hỉ hỉ tình nguyện quay về. Những vị phu nhân kia nói cũng có phần đúng. Lễ Tư Viện là nơi Yến Hàn giải quyết công vụ, hắn cứ ở đó sẽ có lúc cản trở. Chi bằng hắn ngoan ngoãn ở Hỉ Thước Hiên của hắn, khi Yến Hàn có thời gian thì đến thăm hắn, chỉ vậy thôi là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Yêu nhau đâu nhất thiết phải dính sát vào nhau cả ngày? Hắn biết trong tim y có hắn, trong tim hắn có y, thế thì không còn gì tốt đẹp hơn.
Một tháng sau, Phượng Tư đã có thể đi đứng không cần gậy, vậy mà Yến Đôn đến thăm hắn vẫn khóc bu lu bu loa các kiểu, còn làm nước mắt nước mũi vấy đầy lên y phục hắn. Khó khăn lắm hắn mới dụ được Yến Đôn chịu về, đang cởi lớp áo ẩm ướt định thay thì Yến Hàn vào tới. Y vuốt nhẹ sóng lưng trần của hắn.
Phượng Tư đương nhiên hiểu cái vuốt này có ý nghĩa gì, tùy ý để Yến Hàn bế lên giường. Đến sáng, Tô quản gia vẫn như mọi lần bưng đến chén canh hạt sen bát bửu. Yến Hàn nằm nghiêng trên giường nhìn hắn ngồi tại bàn uống cạn, khẽ nhếch mắt nói: “Đổi canh khác. Đã uống lâu như vậy nhưng vương phi vẫn chưa có tin tức gì.”
Tô quản gia vâng vâng dạ dạ mang khay canh đi. Phượng Tư dùng ánh mắt kỳ lạ hướng Yến Hàn đăm chiêu. Đây không phải là canh cấm tử sao? Yến Hàn chợt nhíu mày, giống như vừa đọc thấu nội tâm hắn: “Vương phi nghĩ bản vương đã bỏ gì không sạch sẽ vào canh?”
Phượng Tư chột dạ: “Vương gia, đại nhân không so đo cùng tiểu nhân, tha thứ cho ta.” Hắn đến gần giúp Yến Hàn xoa bóp vai làm lành. Yến Hàn nằm lại giường, kéo chăn nhắm mắt. Phượng Tư lại lăn tăn chui vào cùng tấm chăn với y: “Vương gia, trời sáng rồi, người không đi giải quyết công vụ sao?”
“Đêm qua Thái tử đã bị phế truất. Chức vị này có lẽ sẽ để trống một thời gian. Bản vương cũng không cần gấp gáp làm gì.”
Thái tử bị phế là chuyện nằm trong dự liệu, Phượng Tư cũng không có gì ngạc nhiên. Theo hắn nhớ, phải đến hai năm sau hoàng đế lâm bệnh nặng thì mới chịu nhượng bộ sắc phong Yến Hàn tại vị Thái tử. Có thể nói là khá gần thời gian mà hắn chết.
“Ân”
“Ngược lại, ngươi phải gấp gáp hơn đi.”
Phượng Tư trong sáng nhìn Yến Hàn: “Gấp cái gì?”
Yến Hàn chỉ xuống bụng hắn: “Một tháng nay, bản vương không đêm nào là không ở cạnh ngươi, nhưng bụng ngươi chẳng chịu động tí nào.”
Phượng Tư xấu hổ: “Ta nào phải nữ nhân, làm gì lại dễ dàng hoài thai đến vậy?”
”Vậy thì thêm một tháng nữa, bản vương không tin vẫn không động.”
Phượng Tư làm mặt giận. Y nói cứ như thể ở cùng hắn chỉ là vì chuyện nối dõi, còn hắn không khác nào gà mẹ ấp trứng.
“Vương gia muốn có hài tử như vậy thì đến chỗ các vị muội muội, chẳng phải còn nhanh có kết quả hơn sao?”
“Bọn họ không bao giờ sinh được.”
“Tại sao?” Phượng Tư buột miệng xong liền tự suy đoán được lý do: “Lẽ nào là…”
”Nhi tử của bản vương tuyệt đối không để cho những nữ nhân vô tri đó sinh ra. Vậy nên…” Yến Hàn ngắt má hắn. “Chỉ có thể là vương phi ngươi, người hạ sinh trưởng tử cho bản vương.”
Phượng Tư phiền não. Bụng hắn có thể ấp ra cái trứng nào không cũng là cả vấn đề.
“Vương gia, lỡ như ta sinh không được, nhưng lại có nữ nhân thông minh khác sinh được, thì ta sẽ bị phế đúng không?” Hắn biết câu hỏi này rất trẻ con, thế nhưng hắn không dằn lòng được phải hỏi.
”Ngươi muốn vào lãnh cung giống mẫu hậu bản vương sao?”
“Ít nhất hoàng hậu còn sinh được hai vị vương gia là người và ngũ đệ. Mai này người nắm giữ địa vị tôn quý hơn thì có thể đưa hoàng hậu rời khỏi đó.”
”Bản vương sẽ không làm vậy. Tốt nhất vẫn nên để bà ở lại An Thừa Cung. An Thừa Cung yên tĩnh vắng vẻ, lại có các nhũ mẫu trông nom, chẳng có gì tổn hại. Ngược lại, nếu để thiên hạ biết được bệnh tình của bà, buông lời gièm pha và chế nhạo, thì càng khiến bà trông thảm thương hơn. Bản vương không muốn mẫu hậu của mình bị đem ra làm trò cười, cười rằng bà thua cho một nam phi.”
Phượng Tư nhích người lên một chút, dùng ánh mắt dò hỏi. Chuyện này hắn chưa từng nghe qua. Yến Hàn lại nói: “Bản vương thật ra không rõ lắm. Khi bản vương trưởng thành thì người nam phi này chết rồi. Chỉ nghe các nhũ mẫu từng theo hầu hạ mẫu hậu kể lại bệnh tình của bà là do phụ hoàng chỉ biết sủng ái hắn mà bỏ rơi bà. Bà vừa tức vừa hận, u uất lâu ngày, mới tích tụ thành nan y khó chữa. Khi phụ hoàng ban chiếu chỉ hôn cho bản vương và ngươi, bản vương cũng có chút thành kiến. Bất quá, ngươi rất đặc biệt.”
“Đặc biệt thế nào?” Phượng Tư hiếu kỳ hỏi.
“Dám bỏ trốn ngay đêm tân hôn.”
Phượng Tư giả vờ không nghe thấy, nhắm mắt lại ngủ. Này là vương gia ngài thù dai.
Qua giờ Ngọ, Yến Hàn rời giường. Phượng Tư còn mê ngủ níu giữ tay y: “Vương gia, có thể cho ta xem bản viết tay của Đông Lôi Hạ Tuyết?”
“Lại muốn gả cho khúc phổ sao?” Yến Hàn đẩy tay hắn ra, hừ lạnh.
“Vương gia còn ghen với cả khúc phổ do chính mình viết?” Phượng Tư liều lĩnh nói, rồi lại tỉnh ngủ ngay lập tức vì sợ chọc giận Yến Hàn. Vẫn may là Yến Hàn không nổi giận mà chỉ liếc hắn.
“Ở tại thư trai, có giỏi thì tự tìm.”
“Đa tạ vương gia thành toàn. Vương gia đi thong thả.” Phượng Tư cười rộ, lại trùm chăn ngủ thêm tí nữa. Yến Hàn trông thấy dáng vẻ lười biếng này của hắn không nhịn được cười. Thật là tinh ranh. Trắng đen gì cũng nói được.
Ở tại thư trai? Một câu nói ra thật dễ, nhưng tìm lại không dễ như vậy. Thư trai là chỗ mà Yến Hàn lưu trữ rất nhiều họa phẩm và danh tác, chỉ nói về tổng thể đã có hơn ba vạn thứ xếp thành những ngăn kệ trên cao. Phượng Tư há hốc. Trước hắn có ghé qua nhưng lại không đi sâu vào, không nghĩ nơi này rộng lớn đến thế. Hắn chỉ bất quá là muốn một khúc phổ, Yến Hàn lại cố ý để hắn mò kim đáy biển. Thế này cũng quá chơi đùa nhau rồi!
Kết quả, Phượng Tư không tìm được gì, đến tay không thì ra về cũng tay không.