Đông Lôi Hạ Tuyết

Chương 5: Bị nhốt phòng củi




Đoàn Hưng đưa Phượng Tư tới phòng củi, bất đắc dĩ nói với hắn: “Đều là lệnh của vương gia, xin vương phi đừng trách thuộc hạ.”
Phượng Tư gật đầu, bước vào trong. Đoàn Hưng cầm khóa lên, chần chừ một lúc, nói tiếp: “Vương phi, người cũng đừng trách vương gia. Gần đây công vụ bất ổn, tâm tình của vương gia vốn không tốt, lại thêm tên Bạch Hạc Đình kia đã chọc giận vương gia cực độ, nếu không vương gia cũng không nỡ nặng tay với vương phi đâu.”
Phượng Tư lại gật đầu, sao cũng được, hắn cũng chưa từng mong Yến Hàn sẽ dịu dàng với hắn. Đó là chuyện không thể nào.
Đoàn Hưng rít lên một tiếng, cảm thấy thái độ lãnh đạm của hắn như không tin tưởng y. Y lại nói tiếp: “Vương phi phải tin thuộc hạ. Người có lẽ không biết Bạch Hạc Đình dám tự tiện xông vào tẩm thất của vương gia hiến thân. Vương gia ghét nhất loại người như vậy, nhưng vì phải nể mặt hoàng thượng nên vẫn chưa làm gì y được.”
Phượng Tư giật mình. Bạch Hạc Đình thật sự phóng đãng đến mức độ đó sao? Cũng không xem thử có bao nhiêu cái mạng để cho Yến Hàn giết?
“Được, ta hiểu rồi. Ta sẽ không trách vương gia.”
Đoàn Hưng cười lên: “Vương phi thật tốt.”
Đoàn Hưng khóa xích lại. Phượng Tư một mình ở trong nhà củi lạnh lẽo, tự ôm lấy thân mình. Bạch Hạc Đình nhiều lời hàm hồ, nhưng nếu nghĩ kỹ, cũng có điều mà y nói rất đúng.
“Chẳng phải thất hoàng tử thanh cao khí tiết lắm sao? Từ bao giờ lại trở nên thảm hại như thế?”
Quả thật, hắn càng ngày càng thảm hại. Cứ tưởng đời trước chết đi đã là tận cùng bi thảm rồi, nhưng chí ít đời trước hắn còn chưa tới nỗi bị Yến Hàn ném vào phòng củi thế này.
Trải qua một ngày một đêm, Yến Hàn mới chịu thả hắn ra. Nhịn đói một ngày chưa đủ để chết người, chỉ khiến sắc mặt hắn càng xơ xác hao gầy hơn.
Yến Hàn đứng trước phòng củi, tay cầm hai khối ngọc đỏ xoay tròn. Phượng Tư khập khiễng bước tới, mi mục rũ rượi.
“Vương phi, ngươi đã biết sai chưa?”
Phượng Tư ngậm chặt miệng không nói chuyện. Nếu cái gì hắn nói cũng sai, vậy hắn còn cần nói làm gì?
Yến Hàn không đôi co với hắn, hướng Đoàn Hưng nói: “Ngươi đến Hỉ Thước Hiên phạt trượng toàn bộ hạ nhân cho bản vương, đánh đến khi nào vương phi chịu nói thì thôi.”
Phượng Tư tái xanh mặt: “Vương gia, ta sai rồi.”
Yến Hàn đến cạnh Phượng Tư, dùng ngữ điệu mà chỉ hai người nghe rõ nói: “Bản vương chỉ nói một lần. Bản vương không thể hưu ngươi. Đừng nghĩ bản vương cần ngươi. Cái mà bản vương cần là thánh ý. Nếu ngươi dám phản bội bản vương, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Yến Hàn nói xong lùi bước, đổi thành giọng bình thường: “Ngày mai Dương phu nhân đến Minh Đăng Tự chay giới ba ngày để cầu phúc cho bản vương. Một thị thiếp còn làm được điều đó thì huống hồ là vương phi? Vương phi cũng nên làm gương đi.”
Phượng Tư làm gì còn đường khác để lựa chọn? Hắn chỉ đành nghe theo.
Minh Đăng Tự nằm trên một bình nguyên rộng, hai bên đường có nhiều sông hồ và thác suối. Phượng Tư không có gì phàn nàn về chuyến đi này. Ít ra hắn được tự do ngắm nhìn cảnh vật, lại không phải khiến cho Yến Hàn chướng mắt. Yến Hàn đuổi hắn đi cầu phúc chỉ là cái cớ, mục đích thật sự có lẽ là không muốn nhìn thấy hắn.
Xe ngựa đưa Phượng Tư và Dương phu nhân đến gần cổng thì dừng lại. Dương phu nhân là loại người gió chiều nào theo chiều nấy, biết hắn không được sủng ái nên cũng chẳng buồn tốn sức lấy lòng. Hai người đến gặp trụ trì bàn bạc vài câu về chuyện ở lại ba ngày, bàn đến ổn thỏa thì cùng đi thắp đèn cầu phúc. Thắp xong, Dương phu nhân liền tìm cớ tách riêng khỏi hắn.
Việt Nhi kéo Phượng Tư đi xin xăm. Nó nói năm nay hắn liên tiếp gặp nhiều chuyện rủi, hy vọng sẽ nhận được một quẻ xăm tốt.
Thầy giải xăm cầm quẻ xăm của Phượng Tư hỏi: “Công tử muốn biết về chuyện gì?”
Phượng Tư đang suy nghĩ thì Việt Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói: “Tình duyên.”
Phượng Tư lườm nó một cái.
Thầy giải xăm giở sách đọc ra một bài thơ. Phượng Tư không phải người Đại Yến nên thơ văn kiểu này hắn không hiểu lắm, chỉ biết thầy giải xăm nói dài dòng nửa nén nhang mới đúc kết ra kết quả: “Ruộng đất mênh mông lại trúng mùa. Công tử, đây là quẻ xăm thượng thượng trong tình duyên. Đại ý nói năm nay công tử sẽ gặp vận đào hoa. Hãy yên tâm là không chỉ có một người theo đuổi công tử.”
Việt Nhi vỗ tay một cái: “Thế thì hay quá, vương…à không…công tử…vận tốt sắp tới rồi.” Nó đã sửa được cái tật gọi quen “chủ tử” thành “vương phi.” Bị Yến Hàn cảnh cáo một trận, cho dù quen cỡ nào cũng phải sửa ngay. Thế nhưng ở chốn đông người như vậy thì không nên tiết lộ thân phận của Phượng Tư.
Phượng Tư ném quẻ xăm cho Việt Nhi: “Tự ngươi đi nằm mơ đi.”
Việt Nhi cười hăm hở ôm quẻ xăm vào lòng, nghĩ khi về phủ phải đem cất cho thật kỹ.
“Ta ra sau viện ngắm mấy bức tượng la hán, ngươi tìm cái gì ăn đi.”
Việt Nhi vui vẻ chạy đi. Phượng Tư rảo bước tránh khỏi dòng người, một mình thơ thẩn ra hậu viện, đột nhiên nghe được tiếng sáo thanh thoát từ đâu truyền tới.
Yến Tần đứng ở mái đình trên mỏm núi cao, cũng cô độc như hắn, nhìn sông nước chảy phía dưới mà thổi sáo, giải điệu bộc lộ tất cả nỗi lòng. Phượng Tư rón rén bước tới tránh làm kinh động y, đợi y thổi xong mới tới gần thêm chút nữa.
Yến Tần quay lại nhìn, ngỡ ngàng rồi cười: “A Tư, sao lại trùng hợp vậy?”
“Ngũ vương gia, tiếng sáo của ngươi thật hay. Từ khi ta đến Đại Yến đến giờ, đây là lần đầu tiên nghe được tiếng sáo hay như vậy.”
Yến Tần cau mày: “Ngươi gọi ta là gì? Ở đây đâu có người ngoài.”
Phượng Tư sực nhớ, xoa mũi cười ngượng: “Là ta sơ ý quên mất.”
Yến Tần tạm tha cho hắn: “Nói vậy, trước khi ngươi đến Đại Yến có lẽ đã nghe được tiếng sáo còn hay hơn của ta.”
“Ân. Ta không biết tên của y, chỉ tình cờ gặp trên đường, nhưng tiếng sáo đó quả thật rất tuyệt diệu. Bầy hạc đang bay trên trời cũng phải đáp xuống mà nghe y thổi.”
“Cao nhân như vậy, ước mong được gặp một lần.”
Yến Tần nói như chạm vào tiếng lòng của Phượng Tư: “Đúng là cao nhân như vậy, gặp một lần cả đời liền không hối hận. Triết Kha, ngươi sẽ có cơ hội đó.”
“Ta từng đến Bắc Dịch.”
Phượng Tư không hiểu lời này có ý gì.
“Ta biết…” Yến Tần cười cười, đưa đầu cây sáo chạm nhẹ vào mũi Phượng Tư. “Thất hoàng tử cũng là cao nhân ngàn năm hiếm gặp, bất luận nhạc cụ nào ngươi cũng chơi thành thạo, được ví von như quốc bảo.”
Nói không ngoa thì Phượng Tư hắn từ nhỏ đã nghe đủ mọi lời khen ngợi mà trưởng thành, nhưng được nghe trực tiếp thế này thì khá hiếm, còn được nghe từ một người phong tình vô hạn khen, kỳ thực là rất rất hiếm.
Phượng Tư cười một cái, đẩy mũi sáo của Yến Tần ra: “Triết Kha, ngươi khen người khéo thẳng thắn, làm ta rất vui.”
Trời đang nắng đột nhiên có mưa rào. Phượng Tư chạy nhanh vào mái đình đứng cùng Yến Tần. Yến Tần cởi áo choàng khoác qua vai hắn. Hắn nắm áo choàng ngước mắt hỏi: “Sao lại khoác cho ta?”
“Gần đây tứ ca có vào cung, phụ hoàng hỏi sao ngươi không theo cùng thì huynh ấy bảo ngươi bệnh. Lúc đó, ta rất muốn đến thăm ngươi nhưng lực bất tòng tâm. Ngươi nên giữ ấm một chút, đừng để sinh bệnh nữa.”
“Lẽ nào ngươi không sợ giữ ấm cho ta thì ngươi sẽ bị bệnh?”
Yến Tần bật cười lớn: “Ta không có yếu đuối như ngươi nghĩ.”
Phượng Tư sa sầm mặt: “Ý ngươi là ta yếu đuối?”
Yến Tần hoảng loạn xua tay: “Ta không phải là ý này.”
Phượng Tư cười lại trêu hắn: “Triết Kha, ngươi dễ bị lừa quá, sau này làm sao lập phi? Nữ nhân còn mưu mẹo hơn cả ta.”
Yến Tần lại cười bất lực: “Thật chịu không nổi ngươi.”
“Triết Kha, thổi ta nghe một khúc đi.” Phượng Tư nảy ra ý tưởng. Ở một nơi vắng vẻ thế này mà đứng nghe tiếng mưa thì cũng quá thê lương rồi.
“Ngươi muốn nghe khúc gì?”
“Ngươi giỏi nhất là khúc gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, Yến Tần lại bị Phượng Tư chọc cười.
“Thổi cho ngươi nghe Mai Hoa Khúc.”
“Ân”
Phượng Tư đến gần tối mới về lại Minh Đăng Tự khiến cho Việt Nhi lo sốt ruột. Việt Nhi vừa trải giường cho Phượng Tư vừa than vãn: “Vương phi, nếu một canh giờ nữa mà người vẫn chưa về, ta chắc chắn sẽ gọi người đi tìm người mất. Lần sau người muốn đi đâu thì nên báo với ta. Nơi đây hẻo lánh, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Phượng Tư rót trà uống, nói: “Cửa Phật thanh tịnh, làm sao có chuyện gì được?”
“Này thì không chắc đâu, nếu đợi đến lúc xảy ra chuyện mới phòng, người sẽ nguy hiểm lắm còn gì.”
Việt Nhi trải xong thì giúp Phượng Tư cởi áo choàng, lạ lùng hỏi hắn: “Vương phi, áo này của ai vậy?”
Phượng Tư leo lên giường mới nói: “Của một người tốt. Ngươi giúp ta giặt sạch hong khô, ngày mai ta đem trả cho người tốt ấy.”
“Việt Nhi biết rồi, người mau ngủ sớm đi, buổi cầu phúc sẽ bắt đầu rất sớm.”
“Ngươi cũng ngủ sớm, trẻ con không nên thức khuya.”
Việt Nhi bĩu môi: “Vương phi lại thế rồi, cứ xem ta như đứa trẻ.”
Hôm sau, mặt trời còn chưa lên, Việt Nhi đã đến gọi Phượng Tư rửa mặt. Phượng Tư và Dương phu nhân phải dự buổi niệm kinh của các vị cao tăng, tốn mất ba canh giờ mới được nghỉ ngơi. Dương phu nhân cầm cây quạt tròn, phe phẩy dưới khí trời oi bức nói:
“Thời tiết kiểu gì thế này? Hôm qua lạnh lẽo một trận, nay lại nóng đến đổ mồ hôi. Thật khiến người bực mình.”
Việt Nhi không để ý, nói với Phượng Tư: “Vương phi, hay là chúng ta đi dùng cơm chay thôi.”
Dương phu nhân nghe lỏm được, nói: “Thiếp vẫn chưa đói, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.”
Phượng Tư gật đầu. Đợi Dương phu nhân đi rồi, hắn nói nhỏ với Việt Nhi: “Ta không ăn. Ta có hẹn với bạn rồi. Ngươi đi lấy áo choàng hôm qua cho ta.”
Việt Nhi gật gật, nhanh chân chạy đi.
Lúc Phượng Tư đến mái đình cũ, Yến Tần đã ngồi đợi được một lúc. Y còn mang theo một giỏ thức ăn, mở nắp ra lấy đĩa hạt dẻ nướng cho Phượng Tư xem.
“Đây là đặc sản dưới núi, ngươi nếm thử xem.”
Phượng Tư đưa tay lên môi ngây ngô: “Thứ này ăn làm sao?”
“Ngươi không biết?”
“Chưa thấy qua.” Phượng Tư thật thà đáp.
Yến Tần tự tay bóc vỏ và đưa gần miệng hắn: “Nó gọi là hạt dẻ, sau khi bóc vỏ rồi có thể trực tiếp ăn vào. Nào, ăn đi!”
Phượng Tư ái ngại cầm lấy hạt dẻ khỏi tay Yến Tần: “Để tự ta được rồi!”
Hắn nhai một hồi, cảm thấy thứ này vừa béo vừa bùi, ăn rất dễ nghiện, liền gật đầu lia lịa: “Ta thích lắm.”
“Vậy ăn nhiều vào!”
Yến Tần lại giúp hắn bóc vỏ, nhưng hắn nhìn qua một lần đã hiểu cách ăn, không cần phải phiền đến y.
Ăn hết đĩa hạt dẻ, Phượng Tư lén xoa bụng cười: “Thứ này mau no thật!”
“Ngày mai lại mang cho ngươi.”
Phượng Tư xếp hai tay lên bàn: “Ngươi cũng đến đây cầu phúc sao? Sẽ ở lại bao lâu?”
Yến Tần lắc đầu: “Ta đi du ngoạn thôi, muốn ở bao lâu cũng được. Còn ngươi?”
“Ta chỉ ở ba ngày sẽ về lại vương phủ.”
Yến Tần nghe xong chợt buồn: “Vậy là chỉ có thể gặp ngươi thêm một ngày nữa thôi.”
“Nếu có cơ hội xuất phủ, ta sẽ đến tìm ngươi. Dù sao ta vẫn còn nợ ngươi một khúc mã đầu cầm. Đã hứa thì phải làm.”
Yến Tần rút cây sáo bên người đưa cho Phượng Tư: “Ngươi thổi sáo cho ta nghe trước. Hôm nay ta muốn nghe ngươi thổi.”
“Ngươi muốn nghe khúc gì?”
“Ngươi giỏi nhất là khúc gì?”
Phượng Tư cười lớn. Yến Hàn dùng chính câu hỏi hôm qua của hắn để trả lời hắn.
“Ta thì…khúc gì cũng giỏi.”
“Phải nghe mới biết.”
Cuối buổi gặp, Phượng Tư đem áo choàng trả lại cho Yến Tần. Yến Tần nhận lấy. Khi Phượng Tư toan đi, Yến Tần bỗng nắm góc tay áo Phượng Tư kéo lại, dặn dò: “Ngày mai, nhớ đến.”
“Ân, ta sẽ đến.”
Ngày thứ ba ở lại tự, Phượng Tư và Dương phu nhân mỗi người chép năm mươi trang kinh Phật, tổng cộng là một trăm dâng lên cho trụ trì. Trụ trì sẽ lấy số kinh này cất vào tháp công đức, giúp người chép lẫn người được cầu phúc luôn viên mãn.
Phượng Tư không nghĩ chép kinh lại lâu như vậy, chép đến tận chiều mới xong. Khi hắn chạy đến chỗ hẹn, cứ nghĩ Yến Tần đã rời khỏi từ sớm, không ngờ y vẫn đang kiên trì đợi hắn.
Phượng Tư bối rối nói: “Ta xin lỗi, bởi vì thời gian chép kinh quá lâu cho nên ta mới đến muộn.”
Yến Tần không muốn hắn áy náy nên nói: “Sẵn ta cũng nhàn rỗi, không có việc gì làm, muộn một chút cũng không sao.”
Phượng Tư giơ tay lên biểu đạt: “Nhưng ta đã muộn đến hai canh giờ.”
“Hai canh giờ đó ta đứng ngắm cảnh cũng rất vui.”
Phượng Tư che giấu ý cười, hai mắt sáng rực nói: “Triết Kha, có ai từng nói qua là ngươi phi thường tốt tính chưa?”
Yến Tần làm bộ thận trọng suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Hình như là rất nhiều.”
Yến Tần dừng một lúc thì nói: “Hôm nay không thổi sáo nữa. Chính nhờ hai canh giờ khi nãy giúp ta phát hiện hoa dại dưới núi nở rất đẹp, ăn hạt dẻ xong thì cùng đi xem đi.”
Phượng Tư đến trễ, Yến Tần không hờn dỗi câu nào đã là rất độ lượng rồi. Hắn làm sao có thể từ chối đề nghị của y?
Ăn xong, hai nam nhân cứ vậy mà sóng đôi bên nhau xuống núi ngắm hoa. Kể ra rất nực cười, nhưng cũng rất thi vị, nếu không phải vì nửa chừng Yến Tần chợt hỏi một câu thì hắn vẫn còn rất cao hứng.
“A Tư, ngươi gả cho Tứ ca có hạnh phúc không?”
“Sao ngươi hỏi vậy?” Phượng Tư ngừng bước, thật không có tâm trạng đi tiếp.
“Có nhiều thứ chỉ là hào quang bên ngoài, giống như hoàng cung, bên trong mục nát thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Ta là lo ngươi không hạnh phúc. Ta biết rõ tính của tứ ca không dễ đến gần.”
Đến đệ đệ ruột của Yến Hàn còn nói vậy thì hắn sao có thể hùng hồn phản bác bảo rằng vương gia không như vậy đâu? Hắn giả vờ hạnh phúc chắc là Yến Tần cũng không tin nổi.
“Vương gia đúng là khó đến gần, nhưng ta sẽ an phận, ngươi đừng lo.”
“A Tư…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Yến Tần đặt tay lên vai Phượng Tư: “Ta xin lỗi. Ta chỉ muốn nói câu cuối cùng là, nếu một ngày nào đó ngươi chịu đựng không được thì nói một tiếng với ta. Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Ta ghi nhớ.”
Ngày rời Minh Đăng Tự, Phượng Tư đứng bên ngoài xe ngựa nhìn về nơi gặp gỡ Yến Tần. Hắn nghe được một khúc sáo đưa tiễn. Vốn dĩ tâm trạng cũng không có gì, nghe xong lại thấy nặng nề khó tả. Yến Tần muốn giúp hắn, nhưng y không thể giúp cho toàn bộ người trong viện của hắn. Yến Hàn đã nói nếu hắn dám bỏ đi, liền sẽ giết tất cả bọn họ. Bọn họ vô tội, không thể vì tự do của riêng hắn mà hy sinh bọn họ. Ích kỷ như vậy hắn không làm được.
Phượng Tư leo lên xe, dứt khoát không nghĩ ngợi gì nữa.
Thời gian bình bình yên yên của Phượng Tư ở vương phủ đúng là chỉ có thể đếm từng ngày. Trong phủ lại có tiệc. Từ phu nhân xin phép Yến Hàn đón người em họ xa đến ở cùng mình một ngày, còn tổ chức cả tiệc tẩy trần đường xa cho cô em họ này.
Tô quản gia nghĩ tiệc tùng là chuyện vui, tổ chức rộn ràng một chút, để Yến Hàn và mọi người đều được thư giãn. Không như lần đầu đi dự tiệc, Phượng Tư đã biết vị trí của hắn luôn luôn là ngồi cạnh Yến Hàn. Khi ca vũ đang tưng bừng, Phượng Tư nhàm chán gắp thức ăn lên ăn một mình. Yến Hàn nhìn sang hắn, gọi một tiếng: “Vương phi,” rồi lại nhìn vào thức ăn.
Phượng Tư hiểu ý gắp đại một món đưa lên miệng Yến Hàn. Yến Hàn cắn lấy, tiếp tục nhìn ly rượu rỗng. Phượng Tư vẫn là hiểu ý, đặt đũa xuống, cầm bình rượu rót ra ly rồi đút cho y. Uống xong, ca vũ vừa vặn kết thúc. Từ phu nhân đứng lên giới thiệu người em họ Từ Tố với mọi người, còn nói:
“Tố nhi rất giỏi múa lửa, hay là để Tố nhi múa cho mọi người xem, ý vương gia thế nào?”
Yến Hàn chấp thuận. Từ Tố đi một hồi quay lại, mặc váy hồng sặc sỡ, tay cầm hai cây đuốc dài đang bốc cháy. Nàng uyển chuyển vừa múa vừa tráo đổi hai cây đuốc từ tay này qua tay kia, động tác nhanh nhẹn, khiến cho ngọn lửa như đang bay lượn giữa không trung.
Khi màn biểu diễn hoàn thành, Từ phu nhân vỗ tay to nhất nhìn Yến Hàn dò hỏi thái độ, nhưng Yến Hàn chính là không có thái độ gì. Lý phu nhân cười khẩy: “Tạp kỹ ngoài phố thôi mà, có gì hay ho?”
Từ phu nhân có lòng muốn để cô em họ xinh đẹp ra mắt với Yến Hàn, bị Lý phu nhân nói thế khó tránh tức giận, cũng nhạo báng trở lại: “Lý muội muội nói như thể Lý muội muội cũng làm được. Nếu quả thật làm được thì muội muội còn chờ gì nữa mà không biểu diễn cho mọi người xem?”
Lý phu nhân vẫn cứng cỏi đáp lại: “Muội muội không học mấy trò rẻ tiền như thế.”
Phượng Tư nhìn ra vấn đề. Bọn họ ngoại trừ lúc công kích hắn rất đồng thanh đồng khí, còn bình thường đều là bằng mặt mà không bằng lòng. Từ phu nhân lớn tuổi nhất trong sáu người, có lẽ đang sợ xuân sắc qua đi thì không còn địa vị gì trong vương phủ, vậy nên mới muốn đưa cô em họ vào phủ để có thêm đồng minh.
“Ngươi tên Từ Tố?” Yến Hàn không dàn xếp vụ mâu thuẫn mà hướng người nữ tử đang đứng ngại ngùng giữa sân hỏi.
Từ Tố vui mừng đáp: “Đúng vậy, vương gia.”
“Tạm thời cứ lưu lại vương phủ, bản vương sẽ bảo Tô quản gia sắp xếp chỗ ở của ngươi gần biểu tỷ ngươi.”
Lý phu nhân xám mặt, các vị phu nhân khác cũng chẳng ai vui vẻ gì, chỉ có Từ phu nhân là cười đến híp cả mắt, vội bước ra giữa kéo tay Từ Tố quỳ xuống tạ ơn.
Yến Hàn dửng dưng nói tiếp: “Nàng tạ ơn cái gì? Bản vương còn chưa nói xong. Từ Tố ngươi lưu lại dạy cho vương phi múa lửa, đến khi vương phi học thành tài, bản vương sẽ trọng thưởng.”
Sắc mặt Phượng Tư lập tức xám xịt hơn Lý phu nhân vừa nãy gấp trăm ngàn lần. Hắn biết Yến Hàn đã nói thì sẽ không đùa.
“Vương gia, ta bình sinh thô thiển, sợ là uổng phí công sức của Từ muội muội mà vẫn không thành tài.”
“Ngươi không muốn học?” Yến Hàn thu hẹp tầm mắt lại.
Cổ họng Phượng Tư khô khốc ngay lập tức. Hắn đành nhún nhường: “Được vì vương gia mà ra sức, ta dù chết cũng không dám từ nan.”
Yến Hàn đột nhiên cười, ánh mắt điềm đạm lại: “Vương phi nói không muốn học, do đó Từ Tố ngươi không cần dạy nữa, sáng mai rời vương phủ đi.”
Phượng Tư đơ mặt ra. Yến Hàn có phải là đang đùa với hắn?
Yến Hàn tự rót thêm ly rượu, uống cạn rồi đứng lên: “Bản vương còn nhiều việc, đi trước một bước.”
Không còn Yến Hàn chủ trì, ai nấy đều mất hứng, tiệc cũng tự tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.