[Đồng Nhân Bình Tà] Phối Âm Hôn

Chương 4:




Tên gốc: 配阴婚 (Phối Âm Hôn)
Tác giả: 无明有焕 (Vô Minh Hữu Hoán)
Editor: Dina Lynn
Beta: Vũ Tử Tham
- ------_--------
Để mà nói thì tôi cũng không phải người quá tốt bụng, trên đời ma quỷ hỗn tạp, tôi chỉ là không muốn vô cớ mắc nợ ai, huống hồ Trương Hải Độ cũng không hại tôi cái gì cả, thậm chí hắn làm mọi chuyện là để giúp tôi nữa. Chỉ vì tự tiện xông vào bên trong từ đường mà phải nhận trừng phạt gân cốt bị phế bỏ thì thật sự bất công quá.
Tôi kéo kéo tay áo của Muộn Du Bình, người đứng sau dù tức giận nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn còn tốt, tôi nhân cơ hội ráng sức khuyên nhủ: "Tiểu Ca à, cũng không phải là sai lầm gì lớn lắm, không cần thiết phải làm vậy đâu đúng không?"
Muộn Du Bình là người có tính tình cố chấp, một khi đã tức giận thì muốn thuyết phục cũng không phải chuyện dễ như vậy. Tôi nhìn thấy lông mày hắn nhíu chặt, tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi, khiến cho tôi nhớ tới ánh mắt của Trương Hải Đường, tức khắc cả người không rét mà run. Không thể thuyết phục được hắn, tôi không thể làm gì khác hơn là chuyển mục tiêu đến người phía sau.
Tôi chưa bao giờ gặp những người đó, chắc hẳn hầu hết họ đều làm việc ở sảnh trước của nhà họ Trương. Tôi nhìn xung quanh, bọn họ người nào người nấy to cao, chỉ có một người trong số họ nhìn qua còn nhỏ tuổi. Chú ba của tôi nói rằng tôi lúc nào mà chẳng mềm nắn, rắn buông, lúc này tất nhiên tôi sẽ chọn đi hái "quả hồng mềm" mà bóp, nghĩ vậy, tôi dừng lại trước mặt một người đàn ông và hỏi hắn ta: "Thời này ai còn dụng mấy cái tục lệ cũ nữa, dùng hình phạt riêng để phạt cũng không phải là không có gì tốt, anh nói có đúng không?"
Khi người đàn ông nọ nhìn thấy tôi đi tới, hắn ta cúi thấp đầu xuống như không dám nhìn tôi, mắt anh ta dán chặt vào mũi chân, hai tay nắm chặt, cổ tay không ngừng run lẩy bẩy. Tôi trông cũng đâu có dọa người gì đâu, lẽ nào là ngày thường cái tên Muộn Du Bình trông quá hung thần ác sát nên mới để cho bọn họ cảm thấy tôi cũng không phải người hiền lành chăng?
Chậm chạp cả nửa ngày trời thì người nọ mới gật đầu một cái, run rẩy nói phải.
"Nhất định là như vậy." Tôi quay đầu một cái nhìn tên Trương Độ còn như đang mất hồn kia, "Nếu đã như vậy, lão tộc trưởng của các người mặc dù đã qua đời, tôi với tư cách vẫn là... Ừm, quả phụ, nhìn chung vẫn có chút tiếng nói, nếu các người không đáp ứng, tôi sẽ tới chỗ bài vị của ông ấy tự mình đi hỏi một chút, xem có đồng ý tùy tiện phế bỏ gân cốt của người ta hay không."
Người nọ nghe vậy như choáng váng, tôi còn tưởng là lời nói của tôi có tác dụng. Thế nhưng kết quả là trong nháy mắt, đôi chân như gậy trúc của người này cong xuống, cả người phủ phục quỳ xuống dập đầu: "Lệnh của tộc trưởng... không thể làm trái!"
Tôi bị phản ứng của hắn dọa sợ, còn tưởng người này chỉ đơn thuần trung thành đối với Muộn Du Bình chứ, đầu óc mơ hồ hỏi: "Tôi không có nói tộc trưởng của các người, người tôi nói là lão tộc trưởng ấy..."
"Làm gì có ai là lão tộc trưởng?" Bên kia Trương Hải Độ cười hai tiếng đầy thê lương, mới nói được một câu đã bị người đứng bên đè xuống, cái trán bị đập mạnh vào phiến đá trên mặt đất, chảy máu ròng ròng, "Nhà họ Trương từ năm dân quốc thứ ba đến nay cũng chỉ có một vị tộc trưởng này đảm nhiệm, làm gì có lão tộc trưởng nào!"
Lúc này tôi bị dọa sợ đến nỗi cả người lạnh run, đầu dường như cũng bị đông lại, làm sao cũng không nhúc nhích được, tràn ngập trong ánh mắt đều là hình ảnh vẻ mặt Trương Hải Độ vặn vẹo có chút điên cuồng. Muộn Du Bình dùng hết sức lực kéo tôi ra sau lưng hắn, cánh tay tôi bị hắn kéo đau như muốn gãy xương đến nơi.
Đầu bên kia Muộn Du Bình đã cho người kéo Trương Hải Độ xuống, nhất thời trong từ đường cũng chỉ còn lại tôi và hắn.Tôi sững sờ nhìn hắn, ánh mắt đầy xa cách, sau một hồi im lặng, hắn khẽ thở dài một tiếng, bế thốc tôi lên bước ra khỏi từ đường. Tôi dán vào trong ngực hắn, giờ phút này bên tai tôi nghe thấy tiếng tim hắn đập liên hồi.
Còn chưa có trở lại phòng tân hôn, tôi đã vùi mặt vào trong lòng ngực hắn, buồn bực nói: "Anh lừa gạt tôi."
Bước chân hắn ngừng lại, cánh tay ôm tôi siết chặt thêm, tôi muốn ngẩng đầu lên thì vừa vặn lại đụng phải trán hắn, ngay lúc này, tôi không kìm được lửa giận trong lòng được nữa, đột nhiên hét lên một tiếng: "Anh gạt tôi! Anh làm sao có thể gạt tôi chứ! Rốt cuộc thì có lão tộc trưởng hay không, hay anh mới là lão tộc trưởng!"
Muộn Du Bình không trả lời ngay, hắn chỉ lấy ngón tay dụi dụi khóe mắt tôi. Khi tôi trở lại bên trong phòng tân hôn, hắn buông tôi xuống, thế nhưng tim tôi như bị lửa đốt, không muốn để hắn ôm chút nào, giãy giụa một phen thế nhưng lại không chống lại nổi sức lực của hắn, lúc này hắn mới buông lỏng ra một chút. Tôi không khống chế được sức lực nên đứng không vững, chân ngay lập tức bị trẹo, đau đến nỗi hét lên.
"Sao cậu lại bất cẩn vậy?" Muộn Du Bình vội ôm lấy eo tôi để tôi không bị ngã xuống, nâng cánh tay lên, tôi lại ngồi lên trên người hắn. Tôi đau đến mức nước mắt tuôn trào, vội vàng cởi tất và giày ra để hắn xem xem cổ chân có bị sưng lên không. Nhưng điều kỳ lạ là khi nhìn xuống, nhìn đi nhìn lại thế nhưng cổ chân tôi vẫn không bị bầm tím hay sưng tấy gì, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Thấy tôi ngẩn ra, Muộn Du Bình hôn lên gò má tôi một cái, nói: "Lát nữa chườm đá lạnh nhưng ngày mai có thể vẫn sẽ bị sưng, làm gì cũng phải cẩn thận."
Tôi nghe thấy rất đúng, nhiều người bị trẹo chân cũng phải qua một hồi mới bị sưng, hơn nữa có lẽ do xương cốt của tôi rắn chắc, bình thường va đập cũng không có chuyện gì. Nghĩ đến đây lại nhớ tới chuyện vừa rồi, cơn tức giận lại nổi lên: "Sao anh lại gạt tôi!"
"Đúng là chỉ có mình tôi là tộc trưởng." Muộn Du Bình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Từ năm dân quốc thứ ba đến nay vẫn luôn là tôi."
Tôi ngẫm nghĩ trong lòng, năm dân quốc thứ ba cách hiện tại ít thì cũng hơn mười năm lận, nhìn Muộn Du Bình tuổi tác cũng không lớn lắm, lẽ nào hắn nắm quyền khi mới chỉ là một đứa trẻ?
"Vậy anh làm sao lại lừa gạt tôi rằng lão tộc trưởng nhà anh chết thọ hưởng dương một trăm tuổi! Còn cái gì mà... Cái gì mà âm hôn..." Ta mới nói được một nửa thì đột nhiên cả kinh, toàn thân trở nên lạnh lẽo, dân gian mà đã kết âm hôn thì một bên nhất định đã chết, âm dương lúc đó mới kết thành. Nếu ban đầu là tôi cùng Muộn Du Bình kết hôn, vậy hắn là...
Nghĩ đến đây, cả người tôi run rẩy, mông cũng không đặt nổi ở trên giường được nữa, vội vàng nhích mông tránh né, cả người rúc vào bên trong góc giường, không dám liếc nhìn Muộn Du Bình một cái, răng lập cập va vào nhau.
"Ngô Tà." Hắn gọi tôi.
Tôi thầm mắng trong lòng, anh cái con quỷ chết già rồi còn kêu gào cái gì nữa, chẳng lẽ là tham lam dương khí trong người tôi.
"Ngô Tà." Hắn lại gọi tôi, đưa tay bắt lấy cổ tay tôi. Tay hắn ấm áp, không có điểm nào là lạnh lẽo, âm u như quỷ, "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi không phải quỷ."
"Tôi lấy cái gì mà tin tưởng anh đây!" Tôi lẩm bẩm nói, thế nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp siết chặt lấy cổ tay tôi rồi kéo đến trước ngực hắn. Nơi đó vẫn còn hơi ấm, trái tim hắn ở bên trong đập nhịp nhàng, giống như giọt máu tươi đêm đó rơi xuống miệng tôi vậy, nóng đến nỗi lá gan tôi có cảm giác như bị thiêu đốt. Không để ý đến tôi, hắn chỉ một mực kéo tôi vào trong ngực để tôi cách trái tim hắn gần hơn thêm chút nữa.
Cũng không biết tại sao mà nghe thấy tiếng tim hắn đập, khóe mắt tôi cay cay, cảm giác này thật kỳ quái, giống như tôi đang ghen tỵ với hắn vậy. Cảm thấy ủy khuất, tôi vòng tay qua cổ hắn, nhưng mới vừa đặt tay lên bả vai hắn, tôi đã nghe thấy hắn hít một hơi dài.
Đêm đó lúc tôi cắn hắn, hắn cũng hít một hơi dài như vậy.
Tôi trong lòng hồi hộp, đôi tay hiếm khi linh hoạt lên, cởi cúc áo sơ mi của hắn, để lộ bờ vai. Thật không thể tin nổi, trên vai hắn vẫn còn một vòng dấu răng, dấu răng tuy nông nhưng da cũng bị rách, vết thương thối rữa thâm đen lại, trông rất đáng sợ. Tôi nhìn vết thương kia mà phát hoảng, lập tức hỏi hắn chuyện gì xảy ra. Răng tôi dù có nhọn thì cũng đâu phải rắn độc, sao có thể cắn hắn mãi mà vết thương không lành lại như thế kia được.
Ánh mắt của Muộn Du Bình hơi mở to, lộ vẻ luống cuống. Hắn khép lại vạt áo phía trước, bàn tay cọ cọ vào má tôi, nói rằng hắn không sao, chẳng qua là do thể chất đặc biệt, ngay còn nhỏ vết thương cũng không dễ lành. Càng nhìn càng thấy kỳ lạ, ngay cả sắc mặt của hắn cũng tái nhợt, giống như không có khí lực gì hết. Thế nhưng hắn không cho tôi hỏi thêm gì nữa, quấn tôi vào trong chăn bông rồi bảo tôi ngủ trưa một lát, hắn cùng tôi ngủ, chờ tôi ngủ rồi thì mới rời đi.
Tôi từ trước đến nay cứ vừa chạm gối là ngủ, hắn không có nói ra điều đó, tôi thì cũng không có cách nào. Chỉ là hôm nay tôi gối đầu lên gối hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, không thể làm gì khác ngoài việc cùng Muộn Du Bình bên mép giường mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu. Đoán chừng là hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, liền đưa tay bóp cái dái tai mềm mại của tôi một cái, sau lại vì tôi khẽ hát ru.
Điều này rất không thích hợp với người như hắn, tuy giọng hát hắn trầm trầm thế nhưng nghe vẫn rất êm tai mềm mại, như thể cả một cơn mưa ấm áp cuối xuân đều được gói gọn vào bên trong chiếc giường bảy thước này vậy. Tôi nghe một hồi cũng cảm thấy mệt mỏi, dần chìm vào giấc ngủ yên bình. Chỉ đến khi người đang mơ mơ màng màng, tôi mới nghe ra giai điệu hắn hát có lời.
"Trạm trạm giang thủy hề, thượng hữu phong... Mục cực thiên lý hề..."
Thương xuân tâm. (1)
(1): Trích đoạn một bài thơ tên "Chiêu hồn" của Khuất Nguyên viết trước thời nhà Tần. Lời trong bài Chiêu hồn của Khuất Nguyên là khóc cho Sở Hoài Vương bị giam chết ở nước Tần.
Trạm trạm giang thủy hề,
Thượng hữu phong.
Mục cực thiên lý hề,
Thương xuân tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.