[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 23: Buổi dạy đầu tiên




Avery bị đuổi học sau đó. Sự việc này gây xôn xao khắp toàn trường.
Đáng tiếc một điều, hóa ra Kim không phải là nạn nhân đầu tiên của hắn. Emily Cantona, nữ sinh năm thứ sáu nhà Gryffindor. Mary MacDonnal đã bắt gặp cô bé đang khóc khi biết chuyện của Avery và Kim.
MacDonnal là một kẻ moi tin tài ba, Severus nghĩ vậy vì ít có khả năng cô ta biết đến Chiết Tâm Trí Thuật, nữa là dùng nó. Sau một hồi nói chuyện, MacDonnal đã biết được Cantona đã bị Avery cưỡng hiếp. Và sự việc này đã dẫn đến quyết định đuổi học thẳng tay đối với Avery thay vì kỉ luật và giám sát chặt chẽ như Dumbledore quyết định lúc đầu.
Chuyện này chỉ vài người biết, do Cantona không muốn việc của mình biến thành một thông tin đại chúng. Việc Severus biết được quả thực không hay hớm gì.
Chẳng là Emily Cantona bị Avery cưỡng hiếp vào năm học trước. Tức là khi Severus vẫn còn cặp kè với bọn Mulciber và Avery.
Một MacDonnal hết sức tức giận đã lộ chuyện này ra cho Lily, và tạo ra một Lily còn tức giận hơn thế nữa. Cô nàng đã tìm đến Severus để chất vấn. Và khi Severus (không hiểu trời xui đất khiến thế nào) không nói được câu nào ra hồn thì cô nàng quạt cho anh một thôi một hồi (mỗi khi tức giận là Lily cực kì ác mồm, trời ạ), kết luận là không thèm nói chuyện với anh nữa.
“Anh làm tôi thất vọng. Tôi đã nghĩ anh tốt hơn là như thế, Snape ạ.” Lily đã nói vậy.
Phụ nữ thật vô lí. Severus biết vậy. Lily nổi giận với anh bởi vì Avery đã gây ra điều đó khi hắn đang là “bạn tốt” của anh.
Nhưng Lily lại có lí bởi vì cô là phụ nữ. Bởi vì cô là Lily.Và nói chung, đám con gái vào cái tuổi này vô cùng ẩm ương và thất thường mưa nắng.
Trong thâm tâm Severus cũng thấy tội lỗi mặc dù anh không hề biết gì về tội ác của Avery. Nhưng tại sao anh lại không biết? Trong các tội, đó là tội lỗi anh ghê tởm nhất. Anh có nhận thấy ánh mắt dâm đãng mỗi khi hắn nhìn các cô gái hay những câu đùa tục tĩu của hắn chứ? Chắc chắn là anh có nhận thấy. Vậy tại sao anh lại không có một mảy may nghi ngờ nào hay một ý niệm nào về việc Avery có thể gây ra những hành động như thế trong trường?
Bởi vì mình không quan tâm. Câu trả lời làm cho cảm giác căm ghét bản thân lại trào lên. Mình quá quan tâm đến việc làm sao cho người khác thấy nể sợ mình, quá chăm chú đến việc tìm cách cho đám Đạo Tặc bị đuổi học, nên đã lờ đi tất cả những dấu hiệu cho thấy các “bạn tốt” của mình có thể làm những việc kinh tởm. Anh không nhận thấy, bởi vì chính anh không muốn thấy. Anh không muốn công nhận những lời Lily nói với anh trước bức chân dung Bà Béo rằng Mulciber và Avery ác độc, ma quỷ là sự thực.
Có lẽ vì trong thâm sâu Severus biết điều đó, nên anh đã chẳng thanh minh thanh nga được gì khi Lily đến và nói với anh những lời cay nghiệt.
Đệch! Giờ Lily lại không nói chuyện với mày. Nhưng mà thôi, kệ đời đã. Đằng nào cũng đang cần lấy lòng Lucius. Mấy hôm nữa lấy được nhật kí rồi thì tính sau.
***
Bây giờ thì Severus đang cảm thấy hối tiếc. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào hay lỡ ăn phải bả gì mà anh hôm đó đã chấp nhận yêu cầu của Trần Thị Kim. Chắc chắn là không phải bởi quyển sách trở về thời tiền sử kia!
Từ khi trở lại thi thoảng mình lại có những biểu hiện bất thường. Mịa! Cứ sống như ngày trước có phải đỡ phức tạp không! Tiếng nói trong đầu anh cất lên khi cùng Kim - mặt mũi đang cực kì phởn - đứng trước bức tường để đi vào Phòng Cần Thiết.
- Ra bạn cũng biết phòng này! - Kim reo lên giọng phấn khích. - Thật một căn phòng tuyệt vời. Tất cả bọn mình đều không hề biết gì về nó cho đến buổi tập đầu tiên của Hội Chim Lửa. Ai cũng thật ngạc nhiên và ấn tượng khi James gọi được cánh cửa hiện lên trên bức tường.
- Hội Chim Lửa? James Potter?
Kim đưa tay lên che miệng.
- Ui, mình lỡ lời. Đó không phải là điều bí mật gì nhưng mọi người cũng không định phổ biến rộng rãi cái tin đó. James Potter và các bạn của cậu ấy tổ chức một nhóm luyện tập Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, để nâng cao khả năng chiến đấu cho mọi người. Bạn biết đấy, sau vụ làng Hogsmeade. Bọn mình gọi đó là Hội Chim Lửa.
Một cách để chuẩn bị người cho Hội Phượng Hoàng. Mình cá là có bàn tay của Dumbledore nhúng vào. Severus tự hỏi nếu James Potter biết rằng ở kiếp trước của anh, con trai hắn cũng đã lập ra một nhóm học sinh tương tự như thế thì hắn sẽ nghĩ gì.
- Chúng mình cũng tập trong phòng này, mỗi tuần một buổi. Nhờ thế mà mình thấy khả năng của mình thật tệ đó. - Kim nói tiếp trong khi đang bước vào giữa Phòng Cần Thiết. Nó nhặt cái gối trên cùng trong chồng gối ở góc nhà, ném cho Severus, rồi lấy thêm cái nữa cho chính mình. - Mình thật ngạc nhiên là bạn không được mời vào. Bạn rất cừ mà. Mình cá là bạn có khối thứ hay ho để dạy chúng mình. Nhưng tiếc là mình không có quyền quyết định.
Severus nghi ngờ chuyện Hội Chim Lửa chọn Phòng Cần Thiết làm nơi luyện tập có sự tham gia của Lily. Chính anh đã nói cho Lily biết căn phòng này.
- Potter ghét tôi. Cứ như là tôi muốn gia nhập cái hội ngu ngốc ấy lắm ấy.
Severus lầm bầm khi ngồi xuống cái gối. Câu nói của anh làm mặt mũi Kim chưng hửng, rõ ràng là nó chẳng nghĩ Hội Chim Lửa ngu ngốc một tí nào.
- Bạn ấy không mời ai nhà Slytherin hết. - Kim nói bằng giọng nhỏ rí. – Cả ba nhà khác đều có người, nhiều lắm, nhưng không có ai ở Slytherin. Các bạn ấy nói…
- Cô Kim, chúng ta sẽ bắt đầu học thế nào đây khi cô cứ huyên thuyên không ngừng về cái hội ngớ ngẩn đó?
Câu nói của Severus có hiệu quả đặc biệt. Kim lập tức im bặt nhưng ném cho Severus một cái nhìn thương tổn và không bằng lòng. Nhưng cô bé chỉ nói đơn giản.
- Vậy chúng ta bắt đầu đi.
Severus đứng dậy. Anh chắp tay sau lưng, dáng người ưỡn thẳng oai phong y hệt như thời anh làm giáo sư ở Hogwarts và bắt đầu cất cái giọng bao nhiêu năm kinh nghiệm của mình.
- Vậy tôi tin rằng bạn đã thành thạo làm phép không lời?
- Ờ... - Kim cũng đứng dậy theo Severus, gãi gãi mũi. - Thực ra thì, mình làm không tốt lắm. Thi thoảng mới có hiệu quả, mà cũng chỉ những thần chú đơn giản.
- Thế thì bước đầu tiên, hãy luyện tập thành thạo thần chú không lời.
- Tại sao? - Kim ngạc nhiên.
Cằm Severus nâng cao khi anh bước khoan thai trước mặt cô bé.
- Bởi vì làm phép không lời và làm phép không đũa phép có một điểm tương đồng. Đó là vận dụng sức mạnh tinh thần. Làm phép không lời dễ hơn làm phép không đũa phép rất nhiều. Ví dụ như...
Anh vẫy nhẹ đũa phép. Chiếc ghế gãy ở gần kệ sách được nâng lên cao lơ lửng cách mặt đất chừng một mét. Một cái vẫy nữa, chiếc ghế lại nhẹ nhàng đáp xuống đất, ở tư thế y chang như lúc đầu.
- Nhưng nếu tôi không dùng đũa phép…
Severus nhét cây đũa phép vào túi áo chùng rồi đưa mắt nhìn chăm chú vào cái ghế. Anh hô lên, không dứt mắt khỏi cái ghế.
- Wingardium Leviosa!
Chiếc ghế bay lên chừng vài chục phân nhưng ngay lập tức rơi bụp xuống đất, cái chân đang lủng liểng gãy rời hẳn ra, rơi sang bên cạnh.
- Làm phép không đũa phép cần một điều kiện tiên quyết là không được dứt mắt khỏi đối tượng. Thứ hai là phải cực kì tập trung tinh thần vào phép mà mình muốn làm. Thứ ba, một điều rất quan trọng quyết định ai có thể làm được, và ai không: đó là năng lượng phép thuật có trong mỗi phù thủy.
- Mỗi phù thủy có một năng lượng phép thuật khác nhau, có người nhiều, có người ít. Có nguồn năng lượng thích hợp với bùa chú, hoặc biến hình, hay thậm chí Nghệ thuật Hắc ám. Năng lượng phép thuật tăng dần theo tuổi của người phù thủy, nhưng nhiều ít thế nào thì là một yếu tố bẩm sinh. Các phù thủy chỉ có thể học cách sử dụng nhiều nhất năng lượng có trong cơ thể mình, chứ không thể làm nó tăng lên theo ý muốn được.
- Làm phép không đũa phép tốn rất nhiều năng lượng pháp thuật. Vì thế nó yêu cầu người phù thủy phải có năng lượng pháp thuật rất lớn, cũng giống như các phép thuật cao cấp khác. Bạn có thể thật thông minh, đọc chính xác câu thần chú từng âm điệu một, huơ đũa phép không sai một li, tâm trí bạn tập trung đến mức các dây thần kinh tưởng như muốn đứt, nhưng có thể lời nguyền Giết Chóc của bạn gọi ra vẫn chẳng đủ làm chảy máu mũi được người bạn định giết, hoặc thần chú gọi Thần Hộ Mệnh của bạn vẫn không thể gọi ra được cái gì. Bởi vì năng lượng pháp thuật của bạn không đủ để gọi ra những phép thuật đó.
- Vì thế… - Severus xoay hẳn người lại đối diện với Kim, đôi mắt đen ánh lên nguy hiểm. – Tôi có thể dạy cho bạn hiểu rõ cách thức, nhưng không thể đảm bảo được rằng bạn có thể thành công với phép thuật đó. Hiểu chứ?
Kim gật đầu. Nhưng trông mặt mũi cô bé thất vọng ghê gớm. Rõ ràng là cô ta không tin tưởng vào năng lượng phép thuật có trong người mình lắm.
- Thế thì mình thất bại chắc rồi. – Kim thở dài. – Phép thuật của mình dở ẹc. Mình chỉ giỏi mỗi môn Số Học và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Hai môn đó đâu có cần phép thuật gì nhiều đâu.
- Dường như bạn cũng biết tự đánh giá mình đấy.
Severus nói và ngay lập tức anh nhìn thấy vẻ tổn thương trong mắt Kim. Ta thừa quen với chuyện này mỗi khi đối mặt với đám học sinh nhặng xị. Severus nghĩ thầm.
- Dẫu sao thì chẳng hại gì để thử cả. Điều đáng mừng cho bạn là hầu hết các phù thủy đều mới sử dụng một phần nhỏ năng lượng phép thuật của mình. Nên có thể nếu bằng cách nào đó, bạn triệu hồi được một lượng phép thuật nhiều hơn bình thường - điều thường thấy khi người ta xúc động quá mạnh hoặc cận kề cái chết, giống như mỗi khi vô tình làm phép hồi nhỏ - có thể bạn sẽ thành công. Tuy nhiên, việc dùng quá nhiều phép hơn bình thường rất nguy hiểm, bởi nếu một người dùng toàn bộ năng lượng phép thuật, người đó sẽ chết, hoặc nếu may mắn thì sẽ thành một Pháo Xịt.
Mặt Kim tươi lên chút xíu. Có lẽ nó nghĩ rằng nếu đang gặp nguy hiểm sắp chết rồi thì thà dùng hết phép thuật còn hơn, vì nếu may ra thì còn có cơ hội sống, dù sau đó có còn phép hay không.
- Bây giờ, thần chú không lời trước. Hãy tập trung nâng chiếc ghế kia lên rồi đặt xuống.
Severus bước tới chỗ cái gối của mình, ngồi xuống quan sát Kim tuyệt vọng ve vẩy đũa về hướng cái ghế, môi nó thi thoảng rung rung như thể muốn lẩm nhẩm câu thần chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.