[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 3: Tàu tốc hành Hogwarts




Khi vừa từ bệnh viện trở về nhà, Severus lập tức mò tìm ngay cây đũa phép để thực hiện vài phép chữa thương cơ bản.
Severus đã đủ mười bảy tuổi từ hồi đầu năm nên không còn bị cấm làm phép nữa. Nhưng thực ra những năm trước, Severus vẫn làm phép chui được khối. Eileen không làm phép thuật đã nhiều năm rồi nhưng giới phù thủy không ai biết điều đó cả, Bộ Pháp Thuật lại càng không. Vì thế dù Severus có làm phép khi còn vị thành niên đi nữa thì người ta chỉ biết có phép thuật được thực hiện ở Đường Bàn Xoay chứ không có cách nào biết phép đó là do Severus hay Eileen làm. Miễn là Severus không làm phép thuật thuộc loại hắc ám cao cường đáng ngờ gì quá thì người ta sẽ chẳng hơi đâu mà đến để tra ra.
Lúc đầu, anh định kệ mà đợi Slughorn đến đón như lần trước nhưng sau đau quá không chịu được nên tặc lưỡi, nghĩ bụng: “Việc mình đến trường sớm hay muộn một ngày đâu có ảnh hưởng gì đến ai cơ chứ!”
Bây giờ những cái xương gãy trong người Severus đã liền lại cả, dù anh vẫn đau ê ẩm toàn thân. Việc không có thuốc liền xương và các độc dược chữa thương khác làm cho các vết thương chỉ lành lại sơ sơ chứ còn lâu mới lành hẳn. Nhưng thế cũng đã là tốt chán so với lần trước rồi. Hồi đó anh không biết một câu thần chú chữa thương nào nên đành chịu chết, nằm bẹp ở nhà cho đến khi Slughorn đến. Nghĩ lại anh vẫn thấy Hogwarts thật thiếu sót khi không dạy các kĩ năng chữa thương cho học sinh.
Severus ngó hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Hai mươi mốt năm trẻ lại không làm anh đẹp đẽ hơn là mấy. Vẫn làn da tái nhợt như một cái cây trồng trong bóng tối, mái tóc nhờn bóng rủ xuống như một cái màn đen cáu bẩn, cái mũi to quá khổ tuy chưa gãy đến mức như sau này và hàm răng chín sáu ba không may quá vẫn còn trắng. Các nếp nhăn trên khuôn mặt anh không còn, kể cả vẻ khắc khổ, chua chát, đau đớn sâu sắc của bao nhiêu năm cuộc đời bi thảm cũng biến mất, chỉ còn hiện diện trong đôi mắt đen thẳm trong một vài thoáng khi anh không Bế Quan.
Vào lúc này, Severus chưa đạt đến chiều cao tối đa của mình, và thân thể gầy xác xơ của anh càng làm cho anh trông giống một cái lá hơn. Nói tóm lại, tuổi trẻ làm cho anh trông đỡ tàn tạ nhưng lại thiếu mất cái từng trải, uy phong của một Severus trưởng thành.
Tờ lịch treo trên tường phòng ngủ của Severus khoanh một dấu tròn đỏ vào ngày mồng 1 tháng 9. Đó là ngày Severus phải nhập học. Hôm nay là ngày 28. Vậy là chỉ 4 ngày nữa, anh sẽ lại lên đường đến Ngã Tư Vua. Nhưng trước đó, anh sẽ phải kiểm tra sách vở của mình đã.
Severus mở cái tủ cũ kĩ, trong đó có ngăn bên dưới toàn những đồ dùng cũ của Eileen để lại.
Anh rất biết ơn Eileen ở chỗ dù bà đã quyết định vĩnh biệt cuộc sống phù thủy của mình nhưng không hề có chút ý định nào tước đi cái quyền đó của Severus, cho dù điều đó làm Tobias khó chịu hết mức và luôn tìm đủ mọi cách hành hạ bà và Severus vì chuyện đó. Dù tự vứt đũa phép của mình đi (hay bị Tobias vứt đi, Severus cũng không chắc) nhưng Eileen vẫn xoay xở để giữ lại được tất tật sách vở cũ của mình cho Severus, thậm chí cả khá nhiều cuốn sách về Nghệ thuật Hắc ám mà chính Severus đã học từ đó trước khi anh đến Hogwarts.
Việc này đã tiết kiệm cho gia đình Severus khối tiền, đặc biệt hữu dụng khi rõ ràng là họ chẳng giàu có gì. Severus chỉ phải mua những đồ dùng khác như vạc, cân, nguyên liệu độc dược... nếu cần. Anh nhìn lại bộ áo chùng te tua thảm hại của mình, đánh giá xem có nên mua nó không hay dùng phép Chữa Lành để vá lại nó (anh không chắc nó có còn hiệu nghiệm không nữa).
Cuối cùng, Severus quyết định là tiết kiệm được chừng nào hay chừng ấy vì có vẻ như bố mẹ anh đã tốn kha khá tiền vào cái vụ nằm viện của anh rồi và Tobias không vui vẻ gì về việc đó. Dẫu sao thì... Severus chặc lưỡi, không muốn nghĩ tiếp, quăng cái áo chùng vào trong tủ và đóng sập cửa tủ lại.
***
Severus kéo lê chiếc rương lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts. Anh đi lướt qua các toa tàu, tìm lấy một chỗ hợp lí để ngồi. Anh chỉ muốn tìm lấy một toa tàu trống, ngồi vào đó rồi khóa hết các cửa lại để không có ai ngồi vào đó cùng anh được hết, nhưng không được. Anh biết mình tất cả những gì cần làm là giả vờ sống y như hồi mười bảy tuổi, tức là ngồi chung với đám bạn nhà Slytherin của mình. Nhưng đằng nào thì lần trước anh đâu có mặt trên tàu, nên đâu có ngồi cùng ai. Hơn nữa lúc này anh không có tí tẹo ham muốn nào đàn đúm với Mulciber và Avery hay bất kì ai trong đám bạn ở nhà Slytherin của anh tí nào, hay nói đúng hơn là không muốn nói chuyện với ai.
Người duy nhất mà anh muốn gặp bây giờ là Lily nhưng từ khi Lily tuyên bố “anh chọn con đường của anh, tôi chọn con đường của tôi” thì cô cũng đã tỏ rõ thái độ rằng không hề muốn hé răng một lời nào với Severus và anh cũng quá hèn nhát và tự ái để cố gắng nói chuyện lại với cô lần nữa. Thế nên điều dễ xảy ra nhất nếu Severus và Lily ngồi cùng một toa tàu là Lily sẽ đứng dậy bỏ đi nơi khác hoặc đơn giản là không thèm tiếp chuyện với anh. Mà nói chung thì, không phải là anh nên lờ cô đi giống hệt như cuộc đời trước đó anh đã làm hay sao?
Cuối cùng, đi một hồi, Severus quyết định chọn ngồi cùng một đám học sinh năm nhất. Ba thằng bé, một tóc đen, một tóc vàng, một tóc nâu, mặt non choẹt trông kinh ngạc tột độ khi thấy một anh chàng lớn đùng mặt mũi cau có chen vào giữa chúng nó và ngồi vào chỗ ngồi gần cửa sổ mà không thèm nói lấy một lời nào. Severus không thèm liếc chúng, thở dài, ngắm cái khung cảnh tẻ nhạt hết mức bên ngoài toa tàu. Trẻ con. Ngớ ngẩn và phiền nhiễu. Nhưng an toàn nhất - vào lúc này.
- Tớ nghe nói ở trong trường có những con ma...
- Đúng thế. Con ma Suýt Mất Đầu là con ma nhà Gryffindor. Chị Sally nói vậy.
- Thế nhà Hufflepuff có con ma nào không? Có lẽ tớ sẽ vào nhà Hufflepuff.
- Tớ không rõ. Chị Sally không nói. Nhưng chắc là có. - Thằng bé tóc đen nói, rồi ngoạm một miếng sandwich thật lớn. - Tớ chắc chắn sẽ vào Gryffindor, giống như cả nhà tớ.
- Tớ không biết mình sẽ vào nhà nào. - Thằng bé tóc vàng nói. Trông nó có vẻ hơi lo lắng. - Bố mẹ tớ không phải là phù thủy.
- Thế thì chắc chắn cậu sẽ không vào Slytherin. Càng tốt! - Thằng bé tóc đen nói, giọng hơi ngạo mạn. - Nhà đó toàn bọn xấu. Họ ghét những phù thủy xuất thân Muggle.
Severus quay lại nhìn lướt qua ba đứa bé, dừng lại một chút trên gương mặt thằng bé tóc đen. Nó làm anh nhớ tới James Potter. Tự dưng Severus thấy ghét thằng bé đó một cách vô cớ. Nhưng anh chỉ ném cho nó một cái nhìn buồn tẻ rồi lại nhìn tiếp ra ngoài cửa sổ.
- Này, ăn đi...
Thằng bé tóc nâu lấy trong túi áo ra một mớ Kẹo Nhái và chia cho lũ bạn. Nó ngần ngừ khi ngó đến Severus, có lẽ phân vân không biết có nên mời anh chàng dễ sợ này vì phép lịch sự không. Sau một hồi, có vẻ như lấy hết can đảm, nó rụt rè.
- Anh có…
- Òi, trừ khi đó là Kẹo Rửa Sạch Tóc Thần Kì hoặc là Kẹo Thu Nhỏ Mũi thì Snivellus sẽ rất hân hạnh!
Severus quay lại. Hai thằng con trai tuổi choai choai đứng án ngữ ở cửa toa tàu. Cả hai đều có mái tóc màu đen, dáng dong dỏng cao. Thằng đứng hơi nhích về trước có mái tóc hơi rối, đeo kính, trông mặt mũi ưa nhìn. Còn thằng đứng sau rất đẹp trai kiểu lãng tử (nếu ai đã từng xem phim Bạch Hải Đường thì sẽ thấy kiểu đẹp trai của thằng này rất giống như thế), tì cánh tay lên vai thằng đứng trước. Cả hai đều đã thay đồng phục của trường Hogwarts, nét mặt toát lên một vẻ kiêu ngạo.
Severus rít qua kẽ răng với một vẻ căm ghét.
- Potter! Black!
Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Đây là hai trong số những kẻ Severus ít muốn gặp nhất lúc này.
- Này Snivellus, hôm nay sao lại lạc vào đây?
- Tao không sao thấy được vì sao đó lại là việc của mày, Potter. - Severus lạnh lùng đáp lại, bàn tay theo phản xạ lần đến đũa phép.
- Tệ quá, James ạ. Mình nghĩ là mấy thằng đấy cũng bắt đầu hết chịu nổi cái mặt hãm tài của nó rồi. Chắc trên đời này chỉ có mỗi mẹ nó là có thể ngắm cái bản mặt nó và hít hà không biết chán thôi. Ơ mà... cả điều này mình cũng không chắc nữa, James ạ. – Sirius Black đưa tay hất mớ tóc rủ xuống trán một cách điệu nghệ.
Severus bật dậy tiến đến trước mặt Sirius Black. Đũa phép của anh chỉ cách ngực của Black vài phân. Ngay lập tức, đũa phép của nó cũng chĩa thẳng vào ngực anh.
- Tao có cảm tưởng rằng bố mẹ mày yêu thương mày quá nên đã từ mặt mày rồi thì phải. Không biết tao nói đúng không nhỉ?
Severus thì thầm bằng cái giọng dịu dàng chết người mà anh vẫn thường sử dụng khi cần dằn mặt người khác. Black có vẻ hơi chột dạ. Nó lầm bầm.
- Tao không thèm cái loại người theo chủ nghĩa thuần huyết điên rồ ấy.
Rồi nó hơi ghếch đầu đũa phép, mặt vênh lên khinh mạn. Severus nói tiếp vẫn bằng thái độ đe dọa.
- Tao không quan tâm lắm đến mối quan hệ đẹp đẽ quý tộc của mày và gia đình mày, nhưng mày hãy liệu hồn khi nói đến mẹ tao, bởi vì điều đó có thể dẫn đến một kết cục thê thảm lắm đấy.
Đầu đũa phép của Severus tóe lửa và suýt chút nữa thì tạo một lỗ thủng trên áo chùng của Black. Black lùi lại một chút, rồi sau một hai giây bật lên một tiếng cười nghe gần như tiếng chó sủa.
- James, cậu có nghe thấy Snivellus nói gì không?
- Nếu mình không nhầm thì nó đang dọa mình về một kết cục thê thảm. - James Potter cười nhếch mép, nói bằng giọng châm biếm. - Mình đang khao khát xem kết cục đó là gì đây.
- Nghe chưa, Snivellus? Bọn tao đang nóng lòng lắm đây. À mà khoan, để tao đoán xem. Kết cục thê thảm ấy có phải là... chứng kiến mày bị treo ngược trên không hay là mồm đầy ứ xà phòng hay...
Cái kí ức tồi tệ nhất của Severus như tua lại trong óc anh làm cho máu trong người anh sôi sục. Sự căm ghét bao nhiêu năm đối với Potter và Black lại trào lên trong người. Trước kia ít khi anh đánh lại được cả hai bọn họ (đôi khi là ba vì có cả Pettigrew), nhưng bây giờ anh đã khác. Anh có thể dạy cho chúng một bài học.
- Câm mồm!
Cùng lúc với câu nói lạnh lùng của Severus, luồng sáng từ đũa phép của anh bắn thẳng vào ngực Black. Black ú ớ gì đó nhưng không phát ra được từ nào nên hồn. Lời nguyền “Khóa Lưỡi” của Severus bao nhiêu năm không dùng vẫn chạy tốt. Black cố tung ra một lời nguyền không lời nhưng Severus đã nhanh chóng giải giới. Cây đũa phép tung ra đập lên trần toa tàu, ngoài ra sức mạnh của lời nguyền Giải Giới còn đẩy Black và Potter về phía sau, đập người vào bức tường sau lưng.
Cả hai đều mở to mắt ngạc nhiên trước sức mạnh bất ngờ của lời nguyền ấy.
Severus lừ lừ tiến tới.
Đúng lúc ấy, cửa toa tàu lại bật mở.
- Có chuyện gì ồn ào thế?
***************
Đứng ở cửa toa tàu là Lily, mười bảy tuổi, còn sống. Mái tóc màu đỏ đậm của cô trông như đang rực sáng. Lily trông có phần bối rối và giận dữ.
- Các trò làm cái quái gì thế?
Potter lồm cồm bò dậy, mỉm cười ngượng nghịu với Lily.
- À... ờ... Mình đi kiểm tra các toa tàu, nhưng có vẻ như có kẻ thích gây rối.
Rồi nó quay sang Severus nheo mắt.
- Trừ năm mươi điểm của nhà Slytherin vì tấn công một học sinh khác và... Thủ lĩnh Nam sinh.
Rồi quay sang vỗ vai Black, lúc này cũng đã đứng dậy, mặt mũi hầm hầm như thể đang muốn giết người, tuy vậy miệng vẫn chưa nói được.
- Thôi, bồ tèo, trở về toa tàu thôi.
Rồi đẩy mạnh Black ra khỏi cửa toa tàu.
- Xui quá, cậu tự đi nhé. Mình cần đi kiểm tra các toa tàu tiếp. Đi thôi, Lily.
Nó quay sang nháy mắt với Lily.
Từ khi Lily có mặt trong toa tàu, Severus như hóa đá. Mọi lời nói, hành động của Black và Potter không lọt vào tai mắt anh một tí tẹo nào. Mọi cơ quan trong cơ thể Severus dường như ngừng hoạt động, thậm chí từ “Lily” cũng chỉ dừng lại trong đầu chứ cũng không thoát được ra khỏi miệng Severus. Tất cả những gì Severus làm được lúc này là ngây người ra ngắm người con gái mà gần hai chục năm nay anh luôn khao khát gặp lại.
Lily nhìn Severus bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi quay sang Potter, trông như đang đấu tranh để khỏi nở một nụ cười với hắn.
- Đi thôi, James. Chúng ta chuẩn bị họp các Huynh trưởng.
James Potter kín đáo liếc nhìn Severus và nở một nụ cười ngạo nghễ, rồi đi theo Lily ra khỏi toa tàu, bỏ lại Severus (và cả ba đứa năm nhất) đang đứng (và ngồi) im như tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.