[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 58: Trận thứ nhất & khiêu chiến thất bại…




Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— heo chạy cô cũng đã gặp qua, thịt heo cô cũng đã ăn qua, nhưng… tại sao lại có thể không có hiệu quả chứ?
*************************************
Vẻ mặt Gaara vô cùng trang nghiêm, thẳng thắn đứng ở trên đài cao. Bên trái là Temari, bên phải là Kankuro, phía sau là Maki che nửa mặt đứng ở cùng một hàng với trưởng lão Làng Cát.
Cơn gió ấm áp thổi qua, những sợi tóc màu đỏ nhẹ nhàng giơ lên, giống như những ngọn lửa đang bốc cháy, kiêu ngạo mà loá mắt.
Haruhisa ngửa đầu, cảm nhận được mọi người trong Làng Cát bên cạnh mình có chút náo nhiệt hơi quá đang một tí. Trong lòng đầy vị hỗn loạn.
Ngày xưa cậu bé ấy, hốc mắt lúc nào cũng đỏ ửng, chỉ biết níu chặt góc áo của cô… Bây giờ cuối cùng cũng đã tự dựa vào lực lượng của chính mình, đứng ở trên đỉnh cao của Làng Cát.
Chậc…
Vậy từ nay về sau cô cũng nên sửa miệng, gọi là ‘Kazekage-Sama’ nhỉ?
Haruhisa yên lặng nghĩ, giuơng cao khóe mặt lên, xoay người biến mất ở trong đám người đông đúc.
“Ngài đệ ngũ!”
“Gaara-Sama!”
“Kazekage-Sama!”

Tiếng gọi cao thấp ầm ĩ truyển đến, Gaara cúi đầu, ánh mắt lành lạnh đảo qua đám người ở bên dưới. Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, tất cả hắn đều biết đến. Những khuôn mặt xa lạ giờ phút này đều giống nhau lộ vẻ sùng kính cùng tín nhiệm hắn.
Đáy lòng hắn ầm vang trào ra một cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời. Cảm giác này vang lên làm cho hắn nhịn không được nắm chặt tay lại, lại đem lưng dựng thẳng thêm vài phần.
“Chị…”
Trong một con hẻm nhỏ nào đó, một người trẻ tuổi chính là hơi cúi người xuống, một mặt bất đắc dĩ nhìn vô gái mặc váy dài dứng bên cạnh mình.
“Chúng ta đi về trước đi? Nếu không ông ấy lại nổi bão nữa cho coi…”
Cô gái hơi nheo ánh mắt màu xám tro của mình, trong lỗ mũi làm ra một tiếng hừ nhẹ:
“Em sợ ông ấy đến như vậy sao?”
Inoue nhìn cô gái hiện lên vẻ mặt khinh bỉ kia, có chút xấu hổ sờ cái mũi. Cảm giác bị người khác nói trúng chân tướng thật không tốt tí nào, dù cho người này có là chị gái của hắn.
“… Khụ khụ.” Hắn thanh thanh cổ họng. “Em làm sao có thể sợ ông ấy? Chẳng qua khi tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm chúng ta cần phải đi rồi. Nói chung cũng không nên để một ông già mang theo túi đồ ngồi chờ chúng ta… Ngao!”
Một người con trai trẻ tuổi mặc áo lam ôm đầu ngồi xổm xuống. Rõ ràng đã đem nửa câu sau nuốt lại vào trong họng.
Hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đang nhìn người đã tới nơi, lại thay đổi thành bộ mặt ủy khuất:
“Sensei  ~~ chị ấy…”
Nghe tuyến âm thanh sóng gió hết sức mất hồn kia, sắc mặt của người đàn ông như bao công thanh thiên kia, hai bả vai nhịn không được run lên. Lúc này mới nhịn xuống, cố gắng không đem nắm tay hướng vào đầu Inoue đập xuống thêm một lần nữa.
“Đứng lên nói chuyện đàng hoàng!”
Người đàn ông trung niên đem gói đồ ném trên mặt, một phen đem Ionue từ trên mặt đất xách lên.
“Này! Ông già!”
Cô gái có đôi mắt màu xám tro nhìn qua. Tốt xấu gì cũng là em trai bảo bối của cô, làm sao lại có thể tùy ý đem người nhào nặn như cá viên chiên vậy chứ!
Người đàn ông trung niên một tay nắm trụ Inoue, một tay nhẹ nhàng cắt đứt cánh phải của cô gái đang đánh tới, còn chậm chậm rì rì nói:
“Nếu không đi, làm chậm trễ chuyện hệ trọng, ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Lời này vừa nói ra, hai chị em đều cả kinh.
Cô gái thu hồi chiêu thức, người con trai áo lam cũng khôi phục khuôn mặt nghiêm túc.
“… Hừ!”
“Sensei, là do con cùng chị ấy sơ sót. Chúng ta lên đường thôi.”
Người đàn ông trung niên dường như rất vừa lòng với biểu cảm của hai người kia, gật gật đầu, mở miệng nói:
“Học trò ngoan, con yên tâm. Chuyện thú vị kia, ta làm sao có thể cam tâm lỡ mất!”
Dứt lời, hắn lại một lần nữa cầm gói đồ ở trên mặt đất lên. Một người, vô cùng đắc ý đi đến hướng cổng lớn của Làng Cát.
Còn chưa đi được hai bước. Hắn đột nhiên quay đầu, cố ý vô tình nhìn thoáng qua người ở trên đài cao, lại hướng về phía cô gái đang ngoan ngoãn đi theo ở phía sau:
“Yên tâm, dùng không được bao lâu, con có thể trở về với cùng với ‘người yêu nhỏ’ của mình đoàn tụ!”
Nhìn cặp mắt màu xám tro vừa thẹn vừa giận, hận không thể đấm vài lỗ thủng trên người hắn, người đàn ông trung niên nở nụ cười “ha ha” vài tiếng. Sau đó lại lại đem một khăn vải màu đen nhỏ để ở bên hông rút ra, thành thạo cột ở trên mặt, khiêng gói đồ, hai ba bước liền biến mất ở trong đám người đông đúc…
“Em đừng ngăn cản chị! Chị muốn…!”
“Chị à, không cần phải kích động như vậy, kích động là ma quỷ! Lần này sensei muốn đi giúp chúng ta…”

************************************
Dựa theo thường lệ ở Làng Cát. Hôm nay, sau khi kết thúc nghi thức vào ban ngày, còn có rất nhiều hoạt động diễn ra liên tiếp. Đơn giản mà nói một chút, chính là vào bữa cơm tối, trong nhà chỉ còn lại có một mình Haruhisa.
Haruhisa ngồi ở trên sofa ngẩn người thật lâu sau, cuối cùng dùng một câu thở dài làm kết thúc câu. Đứng dậy đi đến phòng bếp, chọn chọn lựa thật lâu sau, lúc này mới đem đi rửa những khuôn hoa quả nhỏ, bưng đi ra ngoài.
Nhớ lại hơn một tháng vừa qua “bí mật thêm bữa”. Haruhisa cúi đầu nhìn ngực của bản thân, âm thầm thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn đu đủ, móng heo, táo đỏ, hạch đào nữa… = =|
Ăn xong khuôn hoa quả nhỏ. Haruhisa vừa lòng vỗ bụng nhỏ của bản thân, theo lời dặn dò của Temari luôn luôn khóa kỹ cửa ra vào, cửa sổ, sau đó rồi đi lên lầu.
Cô một bên lên lầu, một bên nhịn không được cười. Cô đã lớn như thế này rồi, còn đem cô ra thành một đứa con nít nữa. Còn có “Bọn chị đều đã có chìa khóa hết rồi, có người gõ cửa vạn lần không được mở”…
Lúc trước khi bọn họ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc đó chẳng phải cô thường xuyên luôn ở nhà một mình sao ~
Nghĩ vậy, Haruhisa bĩu môi, được rồi, tối hôm nay quả thật có chút đặc biệt, tân Kazekage mới đi nhậm chức, những bộ phận Ninja to lớn ở Làng Cát đều sẽ đi tham gia hoạt động này đi? Bảo vệ tuần tra buổi chiều gì đó, quả thật kém hơn so với bình thường.
Bất quá, cứ cho như thật sự có nhân vật nguy hiểm xuất hiện…
Haruhisa nhịn không được đầu lại đầy vạch đen, đây là niên đại nói chuyện bằng Charka, làm gì có chuyện gõ cửa cơ chứ? Khẳng định là trực tiếp phá cửa đi vào a.
Suy nghĩ lung tung lộn xộn rất nhiều, Haruhisa ngồi ở trước bàn trang điểm. Trong kính, hai gò má của người con gái có màu hồng phấn, bên tai thì ửng đỏ, một đôi mắt màu hải đường to rõ ràng nay lại càng thêm rực rỡ loang loáng, vô cùng nổi bật, ngay cả ngôi sao trên trời cũng đều thua kém.
Ngoài ý muốn gì đó, nhân vật nguy hiểm gì đó, tối hôm nay cũng không thể có!
Haruhisa nhớ tới kế hoạch của chính mình, khóe miệng hiện ra một nụ cười ái muội hình cung ——
Tối hôm nay, cô thế nhưng lại có một nhiệm vụ rất quan trọng đâu…
Cô gái đối với gương cười ngượng ngùng, lại hít một hơi thật dài vào, bắt đầu đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng ngủ cô vốn chỉ có duy nhất một toilet, nhưng từ khi hai phòng thông nhau, liền biến thành sở hữu chung của hai phòng. Cũng may từ trước tới giờ, Gaara đều chỉ dùng toilet ở dưới lầu chung với Kankuro. Cho nên cái toilet này, coi như là của riêng Haruhisa.
Haruhisa đem bản thân vùi vào bồn tắm lớn tràn đầy bong bóng, vểnh khóe môi lên. Lần đầu tiên, cô cảm thấy bức tường kia đã bị đập vỡ lại vô cùng tốt…
Lúc ba chị em bọn họ về nhà, đã là sau nửa đêm.
Temari cùng Kankuro đều là một mặt xanh xao. Chỉ có Gaara, mặc dù vành mắt thâm quầng vẫn như trước, vô cùng nghiêm trọng, nhưng đôi mắt màu ngọc lại sáng lấp lánh.
Trước khi trở về phòng, Kankuro sâu sắc nhìn thoáng qua Gaara, cái gì cũng chưa nói, chính là nặng nề vỗ bả vai Gaara. Nhìn Gaara nhẹ nhàng gật đầu với hắn, lúc này hắn mới mở cửa phòng đi vào bên trong.
Trái lại, Temari lại thể hiện rõ ra hơn một chút.
Vẻ mặt cô vui mừng nhìn em trai nhà mình, chẳng qua chỉ có mới qua một ngày, hắn thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc dù thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ của thiếu niên ngây ngô, nhưng bả vai kia lại có thể khởi động được một mảnh bầu trời.
“Cho dù như thế nào.” Temari nâng tay lên, sửa sang lại cổ áo của Gaara. “Chúng ta đều là người một nhà.”
Nghe được lời nói của Temari, Gaara thâm thúy, lại nhấp mím môi, đi về phía trước hai bước, vươn cánh tay, có chút cứng ngắc ôm Temari một chút…
Lúc này đổi lại, đến lượt Temari sững sờ.
Qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi thả lỏng bả vai, cảm giác được cánh tay của em trai nhà mình nhẹ nhàng đặt ở trên lưng cô, Temari cười cười ——
Khi nào thì em trai của cô đã cao hơn cô nửa cái đầu rồi…
************************************
Lúc Gaara trở lại phòng, ngoài ý muốn không có nhìn thấy Haruhisa. Hắn đi về phía trước vài bước, lúc này mới nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước thật nhỏ. Gaara sợ run một chút, theo bản năng sẽ xoay người ra khỏi cửa. Không đợi đi tới cửa, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng.
Âm thanh Haruhisa truyền ra ngoài, mang theo hơi nước mờ mịt:
“La La La? Cậu đã trở lại?”
Cổ người nào đó hơi cứng ngắc một chút, cúi đầu lên tiếng.
Cùng lúc đó, trong phòng tắm, người kia cũng không xong đi đến phía trước.
Haruhisa lau quệt sương mù trên thủy tinh, trên mặt kính chiếu ra một gương mặt thanh tú, hai gò má lây nhiễm màu sắc của hoa hồng, hồng đến mức rung động lòng người.
Cô không khỏi có chút nắm chặt khăn tắm quấn ở trên người, lúc này mới tốt lên một chút, có thế này tung ra câu thứ hai:
“Áo ngủ tớ để quên ở trên ghế tựa, cậu giúp tớ đi đó lấy được không?”
Gaara một tấc một tấc xoay người, thấy áo ngủ của Haruhisa khoát ở trên lưng ghế, có màu vàng sáng, có một con hồ ly nhỏ đuôi trắng đuôi đen, đôi mắt nhỏ hẹp dài, chính là đang nhìn hắn cười đến mức không có ý tốt.
“La La La?”
Thật lâu không thấy âm thanh đáp lại ở bên ngoài, Haruhisa lại lên tiếng, lại hô một tiếng.
Đầu mùa hè vào ban đêm, tuy không lạnh, nhưng gió đêm lại vẫn có chút lạnh. Ngón tay Gaara đặt ở trên lưng ghế dựa không khỏi tiến lên lấy, rốt cuộcc vẫn mở miệng đáp một câu:
“… Đã biết.”
Nghe thấy Gaara trả lời, Haruhisa thở phào nhẹ nhõm. Trong giây tiếp theo, tim đập lại dần dần nhanh lên.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Haruhisa nhìn thật lâu vào nắm tay cửa chuyển động, không khỏi che chín ngực của mình ——
“… Của cậu.” Gaara cúi đầu nói.
Haruhisa sửng sốt, sau đó đầy vạch đen rơi xuống đầu. Cô nhìn cửa bị mở ra một cách khe khẽ vô cùng tinh tế, còn có chỉ có bàn tay cầm lấy áo ngủ, ngay lập tức đông cứng lại không nói gì hết ——
Nhìn không ra, hóa ra cánh tay của Gaara lại mạnh mẽ như vậy…
Đầu Haruhisa đang ở trong tình trạng ‘ngưỡng mộ đã lâu’, bi kịch phát hiện bản thân lạc đề.
Cô híp mắt, nhìn cánh tay luôn bảo trì song song với mặt đất, cắn cắn môi.
Lại một lần nữa xác định vị trí nút buộc của khăn tắm, Harihisa cầm lấy hộp xà phòng để ở trên bồn rửa tay, ném vào trong bồn tắm sạch sẽ. Sau đó cô hoảng sợ la một tiếng, cấp tốc ngồi ở trên đất, tay phải thuận tiện… gạt khăn tắm ở trước ngực.
Gần như là cùng một lúc, Gaara đứng ở ngoài cửa liền xông vào!
“Haruhisa!”
(⊙o⊙)
o(>﹏<)o
Vốn là nên lao tới nâng Haruhisa dậy trước tiên – Gaara, giờ phút này chính là đang đưa lưng về phía Haruhisa đang ngồi ở trên đất, lắp ba lắp bắp hỏi:
“Haruhisa, cậu… cậu không sao chứ?”
‘Gấu mèo tóc đỏ’ nắm chặt quyền lại, coi như là lập tức nhắm hai mắt lại, thế nhưng thứ nên xem, hắn vẫn là không thể xem. Hắn hung hăng cắn cắn đầu lưỡi, thúc ép chính mình không thèm nghĩ tới một màn vừa rồi đã thấy hết…
Hơi nước đầy phòng, đám sương mông lung, nhưng vẫn không ngăn được một mảnh tuyết trắng kia. Hắn thậm chí còn có thể ở trong đầu miêu tả ra xương quai xanh tinh xảo của Haruhisa, đầu vai mượt mà, còn có hai đóa hoa đào phấn nộn nửa che nửa đậy kia…
Haruhisa vẫn như cũ duy trì dáng ngồi không quá lịch sự, sắc mặt phức tạp lặng lẽ đem khăn tắm trượt ngay bên hông lôi kéo lên trên.
Thật sự không xong rồi…
Sơ xuất mất rồi, đo lượng không được chính xác, lại càng để lộ nhiều hơn.
Bất quá…
Haruhisa ngẩng đầu, nhìn lỗ tai Gaara đã đỏ tới mức hơi trong suốt luôn, nguyên nhân sai lầm nho nhỏ khiến cho cô ảo não, nhất thời tan thành mây khói.
Cô nhẹ nhàng hít vào, mở miệng, âm thanh hơi ủy khuất:
“La La La, đau quá ~~~ “
Ngữ điệu gớm ghiếc, chính cô cũng suýt chút nữa nôn ra một bãi.
“Cậu… cậu… Trước hết mặc quần áo vào.”
Hừ ~ mặc xong quần áo thì kế hoạch của cô còn có khả năng thành công sao?
Haruhisa trợn trừng mắt, nhưng vẫn là vươn tay nhận lấy áo ngủ. Sau một trận âm thanh thật nhỏ, Gaara nghe được Haruhisa nói “Ừ, được rồi.”, sau đó xoay người lại.
Ngay sau đó, một vật thể hình dáng con người trắng trắng non mềm, liền nhào đầu về phía trước.
Gaara theo bản năng vươn tay ra đỡ, thẳng cho khi chạm vào cái ‘tràn đầy cõi lòng’ kia. Lúc này Gaara mới phát hiện, người nhào đầu tới là Haruhisa… còn có trên người cô ấy có cái khăn tắm rộng thùng thình.
Hai tay Haruhisa ôm hai cánh tay hắn, hai chân vòng lên ở trên lưng hắn. Mà tay hắn, vừa vặn lại nâng phần mông đầy thịt của cô ấy.
Trong lòng bàn tay một trận trơn bóng dinh dính, như đang nâng một khối bạch ngọc hơi lạnh.
Gaara nhất thời cứng người lại rồi.
Xuống một giây, cánh môi mềm mại mà lại ấm áp của Haruhisa bắt đầu dán lên trên, nhẹ nhàng đè xuống môi mỏng của hắn. Sau đó, lại duỗi đầu lưỡi màu hồng nhạt ra, theo đường viền trên môi, chậm rãi bắt đầu phác thảo lên, lưu lại một vệt nước vô cùng tinh tế…
Gaara hơi chấn động, hai tay nâng Haruhisa suýt nữa buông lỏng, hắn lui hai bước, thẳng cho khi đến phía sau lưng dựa ở trên tường của phòng tắm lạnh lẽo. Giống như một cánh đồng đã bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Nụ hôn nhợt nhạt còn đang tiếp tục, ma sát đứt quãng gây ra nhiều điểm nóng. Mắt thấy sẽ có mảnh lửa cháy lan rộng ra cả đồng cỏ. Gaara đột nhiên vươn thẳng người mình lên, một tay nâng Haruhisa, một tay cầm áo ngủ bị vứt bỏ ở trên mặt đất. Sải bước từ phòng tắm đi ra ngoài.
Haruhisa chỉ cảm thấy một trận lay động, cả người đã bị Gaara ném ở trên giường. Cô còn chưa kịp suy xét bước tiếp theo phải tiến hành như thế nào, Gaara đã đem chăn mền ra khỏi giường, đè chúng lại trên người cô…
“Lạch cạch!”
Cửa phòng ngủ bị một lực mạnh đẩy ra, cánh cửa thoáng bị rung động lên một chút, suýt nữa đã rơi xuống đất.
Bị chăn mỏng cuốn thành con nhộng cỡ lớn vượt quá mức bình thường, Haruhisa thật vất vả từ trên giường đứng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn Gaara chạy trối chết. Trong khoảng thời gian ngắn, mơ màng mông lung…
*************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: Khụ…
Về cua nước ngọt gì đó… Cho dù là hấp, kho tàu hay vẫn là thịt om, đều cần thơi gian để nổi lên…
*
Ngoài ra, gần đây Ngọc Án bề bộn nhiều công việc, cực kì bận…
Hơn nữa, chuyện này đại khái sẽ duy trì đến tận tháng tư…
Cách một ngày càng đã là cực hạn *thở dài*. Nói không chừng còn muốn thỉnh thoảng xin nghỉ phép với mọi người a… (*im lặng* tốt nhất không nên…)
Tình tiết nói như không được tốt, mong mọi người thứ lỗi nhiều hơn ~
Cuối cùng, cúi đầu rời đi~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.