[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 13: Ta tựa lão hổ phát uy




Những ngày tĩnh dưỡng không hề dễ chịu. Mà ta cam chi không hối hận. Hiện tại mới ngộ ra, thế giới truyện tranh này hình như thay đổi dần vì sự có mặt của ta, nhưng cơ bản vẫn là đi theo hướng cũ. Ta giãy giụa ở cái lốc xoáy này giống như cái tiểu trùng bàn, chỉ lãng phí khí lực. Một khi ta nghĩ tới chuyện thay đổi vận mệnh thì luôn có một lực vô hình nào đó kéo ta vào trung tâm lốc xoáy, trực tiếp buộc ta thay đổi vận mệnh đại giới.
Chuyện này ta còn chưa xác định. Ta cắn móng tay suy nghĩ, có nên làm chút sự để chứng thực ý nghĩ này không nhỉ? Nhất tưởng tương lai có thể tràn ngập thống khổ cùng thương tâm, ta lại muốn lùi bước. Không được, phải tỉnh táo lại, nếu không thì sao có thể thóat khỏi vận mệnh bi thương của Asisu thật.
Menfuisu ôn nhu làm ta cảm động vô cùng. Ta chưa bao giờ nghĩ tới tên nam tử bốc đồng này lại yêu thương ta đến như thế. Ta còn tưởng rằng, sau khi Carol xuất hiện, tâm tư của hắn sẽ đặt toàn bộ lên người nữ tử gầy yếu ấy nữa chứ. Nhưng sau chuyện ta bị rắn cắn, Menfuisu lại quan tâm ta chu đáo như vậy, ta còn không bằng để Menfuisu bị cắn. Bởi ít nhất, hắn có thể xác định được tình cảm với Carol. Tiện đạ, hối hôn.
Nên giúp hắn thế nào nha? Hình như trong nguyên tác, Carol bị Asisu cho người bắt đến nhà ướp xác, sau đó Menfuisu dù còn yếu nhưng vẫn chạy đến cứu nàng. Có phải hay không ta cũng nên làm như vậy?
Ta gọi Ari đến, chỉ thị nàng vụng trộm đưa Carol đến nhà ướp xác, rồi cố ý phái người mật báo cho Menfuisu, đương nhiên, ta làm bộ lơ đãng như không liên quan đến mình. Qủa nhiên, Menfuisu như một cơn lốc vọt đi. Đáng tiếc sư phụ tay nghề tốt ở nhà ướp xác kia bị Menfuisu một đao đâm vào lưng, ngã xuống đất bỏ mình. Không có biện pháp, trong nguyên tác, ngươi chính là vật hy sinh.
Carol bị các quá trình ướp xác trước mắt làm cho sợ đến run rẩy, thậm chí quên bản thân đang ghét cay Menfuisu mà khóc nhào vào lòng hắn tìm kiếm sự an ủi, Ôm trong tay thân thể gầy yếu, Menfuisu đột nhiên cảm nhận được một tình yêu sâu đậm. Nữ hài này rất thông minh, nàng có thể chữa được độc rắn hổ mang cứu tỷ tỷ, nữ hài đặc biệt như vậy, cho đến giờ hắn chưa từng gặp qua. Có phải đây là tình yêu? Hít vào hương thơm của Carol, Menfuisu đột nhiên quyết định “Ta không cưới tỷ tỷ, Carol, làm thê tử của ta đi!”
Nhìn thấy tình huống như vậy, Ari không biết làm sao. Nàng đem mọi chuyện hồi báo lại cho ta, ta nở nụ cười. Phải thế chứ! Nguyên bản phải là như thế! Phải đem nữ hài ngang ngạnh này vĩnh viễn ở lại Ai Cập.
Carol luôn luôn đến phiền hà ta, luôn miệng hỏi đường về nhà. Ta chịu không nổi phiền nhiễu này, thẳn thừng miễn tiếp khách. Ta có phải rất thiện lương hay không vậy? Nên mới không có ai sợ ta. Không nói đến Carol phiền nhiễu, nói năng thẳng tuột, mà ngay cả thị nữ bên cạnh ta cũng suốt ngày lẩm bẩm.
Trước đó không lâu Menfuisu đưa ra lời từ hôn với ta. Ta thoải mái đáp ứng. Nguyên bản không phải chủ ý của ta, mà là cái tên đầu bóng lưỡng chết bầm kia tự chủ trương, làm thối thanh danh của ta, để rồi ta sẽ tìm hắn tính sổ.
Ta đang suy nghĩ có nên hay không quay về Hạ Ai Cập, tránh sự việc rắc rối lớn trước mắt. Tể tướng Imhotep đã trở lại. Ngồi trên cung điện, ta xem các cống phẩm được đưa tới từ các quốc gia, trong lòng lại nổi máu. Mấy thứ kia nếu mang đến hiện đại thì bán được nhiêu tiền nha! Đến lúc đó, ta muốn mua cái gì thì sẽ có cái đó. Ai, vấn đề là khi nào ta mới về được a!
Menfuisu cầm lấy một cái vòng cổ lấy lòng Carol. Carol lanh mồm lanh miệng nói cho hắn gần đây có những tài năng trẻ ưu tú, nhận những lễ vật này chi bằng đổi lấy đồ sắt. Có đồ sắt, đất nước nhất định sẽ phát triển thịnh vượng. Những gì nàng nói, ta đều biết cả. Mà cho tới giờ ta chưa bao giờ lấy ý nghĩ ra làm thành hành động thực tês. Những lời này so với nàng và ta mà nói, không bằng cứ để cho nàng nói đi, để khiến danh nghĩa cô gái sông Nile thực một chút. Ta chỉ là một nữ vương sắp lui ra phía sau màn diễn, không cần nổi bật quá nhiều.
(Tojikachan: Trong truyện rõ ràng Carol nói khác, nhưng mà tác giả Nguyệt Phương Phỉ lại viết như thế nên ta phải để nguyên văn thôi)
Imhotep sau khi nghe những lời Carol nói xong, liền tán dương cao độ “Nữ hài này trong mắt trong sáng lanh lợi, là một nữ hài tốt bụng” Nói xong lại liếc mắt ta một cái “Nhưng là, bệ hạ Asisu thật lòng yêu thương bệ hạ như vậy. Thượng Ai Cập có thế lực của hoàng đế cùng Hạ Ai Cập có thế lực của nữ hoàng Asisu mà kết hợp, đem Ai Cập thống nhất. Nên chuyện bệ hạ muốn lấy nữ hài này có thể sẽ có rắc rối lớn”
Hừ, lão nhân râu sơn dương kia, đừng tưởng rằng ta nghe không ra ý của ngươi. Ngươi sợ ta nổi giận Menfuisu hối hôn nên chia tách thượng hạ Ai Cập? Ta lạnh lùng hừ một tiếng, đi qua Imhotep bước thẳng. Không cần giải thích nhiều lời với hắn làm gì. Đáng chết râu sơn dương, hắn cũng là một trong những kẻ đưa ra đề nghị ép ta gả cho Babylon. Rồi ta sẽ cho các ngươi biết giá trị của ta, nhưng không phải hiện tại.
Vào đêm yến hội, Imhotep xuất ra thanh kiếm sắt lấy được của Hitaito. Nguyên lai lúc này Hitaito muốn khai chiến. Độ sắc bén cùng độ cứng của thanh kiếm làm thanh kiếm đồng bị chém thành đôi khiến Menfuisu giậi mình. Cho tới bây giờ chưa hề thấy qua chất liệu tốt đến như vậy, bất luận là hình dáng cùng màu xấu xí nhưng vẫn đáng giá.
Phương xa, gió thổi nhẹ đến, nước sông Nile đang dâng lên. Bầu trời, một vì sao lấp lánh xuất hiện, đó là sao Thiên Lang, Ai Cập chi mẫu bắt đầu mang đến cho Ai Cập một năm bội thu. Sông Nile a! Ngươi dâng nước là đã cứu bao nhiêu sinh mạng Ai Cập đang chết dần vì đói a!
Mọi người nghe thấy tiếng thủy triều, ai nấy đều tràn ngập sung sướng. Ô, đúng rồi, Carol hẳn là chuẩn bị về nhà a. Qủa nhiên, khóe mắt Menfuisu phát hiện được Carol đang bỏ trốn. Hắn lập tức xông lên kéo Carol lại. Trong lúc giãy giụa, Carol bị trượt chân ngã xuống dòng sồn Nile đang cuồn cuộn chảy, Menfuisu không nghĩ nhiều liền nhảy theo. Trong nước xuất hiện một cơn xoáy nước, áp lực cực lớn lôi kéo Carol vào rồi biến mất. Menfuisu không giữ nàng được, bị dòng sông cuốn ngược lên mặt nước. Hắn nhìn hai tay tự trách, tự trách bản thân không cứu được nàng.
Hắn như kẻ điên mà bơi xuống sông tìm kiếm Carol. Ta an ủi hắn cũng vô dụng. Ai, quả nhiên có nàng dâu liền quên nương. Vừa phải lòng một cô gái liền ngay cả lời nói của tỷ tỷ cũng nghe không vào. Nhìn Menfuisu lo lắng cả đêm không ngủ, ta chỉ có thể để hắn tiếp tục giày vò thống khổ. Nhẫn nại chờ một chút, Carol rất nhanh sẽ trở về.
Lần này, ta xác định là bản thân mình không có đến hiện đại kéo Carol về. Là chính nàng ngã vào trong nước, sau đó theo lốc xoáy trở về đây. Nhìn nàng theo đáy nước nổi lên, cả người không một chút tổn thương. Mọi người xôn xao đồn đại rằng nàng chính là nữ nhi sông Nile chi mẫu. Khả nàng vẫn như cũ cự tuyệt Menfuisu. Hừ, không nhìn ra đệ đệ của ta có bao nhiêu hảo sao? Đúng là một nữ hài ngu ngốc. Xem ra phải để ngươi bị Izumin bắt đi mới ý thức được, người trong lòng ngươi có phải hay không đã có Menfuisu.
Ta mặc kẹ hai cái tiểu oan gia tranh cãi. Nhìn thấy Unasu xuất hiện, ta liền biết phương pháp cơ bản để đúc kiếm sẽ nhanh chóng được biết. Bởi vì bộ truyện tranh này ta có đọc đọan các nhân vật vì sao mà biết phương pháp. Sau khi Carol nói cho họ phương pháp. Ta tìm đến tể tướng Imhotep, đưa cho hắn xem hai mảnh thiết kiếm, nói hắn biết làm thế nào loại bỏ tạp chất, hoặc là trước tiên đem đập thẳng, luyện rèn thành đĩnh. Sau đó lại lấy thanh cacrbon đánh vào, lặp lại vài lần, cho nhúng vào nước sẽ trở nên cứng rắn. Nhìn thấy thế, Imhotep phi thường giật mình. Ta một nữ vương chốn thâm cung như thế nàolại biết phương pháp chế tạp thiết kiếm. Ta chỉ lạnh lùng nói cho hắn, đây là thần dụ (hiểu nôm na là lời của thần linh truyền tới). Hắn liền bừng tỉnh đại ngộ. Ngụy trang thành thần dụ thật đúng là tiện. Nhìn sắc mặt thay đổi của lão râu sơn dương này thật là chuyện khoái trá. Lão hổ không phát uy, ngươi liền đem ta thành HELLO KITTY a! Carol càng ngày càng nổi bật nhưng không có nghĩa là ta càng ngày càng nhu nhược. Không cần quá coi thường người khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.