[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 78: Cưỡng cầu tình yêu chua sót vô cùng




“Nàng!” Menfuisu kinh ngạc nhìn Asisu ở bên cạnh Izumin, ánh mắt lạnh nhạt.
“Đúng vậy, là ta! Ta đã trở về, rất không ngờ đi!” Có thể tự tay chạm đến Izumin, cảm giác thật tốt. Ta nỗ lực khống chế kích động bổ nhào vào trong lòng hắn. Còn chưa thoát hiểm, ta không thể xử trí theo cảm tính.
“Thật là nàng!” vẻ mặt Menfuisu mừng rỡ. Trong ánh mắt tối tăm giờ tất cả đều là sáng lấp lánh sáng rọi.
Ta cười lạnh, Asisu, nếu ngươi còn có tri giác, nhìn đến Menfuisu như vậy, ngươi còn có thể chấp mê như vậy sao? Nam nhân này căn bản không quan tâm sự biến mất của ngươi.
Nhặt lên đoản kiếm rơi trên mặt đất của Menfuisu, ta nâng tay hướng hắn đâm tới.
“Nàng làm gì vậy?” sắc mặt Menfuisu trắng bệch, nỗ lực dùng hết một tia khí lực cuối cùng né tránh.
Ta không để ý hắn, tiếp tục đâm kiếm tới.”Phốc!” Thanh âm của tiếng đoản kiếm đâm vào thịt, làm lòng ta run lên. Cắn môi dưới, ta rút kiếm ra, thấy vai trái Menfuisu lập tức trào ra máu tươi.
Giương mắt nhìn thoáng qua Izumin. Vẻ mặt của hắn cực kỳ quái dị, các loại cảm xúc phức tạp trong mắt bất khả tư nghị, biểu tình lại bình tĩnh giống ta. Khi ta đâm hướng Menfuisu, Izumin đột nhiên khoát tay, nhấn cổ tay ta về phía trước. Nguyên bản, ta chỉ định đâm một vết thương nhẹ của Menfuisu, dưới sự trợ giúp của hắn, thành công đâm Menfuisu một cái lỗ thủng.
Nếu… vừa rồi ta không mềm lòng, một kiếm kia sẽ đâm thẳng trái tim Menfuisu, chỉ sợ hắn đã bị ta giết chết. Ta không ngoài ý muốn nhìn thấy sát ý mà Izumin che dấu. Hắn đã sớm muốn giết Menfuisu.
Menfuisu ôm vai trái, kinh ngạc.”Asisu, nàng muốn giết ta?”
Ta sắc bén nhìn thẳng vào hắn: “Vì sao ta không thể giết ngươi?”
Thương tâm muốn chết che kín khuôn mặt anh tuấn của hắn.”Ta yêu nàng như vậy, vì sao nàng lại muốn giết ta?”
Ha ha, ta rốt cuộc nhịn không được, hắn thế nhưng còn dám nói yêu ta.”Menfuisu, có phải không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất? Bởi vì ta không làm theo ý của ngươi, cho nên ngươi mới dùng các loại thủ đoạn lưu lại ta.” Trong lòng căng thẳng, nghĩ đến sự tuyệt vọng vì từng đã cho rằng vĩnh viễn cũng không thể về. Lòng ta đau đến đứng không vững.
Bên cạnh, một đôi bàn tay to đỡ lấy ta. Ta hít sâu mấy hơi, nỗ lực bình phục tâm tình: “Menfuisu, ta cho ngươi một cơ hội. Lần này, ta không thể giết ngươi! Nếu ngươi còn có lần sau, ta nhất định sẽ không lại dễ dàng buông tha ngươi!” Coi như là ta hoàn thành hứa hẹn với Asisu. Sự bất quá tam, nếu hắn còn dám có lần sau, ta sẽ tự tay giết hắn.
Quay đầu, ta nhìn Izumin, lẳng lặng dùng ánh mắt thỉnh cầu hắn.
Izumin mỉm cười, kéo ta vào trong lòng.”Menfuisu, chúng ta sẽ lại thả ngươi ra.”
Nhẹ nhàng nới ta ra, Izumin đi lên, một quyền đánh vào bụng Menfuisu, một quyền nữa đánh vào mặt.
Menfuisu rên một tiếng, hôn mê. Kỳ thực, kia đem mê hồn phấn dược hiệu pha trọng, hắn có thể chống đỡ đến bây giờ, đã không dễ.
Vuốt thủ trạc hình xà, ta cười khổ. Trước kia, ta có giấu ở trên người một ít thứ đồ chơi phòng thân, không nghĩ tới là có hiệu.
“Vinh nhi!” ôm ấp ấm áp ủng đến gần, ta gắt gao ôm lại hắn. Để hắn mang theo ta, dưới sự trợ giúp của Ruka, rời đi hoàng cung Ai Cập.

Hoàng cung Ai Cập đột nhiên cháy, tẩm cung của nữ hoàng Asisu tràn ngập khói đặc.
Đám thị vệ gấp gáp múc nước dập hỏa. Vài lão nhân mê tín quỳ trên mặt đất thì thào nói. Nữ hoàng Asisu sau khi gả đi, Ai Cập liền luôn chưa an bình quá. Thần Oman! Chủ thần Ai Cập ta! Xin ngài phù hộ cho Ai Cập, phù hộ thần dân không còn lo lắng hãi hùng.
“Menfuisu!”
“Hoàng đế!”
Ba bóng dáng xông tới. Một thân hình mảnh mai ở trước biển lửa oanh oanh khóc, hai bóng dáng mạnh mẽ khác lập tức vọt vào tẩm cung, cứu Menfuisu đang hôn mê ra.

Menfuisu dần tỉnh lại, trên người đau đớn làm hắn nhịn không được đau thở mạnh ra.
“Menfuisu! Chàng có sao không!” thanh âm quen thuộc vang lên.
Menfuisu kinh ngạc quay đầu, thì ra là Carol. Nàng đã trở lại?
Sắc mặt Carol tái nhợt, vọt vào trong lòng Menfuisu, nàng khóc thảm đạm: “Thực xin lỗi! Đều là ta hiểu lầm chàng! Menfuisu, thì ra chàng căn bản không hề phản bội ta.”
Nhìn Unasu và Minưê đang quỳ gối trước mắt, hắn có chút hiểu rõ. Những thuộc hạ trung thành có lẽ đã nói gì đó với Carol.
“Menfuisu, sao ta lại có thể hoài nghi tình yêu của chàng. Ta thật sự là rất ngu ngốc!” Carol khóc nước mắt giàn giụa.”Asisu rất quá đáng, khi đào tẩu thế nhưng còn gây lửa muốn chàng chết cháy. Uổng chàng yêu quý nàng ta như vậy!”
Menfuisu nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng, kéo nàng vào trong lòng.”Đúng vậy! Ngốc nghếch. Nàng luôn là người mà ta yêu nhất. Nàng quên rồi sao? Lúc trước, ta từng lấy máu của ta để thề, người ta yêu chỉ có một mình nàng.” Ha ha, nói dối thuận miệng cứ thế mà ra. Có phải, Asisu từng cũng có đau lòng như vậy?
“Menfuisu, xin chàng hãy tha thứ ta! Là ta quá vô tâm.” Carol vô cùng cảm động.”Ta rất vô trách nhiệm, thế nhưng ném chàng và con, cứ như vậy quay về hiện đại. Ta thề, ta không bao giờ rời đi chàng nữa.”
Lạnh lùng hôn môi Carol, Menfuisu nhìn vẻ mặt Unasu và Minưê vui mừng. Không nghĩ tới, còn có người trung thành và tận tâm chỉ vì hắn mà suy nghĩ như vậy. Menfuisu thuận miệng dỗ Carol vui vẻ rời đi rồi, lẳng lặng nằm ở trên giường, vuốt miệng vết thương ở vai trái.
“Hoàng đế, xin ngài hãy tỉnh lại.” Minưê quỳ xuống dập đầu.”Cô gái sông Nile đột nhiên xuất hiện trong sông Nile, chúng ta sợ nàng thương tâm, liền… liền nói cho nàng chuyện này.” Nghĩ đến vị nữ hoàng cao quý mà hắn luôn yêu thương lại tuyệt liệt như thế, trong lòng Minưê nổi lên từng trận chua xót.
“Còn có chuyện gì sao?” Đột nhiên cảm thấy tâm lạnh như bụi, Menfuisu có chút lười nhác. Trên mặt bẩn bụi và bụng ẩn ẩn đau, nhưng lại không đau bằng đau lòng. Nguyền rủa, bản chú thuật, thật đúng là trêu ngươi. Hắn thật đúng là đã coi thường đám thần quan chỉ hiểu được hưởng phúc kia. Thế nhưng có thể khiến hắn thống khổ.
Minưê có chút sốt ruột: “Hoàng đế Menfuisu, tất cả mọi người đang chờ ngài!”
Chờ ta?”Ngươi là nói chiến tranh tiền tuyến sao?” Menfuisu miễn cưỡng hỏi.
Minưê quỳ trước mặt Menfuisu: “Hoàng đế! Tình huống hiện tại của Ai Cập rất nguy cấp. Ngài nếu như ở đó, thì sẽ làm sĩ khí đại chấn a!”
“Hừ! Nhiều năm như vậy, thì ra ta chỉ nuôi được một đống phế vật! Chuyện gì cũng không thể không có ta!” Hitaito dù cường đại, nhưng Ai Cập cũng không kém. Vậy vì sao ngay từ đầu trận chiến tranh này, Ai Cập lần lượt bại lui.
Minưê nghe thấy Menfuisu quở trách, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn. Khẽ cắn môi: “Hoàng đế, Ai Cập ta vô cớ xuất binh. Trận chiến tranh này là vì đoạt lại nữ hoàng Asisu đã gả ra, trong lòng mọi người thật sự mê mang!”
Huyết sắc trên mặt Menfuisu dần dần lui hết. Đúng vậy! Dĩ vãng, các cuộc chiến tranh đều thuận lợi. Duy độc lần này, dưới tình huống hắn có thể chiếm hết tiên cơ, nhưng vẫn bị rơi vào kết cục như thế. Chẳng lẽ, thật sự tại hắn cưỡng cầu?
“Nghe tướng quân Neketo nói, binh lính âm thầm bàn tán, thật sự không rõ vì sao hoàng đế lại đoạt lại nữ hoàng Asisu, bức hoàng hậu sông Nile đi. Tất cả mọi người đang sợ hãi nữ thần sông Nile sẽ tức giận. Ai Cập ta mưa thuận gió hoà, đều là nhờ có sông Nile ban cho. Rất nhiều người cũng không muốn đánh trận chiến tranh này. Tướng quân Neketo đã giết rất nhiều người, nhưng vẫn không ngăn cản được quân tâm thất lạc. Hoàng đế, xin ngài hãy thanh tỉnh lại!” Quỳ trên mặt đất, Minưê tận tình khuyên nhủ. Hoàng đế đã bị tình yêu làm cho mê muội, không biết hắn liều chết khuyên can, ngài có nghe vào hay không.
“Tỷ tỷ là sự kiêu ngạo của Ai Cập ta! Lý ra nên gả cho ta mới đúng!” trong mắt Menfuisu lóe ra không cam lòng, dựa vào cái gì mà Asisu lại luôn là của Izumin.
“Nữ hoàng Asisu là được trong tiếng chúc phúc của mọi người, gả cho liên bang Hitaito. Lần này, hoàng đế đột nhiên bội ước, mạnh mẽ cướp nữ hoàng về. Chẳng những khiến cho Hitaito vồ đến, liền ngay cả quốc gia khác cũng đang rục rịch.” Minưê liên tục dập đầu: “Hoàng đế, xin ngài hãy cân nhắc a!”
Menfuisu có chút mê mang, đúng vậy! Lúc trước, hắn từng ở trước mặt quốc dân chúc phúc Asisu. Nhưng mới nửa năm, hắn lại hủy ước, dùng hết thủ đoạn đoạt Asisu về. Kết quả, cướp về lại là tỷ tỷ. Nghĩ đến một màn Asisu vọt tới trong lòng Izumin kia, trong lòng Menfuisu một trận quặn đau. Đó không phải tỷ tỷ, đó là nữ nhân mà hắn yêu. Nhưng nàng, vừa thanh tỉnh đã muốn giết ta.
Ôm vết thương trên vai, Menfuisu đau đến nhíu mày. Không phải là đau vai, mà là đau lòng. Thì ra nàng thật sự không yêu ta. Cho nên người mà ta cướp về chính là tỷ tỷ, mà người quay về đến trong lòng Izumin, lại là Asisu.
Nàng sẽ không bao giờ trở lại bên người ta nữa, không bao giờ đối ta mỉm cười thật tình nữa. Menfuisu khép chặt khóe mắt chảy xuống hai giọt thanh lệ. Thứ mà hắn có thể dựa vào chính là sự không đành lòng của nàng đối hắn. Nhưng nay, ngay cả điểm ấy đều mất đi, thì còn có cái gì mới làm nàng lại quay đầu nhìn hắn?
Nếu… ngay từ đầu, hắn thật tâm yêu nàng, coi nàng là thê tử để trân trọng; nếu… ngay từ đầu, hắn không bị Carol hấp dẫn, một lòng đối nàng; nếu… ngay từ đầu, hắn không hủy hôn, chỉ yêu một mình nàng; nếu… hắn không ngốc đến mức cho rằng nàng sẽ luôn tha thứ hắn, muốn cưới nàng làm hoàng phi; nếu… trước khi nàng gặp Izumin, gắt gao bắt lấy lòng của nàng, có lẽ nàng sẽ không ly khai đi.
Hối hận, thống khổ cắn nát nội tâm. Menfuisu nghĩ đến Asisu không lưu tình chút nào đâm hắn một kiếm kia, hô hấp nhất thời có chút khó khăn. Lần này, thật sự đã khiến nàng hết hy vọng với hắn. Từng bước ép sát, thì ra, đoạt tới không phải là tâm Asisu, mà là sự rời đi của nàng. Sớm biết như thế, hắn còn có thể khư khư cố chấp sao?
Nhanh cầm lấy ngực, Menfuisu vô cùng mê mang. Hắn thật sự không biết. Khi đó, hắn không hiểu tình yêu, cho nên mới tự cho là đúng yêu Carol. Hiện tại, hắn đã hiểu tình yêu, thầm nghĩ gắt gao nắm lấy hạnh phúc. Hắn từ trước đến nay nghĩ muốn cái gì là có thể được đến cái đó, vô luận là tướng mạo, thân thế hay là trí kế, tiền đồ thuận lợi khiến hắn cũng không biết cái gì gọi là thoái nhượng. Nếu có một cơ hội nữa, sợ là… kết quả vẫn sẽ như thế đi.
“Hoàng đế, xin ngài hãy tỉnh lại!” Unasu cũng khẩn trương. Menfuisu vẫn đang thờ ơ.”Ai Cập không thể không có ngài!”
Đúng vậy! Ai Cập không thể không có hắn. Menfuisu cười khổ, vì Asisu, hắn có thể ném quốc gia ra sau đầu sao? Không thể! Hắn không thể đắm chìm trong tư tình nhi nữ. Izumin… Nghĩ đến nam nhân làm hắn hận thấu xương kia, Menfuisu có chút thanh tỉnh lại. Không chiếm được Asisu, ta cũng không thể để Ai Cập thua. Izumin, ngươi đừng tưởng nhất tiễn song điêu.
“Kiểm tra lỗ hổng bố phòng trong hoàng cung! Hừ, ngay cả chủ soái địch quốc Izumin cũng có thể dễ dàng tiến vào, thật không biết đám thị vệ kia đang làm cái trò gì!” trong mắt Menfuisu sát ý tràn ngập. Vừa rồi, hắn thật hồ đồ. Một mặt chỉ đau lòng, kém chút đã quên đại sự. Con nối dòng mới vừa sinh ra, Ai Cập còn cần hắn bảo vệ.”Phong tỏa lộ tuyến tới Hitaito, chặn giết Izumin! Ta lập tức sẽ đến tiền tuyến! Minưê, ta khôi phục chức vị đại tướng quân cho ngươi, đi theo ta!”
Minưê mừng rỡ, liên tục dập đầu: “Tuân mệnh!” Hoàng đế rốt cục không còn suy sút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.