Hai quân đối chọi,
toàn bộ dựa vào vật lộn. Nhìn thấy chiến trường huyết nhục bay tứ tung,
ta ghê tởm càng thêm mãnh liệt. Trước kia không phải là chưa thấy qua
chiến tranh, nhưng chưa từng không thoải mái đến mức như vậy. Lúc ấy,
chỉ là vì tình tiết trong tác phẩm đưa đẩy, lúc ấy ta lạnh nhạt nhìn
chung quanh hết thảy, cảm thấy bất quá chỉ là phim ảnh chân thật chút.
Khi ở Babylon, ta đã có giác ngộ. Mở ra hai tay, nhìn bàn tay trắng
noãn, có chút cười khổ. Mới đến nơi đây có mấy năm, mà hai tay đã dính
đầy huyết.
Giương mắt nhìn lại, Izumin đang ở cách đó không xa trấn
định chỉ huy. Nơi nào cần tiếp viện, nơi nào cần tạm thời lui về phía
sau, hình thành vòng vây. Nơi nào binh lực chỉ có thể tổn thất, mới có
thể đổi về ưu thế lớn hơn nữa; nơi nào cần đề cao sĩ khí, một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái thêm giết đối phương. Mấy chục vạn người
cầm kiếm, mâu, thuẫn, tiếng giết rung trời chạm mạnh vào nha. Các loại
thanh âm đan xen vào, nghe mà sắc mặt ta tái nhợt.
Một cô gái lớn lên trong xã hội hòa bình, hơn 30 tuổi, nhìn nhiều nhất đó là hòa bình.
Ngày xưa này cái gọi là tảng lớn, cái gọi là cao cấp đặc hiệu, ở trước
mặt sự chân thật, huyết tinh giết chóc, đều là chê cười cả. Không được,
ta không thể uể oải, về sau, ta còn phải trải qua chiến tranh đại quy mô như thế. Ta phải làm quen, tại cổ đại luôn rung chuyển bất an này, yếu
đuối chỉ có thể là ta cùng với người ta yêu thương lâm vào bị động, mặc
người tàn sát.
“Cindy!” Ta quát nhẹ. Những năm gần đây, đội đặc chủng là chỗ dựa cuối cùng của ta. Tay trói gà không chặt, chỉ có thể nuôi
dưỡng ra lực lượng của chính mình. Tuy rằng, ở trước mặt quân đội quốc
gia, thì lực lượng này vô cùng mỏng manh. Binh quý ở kì, chỉ cần dùng
tốt thì một cây châm cũng có thể giết địch.
“Bệ hạ!” Cindy cùng vài
tiểu đội trưởng nhanh chóng đi tới. Bọn họ luôn luôn đứng ở bên ngoài
vòng bảo hộ, ngăn cản các mũi tên bị lạc. Ta cười cười, may mắn đây là
cổ đại. Nếu là chiến tranh hiện đại, chỉ sợ vài người như vậy căn bản
không thể chặn được đi.
“Bảo vệ ta tốt! Xem ra Izumin sẽ đi tiền
phương. Ta cũng muốn đi theo!” Bình tĩnh nói. Ai Cập vì đề cao sĩ khí,
đã đẩy Carol đi ra ngoài. Menfuisu không để ý an nguy của nàng, mang
nàng theo trên người, xông vào tiền tuyến. Bang binh Ai Cập này, chỉ cần vừa thấy đến bóng dáng màu vàng của Carol, liền giống như đánh gà vậy.
Cho tới nay, bọn họ bởi vì đuối lý, cho nên hữu khí vô lực. Carol vừa
đến, quả nhiên không giống như trước.
Nhất định phải lên chiến
trường, chỉ là minh bạch ta cũng đồng dạng phải tăng sĩ khí, cổ vũ tâm
lý cho quân Hitaito.”Bệ hạ…” thanh âm của Cindy có chút chần chờ. Ta
quay đầu cười, ta hiểu là hắn đang lo lắng cơ thể của ta. Nhưng mà, ta
không muốn tránh ở phía sau người yêu, bị hắn bảo hộ. Ta muốn cùng hắn
kề vai chiến đấu, ta muốn cùng hắn cùng nhau bay lượn.
“Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ bệ hạ tốt.” Nhìn thấy lòng ta đã quyết, nhóm tiểu đội
trưởng quỳ xuống hướng ta hành lễ, liền đưa ta đi hướng Izumin.
Bàn
tay to nhẹ nhàng mà ôm ta, trên mặt Izumin vốn luôn lạnh nhạt gần như
lãnh khốc giờ lại mỉm cười: “Chúng ta liền cùng đi đi!” Cẩn thận ôm ta
lên ngựa, dưới sự bảo vệ của mọi người, đi thẳng đến tiền phương.
…
Đằng xa, ta đã thấy một ánh vàng rực rỡ kia. Carol lung lay sắp đổ đứng ở
bên cạnh Menfuisu. Hảo một bức bộ dáng vừa thấy đã thương. Trong lòng ta cười lạnh! Ai Cập thật sự là vận khí tốt. Dưới tình huống như vậy, thế
nhưng có thể từ một cái Carol liền một lần nữa tỉnh lại. Cái thánh mẫu
trời sinh kia đang hai tay giao nắm, cầu nguyện vì mọi người.
Thấy ta đã đến, nàng mở ra đôi môi hồng nhuận, tiêm kêu lên: “Asisu! Là vì
ngươi mà gây nên chiến tranh. Nhiều sinh mệnh như vậy bởi vì ngươi mà
biến mất, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?” Trên mặt của nàng tràn ngập thánh khiết, đại nghĩa bỉnh nhiên chỉ trích ta.”Làm nữ hoàng Ai Cập,
ngươi làm sao có thể trợ giúp Hitaito đến tấn công quốc gia của mình.
Asisu, ngươi rất làm ta thất vọng rồi.”
Ta chớp chớp mắt, thật sự là
rất buồn cười! Ai nói chiến tranh là ta mang đến? Ngươi dựa vào cái gì
đứng tại góc độ thuần khiết như vậy đến chỉ trích ta? Trong lòng dấy lên một tia lửa giận. Cho ngươi chút ánh mặt trời, ngươi liền đặng trên mũi mắt!”Cindy!” Lãnh quát một tiếng, ta lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân
ngu ngốc đối diện kia.
“Sưu!” Một tiếng vang nhỏ vang lên ngay sau
khi ta vừa dứt lời, xông ra ngoài. Tài bắn cung của Cindy từ trước đến
nay tốt nhất toàn đội. Một mũi tên đi qua, bắn rớt một luồng tóc của
Carol. Nếu không phải Menfuisu tay mắt lanh lẹ, kéo nàng một phen, thì
mũi tên này sẽ cắm nàng lại tại chỗ.
Sợ tới mức sắc mặt tái nhợt,
Carol ngoan ngoãn ngậm lại miệng làm người ta chán ghét kia. Menfuisu
lui về phía sau một khoảng cách, nheo lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Cindy, trong lòng đại nhạ. Đoạn khoảng cách này là khoảng cách an toàn. Tại
sao bên Asisu lại có cường cung như thế, nhân tài như thế, một tên kém
chút nữa là giết Carol.
Hiểu rõ Menfuisu nghi hoặc, ta cười lạnh. Đó là tác dụng của sắt.
“Carol! Asisu ta từ khi gả đến Hitaito, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đối Ai Cập bất lợi! Là Pha-ra-ông Ai Cập Menfuisu cố ý phá hư minh ước mạnh mẽ, bắt ta trở về. Trượng phu của ta, Izumin vì cứu ta, phái binh đến viện. Nhưng
Pha-ra-ông Ai Cập không để ý hậu quả, thế nhưng ở biên cảnh chỉ huy đại
quân xâm phạm Hitaito! Asisu thân là nữ hoàng Ai Cập, chưa bao giờ chịu
quá vũ nhục như thế! Asisu từ nhỏ uống nước sông Nile, hưởng thụ hết
thảy những thứ Ai Cập mang đến, nguyên không muốn chống lại tổ quốc.
Nhưng ta lại phải chịu nhục nhã như thế, không có khả năng tùy ý xâm
lược!” Lạnh lùng nhìn Menfuisu và Carol, hèn mọn trong mắt ta rốt cuộc
giấu không được.
Nghe được ta chỉ trích, quân Hitaito vô cùng kích động.
“Nữ hoàng Asisu là hoàng tử phi Hitaito ta! Ai Cập dám bội ước bắt người! Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
” Hoàng tử Izumin anh minh cơ trí đã cứu hoàng tử phi Asisu trở về, Pha-ra-ông Ai Cập sẽ phải trả gia!”
” Nhân dân Hitaito ta sẽ không ngồi đợi chết, không để các ngươi làm thịt!”
…
Gió mang huyết tinh theo đám đông huyên náo nghênh diện đánh tới, thổi bay
tóc dài của ta cùng với Izumin. Sợi tóc màu đen cùng sợi tóc màu bạc dây dưa ở trong gió, dưới ánh mặt trời màu vàng, chúng ta nhìn nhau cười.
Dù sóng gió lớn đến đâu, cũng đừng nghĩ tách chúng ta ra.
Biểu tình
trên mặt Menfuisu vặn vẹo, hận nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này làm
hắn vừa yêu vừa hận, thật sự là có thể làm người ta điên cuồng! Nhưng
mà, ngay cả nàng chân chính tên là gì hắn cũng không biết. Kích động tay run run, khống chế không được lực đạo, khiến Carol ở trong lòng hắn bị
đau kêu ra tiếng, Menfuisu lúc này mới tỉnh táo lại.
“Hoàng đế
Menfuisu, ngươi còn muốn khư khư cố chấp sao?” Izumin nhẹ nhàng mà nắm
tay của ta, độ ấm truyền đến làm trong lòng ta thư thái không ít. Một
đôi vợ chồng ngu ngốc kia, ta nhìn mà trong lòng ngột ngạt.
“Coi
khinh mặt thần dân Ai Cập ta, hoàng tử phi Hitaito của ngươi thế nhưng
muốn làm hoàng hậu sông Nile quốc gia của ta bị thương! Ngươi có ý đồ
gì!” trên mặt tuấn dật của Menfuisu hiện lên một tia âm ngoan. Lời nói
này, căn bản là muốn châm ngòi Ai Cập binh lính tức giận.
Không nói
thêm nữa, Izumin kéo ngựa nhẹ nhàng lui về phía sau. Hắn giơ lên cánh
tay, mọi binh lính đều làm tốt chuẩn bị tiến công.
“Vì Hitaito! Vì
vinh dự quốc gia của chúng ta! Chúng ta không tiếc tan xương nát thịt!”
Hô to một tiếng vang lên ở trong quân. Cảm xúc của mọi người đột nhiên
bị điểm bạo.
“Vì hoàng tử Izumin, vì hoàng tử phi Asisu! Thắng lợi nhất định là của chúng ta!”
Hô lớn, quân Hitaito theo bàn tay to của Izumin phất lên, phấn đấu quên mình vọt đi qua.
Cầm lấy cường cung ở trên ngựa, Izumin bắn mũi tên đi. Một tiếng vang quái
dị theo mũi tên bay về phía trước, dừng ở cách đó không xa Menfuisu, đột nhiên tuôn ra một trận khói màu vàng. Đám người chung quanh không kịp
bịt mũi, ào ào ngã xuống đất không dậy nổi. Menfuisu cảnh giác lui về
phía sau, một phen che lại mũi mình và Carol.
Theo mũi tên của
Izumin, một trận vũ tiễn mang theo đồng dạng quái thanh bay về phía đại
quân Ai Cập. Thình lình xảy ra công kích làm Ai Cập nhất thời trận thế
đại loạn. Binh nhóm Hitaito lại phảng phất không có cảm giác, vừa rồi
còn tiếng hô rung trời, lại đột nhiên im ắng lên. Vừa thấy mới biết
được, thì ra khi Izumin bắn ra trường tên, bọn họ đã bịt hết lại miệng
mũi.
“Hasan quả nhiên là một nhân tài!” Izumin cười ha hả.”Đáng tiếc
thời gian quá nhanh, không chế tạo được nhiều lắm.” Hắn hơi tiếc hận
nói. Là Hasan nghĩ đến kế hạ độc trước trận, thật sự là tuyệt vời. Loại
bột phấn độc dược này có lực sát thương vô cùng lớn. Hắn cũng nghĩ ra
cách làm khẩu trang bôi giải dược cho các binh sĩ đằng trước. Nhìn chung quanh Menfuisu bị độc che kín, bộ dáng binh Ai Cập thất kinh. Ta giờ
mới hiểu được, nguyên nhân hắn dễ dàng gật đầu đồng ý mang ta tới. Thì
ra, ta cũng là một trong những cái mồi. Nếu không phải vợ chồng ta đều
đứng ở chỗ này, thì sao có thể làm Menfuisu ngoan ngoãn bị độc đâu!
“Hoàng đế Menfuisu bị giết!”
“Hoàng hậu sông Nile đã chết!”
Sau đó, xung quanh đột nhiên vang lên một trận kêu to. Đám binh Ai Cập bắt
đầu xôn xao lên. Động tác của mọi người rõ ràng trì hoãn đi không ít.
Trên mặt mỗi người đều đầy kinh nghi. Nhìn thấy cờ chủ soái cờ bị hạ
xuống, khói thuốc bay cùng tiếng kêu to.
“Cánh tả! Cánh hữu! Xông lên đi!” Izumin lạnh lùng hạ mệnh lệnh. Trận hình Hitaito bắt đầu chuyển
động. Theo quân đội biến hóa, dần dần ở chung quanh Menfuisu hình thành
một vòng vây. Hơn phân nửa binh sĩ bị ngăn cách.
Ta cũng có chút khẩn trương. Lúc này, nếu không nắm chắc thời cơ thì sẽ bị quân Ai Cập cắt
đứt. Chiến cuộc sẽ lại khôi phục nguyên trạng.
Quả nhiên, Menfuisu rất nhanh phản ứng lại, một lần nữa liên hệ quân đội bị cắt đứt để giảo sát binh Hitaito.
Bên miệng lộ ra một tia cười lạnh, Izumin nhẹ nhàng vung tay lên. Lại là
một trận vũ tiễn bay qua. Đáng sợ nhất chính là, trận vũ tiễn này thế
nhưng vừa rơi xuống đất, liền dấy lên một mảnh hỏa diễm bốc tận trời.
Ngửi thấy mùi quen thuộc trong không trung bay tới. Là dầu thô! Ta cũng
có chút kinh ngạc! Hắn thế nhưng lấy tới dầu thô.
Hỏa thế càng ngày
càng lớn, dần dần hình thành một biển lửa. Vô số binh Ai Cập thê thảm ở
trong biển lửa, một ít binh Hitaito cũng bị cuốn đi vào. Nhưng quân
Hitaito không hề kích động, cẩn thận tránh đi khu nguy hiểm, điên cuồng
truy sát binh Ai Cập đang chạy trốn.
Không thể không khen, Izumin rất có tài năng trong chiến tranh. Ta mới chỉ làm mẫu quá một lần, hắn thế
nhưng có thể vận dụng xảo diệu như thế. Lúc Carol hỏa thiêu tháp Babel,
hẳn là sẽ không nghĩ tới có một ngày, cũng sẽ có người đem dầu thô đến
hỏa thiêu nàng đi.
Thình lình xảy ra đại hỏa hoàn toàn đánh diệt sĩ
khí của binh Ai Cập. Một vài ngài nhịn không được đáy lòng sợ hãi, khóc
thét lên:
“Đây là thần tích!”
“Đây là sự trừng phạt mà nữ hoàng Asisu muốn chúng ta phải chịu!”
” Nữ hoàng Ai Cập Asisu của chúng ta, xin ngài hãy tha thứ chúng ta!”
Ta kém chút khóc thét theo, những người này, lúc nào cũng có thể xả đến thần tích. Thật sự là quá ngu muội.
Sương khói tràn ngập, đột nhiên thấy bóng người một tiểu đội đang chạy ra ngoài vòng vây.
“Là Menfuisu!” Izumin mắt sắc phát hiện ra. Hắn đặt ta ở bên cạnh Cindy,
một bên giục ngựa tiến lên, một bên rút ra một mũi tên dài, giương cung
vọt tới. Không có độc, không có dầu thô. Tên tốc độ rất mau, rất chuẩn.
“Hoàng đế Menfuisu, cẩn thận!” Một bóng dáng lao ra, đỡ lấy một mũi tên cho Menfuisu
Minưê luôn luôn dè dặt cẩn trọng theo ở bên cạnh, nhìn thây đột nhiên có
trường tên phóng tới, theo bản năng lao lên chắn.”Phập” một tiếng, tên
dài đinh ở trước ngực hắn. Minưê kêu một tiếng, đổ người về phía trước.
Menfuisu không nói một câu, đẩy Carol từ trong lòng ra đến Unasu, nhanh chóng
khiêng lên Minưê. Dẫn theo tiểu đội binh lính phóng ra ngoài vòng vây.
Đối mặt với Menfuisu liều mạng, binh lính bình thường căn bản không ngăn
được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hội hợp với binh Ai Cập bên ngoài.
Izumin vi nhíu, khẽ thở dài. Giục ngựa trở về, bế ta lên.”Đáng tiếc! Không
giết chết được Menfuisu.” Tiếp tục chỉ huy quân Hitaito giảo sát binh Ai Cập đang tháo chạy, hắn có chút tiếc hận nói.
“Trăm chừng chi trùng, tử mà không cương. Vận số của Ai Cập chưa hết.” Ta an ủi hắn.
Nhìn ta một cái, Izumin đột nhiên cười cười, trong mắt hiểu rõ.”Cứ như vậy
cũng tốt, miễn cho thê tử của ta đau lòng. Còn nhiều thời gian, về sau
còn có cơ hội.”
Ta mím môi giật giật khóe miệng, đại vương ghen
tuông. Biết ta không đành lòng, còn châm chọc ta. Quên đi, lần này cũng hoàn toàn cùng Menfuisu đoạn tuyệt lui tới. Nếu không hạ thủ được, vậy thì vĩnh viễn cũng không gặp hắn đi.
——— ——————phân cách tuyến ‘viết thống khổ vô cùng’——————
Chiến tranh liên tục đến nửa đêm, rốt cục đã xong.
Bởi vì Izumin ra kì chiêu, Hitaito rốt cục đạt được thắng lợi cuối cùng.
Nguyên tưởng rằng sẽ tiếp tục truy kích, thì Ai Cập lại đưa tới thư hòa
giải.
Nhìn văn bản bằng đất nung ở trên bàn, ta không phản ứng lại được. Đây không giống tính cách của Menfuisu a.
Thần sắc Izumin lại không có dị thường gì.”Hừ! Quả nhiên Menfuisu còn chưa
hoàn toàn ngu.” Cũng phải, nếu thua, vậy thì nhận thua đi. Nếu lại đánh
tiếp, thì Ai Cập sẽ không có được ưu việt gì. Hitaito ta cũng không có
ích lợi gì lớn hơn. Một đại quốc như Ai Cập, muốn nuốt nó cũng không dễ
dàng
Nhớ mang máng, Hitaito và Ai Cập luôn luôn bất phân thắng thua,
hai phương ai cũng không làm gì được ai. Nếu không phải Hitaito đột
nhiên biến mất, phỏng chừng tứ đại quốc gia cổ văn minh sẽ nhiều hơn.
Đáng tiếc lịch sử của ta chưa bao giờ tốt, không nhớ rõ được mấy chữ số
vô cùng buồn tẻ kia. Cho nên, ta có thể sống khoái hoạt hơn Carol. Không biết gì về tương lai, không cần cả ngày lo lắng đề phòng.
“Để cho
Menfuisu chảy máu nhiều một chút đi! Không thể để hắn chiếm ưu việt.”
Izumin ôm ta, hôn ta đến hít thở không thông.”Ta sẽ bắt hắn cách nàng
rất xa.”
Ôm cổ hắn, ta cố gắng hô hấp. Không thể tức giận, vì dưỡng
thai nên không thể tức giận. Nhưng mà, giương mắt nhìn thấy biểu tình có chút đắc ý của hắn, ta vẫn nhịn không được kéo kéo lấy mặt hắn, làm mặt của hắn méo đi. Chàng đúng là cái bình dấm chua to đùng! Thật sự là
chịu không nổi chàng!