Khi Asisu ra lệnh bắn tên về phía Carol, ta mới hiểu được, ta thật sự mất đi nàng.
Đã không nhớ rõ từ khi nào thì bắt đầu, trong lòng ta dần dần có bóng dáng của nàng. Cho nên ta không cho nàng xuất giá, không cho nàng cùng
Izumin hảo hảo mà qua ngày. Ta nhớ nàng nhớ đến nổi điên, lại chỉ có thể một lần lại một lần vì Carol khởi xướng chiến tranh.
Hừ! Carol ngu
ngốc này, lại bị người khác bắt cóc. Tuy rằng ta biết rõ người khác
không có hảo ý, nhưng cũng tùy nàng đi. Nhưng quốc gia đó đoạt hoàng hậu sông Nile của Ai Cập, ta làm sao có thể không đi tấn công đâu? Cô gái
sông Nile là thần hộ mệnh của Ai Cập ta.
Tỷ tỷ nói, nàng là con gái
người trộm mộ. Nghĩ vậy, trong lòng ta liền nổi lên hèn mọn. Nữ nhân ti
tiện như thế sao có thể xứng đôi ta. Nhưng mà, chỉ cần một ngày nàng là
cô gái sông Nile, ta liền một ngày sẽ không buông nàng ra. Ai Cập đã mất đi Asisu.
Carol hỏi ta, vì sao không yêu nàng còn muốn cưới nàng. Kỳ thực, ta cũng muốn biết đáp án. Vì sao lúc trước điên cuồng mà yêu nàng như vậy. Là vì nàng là nữ nhân đầu tiên không thuận theo ta sao? Càng
nghĩ, cũng chỉ có đáp án này. Nếu không, vì sao ta lại buông tay Asisu.
Hiện tại nghĩ đến, Asisu cũng rất giảo hoạt. Nàng luôn cười với mặt ta, trừ
bỏ ôn nhu cùng bao dung, ta rất ít có thể nhìn đến nội tâm của nàng.
Nàng kỳ thực cũng không phải là nữ nhân chỉ dựa vào nam nhân. Nhưng nàng lại che dấu bản thân rất khá, khá đến mức ta cơ hồ không phát giác.
Minưê đã chết. Khi hắn chết, ta mới biết được trong lòng mình có bao nhiêu
đau. Từ nhỏ, hắn cùng với tỷ tỷ cùng ta trưởng thành. Cho dù mẫu thân
hắn muốn giết ta, ta cũng không ban chết cho hắn. Không chỉ là vì hắn
đâm Imhotep một đao kia, mà là ta biết, hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội
ta.
Ta nghĩ, ta sắp điên rồi. Những người bên cạnh, không bị chết thì là rời đi. Chỉ để lại một mình ta, cô linh linh ở tại chỗ. Người bồi
tại bên người cũng chỉ là cô gái sông Nile nữ nhi hữu danh vô thực, cái
gì cũng không hiểu
Mỗi đêm, ta luôn bởi vì tưởng niệm bóng dáng của
nàng mà trằn trọc khó ngủ. Carol luôn ngủ rất ngon, căn bản không biết
ta nắm chặt nắm đấm nhanh đến độ chảy máu. Phát tiết sát ý, phát tiết bi thương, ở trên chiến tranh, tìm kiếm khoái cảm mà tử vong mang đến.
Thẳng đến giờ phút này, ta mới có thể quên đi nữ nhân đã mang đi lòng
ta. Sau đó, vui vẻ ôm Carol vào trong ngực, làm bộ rằng nàng là Asisu,
là Asisu chỉ yêu một mình ta.
Ta làm sao có thể ngu như vậy, làm nàng lại cứ như vậy trốn khỏi ta. Ngu xuẩn nhất chính là, ta thế nhưng không thừa nhận mình yêu thượng nàng, thế nhưng chỉ nói cho mọi người, năng
lực của nàng mới là thứ ta xem trọng nhất.
Kỳ thực, ta chỉ là không
muốn thừa nhận, trước kia luôn luôn xem thường tỷ tỷ luôn quấn quýt lấy
hắn thổ lộ yêu. Khi ta mơ hồ biết tâm ý của bản thân, ta thế nhưng lại
đuổi nàng ra đi. Nữ nhân mà chỉ biết mỗi ngày hô yêu ta, gả ta, làm sao
có thể hấp dẫn ta. Sau khi ôn thần Ragashu xuất hiện, ta mới hiểu được,
thì ra, ta đã bất tri bất giác yêu nàng.
Ta muốn đem nàng ở lại bên
người ta. Ta muốn trong mắt nàng chỉ có một mình ta. Tươi cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng, đã thật sâu khắc ở trong lòng ta. Nếu… ta
ngay từ đầu chỉ yêu một mình nàng, nàng liền sẽ không rời đi ta. Cho
nên, ta phẫn nộ, ta dùng thái độ không lý trí đối mặt nàng.
Cưới nàng làm hoàng phi. Ta thật không biết lúc ấy ta nghĩ cái gì, thế nhưng lại
nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này. Nhưng mà, khi đó ta thật sự nóng nảy. Thế
nhưng quên mất nàng có bao nhiêu kiêu ngạo. Đúng vậy, ta rất ích kỷ. Ta
không muốn buông nàng ra, cũng không muốn buông Carol ra. Ta thậm chí
còn ảo tưởng, lúc ấy nếu cưới nàng trước, rồi mới cưới Carol, có lẽ,
nàng sẽ không hận ta như vậy đi. Ha ha, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi. Nàng cùng Carol giống nhau, các nàng đều không cho phép trượng phu phản
bội.
Khi biết trong thân thể nàng thì ra là một linh hồn xa lạ. Ta
mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra người ta yêu không phải tỷ tỷ, mà là bóng
dáng tràn ngập sức quyến rũ kia. Khó trách, ta cuối cùng lại bất tự giác muốn tới gần nàng; khó trách, ở bên người nàng, ta vĩnh viễn cảm nhận
được ôn nhu.
Đã muộn. Khi ta nhìn thấy ánh mắt nàng tràn đầy yêu nhìn Izumin, ta ghen tị phát cuồng. Vì sao rõ rang ta quen nàng trước, nhưng nàng lại không yêu ta? Là vì Carol sao? Là vì người thay lòng đổi dạ
trước chính là ta sao?
Nếu nàng biết, người ta yêu chỉ có nàng, nàng
có thể yêu ta hay không? Cho nên, ta đuổi tới Hitaito, mạnh mẽ bắt nàng
trở về. Nhưng nàng lại nói: “Menfuisu, dựa vào cái gì ta không thể giết
ngươi!”
Ta nghĩ, ta thật sự điên cuồng. Nàng thế nhưng muốn giết ta. Là bởi vì ta không để nàng cùng Izumin cùng một chỗ, cho nên, nàng muốn giết ta. Nàng thế nhưng phản bội Ai Cập, nàng thế nhưng cùng Izumin
đánh tan Ai Cập. Kì chiêu này, ta minh bạch, không có khả năng là công
lao của một mình Izumin. Asisu của ta, luôn luôn là trí tuệ nhất.
Ta
rất hận cái nam nhân kia. Càng nhìn đến hắn luôn bày ra bộ dáng một bộ
tao nhã, lại mang theo ánh mắt thắng lợi ôm Asisu vào trong ngực, ta
liền hận không thể đánh hắn đại tá bát khối. Chẳng lẽ, ta thật sự không
bằng hắn?
Asisu nói, ta không hiểu yêu. Kỳ thực, nàng chân chính
không hiểu chính là, ta vì nàng điên cuồng tâm. Ta càng không ngừng tra
tấn nàng, đồng thời đã ở tra tấn bản thân. Biết rõ nàng yêu không là bản thân, khả ta còn là tưởng đem nàng giữ ở bên người.
Cuối cùng, cưỡng cầu không xong, nàng vẫn đi mất. Đi được tuyệt liệt như thế, đi cũng
không quay đầu lại. Chỉ để lại ta, ở Ai Cập đau khổ tưởng niệm nàng.
Cười thảm, trong mắt chứa đầy lệ. Ta phát cuồng ở trên người Carol phát
tiết, trong lòng tưởng niệm cũng chỉ có bóng dáng xinh đẹp kia.
Nguyên tưởng rằng, còn có thể nhìn thấy nàng lúc đàm phán. Kỳ thực, ta không
muốn tiếp tục đánh với Hitaito, cũng là bởi vì nàng. Ta không bao giờ
muốn nhìn biểu tình lạnh nhạt của nàng đối ta nữa, phảng phất giống như
nhìn người xa lạ vậy, không có thống hận, cũng không có cảm xúc. Ở trong mắt nàng, ta ngay cả một tia bóng dáng của mình cũng không tìm thấy. Ta sợ hãi ở trên chiến trường, sợ hãi nhìn nàng cùng ta đối lập, sau đó
đứng ở bên người Izumin, lạnh lùng nhìn ta, tìm kiếm cơ hội giết ta. Ta
sẽ đau lòng mà chết.
Nếu không thể yêu ta, vậy ta sẽ khiến cho nàng
hận ta. Để ở trong sinh mệnh của nàng lưu lại dấu vết của ta, để cả đời
nàng đều không thể quên ta. Nhưng ngay cả tâm nguyện ấy, ta cũng thất
bại. Nàng chỉ đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Izumin bắn mũi tên phóng
tới.
Đột nhiên cảm thấy tâm rất lạnh. Chẳng lẽ thật sự là do ta bức
nàng đi? Ta không tin, rõ ràng nàng từng đã ôn nhu yêu ta như vậy, coi
ta là em trai duy nhất, giống như một người chị, bảo vệ ta vào trong
ngực. Tuy rằng, ta căn bản không cần sự bảo hộ của nàng.
Carol nói,
ta thường xuyên bởi vì trên người nàng có bóng dáng Asisu mà ngẩn người, ta có chút khó hiểu. Thật sự là như vậy sao? Ta chỉ biết là, khi ta
nhìn thấy hết thảy từng có tồn tại của nàng, ta liền thật sâu tưởng niệm nàng. Mấy ngày khi nàng biến trở về thành tỷ tỷ, ta có vô số cơ hội có
thể có được thân thể luôn khiến ta tưởng niệm phát cuồng kia. Nhưng mà,
đó không phải là nữ nhân mà ta yêu, cho nên, ta không động đến.
Nàng
từng nói ta không biết hối cải. Ta chỉ là yêu nàng, vì sao lại là sai?
Đặt nữ nhân mình yêu ở lại bên người mình, làm như vậy là đương nhiên.
Vì sao, ta không thể khiến nàng vĩnh viễn cùng ta? Nếu như vậy, nếu đã
bị gọi là không biết hối cải. Thì cả đời ta đây cũng sẽ không muốn biết
tư vị hối cải.
Ta muốn biến cường đại, một ngày nào đó, ta muốn lại
đứng ở trước mặt nàng, nói cho nàng, ta yêu nàng điên cuồng như thế nào. Chờ ta, Asisu. Ta nhất định sẽ mang nàng về. Nàng đã từng uống nước
sông Nile, vĩnh viễn không có khả năng rời đi Ai Cập.