Hồi tưởng chương trước:
Ngọc Hồng được Bạch Tố Trinh dặn dò, vội tới đưa thuốc cho Huyền Thanh Sầm, đồng thời còn mang đến một tin tức —— Hai ngày nay có một nhóm thuần dương quân được thả ra từ tẩm cung Xà mẫu, chấp giới sứ giả chính đang giúp bọn họ chữa trị hạ thể...
Hồi 13: Thầm sinh tình tố
Ngọc Hồng chịu sự nhờ vả của chấp giới sứ giả, vội tới đưa thuốc cho Huyền Thanh Sầm, vừa vặn cũng để xem thương thế bạn thân thế nào rồi, kết quả hai người vừa gặp mặt, ba câu không rời Bạch Tố Trinh, điều này làm Ngọc Hồng ít nhiều có chút chua. Quá đáng hơn nữa chính là câu cuối cùng của Huyền Thanh Sầm, cái gì gọi là Bạch Tố Trinh giúp nam nhân khác chữa trị dương v*t? Thực là không biết giữ mồm!
"Lời này của người nói hơi khó nghe rồi đó! Bạch tỷ tỷ sao có thể giúp người ta chữa trị cái kia... Được rồi, ta không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng đích xác là đang chữa trị, dù sao thì, cũng không thể để mặc không quan tâm đúng không?"
Ngọc Hồng giải thích giống như tưới dầu vào lửa, Huyền Thanh Sầm càng ngồi không yên, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Ngươi đi làm gì? Bạch tỷ tỷ bảo ngươi uống thuốc!" Ngọc Hồng hoảng hốt ngăn cản.
Giờ phút này Huyền Thanh Sầm làm sao còn nghe lọt, vừa nghĩ tới Bạch Tố Trinh đang cùng thuần dương quân khác tiếp xúc mật thiết, nàng liền cảm giác toàn thân khó chịu!
"Nếu ngươi không uống thuốc, ta liền nói với Bạch tỷ tỷ là ngươi không nghe lời nàng!" Ngọc Hồng lấy ra tuyệt chiêu cuối cùng.
Huyền Thanh Sầm quả thật dừng bước ở cửa động, nàng nhớ tới chuyện thứ ba hứa với Bạch Tố Trinh, phải ở Thủy Nguyệt Động Thiên này đợi tròn ba tháng, mọi việc đều nghe Bạch Tố Trinh chỉ thị...
Ngọc Hồng thấy chiêu này hữu hiệu, không khỏi đắc ý: "Ta khuyên ngươi nha, quay lại ngồi xuống, tử tế uống thuốc đi. Ngươi quan tâm Bạch tỷ tỷ chữa trị ai làm gì? Thầy thuốc nhân từ, bản thân nàng không ngại, ngươi đi xem náo nhiệt gì chứ?"
Huyền Thanh Sầm ở cửa động nóng nảy qua lại mấy vòng, lại duỗi cổ nhìn quanh lặp đi lặp lại, xác định trên sơn đạo không có bóng dáng Bạch Tố Trinh, mới khó chịu xoay người trở về gian nhà chính ngồi xuống.
Ngọc Hồng đưa thuốc lên: "Ta thật chẳng hiểu ngươi đang hùng hổ cái gì nữa."
Huyền Thanh Sầm bưng chén lên ngửa đầu đổ xuống, nổi giận nói: "Ta cũng không hiểu!"
Ngọc Hồng bĩu môi, cũng không để bụng thái độ chẳng hiểu ra sao của bạn thân, đổi một đề tài khác: "Hai ngày qua ngươi khôi phục thế nào rồi? Nghe Bạch tỷ tỷ nói, ngươi phải ở chỗ này ba tháng?"
Huyền Thanh Sầm ngầm thừa nhận.
Ngọc Hồng kinh ngạc nói: "Vậy ngươi có thể tính là người thứ hai trăm ngàn năm qua vào ở Thủy Nguyệt Động Thiên này rồi, Bạch tỷ tỷ đối đãi ngươi thật đặc biệt, không biết chắc còn tưởng hai thuần âm quân các ngươi có quan hệ gì!"
Một câu này làm Huyền Thanh Sầm vừa cảm thấy hưởng thụ, lại vừa cảm giác hỗn loạn như bí mật bị phơi bày, nàng thu liễm tâm tình, giả vờ trấn định: "Vậy sao? Có gì mà đặc biệt chứ, chẳng qua là ở tạm ba tháng thôi. Thần hồn ta bất ổn, cần từ từ điều dưỡng. Ngươi cũng nói rồi mà, tỷ tỷ có tấm lòng thầy thuốc, thu nhận ta ở đây chữa thương, rất bình thường. Ngươi đừng nghĩ nhiều."
Huyền Thanh Sầm vẫn chưa có cơ hội thẳng thắn thân phận thiếu âm quân với Ngọc Hồng, hôm nay ở nhờ Thủy Nguyệt Động Thiên, vì danh dự của chấp giới sứ giả, nàng càng tuyệt đối không thể tiết lộ.
Ngọc Hồng gật đầu khen ngợi: "Nói như vậy, Bạch tỷ tỷ thật đúng là người đẹp tâm thiện, ta đời này sợ rằng không đuổi kịp một phần vạn của nàng..."
Huyền Thanh Sầm thuận miệng an ủi: "Cần gì phải so sánh người khác, ngươi tự có sở trường của mình."
Ngọc Hồng mắt sáng lên, theo bản năng cầm tay bạn thân: "Có thật không? Thanh Sầm thật sự cảm thấy ta có sở trường?"
Huyền Thanh Sầm công nhận nói: "Ngươi có thiên phú với Kỳ Hoàng như vậy, ta tin tưởng chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, tương lai nhất định có thể giống như tỷ tỷ."
Ngọc Hồng vẻ mặt hơi mất mát: "Hóa ra ta dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể 'giống như Bạch tỷ tỷ'..."
Huyền Thanh Sầm tự biết lỡ lời, vội vàng bù lại: "Có giống ai hay không không quan trọng, quan trọng chính là trở nên mạnh mẽ!"
Đáng tiếc Ngọc Hồng tựa hồ đã không muốn nói tiếp nữa, thu thập hộp gỗ chuẩn bị rời khỏi, đi tới cửa động, lại bỗng nhiên quay đầu hỏi Huyền Thanh Sầm: "Đúng rồi Thanh Sầm, đoạn thời gian này ta mới học được một ít phương pháp chắt lọc, có thể kiếm không ít linh thạch, ba tháng sau, không chừng thật sự có thể rời khỏi hang tập thể, đi tầng khác thuê động phủ, đến lúc đó, ta tới đón ngươi, thế nào?"
Huyền Thanh Sầm thấy bạn thân nghĩa khí như vậy, trong lòng hơi cảm động, ngoài miệng lại cười nói: "Ngươi kiếm đi rồi hẵng nói."
"Vậy ta xem như ngươi đáp ứng nga!" Ngọc Hồng tức thì vui vẻ ra mặt, xoay người chạy mất dạng.
Huyền Thanh Sầm vẫy tay đưa tiễn. Trải qua Ngọc Hồng nháo một hồi như vậy, nàng đã bình tĩnh không ít, hiển nhiên cũng sẽ không đi tìm Bạch Tố Trinh nữa, dù sao nàng cũng có tư cách gì hỏi chuyện đối phương đâu? Còn không bằng an phận thủ thường, hoàn thành bổn phận một cái nô nên làm mới đúng.
Chạng vạng tối, nắng chiều ngả về tây, bên ngoài Thủy Nguyệt Động Thiên nổi từng rặng mây đỏ, giống như sóng hồng cuồn cuộn.
Bạch Tố Trinh dọc theo sơn đạo chậm rãi đi tới, lúc cách động phủ còn một dặm, đột nhiên ngửi được mùi khói lửa. Chân mày nàng nhếch lên một cái, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Chờ trở lại động, nàng phát hiện vườn hoa trước cửa đã được tưới nước, các loại hoa cỏ ướt át trơn bóng, dược liệu phơi nắng thì đã được phân loại thu vào hộp gỗ, mà dễ thấy nhất chính là, mấy món thức ăn bày trên bàn đá ở gian chính!
Thiếu nữ thanh y từ nhà bếp đi ra, tay bưng món ăn cuối cùng, thấy Bạch Tố Trinh đã trở lại, lập tức tiếp đón: "Tỷ tỷ về đúng lúc, mau ngồi xuống ăn cơm đi. Ta ở hàn đàm vớt mấy con cá, học theo mấy tiệm ăn ở Cửu Đỉnh Bàn Long Động làm vài món canh, không biết mùi vị như thế nào..."
Bạch Tố Trinh chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như trước mắt, từ khi vào ở Thủy Nguyệt Động Thiên cho đến nay, nàng chỉ sống một mình một người, trăm ngàn năm ra ra vào vào, chờ đợi nàng trong động phủ chỉ có tiếng gió buồn tẻ cùng ánh chiều tà. Nhưng hôm nay, không chỉ những chuyện vụn vặt vốn cần nàng phí tâm xử lý đều đã được sắp xếp chỉnh tề, còn có một bàn thức ăn nóng hổi, cùng một vị giai nhân chờ nàng trở về.
Loại cảm giác này quả thực khó có thể dùng lời diễn tả, nhưng nó lại chân thực tồn tại, giống như một dòng nước ấm áp, yên lặng quanh quẩn trong lòng Bạch Tố Trinh.
"Tiểu Thanh, ngươi..." Bạch Tố Trinh kỳ thực muốn nói Huyền Thanh Sầm có thể không cần làm những thứ này cho nàng, nàng giúp Huyền Thanh Sầm chữa thương vốn không cầu hồi báo, quan hệ chủ nô giữa hai người chẳng qua là một cái cớ lưu lại đối phương mà thôi.
Nhưng mà Bạch Tố Trinh cuối cùng không thể nói lời này ra khỏi miệng, đáy lòng tựa hồ có thứ gì đó bị tan ra...
Chấp giới sứ giả độc lai độc vãng trăm ngàn năm, lại bắt đầu tham luyến sự ôn nhu nổi lên trước mắt.
Huyền Thanh Sầm dĩ nhiên không biết được những suy nghĩ cong cong lượn lượn dưới đáy lòng Bạch Tố Trinh, nàng cười kéo tỷ tỷ ngồi xuống, vừa định đụng tay Bạch Tố Trinh, liền nhớ tới lời của Ngọc Hồng, trong nháy mắt giống như điện giật thu hồi, mặt ghét bỏ nói: "Tỷ tỷ vẫn nên rửa tay trước rồi hẵng dùng bữa!"
Tuy Bạch Tố Trinh không hiểu ra sao, nhưng cũng không so đo với Huyền Thanh Sầm, nghe lời múc nước suối cẩn thận cọ rửa hai tay, lúc này mới vào ngồi.
Huyền Thanh Sầm múc chén canh cá đưa lên: "Tỷ tỷ nếm thử một chút, đây là lần đầu tiên ta làm, mùi vị có thể không bằng tiệm ăn ở Cửu Đỉnh Bàn Long Động, nhưng ta sẽ cẩn thận nghiên cứu, từ nay về sau nhất định có thể để tỷ tỷ được ăn ngon."
Bạch Tố Trinh không khỏi dặn dò: "Thương thế của ngươi vẫn chưa lành, nên nghỉ ngơi nhiều mới phải." Nhận lấy chén canh, cúi đầu thổi thổi, nhấp nhẹ một hớp.
"Thế nào?" Huyền Thanh Sầm không kịp chờ đợi hỏi.
Bạch Tố Trinh đang định trả lời, ngẩng đầu lại ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt đầy kỳ vọng của thiếu nữ, chẳng biết tại sao, dòng nước ấm trong lòng tựa hồ càng sâu hơn. Nàng khụ nhẹ một tiếng, dời đi tầm mắt: "Rất ngon."
Chỉ đơn giản hai chữ, khiến cho Huyền Thanh Sầm tức khắc tràn đầy vui sướng: "Nếu tỷ tỷ thích, vậy thì sau này ta sẽ làm nhiều hơn chút."
Bạch Tố Trinh hơi có vẻ chần chờ: "Kỳ thực, nếu ngươi ở trong động phủ cảm thấy nhàm chán, có thể đến phòng tu luyện tìm hiểu công pháp, chỉ cần chú ý không dùng linh lực bừa bãi là được."
Huyền Thanh Sầm gật đầu: "Tìm hiểu công pháp cũng không trễ nãi chuyện nấu ăn cho tỷ tỷ."
"Tùy ngươi, vui là được." Bạch Tố Trinh không phản bác nữa, "Ta bảo Ngọc Hồng buổi trưa đưa thuốc tới, ngươi đã uống chưa?"
Đây thật đúng là nói trúng chỗ yếu, Huyền Thanh Sầm lại nghĩ tới những thứ loạn xị Ngọc Hồng nói, lập tức sa sầm mặt, ánh mắt lơ lửng đảo quanh giữa hai tay Bạch Tố Trinh, ngay cả ngữ điệu đều vọt cao ba phần: "Tỷ tỷ phân phó, sao có thể không uống!"
Người này trước sau bỗng nhiên đổi sắc mặt, Bạch Tố Trinh sống cả ngàn năm, một trái tim thất khiếu linh lung, làm sao mà không chú ý thấy có điều cổ quái được, trong bụng hiếu kỳ hỏi: "Từ khi ta ở bên ngoài trở về, ngươi hình như có rất nhiều bất mãn với đôi tay của ta, ta chọc ngươi khó chịu chỗ nào sao?"
Huyền Thanh Sầm muốn nói lại thôi, cảm thấy bản thân hình như không có lập trường gì xen vào việc người khác, chỉ có thể tự vùi đầu đâm đâm chén, không nói lời nào.
Bạch Tố Trinh thấy vậy, buông chén đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Tâm sự quá nhiều, không có lợi cho thương thế của ngươi. Ở trước mặt ta, có lời cứ nói đừng ngại."
Lời đã đến nước này, Huyền Thanh Sầm liền nói thẳng cho sảng khoái: "Ngọc Hồng nói với ta, hai ngày nay có một nhóm thuần dương quân được phóng thích từ tẩm cung Xà mẫu, ngươi đang giúp bọn họ trị liệu thương thế, phải không?"
Bạch Tố Trinh gật đầu: "Không sai."
"Vậy, vậy bọn họ rốt cuộc thương tổn ở đâu?" Huyền Thanh Sầm hỏi xong, bản thân mặt đỏ lên trước.
Bạch Tố Trinh thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ra, không khỏi cười lên: "Hóa ra ngươi để ý cái này?"
Huyền Thanh Sầm sao có thể thừa nhận, lập tức đứng lên: "Ăn xong rồi sao? Ta muốn thu dọn!"
"Tiểu Thanh, tuy ta thông hiểu Kỳ Hoàng, nhưng không phải tất cả thương thế đều có thể chữa trị. Lần này trị liệu, ta chỉ phụ trách thanh tẩy độc tan máu bầm cho nhóm thuần dương quân, tất cả vấn đề liên quan đến chỗ tư mật, đều do Vương Cẩm Nhi chủ trị, nàng thân là đệ tử thủ tọa của Hợp Hoan Đạo Động, đối phó một số chứng bệnh khó xử tinh thông hơn ta nhiều."
Huyền Thanh Sầm rung lỗ tai, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tỷ tỷ cần gì phải giải thích với ta? Ta không có để ý."
Bạch Tố Trinh cười không nói gì, yên lặng nhìn bóng lưng Huyền Thanh Sầm vui sướng thu thập chén đũa đi về phía phòng bếp.
Đúng vậy, tại sao phải giải thích?
Nói cho cùng, chẳng qua là không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của người trước mắt thôi...
Nhưng tâm tình như vậy, rốt cuộc có nên có hay không đây?
Ánh mắt chấp giới sứ giả chợt ảm đạm xuống, nụ cười cuối cùng hóa trở thành một tiếng thở than.
Báo trước chương kế:
Bạch Tố Trinh có lẽ đã hết giận, rảnh rỗi vui đùa cùng con cá trong nước.
Huyền Thanh Sầm núp phía sau cây, nhìn đến mức suy nghĩ bay xa, từng trận nước ấm vọt lên bụng, bên dưới y phục, đã sớm dục vọng sục sôi!