[Đồng Nhân Văn Vong Tiện] Ma Đạo Tổ Sư

Chương 8:




Editor & Beta: Mai_kari
Lam Hi Thần từ xa nhìn trên mặt cỏ xanh thẳm, giữa một đám thỏ tròn tròn nhỏ nhỏ trắng tinh, có một thân ảnh toàn thân bạch y. Ngoại trừ mái tóc đen dài, hầu như cùng với phong cảnh tuyết trắng hòa hợp nhất thể, bởi vì cậu đang ngồi ngồi chồm hổm, nên nhìn càng thêm vẻ tròn vo.
Tuy là một thân trắng thuần, nhưng nhìn không giống như là giáo phục của Cô Tô Lam thị, đồng thời dưới búi tóc bó buộc đoan chính gọn gàng kia cũng không có mạt ngạch tung bay.
Tuy biết đó không phải đệ tử dòng chính thống của Lam gia, nhưng Lam Hi Thần lại chẳng biết tại sao, ở trong lòng lại có một tình tự khó hiểu xuất hiện. Y vốn chỉ là trùng hợp đi ngang qua, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua đám thỏ đang chạy đùa tán loạn trên cỏ, nhìn chăm chú một hồi rốt cục không cất bước được nữa.
Thân ảnh nhỏ nhỏ kia khiến cho y nảy sinh một cảm giác vô cùng quen thuộc thật kỳ lạ, khiến cho y bỗng dưng nhớ tới một người. Một người cực kỳ an tĩnh, cực kỳ trong trẻo nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng.
Nghiêng đầu chăm chú nhìn một hồi, Lam Hi Thần chậm rãi tiến lên, dường như không muốn quấy nhiễu tiểu hài tử đang chơi đùa cùng thỏ, nên có chút thu liễm khá nhiều khí tức. Thế nhưng dù chỉ tiến tới một chút, nhưng tiểu hài tử lại dường như cảm giác có người tới gần, quay đầu lại giương mắt nhìn.
Lam Hi Thần có chút kinh ngạc, dù cho y không phải là hoàn toàn mất đi tiếng động, nhưng tuyệt đủ để ứng phó với những tu sĩ hạng trung thượng. Tiểu hài tử này nhìn qua còn chưa tới 10 tuổi, lại có thể có lực quan sát và tính cảnh giác cao tới thế. Nhưng mà, ngay giây phút bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt đó, Lam Hi Thần hai mắt mở to, thưởng thức và vui mừng mới vừa rồi thoáng chốc bị khiếp sợ và hoảng hốt thay thế.
Đôi mắt màu lưu ly thanh minh trong vắt sáng rực kia, khuôn mặt non nớt trắng nõn kia, cực kỳ giống một người.
Cũng là một tiểu hài tử toàn thân bạch y, ngẩng đầu đưa đôi mắt màu lưu ly hỏi y: “Huynh trưởng, mất nghĩa là gì?”
Y thì thào thấp giọng gọi: “Vong … Cơ …?”
Bất quá giây lát, Lam Hi Thần liền lãnh tĩnh lại, trước nay y luôn trầm ổn trấn định, y biết rõ tiểu hài tử này không phải Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ khi còn niên thiếu, trong cặp mắt lưu ly kia lãnh đạm đến hầu như không thân cận được bất kỳ ai, càng nhiều hơn là sự cô tịch và trống vắng. Ban đầu là vì mẫu thân, về sau là vì người kia.
Mà tiểu hài tử trước mắt y, màu mắt cùng khuôn mặt mặc dù tương tự, nhưng cũng không phải là thần tình tương tự, thiếu đi vài phần lạnh thấu xương và nội liễm của Lam Vong Cơ, thêm vào vài phần trong sáng thẳng thắn. Nhưng cũng chính vì vậy mà Lam Hi Thần mới thật lâu vẫn chưa khôi phục được.
Lam Dữ Mộ cũng không hề biết cái người đang đứng trước mặt cậu nhìn cậu chằm chằm kia đang thiên hồi bách chuyển trong tâm, cậu chỉ đứng lên, cung khiêm về phía Lam Hi Thần làm lễ, gật đầu gọi: “Lam tổng chủ.” Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, lại gọi: “Bá phụ.”
Lúc trên đường đi, đa đa cậu cũng đã từng nhắc qua vài người. Người trước mắt này cùng phụ thân cậu khuôn mặt vài phần tương tự, thanh tú nho nhã, ôn nhuận như ngọc, tất nhiên chính là gia chủ của Lam gia, huynh trưởng của phụ thân cậu, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần bị một tiếng “Bá phụ” của cậu càng chấn động đến mờ mịt, y hỏi lại: “Con gọi ta là gì?”
Lam Dữ Mộ đang muốn mở miệng, nhưng chợt đưa mắt nhìn về phía sau Lam Hi Thần. Thấy ánh mắt của cậu di chuyển, Lam Hi Thần chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe thấy từ phía sau có một người cất cao giọng: “Yêu, huynh trưởng.”
Lỗ mảng như vậy, tất nhiên không phải đệ đệ đứng đắn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc lại nề nếp của y rồi, mà trên đời này có thể gọi y như thế, trừ đệ đệ ra, cũng còn lại duy nhất một người.
Lam Hi Thần quay lại mỉm cười nói: “Vô Tiện.”
Ngụy Vô Tiện chắp tay lửng thững tiến lên, đóa hoa đỏ rực ở trên Trần Tình bên hông hắn theo bước tiến nhẹ nhàng của hắn mà lay động. Đi tới trước mặt hai người, trước tiên cúi đầu sờ sờ đầu Lam Dữ Mộ, nhìn về phía Lam Hi Thần nói: “Huynh trưởng, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng a.”
Lam Hi Thần nói: “Ân, không việc gì.”
Y đáp lời không hề ngừng ngắt, chân thành ôn nhu, khiến người ta như mộc xuân phong. Mà ở hai bên gò má lại có chút ao hãm, so với trong đôi mắt màu thâm bình thản trầm tĩnh kia, lại hiện lên sầu bi tiêu tán không đi, toàn bộ đều được Ngụy Vô Tiện thu hết vào trong tầm mắt.
Lam Hi Thần nhìn phía sau hắn hỏi: “Sao có một mình ngươi vậy, Vong Cơ đâu?”
Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ mà thở dài, cố nén xung động mắt trợn trắng, cười nói: “Thúc phụ của các ngươi nhiều năm như vậy không gặp y, ai ngờ lại vô cùng tưởng niệm y, vừa mới thấy mặt đã bị gọi đi để giáo huấn rồi.”
Y gật đầu, châm chước chốc lát, như là sợ chạm đến cái gì, cẩn thận hỏi: “Vô Tiện, hài tử này, cùng Vong Cơ, là …”
Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói: “Con của y.”
“…” Lam Hi Thần nói: “Vô Tiện, Vong Cơ đệ ấy …?”
Ngụy Vô Tiện thấy y thu lại dáng cười, trán cau lại, thần sắc nghiêm nghị càng giống Lam Vong Cơ, nên hỏi: “Ân?”
Lam Hi Thần nghiêm túc nói: “Không nói tới việc Vong Cơ từ nhỏ chính là mẫu mực thế gia, tiên môn danh sĩ, phẩm hạnh đoan chính cũng là quy phạm nhất. Chỉ cần nói tới việc tâm ý cùng chấp nhất của đệ ấy dành cho ngươi, cũng sẽ tuyệt không làm ra những chuyện cô phụ ngươi.”
Ngụy Vô Tiện nghe xong liền minh bạch. Hai người họ đều là nam tử, Lam Hi Thần tuyệt sẽ không nghĩ hài tử này sẽ do hai người họ sinh ra, nhưng hình dạng này của Lam Dữ Mộ vừa nhìn liền biết là thân sinh của Lam Vong Cơ. Cho nên Lam Hi Thần đương nhiên cho rằng, giữa hai người bọn họ khả năng đã phát sinh hiểu lầm gì đó.
Ngụy Vô Tiện chợt bật cười: “Hahahahahahaha ….. Huynh trưởng, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Cũng trách không được Lam Hi Thần suy nghĩ nhiều, người nào bình thường mà lại nghĩ tới việc nam nhân sẽ thụ thai cơ chứ, đây quả thật là văn sở vị văn, rất quái dị.
Lam Hi Thần hỏi: “Suy nghĩ nhiều?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy, đây là nhi tử của Lam Trạm, cũng là con của ta. Phải không A Húc?” Dứt lời liền cúi đầu nhìn Lam Dữ Mộ, nhéo nhéo khuôn mặt cậu.
Lam Dữ Mộ nói: “Dạ, đa đa.”
Lam Hi Thần không giải thích được, hỏi lại: “Cũng là … nhi tử của ngươi?”
Ngụy Vô Tiện cũng không quá để tâm, bình thản như không mà nói ra cái việc mà người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhíu mi hỏi lại: “Do ta sinh, tất nhiên là nhi tử của ta.”
Lam Hi Thần: “???”
Thấy thần tình Ngụy Vô Tiện không giống như là đang nói giỡn, Lam Hi Thần có chút nói không nên lời. Y nỗ lực ổn định sắc mặt để bản thân mình không vì quá mức khiếp sợ mà thất thố.
Chốc lát sau, Lam Hi Thần hỏi: “Nhưng hai người các ngươi đều là …”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chúng ta đều là nam nhân, làm sao có thể sinh ra được hài tử, phải không?”
Lam Hi Thần: “…”
Ngụy Vô Tiện khóe môi câu dẫn ra một nét cười, ngửa đầu nói: “Chuyện mà người khác làm không được nhưng ta thì làm được, còn ít sao?”
Lam Hi Thần trầm mặc, nghiêm túc nhìn chăm chú vào người trước mắt. Y từ trước vốn đã rất thưởng thức tài năng và tính tình của Ngụy Vô Tiện, sau đó thấy hắn mất tích rồi rơi vào quỷ đạo, tâm tính bị tổn hại, rồi lại gặp phải vạn quỷ tẫn phệ thân chết hồn tiêu, cũng cảm thấy rất tiếc hận và cảm thán.
Nhưng đến tận lúc này, Lam Hi Thần mới rốt cục hiểu được, vì sao bọn họ từ khi còn trẻ mới vừa quen biết tới trận vây quét Loạn Toán Cương, cách biệt tròn bảy năm, hai người họ gặp mặt chưa quá mười lần, ở chung thì lại càng ít. Nhưng vị đệ đệ bướng bỉnh của y lại lặng yên dùng gần hai mươi năm yêu người này, mặc dù người này với tình ý của đệ đệ hoàn toàn chẳng hay biết.
Đích thật là một người chói mắt như ánh sáng mặt trời. Rõ ràng là thấy rõ lòng người dễ thay đổi, cũng đã nhiều lần trải qua đau khổ sinh tử, nhưng nhanh nhẹn ngạo khí và sự thẳng thắn chân thành vốn bản tính trời sinh này so với đương niên không chút suy giảm.
Mà một người như vậy, lại nguyện ý vì Lam Vong Cơ từ bỏ đi tôn nghiêm thậm chí là thân phận nam tử, bỏ qua cái mà thế gian gọi là hoang đường, khó mà lý giải, vi phạm luân thường. Thế nhưng hắn vẫn thản nhiên nhận thức, không chút nào kiêng kỵ, thần tình phảng phất đang nói: Chỉ cần Lam Trạm cao hứng, ta quản ngươi nghĩ hoang đường hay không hoang đường, chẳng quan hệ tới ta.
Phút chốc, Lam Hi Thần chợt sinh ra một tia kính ý và tạ ý. Kính hắn bằng phẳng khoáng đạt, dám làm dám nhận, tạ hắn dốc hết toàn lực, đáp trả thâm tình. Y nói: “Vô Tiện, cảm tạ ngươi.”
Ngụy Vô Tiện chịu không nổi nhất chính là ai đó nói cảm tạ với hắn. Nhất là khi dùng cái thái độ trịnh trọng này mà nói với hắn, càng khiến hắn thêm nổi da gà, thái độ nhất phái miệt thị chúng sinh mới vừa rồi cũng không chịu nổi nữa, vội đáp: “Ngừng ngừng! Trạch Vu Quân, ta bản thân nghe không nổi ai đó trịnh trọng nghiêm trang như thế nói cảm tạ ta đâu, nghe tới muốn phát hoảng. Hơn nữa có gì mà phải cảm tạ, đó là chuyện ngươi tình ta nguyện mà.”
Nhưng trong lòng hắn lại đang âm thầm nghĩ, nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta, không bằng hảo hảo khuyên nhủ thúc phụ đại nhân đức cao vọng trọng, nghiêm sư ra cao đồ nhà các ngươi giúp một tiếng, có thể đừng có đem Lam Trạm như một tiểu bối mà hết đi giáo lại đi huấn như thế có được không, y không thấy ủy khuất, nhưng ta thì đau lòng đó.
Lam Hi Thần lắc đầu nói: “Ta cũng không phải vì chuyện này mà cảm tạ ngươi.”
Dừng một chút, y quay đầu nhìn ra phương xa, tựa như nhớ lại một số chuyện cũ, nói: “Mẫu thân mất sớm, phụ thân thì quanh năm bế quan, thúc phụ phá lệ nghiêm khắc, trưởng bối trong tộc chỉ có kỳ vọng, ít có quan tâm dành cho đệ ấy.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, Lam Hi Thần hạ mi mắt, thanh âm có chút trầm, nói: “Đều nói đệ ấy thiên tư ngạo nhân, là tấm gương của con cháu thế gia. Cả ngày nếu không phải là ca tụng, thì cũng là trách móc nặng nề. Không ai từng hỏi qua đệ ấy lưu tâm điều gì, muốn cái gì, chỉ bảo đệ ấy nên như vậy, nên thế nào, nên làm sao thì tốt, phải làm được tốt nhất. Chỉ cần có chút sai phạm thì liền trách phạt đệ ấy còn nặng hơn người khác mấy phần. Đã xác nhận thì phải làm cho thật tốt, tính tình của đệ ấy vốn đã nội liễm, mẫu thân sau khi từ thế thì đệ ấy càng thu mình lại hơn, đã ít nói càng thêm ít nói, càng không muốn biểu lộ tâm tư, duy độc chỉ có cùng ta mới có thể thêm được vài câu.”
Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện một lần nữa nói: “Cho nên ta cảm tạ ngươi, nếu không gặp gỡ ngươi, Vong Cơ cả đời này sẽ thế nào chính ta cũng không biết được, nhưng ta nghĩ dù cho thế nào, cũng không tốt hơn nữa so với hiện tại.”
Chẳng biết như thế nào là yêu, là được yêu. Cứ như một cái hồ sâu thẳm, vô hỉ vô bi, vô sóng vô lan.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngực nặng nề, có chút thở không ra. Hắn quay đầu nhìn Lam Dữ Mộ cách hắn không xa. Trước lúc hai người họ nói chuyện hắn có vỗ nhẹ lưng của Lam Dữ Mộ, ý bảo trưởng bối nói chuyện con ra chỗ khác chơi, tiểu hài tử liền tâm thần lĩnh hội mà đi qua một chỗ khác, lúc này chẳng biết từ đâu kiếm ra được một sọt cà rốt, đang cầm trong tay đút cho bầy thỏ.
Sao mà hắn lại không biết được cơ chứ, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm. Nếu hắn không có Lam Vong Cơ, cũng tuyệt đối không tốt hơn được hiện tại.
Trầm mặc chốc lát, Ngụy Vô Tiện nói: “Đều đã qua.”
Một trận gió nhẹ phất qua, thổi tung bay mái tóc của hắn, khiến cho hắn hơi nheo mắt lại. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lam Hi Thần, nói: “Huynh trưởng, ngươi có thể kể một ít chuyện còn bé của Lam Trạm cho ta nghe không?”
Lam Hi Thần ngẩn ra, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Mấy cái chuyện tựa như là, chuyện khả ái hay đáng kinh ngạc gì đó, như nuôi thỏ chẳng hạn, có hay không?”
Lam Hi Thần suy nghĩ 1 chút, mỉm cười nói: “Có.”
Cũng không biết Lam Khải Nhân có phải định đem uất nghẹn suốt 10 năm qua một lần nói hết hay không, mà Lam Vong Cơ đi cả ngày vẫn chưa thấy quay về. Ngụy Vô Tiện vừa nghe Lam Hi Thần kể chuyện Lam Vong Cơ khi còn bé, vừa thường thường nhìn về phía phòng của Lam Khải Nhân nhìn một chút, nghĩ thầm y thật đáng thương, chắc lỗ tai phải thành kén luôn rồi.
Chẳng biết hàn huyên bao lâu, hai người từ chắp tay mà đứng chuyển thành ngồi xuống đất, áng mây xa vời thay đổi hình dạng từng cái lại từng cái.
Ngụy Vô Tiện hai mắt mở to, nói: “Cho nên y thật sự, vì vậy mà đi hơn 30 dặm để hái đài sen có cuống?”
Lam Hi Thần gật đầu. Trong đầu Ngụy Vô Tiện hiện ra một ít hình ảnh. Một niên thiếu bạch y mặt như quan ngọc, một mình xuống núi đi hỏi đường, ở trong đám người, chung quanh sáu thước trời giá rét đông lạnh, không ai dám tiếp cận. Hái được đài sen có cuống liền cẩn thận gỡ từng hạt, bỏ vào trong miệng nghiêm túc cảm thụ đài sen có cuống và không cuống rốt cục có gì bất đồng.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng liền bất tự giác mà cong lên, vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ. Nhị ca ca của hắn a, một người lợi hại thông minh như vậy, tưởng rằng không có chuyện gì là có thể gạt được y. Thế nhưng sao chỉ duy độc trước mặt mình, lại ngu si như vậy chứ, nói cái gì tin cái đó.
Lúc này, hai người họ đều nghe được tiếng giày đạp trên thảm cỏ xanh cực kỳ nhỏ. Ngụy Vô Tiện lập tức quay đầu lại, quả nhiên, cách đó không xa chậm rãi đi tới một người, khinh bào như tuyết, hoãn đái tung bay, khí khái nghiêm nghị.
Không tự chủ được mà Ngụy Vô Tiện lại liền cười sáng bừng cả mặt, con mắt cũng sáng trong veo. Lam Hi Thần nhìn thần tình của hắn, không cần quay đầu lại cũng có thể biết được người tới là ai, liền ưu nhã đứng lên yên lặng thối lui một bước, mỉm cười nói: “Vong Cơ, nếu đệ còn không ra, Vô Tiện thực sự là muốn trông mòn con mắt luôn rồi.”
Ngụy Vô Tiện cũng không chịu đứng dậy, ngồi dưới đất cười tủm tỉm mà nhìn Lam Vong Cơ đi tới.
Lam Vong Cơ đầu tiên là hơi hơi cúi đầu hành lễ: “Huynh trưởng.” Sau đó từ trên cao nhìn xuống Ngụy Vô Tiện, dừng chốc lát, vươn tay ra về phía hắn.
Ngụy Vô Tiện cười khanh khách đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay y. Lam Vong Cơ siết chặt lòng bàn tay, trên tay phát lực kéo Ngụy Vô Tiện đứng lên. Ngụy Vô Tiện liền “Ôi chao” một tiếng, giả vờ lảo đảo ngã vào trong lòng y. Lam Vong Cơ liền bất động thanh sắc, diện vô biểu tình mà đưa tay ôm lấy.
“Khụ khụ.”
Lam Hi Thần đứng ở một bên, nắm tay đặt bên môi, buồn cười nói: “Chú ý dáng vẻ.”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, không có chút thành ý mà nói: “Thật xấu hổ a huynh trưởng, ngồi lâu quá nên chân tê rần rồi, không đứng vững được, ta thật không phải cố ý.”
Lam Vong Cơ lại thả ra một tay đang ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nhưng tay còn lại vẫn siết chặt tay của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tránh hai ba cái tránh không ra, trái lại càng cảm giác Lam Vong Cơ tăng thêm lực, nên cũng bỏ mặc để cho y nắm, nhẹ nhàng nắm lại.
Âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, Trạch Vu Quân, không phải là ta không có chú ý dáng vẻ, mà là do Hàm Quang Quân nhà các ngươi dáng vẻ càng ngày càng tệ a.
Lam Hi Thần cười lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Vong Cơ, đệ đã nói chuyện của Dữ Mộ với thúc phụ chưa?”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, nói: “Mới vừa rồi có đề cập qua, đang muốn dẫn đi gặp thúc phụ.”
Lam Hi Thần nói: “Được, đi thôi.”
Ngụy Vô Tiện mở miệng gọi Lam Dữ Mộ lại. Tiểu hài tử đã nằm xuống bãi cỏ bên cạnh bầy thỏ nhắm mắt tịnh dưỡng một trận, nghe tiếng kêu liền ngồi dậy, gật đầu: “Phụ thân.”
Lam Vong Cơ “Ân” một tiếng, quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện: “Đi thôi.”
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: “A? Ta cũng đi?”
Lam Vong Cơ nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ngươi không sợ thúc phụ ngươi thấy ta, tức tới muốn quăng ta ra ngoài?”
Lam Vong Cơ nói: “Có ta ở bên, sẽ không.”
Ngụy Vô Tiện cười haha gãi cằm của y, nói: “Vậy huynh trưởng, chúng ta đi trước.”
Lam Hi Thần gật đầu, nhìn Lam Dữ Mộ. Cậu hướng y thi lễ, nói: “Bá phụ, tái kiến.”
Lam Hi Thần cười cười sờ đầu của cậu. Mấy người họ đang muốn rời đi, Lam Hi Thần bỗng nhiên mở miệng gọi: “Vong Cơ.”
Lam Vong Cơ nghỉ chân xoay người lại, Ngụy Vô Tiện xem như không nghe thấy gì mà cầm tay Lam Dữ Mộ đi trước, để hai huynh đệ bọn họ có không gian nói chuyện.
Lam thị song bích đứng chung một chỗ, một ôn nhã, một lãnh thanh, như nhau mà khắc băng ngọc mài, như nhau mà bạch y như tuyết, lưu quang khuynh tả, ánh trăng sáng cả sảnh đường.
Quả nhiên là một loại nhan sắc, lưỡng đoạn phong tư. Ngụy Vô Tiện đứng từ xa nhìn lại, mặc dù hắn đã thấy qua cảnh này mấy lần, nhưng vẫn là chung một cảm nhận.
Lam Vong Cơ nói: “Huynh trưởng có chuyện?”
Lam Hi Thần nói: “Không có gì, chỉ là thấy đệ cuối cùng cũng được như ngày hôm nay, có thể đắc thường sở nguyện, hắn dù nửa phần cũng chưa từng cô phụ ngươi, huynh rất vui mừng.”
Lam Vong Cơ ngẩn ra, nhíu mày không nói.
Lam Hi Thần cười nói: “Sau này phải thẳng thắn một chút, muốn cái gì thì nói ra đừng để trong lòng, dù sao cũng đã là phụ thân rồi.”
Đôi mắt lưu ly trong trẻo của Lam Vong Cơ lóe lóe, y vốn đã không còn là vị niên thiếu dễ xấu hổ, bất thiện ngôn từ năm xưa nữa rồi. Nhưng mà nghe tới câu “đã là phụ thân” thì, trái tim chợt như bị vỗ mạnh, trong lòng một trận ấm áp.
Y giương mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, người nọ ngồi xổm xuống thân hơi hơi ngửa đầu, cười mỉm cùng Lam Dữ Mộ nói chuyện. Trong ánh mắt mông lung rung động tầng tầng, thấp giọng nói: “Đệ biết.”
Lam Hi Thần vỗ vỗ vai y, thong thả bước đi.
Trên đường đi tới phòng của Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Lam Trạm, lúc ngươi nói với thúc phụ chuyện của A Húc, thúc phụ ngươi có phản ứng gì không?”
Lam Vong Cơ đang muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện lại cướp lời: “Ngươi khoan nói đã, để ta đoán đoán. Khẳng định là, sai lầm tuyệt luân, hoang đường đến cực điểm, quả thật lỗi lầm lớn nhất của thiên hạ, đúng không?”
Lam Vong Cơ nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện cười thở dài, nói: “Sao người nhà Lam gia các ngươi ai cũng vậy hết vậy, nói mấy chục năm cũng không có thay đổi, qua lại mắng chửi cũng chỉ có nhiêu đó thôi.”
Lúc thấy Lam Khải Nhân, thì lão đang chắp tay đưa lưng về phía họ, trước mặt lão là bình phong phù vân lưu động, dường như đang trầm tư, nhất phó tư thế ai ta cũng không muốn gặp.
Mặc dù nói là không muốn gặp người, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cúi đầu hành lễ, nói: “Thúc phụ.”
Lam Khải Nhân hít một hơi, từ mũi thở ra, bất đắc dĩ lại thất vọng, không đáp lời.
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh Lam Vong Cơ đứng đoan chính không gì sánh được, thắt lưng thẳng tắp, con ngươi đen nhánh vòng vo chuyển, thử gọi: “Thúc phụ ….”
Lam Khải Nhân lại hít sâu một hơi, lại từ mũi thở ra, so với lần trước còn sâu hơn, như chuẩn bị áp chế không nổi cơn tức giận.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, sợ là râu mép cũng phải bay bay luôn rồi.
Không ai lên tiếng, chung quanh một mảnh trầm tĩnh, có chút giằng co.
Một lát sau, Lam Khải Nhân nghe ở phía sau truyền tới đồng âm (tiếng của trẻ con) non nớt thanh thúy: “Bái kiến thúc tổ.”
Vừa nghe tiếng, Lam Khải Nhân liền quay thân, nhưng đến phân nửa thì ngừng lại, lại xoay lưng trở lại, tiếp tục đưa lưng về phía bọn họ.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu cắn môi dưới, khó khăn lắm mới kiềm được tiếng cười muốn bật ra, vai không ngừng run rẩy.
Lam Dữ Mộ ngẩng đầu nhìn phía Lam Vong Cơ, nhìn thấy y hơi hơi gật đầu, Lam Dữ Mộ liền tiến lên, đứng bên cạnh Lam Khải Nhân, kéo qua vạt áo quỳ xuống, dập mấy đầu, nói: “Dữ Mộ bái kiến thúc tổ.”
Rốt cuộc cũng là huyết mạch thuần khiết nhất của Lam gia, cũng là nhi tử của đệ tử ưu tú nhất của lão. Lam Khải Nhân suy nghĩ suy nghĩ, vẫn nhịn không được mà chậm rãi ghé mắt nhìn cháu trai.
Vừa nhìn lão liền muốn mù cả hai mắt, trong lòng hô to: Quá! Giống!
Quay mặt lại nhìn hai người phía sau.
Ngụy Vô Tiện vốn đang cúi đầu vươn một ngón tay câu đi ngón tay của Lam Vong Cơ, cảm thấy Lam Khải Nhân quay đầu lại, vội vã đứng thẳng ưỡn ngực, hoàn mỹ mà chứng minh như thế nào là đứng vững như tùng.
Lam Khải Nhân ức chế lửa giận, nhìn Ngụy Vô Tiện hỏi: “Quả nhiên là do ngươi sinh ra?”
Ngụy Vô Tiện cười cười, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Một tiếng “Hoang đường” miêu tả sinh động, nhưng vừa nhìn tới khuôn mặt của Lam Dữ Mộ, Lam Khải Nhân lại cảm thấy thế nào cũng hô không được, một hơi nghẹn ngay lồng ngực, lát sau mới thở dài, chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”
Lam Dữ Mộ nói: “Tạ thúc tổ.” rồi chậm rãi đứng dậy.
Lam Khải Nhân nhíu mày nhìn tiểu hài tử trước mắt, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Lam Dữ Mộ nói: “Lam Húc, Lam Dữ Mộ.”
Lam Khải Nhân hỏi: “Ai đặt cho ngươi?”
Lam Dữ Mộ nói: “Phụ thân.”
Lam Khải Nhân hỏi: “Vậy mẫu thân ngươi đâu?”
Lam Dữ Mộ cúi đầu xem xét Ngụy Vô Tiện, ngón tay ở ngay vạt áo không ngừng xoa nắn, nói: “Đa đa nói, hắn không phải A Nương, không cho con gọi hắn như vậy.”
Lam Khải Nhân: “…”
Ngụy Vô Tiện trong lòng sẵn giọng, tiểu tử thối, bộ ủy khuất ngươi lắm hả?
Lam Khải Nhân cảm thấy có chút đau đầu, đưa tay vịn trán. Nhìn thấy Lam Dữ Mộ trong lòng lão quả thật là vui tới hoa muốn nở luôn, nhưng bản thân lão là một người cổ hủ hơn cả nửa đời rồi, sao mà tiếp nhận được chuyện này. Xưa nay lão đã vốn không vừa mắt Ngụy Vô Tiện phẩm hạnh không hợp, lỗ mãng cuồng vọng, càng thống hận một người như vạy mà còn đầu độc đệ tử mà lão kiêu ngạo nhất, cũng là đệ tử mà lão cho rằng không nhiễm bụi trần nhất.
Mà thôi mà thôi, Lam Khải Nhân nói: “Ngày mai hành lễ, quy về bản tông.”
Khoác lên giáo phục Lam thị, đeo mạt ngạch vân văn, sắp xếp lại tộc phổ Lam gia, chính thức đưa về Cô Tô Lam thị.
Lam Vong Cơ nói: “Đa tạ thúc phụ.”
Ngụy Vô Tiện cũng nói theo y: “Đa tạ thúc phụ.”
Lam Khải Nhân nghe không nổi thanh âm của Ngụy Vô Tiện, râu sơn dương thiếu chút nữa lại tung bay, quay lưng lại nói: “Dữ Mộ lưu lại, các ngươi ra ngoài trước đi.”
Lam Vong Cơ nói: “Dạ.”
Ngụy Vô Tiện hé miệng cười, nhìn Lam Vong Cơ phát ra khẩu âm: Rất thích.
Lam Vong Cơ nhìn hắn 1 chút, kéo tay hắn xin phép cáo từ.
Hai người họ ra ngoài đi được một đoạn, khẳng định Lam Khải Nhân sẽ không nghe thấy được, lúc này Ngụy Vô Tiện mới cất tiếng cười to: “Hahahahahahahahaha hahahhahahahahah Lam Trạm ngươi có thấy không, cái mặt của thúc phụ của ngươi thích tới muốn lộ hết luôn rồi kìa, hahahahahahahahahaha …”
Lam Vong Cơ đưa tay chỉnh lại một sợi tóc trên trán của hắn vì hắn cười ngửa tới ngửa lui mà có chút rối loạn, nắm chặt tay hắn. Tìm tới một chỗ yên lặng, Ngụy Vô Tiện liền kéo Lam Vong Cơ tới bên cạnh hành lang gỗ mà ngồi xuống, hai người họ rốt cục hôm nay cũng có được thời gian riêng rồi.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu vừa chơi với ngón tay trắng nõn dài gọn của Lam Vong Cơ, vừa cười nói: “Không biết ngày mai bọn Tư Truy Cảnh Nghi thấy được sẽ ra phản ứng gì, ta thấy huynh trưởng ngươi là một người trầm ổn mà thiếu chút nữa còn không trụ được, mấy tiểu tử kia khẳng định ….” Dừng một chút, hắn nói. “Ai nha, ta quên mất, đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ khẳng định cũng không còn là hài tử nữa, chắc cao hơn nhiều rồi.”
Lam Vong Cơ nói: “Ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: “Không cần, không cần, dù sao ngày mai cũng có thể gặp, không cần gấp.”
Bởi vì hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nâng cằm Lam Vong Cơ lên, tiến sát lại, khinh dã cười nói: “Lam nhị công tử, chuyện của ta khi còn bé, cò phải ngươi biết không sai biệt lắm không?”
Lam Vong Cơ đáp: “Hẳn là vậy.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng ngươi chưa từng kể chuyện của ngươi cho ta nghe.”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Theo ta nói một chút nào, kể chuyện khi ngươi còn bé, có phải cũng giống ta lúc đó, cả ngày đều nghĩ tới ta?”
Lam Vong Cơ nói: “Huynh trưởng đã nói gì với ngươi?”
Ngụy Vô Tiện cười hahha: “Cũng không có gì, nói ngươi ….”
Hắn đem thanh âm kéo dài ra, thoả mãn mà thấy ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng trệ chốc lát.
Ngụy Vô Tiện nói: “Nói ngươi mỗi ngày đều rất khắc khổ dụng công.”
Lam Vong Cơ: “…” Y liền đem cái người đang mang vẻ mặt tà mị kéo lên, đặt lên đùi mình, vững vàng ôm lấy.
Ngụy Vô Tiện khoác lên vai y, hảo ý nhắc nhở: “Hàm Quang Quân, chỗ này không phải là Tĩnh Thất, ngươi không sợ có người nhìn thấy sao?”
Lam Vong Cơ càng ôm chặt lấy hắn, nói: “Không sợ.”
Y chui đầu vào cổ của hắn, khẽ cắn mút vào, tay cũng bắt đầu ở ngay thắt lưng và mông của hắn mà xoa nắn, hỏi: “Huynh trưởng đã nói gì với ngươi?”
Ngụy Vô Tiện trên người chỗ nào mẫn cảm nhất, Lam Vong Cơ đều biết rất rõ ràng, hắn lập tức trốn tránh né cổ vừa nói: “Không có gì, ngươi đừng … A …” Nhưng bị Lam Vong Cơ ôm chặt như thế, căn bản không thể trốn được, chỉ đành cầu xin tha thứ: “Nhị ca ca, nhị ca ca, được được rồi, ta nói, ngươi đừng như vậy …”
Đầu đuôi gốc ngọn mà đem toàn bộ những gì Lam Hi Thần nghe tới kể lại một lần, từng chuyện một đều có liên quan tới hắn.
Thấy Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc ngồi nghe, thần sắc như thường. Ngụy Vô Tiện đưa tay sờ mặt y, quả nhiên là nóng hổi, cười nói: “Lam Trạm ngươi có ngốc không, ta chỉ thuận miệng nói bậy mà ngươi cũng tin. May là ta chỉ nói đài sen dưa hấu thôi, chứ nếu ta nói máu kỳ lân thịt ác thú, lạc đà Tây Vực trân châu bắc hải, có phải ngươi cũng sẽ đi tìm hay không?”
Lam Vong Cơ quả thật gật đầu nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, cười than thở: “Ngươi đó nha, sao mà lại bướng bỉnh như thế chứ.” Sau đó hắn vuốt ve khuôn mặt như mỹ ngọc của Lam Vong Cơ, nói tiếp. “Thế nhưng ta chính là thích cái tính bướng bỉnh này của ngươi, thực sự là khả ái chết đi được.”
Lam Vong Cơ cầm lấy cái tay không an phận của hắn, hạ mắt suy nghĩ không nói lời nào.
Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng ngại ngùng của y, liền nổi lên tâm tính muốn chọc ghẹo, nói: “Nếu Lam công tử đã cho ta mặt mũi như thế, vậy Ngụy mỗ liền vì từng công trạng mà có thưởng cho ngươi, sau này phải đều nghe lời ta nói như thế biết không?”
Lam Vong Cơ đem tay hắn đặt ở bên môi, hôn hôn lên từng đốt ngón tay của hắn, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Được, Lam phu nhân.”
Tất nhiên, Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa bị chọc tới tim đập kịch liệt, cảm thấy ngay cả mặt đất cũng nóng lên. Hắn giật mình 1 cái từ trên người Lam Vong Cơ nhảy xuống, nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi sao lại như vậy chứ!”
Lam Vong Cơ không giải thích được hỏi: “Thế nào?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không hề báo trước gì hết, ngươi cứ thế đột nhiên trêu chọc ta, rõ ràng là xấu!”
Dứt lời, quay lưng lại, làm bộ phải đi. Lam Vong Cơ thấy thế vội vã bước nhanh đuổi theo, từ phía sau dùng sức ôm lấy người, trong lòng ngực kề sát lưng hắn, cằm gối lên đầu vai của hắn, nói: “Nhưng ta không biết nói mấy lời tâm tình.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ nói: “Sau này ta không nói nữa.”
Ngụy Vô Tiện lập tức nói: “Không được!” Sửng sốt một chút, hắn mới phản ứng lại, hồ nghi hỏi: “Lam nhị công tử, ngươi thật là không biết, hay là đang giả ngu?”
Lam Vong Cơ không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng hàm vành tai oánh bạch như ngọc của người trong lòng, mềm nhẹ liếm qua.
Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm thán, quả nhiên là ứng với câu nói kia, thiên đạo luân hồi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.