Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)

Chương 2:




(Người dịch: halucky)
Cây cối trên Double C cuối cùng cũng cho thấy sự phát triển, dấu hiệu chắc chắn của mùa xuân. Bất chấp cái lạnh len lỏi trong không khí, được gây ra bởi những đợt gió quét xuống từ dãy núi, nơi vẫn còn ngập trong cái mũ mùa đông trắng xóa, Lucas Cochran ngửi thấy mùi thơm mơ hồ của sự sống mới, tươi mát và xanh non. Đã mười năm anh rời bỏ vùng đất anh yêu, giờ đây anh trở về, cảm giác không có đủ nó, như thể một phần đã mất của anh lúc này được khôi phục.
Anh được sinh ra trên mảnh đất này, trong căn hầm trát bùn[2] chỉ năm tháng ngắn ngủi sau khi cha anh đưa gia đình nhỏ của mình rời khỏi Tennessee tới lập nghiệp ở thung lũng rộng mênh mông, sau trở thành trung tâm của Double C. Đôi khi anh tự hỏi lòng can đảm nào đã đưa mẹ mình rời khỏi ngôi nhà thoải mái đến với nơi đây ở trong túp lều tồi tàn nhô trên mặt đất với đứa con chưa đầy một tuổi và một đứa khác sinh ra dọc đường đi, mà hơn hết thời điểm đó, họ là những người da trắng duy nhất trên hàng trăm dặm vuông. Tuy vậy, những ngày đầu tiên ấy lại an toàn nhất, vì người Da đỏ chưa bị báo động bởi người lạ chuyển đến vùng đất của mình.
Nhìn lại, anh nghĩ có lẽ cơn sốt tìm vàng năm 49 ở California đã khơi mào cho thái độ thù địch thực sự giữa người Da đỏ với người da trắng. Hàng nghìn người đổ về miền tây, rồi sau khi cơn sốt tìm vàng kết thúc vài người trở về nhà. Số lượng người da trắng lang thang ở mạn tây sông Missisippi tăng lên, tình trạng căng thẳng giữa hai tộc người tự nhiên theo đó mà lớn dần. Rồi Lãnh thổ Colorado tự phát cơn sốt tìm vàng năm 58, đợt bùng nổ dân số da trắng quy mô lớn lần hai đã đẩy tình huống trở thành cuộc chiến mở rộng.
Thời điểm đó Double C đã mở rộng tới kích thước hiện tại, thuê gần một trăm nhân công, và căn hầm trát bùn từ lâu nhường chỗ cho căn nhà gỗ thô kệch. Ellery Cochran đang trong quá trình xây dựng một ngôi nhà lớn, mơ ước cho vợ và gia đình. Lucas mười bốn tuổi năm đó, cao sáu feet và có sức khỏe của một người cả đời làm việc nặng nhọc. Anh trai anh Matthew gần mười sáu, với tất cả tính hung hăng, hoang dã của bất kỳ thanh niên nào ngấp nghé tuổi trưởng thành. Hai cậu bé không thể tách rời nhau, sự vui vẻ của Matt cân bằng với bản tính kín đáo của Lucas, và sự bình tĩnh, điềm đạm của Lucas kiềm chế tính liều lĩnh không mong muốn của Matt.
Thành viên nhỏ nhất nhà Cochran, Jonah, ít hơn Lucas sáu tuổi, luôn luôn bị đẩy ra ngoài mối quan hệ khăng khít giữa hai người anh, không phải sự ác ý nào của họ, mà thật đơn giản, sự cách biệt tuổi tác không thể vượt qua. Độ tuổi gần nhau nghĩa là Matt và Lucas trải qua tuổi thơ cùng nhau, là bạn cùng chơi, và cùng chung chăn đắp. Đó là những thứ mà Jonah không bao giờ được cùng chia sẻ, phần lớn cậu bị bỏ mặc tự xoay sở lấy. Cậu bé sống khép kín, thu mình, luôn đứng bên lề quan sát hai anh mà hiếm khi được tham gia vào những hoạt động ầm ĩ của họ. Thật kì lạ, Lucas thường nghĩ, cũng như với Matt, khuôn mặt mảnh dẻ, nghiêm nghị của Jonah lưu lại rõ ràng trong trí nhớ anh.
Người Da đỏ tấn công ngôi nhà trệt ở trang trại vào một ngày hầu hết đàn ông ở trên cánh đồng, điều họ hiển nhiên biết. Matt và Lucas chỉ tình cờ ở đó, vì con ngựa của Matt bị bay móng, một con quay về tức là con kia cũng thế. Alice, mẹ họ, khăng khăng hai đứa phải ăn bữa trưa trước khi cưỡi ngựa đi. Họ đang ngồi ở bàn ăn cùng mẹ và Jonah thì nghe thấy tiếng la hét đầu tiên.
Người Da đỏ không có bất kì khẩu súng cầm tay nào, nhưng họ vượt xa về số lượng so với những người tự vệ với năm chọi một, và mất thời gian để nạp đạn cho loại súng nạp đạn đằng nòng nhà Cochran sở hữu. Tốc độ tấn công, một kỹ năng đặc biệt của người Da đỏ, thì chóng mặt. Tất cả Lucas nhớ được là sự mập mờ của âm thanh và chuyển động, những tiếng nổ của thuốc súng trong tai, nỗi hoảng loạn khi anh cố gắng nạp đạn trong khi giữ một mắt hướng về những người Da đỏ. Anh, Matt và Alice mỗi người đóng một vị trí ở cửa sổ, và anh nhớ tiếng hét thất thanh của Alice khi bà nhìn thấy đứa con tám tuổi Jonah đang đứng ở cửa sổ không được bảo vệ, dũng cảm ngắm nòng súng lục, khẩu súng quá nặng nên cậu phải dùng đến hai bàn tay giữ nó. Lucas, gần nhất, đã túm cậu em nhỏ, đẩy cậu bé vào sau chiếc bàn lật nghiêng với mệnh lệnh ở yên đấy. Rồi anh quay lại ngay khi cửa trước bị đạp mở, Matt đối mặt với một chiến binh Da đỏ, hai người đụng nhau ngực chạm ngực, cơ bắp gồng lên, bàn tay khóa chặt vào nhau. Người Da đỏ một tay cầm gậy, con dao sáng loáng trong tay kia. Lucas nâng khẩu súng lục Jonah đánh rơi, quỳ trên một đầu gối quay đi quay lại, cố gắng cho một mục tiêu rõ ràng, khi Matt ngã xuống bên dưới trọng lượng của người chiến binh với lưỡi dao dài ngập trong lồng ngực, Lucas đã nổ súng, anh bắn trúng mục tiêu, nhưng quá muộn cho Matt.
Cuộc tấn công kết thúc cũng nhanh như nó bắt đầu, có lẽ vì người Da đỏ biết rằng những người đàn ông trên đồng cỏ, bị cảnh báo bởi tiếng súng, sẽ cưỡi ngựa hộc tốc về hướng ngôi nhà. Toàn bộ cuộc chiến kéo dài chưa đầy năm phút.
Mất Matt khiến Lucas như con thú bị thương, không gì an ủi. Cha mẹ anh đã động viên nhau vượt qua nỗi mất mát đứa con đầu lòng; Jonah, đã quen bị bỏ mặc một mình, thậm chí rút sâu hơn nữa vào trong vỏ bọc. Lucas là người bị quăng đi xa, lang thang, vì anh luôn có Matt ở cùng, và giờ toàn bộ thế giới của anh bị thay đổi. Anh đã trưởng thành trong năm đó, anh chứng kiến cái chết, anh đã giết người, và không có Matt làm đệm cho những trải nghiệm, tính cách khắc nghiệt đó còn mạnh mẽ hơn.
Cuộc Nội chiến bắt đầu năm 1861, quân đội đã rút khỏi Lãnh thổ Colorado để chiến đấu, hậu quả việc những người dân rời đi đặt vùng đất của chính họ phải đối mặt với những cuộc tấn công ngày càng tăng của người Da đỏ. Chỉ vài thị trấn định cư được an toàn; Prosper lúc đó đã đủ lớn để tự vệ, còn đoàn xe ngựa tuyến và những trang trại vành ngoài phải tự cầm cự hết sức có thể. Double C là một trang trại được vũ trang, nhưng cũng phải gắng gượng để tồn tại. Alice Cochran không qua được, không phải vì người Da đỏ; một đợt lạnh chuyển thành bệnh viêm phổi trong mùa đông năm 63, chưa đầy một tuần đầu tiên của đợt dịch bà được đặt nằm yên nghỉ trong ngôi mộ. Trụ cột thứ hai trong cuộc sống của Lucas đã ra đi.
Cuộc chiến tranh với người Da đỏ còn tồi tệ hơn vào năm 1864. Tháng Mười một năm đó Đại tá John Chivington dẫn đoàn quân tình nguyện thứ ba của Colorado chống lại một nhóm người Da đỏ ở lạch Cát (Sand Creek) thảm sát hàng trăm phụ nữ và trẻ em, gây nên một vụ bạo loạn trải rộng từ Canada tới Mexico, các nhóm thổ dân Da đỏ Plains đầy phẫn nộ liên kết lại trả thù. Đoàn quân tình nguyện bắt đầu trở về sau khi Nội chiến kết thúc năm 65, nhưng Lãnh thổ còn chìm trong cuộc chiến tranh bế tắc của chính nó.
Mặc tất cả những nguy hiểm, dân khai hoang vẫn đổ về thị trấn, thậm chí thuê một giáo viên tiểu học, dấu hiệu chắc chắn của nền văn minh. Một cộng đồng phải có trường học làm phương tiện thu hút người định cư mới. Những công nhân đã xây ngôi trường đầu tiên năm 60, người dân Prosper tự hào bởi thực tế rằng chưa đầy năm năm họ có một ngôi trường nữa. Lucas và Matt được mẹ dạy ở nhà, còn việc học hành của Jonah bị gián đoạn bởi cái chết của bà. Lần đầu tiên trong đời Jonah bắt đầu tham dự một trường học ở tuổi mười lăm, hàng ngày cưỡi ngựa vào Prosper.
Jonah không bao giờ nói nhiều; cậu chỉ quan sát. Khi Lucas trưởng thành hơn anh thấy hối hận vì sự thiếu gần gũi giữa mình và cậu em còn lại, nhưng Jonah dường như không muốn một mối quan hệ thân thuộc. Cậu sống khép kín, giữ những ước mơ và ý nghĩ cho riêng mình. Thỉnh thoảng Lucas tự hỏi điều gì đang diễn ra đằng sau đôi mắt xanh ảm đạm của cậu, màu mắt giống như màu mắt anh. Anh không bao giờ khám phá ra được.
Con ngựa của Jonah mang cậu từ trường về nhà vào một buổi chiều. Cơ thể gục sát vào yên cương, một mũi tên xuyên hoàn toàn qua ngực cậu. Lucas là người đầu tiên chạy tới, biểu hiện ngượng ngùng rõ rệt sượt qua khuôn mắt trắng bệch của Jonah khi cậu bé ngã khỏi yên vào vòng tay anh trai. Cậu ngước lên nhìn Lucas, và lần đầu tiên đôi mắt xanh không còn ảm đảm, mà sáng ngời một tình yêu mãnh liệt, một niềm vui.
“Em ước … “ cậu bé nói, nhưng cậu ước gì thì không bao giờ được biết vì cậu chết ngay hơi thở tiếp theo.
Lucas quỳ trên mặt đất, đung đưa em trai trong vòng tay. Cậu bé ước gì hả, chàng trai trẻ không có đủ thời gian để nói? Cậu ước điều gì đó thật giản dị, một điều ước rằng sẽ ngừng đau đớn chăng? Hay cậu ước nụ hôn của một thiếu nữ, tương lai của chính mình, hay những thú vui mà cậu chưa từng được nếm thử? Lucas không biết; anh chỉ biết rằng giây phút cuối cùng trước cái chết đôi mắt của Jonah chứa đựng sự sống hơn chưa từng trước đây.
Double C thấm đẫm máu nhà Cochran cũng như máu người Da đỏ. Người nhà Cochran nằm yên nghỉ trong đất của nó. Và giờ đây Lucas là người duy nhất nhà Cochran còn lại.
Những ước mơ của anh tập trung quanh Double C, như chúng luôn luôn ở đó. Đó là điều đã dẫn đến sự rạn nứt giữa anh và cha. Nếu như Jonah không chết, Lucas sẽ không cảm thấy quá đau buốt, quá dữ dội, nhưng đó là câu ‘nếu như’ to đùng, nên anh không bao giờ để bản thân băn khoăn về nó. Một thực tế đơn giản là trang trại chỉ có thể có một ông chủ, hai thành viên còn lại nhà Cochran nhiều lần đối đầu nhau. Ellery bằng lòng với những gì mình có, trong khi Lucas muốn mở rộng hơn.
Sau tất cả, Double C thuộc về Ellery, nên Lucas là người phải ra đi. Cha và con đã dàn hòa, nhưng họ đều biết hai con ngựa giống không thể thả chung trên một đồng cỏ. Họ lấy làm tiếc về sự rạn nứt, với cả hai người, tốt hơn là Lucas hướng cuộc sống của chính mình rời xa khỏi Double C. Họ đã viết thư, thậm chí viếng thăm Denver vài lần, nhưng Lucas không hề trở lại trang trại cho tới ngày Ellery qua đời.
Anh không sống mười năm ấy trong sự giàu sang. Anh đã làm nhiều nghề khác nhau trong quãng thời gian đó: một người chăn bò, một tay cờ bạc, thậm chí một luật sư. Anh biết rõ trang trại hoạt động thế nào, anh xử lý được một khẩu súng, nhưng chỉ điều đó thôi không giữ anh sống sót. Một cái đầu lạnh, đôi mắt sắc bén, và quyết tâm sắt đá mới đảm nhiệm tốt. Lucas Cochran không phải người hay can thiệp vào chuyện của kẻ khác; nhưng anh không để bị cản đường khi anh muốn thứ gì đó. Nếu giá cả cao - được, anh sẵn sàng trả giá nếu anh muốn thứ đó đủ tồi tệ. Không có nhiều thứ cản được một người đàn ông sẵn sàng trả giá, bằng máu hay bằng tiền, để có được thứ anh ta muốn, thứ anh ta biết.
Nhưng với cái chết của Ellery, Double C thuộc về anh. Nó đã sinh lời, nhưng anh muốn nó tăng lên nhiều hơn. Colorado đang trên đà trở thành một bang của Mỹ, mở ra một mỏ vàng những cơ hội mà một người đủ thông minh và đủ cứng rắn nắm lấy chúng. Anh không dùng cả mười năm làm các công việc nặng nhọc; trong hai lần tới Denver, làm việc với thống đốc bang anh chắc chắn về tương lai của tiểu bang, học cách quyền lực làm việc thế nào, ngay lập tức nhìn ra những ứng dụng to lớn của nó. Anh là một phần của hội nghị đã họp ở Denver tháng Mười hai năm ngoái dự thảo ra bản hiến pháp, nó đến kỳ bỏ phiếu vào tháng Bảy này.
Giá trị của cương vị tiểu bang đối với Double C gần như không thể kể hết. Là tiểu bang sẽ thu hút những người định cư đến; những người định cư sẽ kéo theo đường sắt. Đường sắt sẽ giúp anh vô cùng dễ dàng mang thịt bò của mình ra thị trường, lợi nhuận thu về sẽ tăng vọt. Anh muốn Double C là trang trại lớn nhất và tốt nhất. Nó là tất cả anh bỏ lại lúc này; đất đai chôn giữ gia đình anh lúc chết, duy trì cuộc sống của họ. Khi Double C trở nên giàu có hơn, anh sẽ làm việc thông qua những mối liên hệ anh đã thiết lập ở Denver. Hai nơi sẽ hỗ trợ lẫn nhau: Double C kiếm được nhiều tiền hơn, anh sẽ có ảnh hưởng hơn ở Denver; ảnh hưởng nhiều hơn anh có được ở Denver thì những quyết định của anh càng giá trị hơn, điều đó tác động lại Double C, do đó khiến nó giàu có hơn.
Anh không có tham vọng chính trị, nhưng anh cần phải làm trang trại chắc chắn tiếp tục thịnh vượng. Anh sẵn sàng trả giá. Mười năm hoàn toàn một mình đã dạy anh vài bài học cứng rắn, kết thúc quá trình sơ cứng đã bắt đầu từ thời niên thiếu. Những bài học này giờ đây sẽ có ích khi anh có một đế chế để xây dựng.
Một đế chế cần người kế tục.
Anh không thực sự vội vã ràng buộc bản thân, nhưng anh không lờ đi được lâu trước khi Olivia Millican, con gái ông chủ ngân hàng Wilson Millican, lọt vào mắt anh. Cô ấy xinh đẹp, điềm tĩnh và tao nhã, giỏi giao tiếp xã hội và luôn luôn lịch sự. Cô sẽ là một người vợ hoàn hảo. Người phụ nữ như cô phải được tán tỉnh, và Lucas sẵn sàng làm việc đó. Anh thích cô; anh hình dung họ sẽ sống bên nhau tốt hơn hầu hết mọi người. Trong một năm hoặc hơn cô sẽ trở thành người vợ đảm của anh.
Nhưng năm nay anh bận rộn biến những kế hoạch của mình thành hành động.
Có rất nhiều việc anh muốn làm. Một trong số đó là cải thiện đàn gia súc, mang về vài con bò đực mới, cố gắng lai giống mới để sản sinh ra lứa bò con khỏe mạnh hơn mà không giảm đi chất lượng thịt. Anh cũng muốn cố gắng chăn thả trên những cánh đồng cỏ khác, hơn là để cho đàn gia súc thả trên bất cứ nơi nào chúng từng lớn lên.
Và anh muốn mở rộng. Không quá lớn ngay lập tức; anh không muốn bắt đầu bằng cách gồng gắng vượt quá sức mình. Sau khi sản sinh ra một đàn tốt hơn anh muốn phát triển nó lớn hơn so với là tốt, thế nghĩa là cần nhiều đất hơn để chăn thả, nhiều nước hơn. Anh hiểu sâu sắc giá trị của một nguồn nước dồi dào; nó có nghĩa là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết của một đàn gia súc. Nhiều chủ trang trại phá sản khi nguồn nước cạn khô.
Xây dựng dần trang trại sẽ cho anh cơ sở vững chắc anh cần để hoàn thành phần còn lại những tham vọng của mình. Nó là bước đầu tiên, bước quan trọng nhất.
Hiện tại anh có một nguồn nước tốt, một con lạch nhỏ chảy lờ đờ uốn quanh trang trại. Anh nhớ nó chưa từng cạn kiệt, nhưng có vài mùa hè nó chảy chậm lại bé hơn một dòng nhỏ giọt. Trời luôn mưa trước khi tình huống trở nên nghiêm trọng, nhưng ngày nào đó mưa sẽ không đến kịp lúc. Dù thế nào lượng mưa không lớn ở Colorado; phần lớn nước đến từ những đỉnh núi phủ tuyết. Một năm tốt lành phụ thuộc vào lượng tuyết trong mùa đông hơn là lượng mưa trong mùa hè, mà mùa đông vừa qua tuyết không rơi nhiều lắm. Một chủ trại khôn ngoan luôn có nhiều hơn một nguồn nước, chỉ để đề phòng. Vài con suối tiếp tục chảy trong khi những con khác cạn khô.
Một trong những vấn đề anh đã tranh luận với Ellery là sự cần thiết có một nguồn nước tốt khác, cụ thể là Angel Creek. Angel Creek và con lạch chảy trên Double C xuất phát từ cùng một nguồn, một dòng suối lớn đã chia làm hai nhánh đổ xuống hai sườn núi đối diện. Tại điểm phân chia đáy của Angel Creek nằm thấp hơn của con lạch kia. Vì vậy lượng nước từ ngọn núi trong mùa khô sẽ chảy vào Angel Creek, bỏ rơi con lạch khô kiệt cho đến khi mực nước trong con suối dâng lên đủ để tràn vào con lạch cao hơn.
Lucas muốn đòi thung lũng hẹp Angel Creek chỉ vì dòng nước của nó, nhưng Ellery đã từ chối, nói rằng Double C có đủ nước cho mình, và dù sao, Angel Creek ở bên kia quả núi không phải là cách hay để đàn gia súc chăn thả trên đó. Chúng phải di chuyển quanh núi, điều đó gặp quá nhiều rắc rối. Mặt khác, thung lũng quá nhỏ để cung cấp cho một đàn gia súc lớn. Lucas không đồng ý với những luận điểm của cha.
Angel Creek. Lucas nheo mắt, nhớ về thung lũng tươi tốt ra sao. Dù thế nào nó có lẽ sẽ trở thành đất nhà Cochran.
Anh tìm người đốc công. “Toby, không có người sinh sống trên Angel Creek vài năm trở lại đây à?”
William Tobias, đốc công của trang trại từ rất lâu Lucas có thể nhớ, cằn nhằn câu trả lời.
“Có. Một nester tên là Swann.”
Vành môi cong nhẹ chỉ ra rằng anh không thích, ngay cả nhắc đến từ ‘nester’[3].
Lucas cằn nhằn lại, vẻ cau có dịu đi trên khuôn mặt. Giống như mọi người chăn nuôi gia súc, anh không quan tâm tới những nester hay những hàng rào họ dựng lên ở nơi từng là cánh đồng rộng rãi. Có lẽ nester trên Angel Creek nên cân nhắc việc bán lại. Tuy vậy, từ những gì anh quan sát về nester, họ cứng đầu như những con la.
Chuyện này sẽ ý nghĩa hơn. Ít nhất, đáng làm một chuyến cưỡi ngựa qua Angel Creek, vì anh sẽ không bao giờ biết trừ khi anh lên tiếng hỏi.
Một người cưỡi ngựa có thể lựa đường vượt qua bất kỳ hẻm núi hẹp nào, mặc dù cố lùa một đàn gia súc qua đó lại là ngu ngốc. Lucas nheo mắt nhìn mặt trời, tính toán rằng mình còn khá nhiều thời gian cưỡi ngựa đến đó và quay về trước khi đêm xuống, nên chẳng lý do gì để mà chờ đợi.
Anh không lạc quan về việc nói chuyện mua bán với người nester, nên nó đặt anh vào tâm trạng cáu kỉnh. Nếu Ellery lắng nghe, Angel Creek đã là của anh rồi. Hoặc anh có thể tuyên bố nó thuộc về mình trước khi những người định cư bắt đầu chuyển đến nếu anh không quá trẻ và nóng vội lập kế hoạch trước. Nhìn lại và nhận ra rằng điều anh đã làm chỉ là một sự lãng phí thời gian.
Mảnh vườn nhỏ khiến anh ngạc nhiên khi anh cưỡi ngựa xuống con dốc rộng hướng về phía ngôi nhà nông trại. Chỉ có hai con bò sữa và một con bò đực, nhưng chúng đẫy đà và khỏe mạnh. Con ngựa duy nhất trong bãi quây trông béo tốt và được chăm sóc cẩn thận, cho dù nó không phải một vật mẫu hoàn hảo. Đàn gà thong thả mổ mồi trên mặt đất vừa mới thu hút sự chú ý của anh khi anh xuống ngựa, buộc dây cương vào cái cọc, nhìn quanh thích thú. Căn nhà gỗ nhỏ, mặc dù xây có hơi thô, ngăn nắp và vững chãi, giống như khu chuồng và hàng rào. Ở phía sau là mảnh vườn rộng trồng rau, đất mới được cày xới chuẩn bị cho vụ gieo trồng mùa xuân, tuy vẫn còn hơi sớm. Anh không thấy bất cứ thứ gì bừa bộn hoặc không được chăm sóc, hy vọng mong manh rằng nester sẽ bán đất biến mất. Nếu nơi này xuống cấp anh sẽ có một cơ hội, nhưng mảnh đất đang phát đạt. Chẳng cần thiết để con người dọn đi nơi nào khác.
Cánh cửa căn nhà gỗ mở, một phụ nữ trẻ mảnh dẻ bước ra hiên, khẩu súng săn trong tay. Khuôn mặt cô bình tĩnh nhưng báo động, Lucas nhìn thấy ngón tay cô trên cò súng.
“Nói rõ lý do đến, thưa ông.”
Một khẩu súng săn buộc anh cảnh giác bất kể lúc nào, nhưng anh bực tức gấp đôi khi đối mặt với một khẩu nằm trong tay một phụ nữ. Nếu cô ấy kích động, cô có thể vô tình giết chết anh hoặc con ngựa, hoặc cả hai. Anh nén xuống cơn giận dữ đang gia tăng, hạ thấp giọng, cất tiếng mềm mỏng.
“Tôi không có ý gây nguy hại cho cô đâu, ma’am. Cô có thể hạ súng xuống.”
Khẩu súng không dao động. Hai nòng súng trông thật bự.
“Tôi sẽ tự đưa ra nhận định của chính mình về chuyện đó,” cô bình tĩnh trả lời. “Quá nhiều người chăn bò nghĩ thật hài hước khi giẫm lên vườn của tôi.”
“Cô vẫn chưa có một khu vườn,” anh chỉ ra.
“Nhưng tôi đang thả vật nuôi, nên tôi sẽ giữ khẩu súng này ngay tại nơi cần thiết cho tới khi anh trả lời câu hỏi của tôi.”
Anh có thể nhìn thấy màu lục trong đôi mắt cô ngay cả trong bóng tối của mái hiên nơi cô đứng. Không có vẻ sợ hãi hay dao động trong cái nhìn chằm chằm của cô, cũng như không một chút thù địch, nghĩ về nó, chỉ là một sự quả quyết chắc chắn. Một chút ngưỡng mộ pha lẫn tức giận trong anh. Nester quả là người may mắn có cô vợ tháo vát như này, anh nghĩ. Lucas chợt chắc chắn rằng cô sẽ bắn vào thứ gì cô đang ngắm. Anh cẩn thận không tạo ra cử động nào đường đột khi anh đưa tay lên bỏ mũ.
“Tôi là Lucas Cochran từ Double C. Tôi qua làm quen với chồng cô, thưa cô Swann, và nói một chút công việc với ông ấy.”
Cô trao anh cái nhìn bình thản, phẳng lặng. “George Swann là cha tôi, không phải chồng tôi. Ông đã mất cách đây sáu năm rồi.”
Anh bắt đầu nổi giận vì bị ngăn không cho tiến lại gần.
“Vậy tôi có thể nói chuyện với chồng cô. Hay anh trai cô. Bất cứ ai sở hữu nơi này.”
“Tôi không có chồng hay anh trai. Tôi là Dee Swann. Đây là đất của tôi.”
Sự chú ý của anh trở nên sắc nhạy. Anh đưa mắt nhìn quanh khu đất nhỏ sạch sẽ, gọn gàng lần nữa, tự hỏi ai giúp cô làm việc. Có lẽ còn nhiều phụ nữ khác ở đây, mặc dù không được nghe nói tới; phụ nữ đơn giản không làm việc trên ruộng đồng một mình. Nếu người đàn ông của họ chết, họ sẽ chuyển tới sống với họ hàng thân thích ở đâu đó. Anh lắng nghe nhưng không thấy tiếng động hay chuyển động nào bên trong căn nhà gỗ.
“Cô sống ở đây một mình ư?”
Cô mỉm cười, vẻ mặt bình thản như ánh mắt, thách thức anh. “Không. Tôi có khẩu súng săn này.”
“Cô có thể hạ nó xuống,” anh nói gay gắt, sự tức giận của anh giờ đây rõ rệt. “Tôi chỉ đến đây làm quen, không gây hại tới cô.”
Cô xem xét anh cẩn thận, anh có cảm giác rằng không phải những lời anh nói trấn an cô, mà là đánh giá của riêng cô về anh đã thúc giục cô hạ nòng súng xuống sàn và gật đầu.
“Là giờ ăn tối,” cô giải thích. “Tôi ăn sớm. Anh được chào đón tham gia cùng tôi nếu muốn.”
Anh không đói, nhưng anh nắm lấy cơ hội theo cô vào trong nhà. Chỉ có hai phòng và một gác xép, nhưng nó ngăn nắp từ trong ra ngoài. Bếp ở bên trái; nơi anh đoán là phòng ngủ của cô ở bên phải. Một cái ghế thoải mái kéo qua gần lò sưởi, một đèn dầu trên cái bàn nhỏ bên cạnh, và anh ngạc nhiên thấy một quyển sách để mở nằm trên bàn. Anh nhìn quanh, chú ý vài giá sách tự làm thô sơ xếp những quyển sách. Ra là, cô không mù chữ.
Cô bước thẳng tới bếp lò đun củi, dùng muỗng múc súp đang bốc khói vào hai tô lớn. Lucas bỏ mũ và ngồi vào chiếc bàn chắc chắn ngay khi cô đặt bát trước mặt anh. Một đĩa bánh quy đặt sẵn trên bàn và một bình cà phê. Món súp thật nhiều rau và những miếng thịt bò mềm. Lucas thấy mình hăng hái như thể cả ngày chưa có gì vào bụng.
Dee Swann ngồi đối diện anh, từ tốn ăn như thể cô có một mình. Lucas quan sát, nghiên cứu khuôn mặt cô. Cô hấp dẫn anh. Cô không tán tỉnh anh theo cách anh thường được phụ nữ làm, thậm chí còn cho rằng anh là người đàn ông đơn giản nằm ngoài khả năng được nhận biết sự hiện diện. Cô thẳng thắn trong lời nói và hành động, nhưng anh nghĩ vẻ điềm tĩnh chỉ là vỏ bọc cho nhiệt độ bên dưới. Đôi mắt cô, dài và xanh lục, chất chứa ngọn lửa bên trong.
Thoạt nhìn cô trông thật mộc mạc, nhưng xem xét kỹ hơn anh nhận ra đó là ấn tượng được tạo bởi quần áo tiện dụng cô mặc và kiểu tóc đơn giản; mái tóc đen của cô được kéo ra sau, giữ chặt trong cái nút ở gáy. Cô có sức dẫn dụ kỳ lạ, với đôi gò má cao và rộng, cái miệng mềm mại, nhưng đó không phải kiểu vẻ đẹp ngang nhiên quyến rũ. Sức nóng kích thích ham muốn bắt đầu hình thành ở vùng thắt lưng và bộ phận sinh dục khi anh quan sát cô ăn, duyên dáng nhúng thìa múc súp mà không hề có dấu hiệu cho thấy cô nhớ tới sự có mặt của anh.
“Cô không có người thân nào khác sao?” anh hỏi đột ngột, quyết tâm buộc cô chú ý đến mình.
Cô nhún vai, đặt thìa xuống. “Tôi có anh em họ, nhưng không ai gần gũi cả.”
“Họ sẽ thu nhận cô chứ?”
Đôi mắt xanh lục nghiên cứu anh một hồi lâu trước khi cô hạ cố trả lời. “Tôi cho rằng họ sẽ đồng ý nếu tôi hỏi. Tôi thích ở đây hơn.”
“Tại sao? Cô hẳn đơn độc cũng như rất nguy hiểm.”
“Tôi có khẩu súng săn,” cô nhắc nhở anh. “Và không, tôi không đơn độc. Tôi thích ở ngoài này.”
“Tôi cho rằng cô có rất nhiều bạn bè là nam giới.”
Làm sao lại không cơ chứ? Một phụ nữ trẻ, hấp dẫn, lại ở một mình, sẽ thu hút tất cả các kiểu chú ý.
Cô cười to. Không phải tiếng cười khúc khích nhu mỳ, mà là âm thanh lấp đầy cổ họng của một phụ nữ biết cách thưởng thức bản thân.
“Không đâu vì họ hiểu được rằng tôi biết cách bắn vào thứ tôi ngắm. Sau khi tôi rải một ít, những người khác quyết định để tôi yên.”
“Tại sao cô làm thế? Cho đến lúc này cô phải kết hôn rồi chứ.”
Tiếng cười phá lên của cô làm hơi nóng tăng thêm. Bất kể lý do của cô là gì, anh vui mừng cô chưa lập gia đình, bởi vì anh luôn luôn lưu ý tránh xa các bà vợ ngay cả khi người vợ trong câu hỏi đang sẵn sàng.
“Ồ, tôi nhận được vài lời cầu hôn, ông Cochran. Ba, tôi nhớ thế. Tôi không kết hôn vì tôi không muốn. Tôi không lên kế hoạch lấy chồng.”
Trong kinh nghiệm của anh, tất cả phụ nữ đều muốn lập gia đình. Anh nhấp một ngụm cà phê, nhìn cô qua vành cốc.
“Nếu cô kết hôn, cô sẽ có người làm công việc quanh đây.”
“Tôi có thể xử lý công việc rất tốt. Còn nếu tôi kết hôn, đất đai không còn thuộc về tôi nữa, nó sẽ là của anh ta. Tôi thích là người phụ nữ của chính mình.”
Họ ngồi một mình trong căn nhà gỗ ấm cúng của cô, ăn thức ăn cô nấu. Cuộc trò chuyện dù không cố gắng đã vượt xa chủ đề cá nhân mà nó nên có trong buổi gặp gỡ lần đầu. Một ánh hào quang của sự thân mật bao bọc họ, khiến anh nghĩ tới việc vươn ra kéo cô ngồi lên đầu gối mình, cái cách anh sẽ làm nếu cô là người phụ nữ của anh. Chỉ là hình ảnh tưởng tượng thôi, vì ánh nhìn màu lục bình tĩnh của cô không mời gọi gì ngoài trò chuyện. Nó kích thích anh vì anh thường được phụ nữ chú ý nhiều hơn thế. Ngay cả Olivia, với cách cư xử hoàn hảo và điềm tĩnh, cũng phản ứng với anh đúng như anh đoán trước.
Có thể đó là điều cuối cùng Dee Swann định làm, nhưng sự thờ ơ của cô kích động phản ứng ngược lại trong anh. Lucas luôn thích thú một thách thức, và cô chắc chắn đúng là thế; bất kỳ phụ nữ nào dùng súng săn làm nản lòng những người cầu hôn nhất định cảnh báo anh. Có lẽ cô không cần một người đàn ông làm thay cô công việc đồng áng, nhưng một phụ nữ chắc chắn cần một người đàn ông để chăm sóc các nhu cầu khác của mình. Thật là tốt cho anh vì cô không muốn kết hôn, và cô không phải kiểu phụ nữ anh sẽ chọn làm vợ. Mặc dù vậy, anh ngẫm nghĩ, Dee sẽ là một bạn đồng hành thú vị trên giường.
Lucas đã vượt qua nhiều tình huống khó khăn nhờ cái đầu của mình, và anh quá thông minh không để lộ bất kỳ ý nghĩ nào. Anh biết rằng chỉ cần ám chỉ điều gì liên quan đến tình dục giữa họ ngay lúc này, cô sẽ chĩa súng vào anh nhanh hơn anh chớp mắt. Để cô dần làm quen với anh trong lần đầu, chấp nhận anh là bạn, rồi họ sẽ trở thành bạn bè thực sự thân thiết. Nên anh giữ khuôn mặt trống rỗng khi quay cuộc trò chuyện trở lại lý do ban đầu anh tới đây.
“Cô đã xoay sở tốt bởi vì cho đến giờ tất cả cô phải đối phó là những gã chăn bò say xỉn chẳng làm gì hơn là la hét kích động. Nhưng nếu một kẻ đến gần cô mà không gây ồn hay tiếng súng báo động cô, hắn sẽ đến gần trước khi cô kịp vớ lấy súng. Hoặc một nhóm người có thể quyết định xông vào ngay cả cô biết; không có cách nào cô bảo vệ được cả cửa ra vào và mỗi cửa sổ đâu. Thật nguy hiểm cho cô ở ngoài này,” anh thuyết phục. “Với số tiền thu được từ mảnh đất cô có thể sống trong thị trấn, làm bất kỳ công việc nào cô muốn mà vẫn an toàn. Hãy nghĩ về nó. Tôi sẵn sàng trả cô hơn một mức giá công bằng.”
“Tôi không phải nghĩ về chuyện đó,” cô nghĩ. “Tôi không muốn bán. Đây là nhà tôi; tôi thích sống ở đây. Tôi chăm nom khu vườn, bán rau trong thị trấn và sống yên ổn. Nếu muốn bán, tôi đã bán cho ông Bellamy cách đây lâu rồi.”
Anh cau mày. “Bellamy đề nghị cô bán đất?”
“Vài lần.”
“Cô nên nhận lời đề nghị. Cô là một phụ nữ đơn độc.”
Anh không thích ý tưởng Bellamy sở hữu Angel Creek, nhưng anh nghiêm túc về nguy hiểm tiềm tàng đối với cô. Một phụ nữ ưa nhìn sống một mình thế này chỉ chuốc lấy phiền toái từ bất kỳ kẻ xấu bụng nào đi ngang qua.
Dee chỉ nhún vai, gạt bỏ những cảnh báo của anh. “Thì sao chứ? Tôi chỉ có một mình bất kể sống ở đâu, nên tôi có thể sống tốt ở ngay đây.”
“Cô có những người khác ở gần nếu cô sống trong thị trấn, trường hợp cô cần giúp đỡ. Cô được bảo vệ thay vì mạo hiểm tính mạng ở ngoài này.”
“Thế tôi sẽ làm gì trong thị trấn đây?” cô thắc mắc, đứng lên đặt cái bát rỗng vào chậu rửa lớn. “Tôi kiếm sống bằng cách nào? Thị trấn đâu cần thêm một hiệu quần áo nữa, một cửa hàng mũ hay một cửa hàng bách hóa khác, mà tiền bán đất sẽ không đủ mãi mãi. Chẳng có gì cho tôi làm hết ngoại trừ lân la qua các phòng ở quán rượu, mà tôi không nghĩ ra bằng cách nào tôi sẽ thành công với việc ấy.”
Lucas điếng người khi nghĩ tới việc cô làm gái điếm. Không, anh không thể nhìn thấy cảnh đó. Cô quá kiêu ngạo và độc lập. Đàn ông không muốn một thách thức khi anh ta đi tới một nhà chứa; anh ta muốn sự giải khuây đơn giản, không suy xét. Anh hình dung cô đang cởi quần áo, đôi mắt phát ra hơi ấm màu lục trong căn phòng tối mờ, máu anh bắt đầu dồn dập qua cơ thể. Để trấn áp cô gái trẻ nhanh nhẹn này cần một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng sẽ thật đáng giá khi anh ta khóa chặt sâu bên trong cô, cảm nhận hơi nóng của cô, cưỡi lên cô khít khao. Một người đàn ông khỏe mạnh có thể điều khiển cô, khiến cô thỏa mãn.
Anh là một người khỏe mạnh, anh thích thách thức. Những suy nghĩ cứng rắn trước đây của anh trở thành quyết tâm. Anh sẽ dạy Dee Swann rằng cô cần một người đàn ông, ít nhất cho một việc.
Nhưng anh thông minh, anh không nói điều gì về chủ đề này hay đẩy cô đi xa hơn trong chuyện bán đất. Anh lịch sự cảm ơn cô về bữa ăn, đề nghị giúp đỡ nếu cô cần, nghiêng mũ chào và rời đi như một quý ông. Tuy vậy, anh chẳng có chút ít lịch sự nào khi cưỡi ngựa quay về hướng khe núi. Anh cảm thấy căng thẳng và nhức nhối, các giác quan của anh cảnh báo, bộ phận đàn ông khuấy động. Không, những suy nghĩ và ý định của anh chẳng hề lịch lãm; cả hai điều đó trong anh hoàn toàn như kiểu con đực đánh hơi thấy con cái và muốn cô. Chỉ một điều là, con cái không biết mình đang bị theo đuổi nên cô sẽ không chạy trốn.
Dee bước ra cửa, dõi theo anh cưỡi ngựa đi. Cô cảm giác một sự xáo trộn lạ thường và quá ấm áp; cô nới lỏng những chiếc cúc trên cùng của áo cánh, để làn gió mát mẻ táp vào cổ họng. Vậy đó là Lucas Cochran. Cái nhìn thoáng qua ngắn ngủi của anh trong cửa hàng bách hóa không chuẩn bị cho cô cuộc gặp gỡ mặt đối mặt. Cô không nhận ra anh cao thế, cũng như vóc người khỏe mạnh, hay vẻ cứng cỏi ánh lên rõ ràng trong đôi mắt màu xanh dương. Lucas Cochran quen có được thứ mình muốn, anh ta không thích tí nào rằng cô đã gạt bỏ lời đề nghị bán đất.
Cô sẽ đánh cược tất cả số tiền mình có rằng anh ta sẽ quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.