Đông Phong Hí Liễu (Gió Đông Vờn Liễu)

Chương 4:




Phong Thập Nhị rất bình an, bình an đến không thể bình an hơn được, ngoại trừ không được chơi đùa tận hứng ra thì điều kiện ăn uống ngủ nghỉ tốt hơn rất nhiều so với dọc đường lên kinh.
Ăn no uống đủ xong xuôi, nắm đấm lại bắt đầu ngứa ngáy, hắn chạy khắp phủ tìm đám hạ nhân để luyện quyền. Chính vì thế mà mấy ngày tiếp đó, đám hạ nhân của Ninh phủ hoàn toàn không dám lảng vảng tới gần tiểu viện Phong Thập Nhị tạm trú nữa.
Liễu Vô Thường mặt mày hớn hở đi vào tiểu viện nọ, sau đó, chào đón hắn chính là Phong Thập Nhị dư thừa sức lực do đã phải nghẹn mất mấy ngày nay. Một quyền có thể nói là uy lực mạnh mẽ kia thẳng một đường phóng tới, Liễu Vô Thường không nhanh không chậm nhẹ nhàng ngả người ra sau, miễn cưỡng né tránh, kế đó lại lách mình thoát khỏi đòn hiểm tiếp theo mà Phong Thập Nhị đánh ra.
“Mỹ nhân nhiệt tình như vậy, khiến cho Vô Thường vui mừng không gì sánh được!”
Phong Thập Nhị định thần nhìn kỹ lại người mới đến, hóa ra chính là tên Liễu Vô Thường đã mất mặt nhiều ngày nay, trong lòng lập tức phát hỏa, lại hành hung thêm một hồi nữa. Liễu Vô Thường cứ thế lắc mình né trái trốn phải thoát khỏi nắm đấm của đối phương.
“Ai nha, mỹ nhân, nhiệt tình là tốt, thế nhưng tại hạ là mang tin tức tới cho mỹ nhân nha! Nhiệt tình quá sẽ làm lỡ việc mất!”
Phong Thập Nhị đâu có quan tâm nhiều như vậy, hắn đánh xong hết một bài quyền rồi mới thu hồi nội lực trên tay.
“Nói!”
Liễu Vô Thường thấy Phong Thập Nhị dừng tay, lại sấn xổ muốn bám lên.
“Đứng thế là được rồi, toàn thân đầy mùi son phấn của nữ nhân, ngửi mà thấy bực.”
Liễu Vô Thường lập tức rụt chân về, an phận đứng cách Phong Thập Nhị khoảng chừng năm bước.
“Hạo Vân báo tin cho tại hạ, nói năm ngày sau sẽ tới Dương Châu.”
Phong Thập Nhị vừa nghe liền nghiêng mặt nhìn về phía Liễu Vô Thường.
“Nói cách khác, năm ngày sau Đoàn Hồng cũng sẽ tới đây?”
Liễu Vô Thường cười cười, gật đầu.
Phong Thập Nhị chế nhạo, “Chẳng lẽ tiểu tử Niên Đào kia phái ngươi tới cầu xin ta đừng gây chuyện?” Chỉ cần dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, Đoàn Hồng vừa tới, Niên phủ nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn.
“Niên Đào muốn tại hạ khuyên nhủ mỹ nhân nên an phận một chút. Nhưng mà… tại hạ chỉ mong mỹ nhân được vui vẻ tận hứng mà thôi!”
Phong Thập Nhị chấn động, nheo nheo con mắt nhìn về phía Liễu Vô Thường.
Thiên hạ ai ai cũng biết Phong gia thập nhị thiếu đã phế bỏ hai chân của công tử Đoàn gia, thế nhưng, lại không ai hiểu được tại sao mà Phong Thập Nhị lại vô duyên vô cớ nổi hứng đánh người.
Hắn làm việc, cho tới bây giờ cũng chỉ theo ý mình, hoàn toàn không đếm xỉa lời ra tiếng vào của quần chúng nhân dân.
Liễu Vô thường nhìn bộ dạng như mèo con dựng thẳng lông mao phòng bị của Phong Thập Nhị, bất chợt quay đầu về phía cửa viện, hô to, “Quản gia, còn không mau mang cho bản thiếu gia một bình Nữ nhi hồng lên đây.”
Xa xa truyền tới một tiếng ‘dạ’, sau đó chỉ thấy một hồi tiếng bước chân vội vã chạy ra xa dần. Liễu Vô Thường vươn tay sờ sờ lên chén trà đã sớm nguội lạnh ở trên bàn đá, chẳng hiểu vì sao lại nói một câu, “Trà nguội phải đổi chén khác mới được.”
“Cũng được.” Liễu Vô Thường vốn là một người vô cùng quái lạ, Phong Thập Nhị cảm thấy mình cũng không quá quen biết thân thuộc với hắn ta, thậm chí trên danh nghĩa hai người bọn họ căn bản chỉ là hai người xa lạ. Chính là có chút kỳ quái… Người nọ lại nói ‘tại hạ chỉ mong mỹ nhân được vui vẻ tận hứng’, thật sự là rất vừa ý của mình.
“Ha ha, Liễu gia – Liễu Vô Thường… Thực đúng là quái nhân!” Một lúc sau, bởi vì liên tiếp uống mấy chén Nữ nhi hồng mà Phong Thập Nhị có chút say sưa, bất giác nói ra một câu như thế.
Liễu Vô Thường ngồi phía đối diện vẫn thần thanh khí sảng và tỉnh táo vô cùng, nghe thế chỉ cười rồi tiếp rượu cho Phong Thập Nhị. Chẳng lẽ mỹ nhân của hắn đã hoàn toàn không chút phòng bị mà đối ẩm với hắn rồi?
“Quái như thế nào? Tại hạ lại không cảm thấy như vậy.”
Con người dù sao cũng có yêu và ghét, chẳng qua là Liễu Vô Thường này lại chọn ‘sắc’ để mà yêu, đã thế lại còn không hề che giấu.
“Nói như vậy, Liễu Vô Thường, háo sắc hạ lưu, là một dâm ma nổi tiếng ở chốn kinh thành, như thế còn không quái hay sao?”
Người đối diện lại rót đầy chén rượu, Phong Thập Nhị sảng khoái ngửa đầu uống cạn một hơi.
“Trên đời ai mà không háo sắc, chẳng qua tại hạ không thích che đậy dấu diếm sở thích của bản thân mà thôi.”
Phong Thập Nhị gật gật, lại ngửa đầu cạn tiếp một chén nữa.
“Nói rất hay, nói rất hay!” Uống xong, hắn đứng lên, xoay người đi vào phòng nghỉ. Hiện tại Phong Thập Nhị đã cảm thấy mình có chút thất thố, phòng bị đã lơi lỏng quá mức cho phép, vẫn là nhanh chóng kết thúc màn đối ẩm này mới tốt.
Rượu sau này có lẽ nên uống ít một chút thì hơn.
Mắt thấy Phong Thập Nhị không chút do dự rời đi, Liễu Vô Thường cũng không vội đuổi theo, chỉ nâng bình rượu tự rót cho mình một chén, mở miệng gọi quản gia.
“Quản gia, chuẩn bị kiệu, bản thiếu gia muốn đến Hồng Tụ chiêu.”
Ngày thứ tư kể từ sau hôm ấy, Niên Đào vốn dĩ còn ôm ấp một tia hy vọng đối với Liễu Vô Thường đã hoàn toàn tỉnh mộng. Hắn trừng mắt nhìn Liễu Vô Thường vẫn ngày đêm trà trộn nơi kỹ viện hoàn toàn không trở lại Niên phủ, cũng hiểu ra người nọ căn bản không thể thay mình xuất ra một cái diệu kế gì.
Liễu Vô Thường không đáng tin rồi, vậy thì hắn chỉ có thể đích thân ra trận mà thôi.
Sáng sớm hôm đó, Phong Thập Nhị như thường lệ một mình luyện quyền ở trong tiểu viện, lúc đánh xong định đi tìm nước uống thì bắt gặp Niên Đào đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, xem ra đợi chờ đã lâu.
Phong Thập Nhị mỉm cười, ngày mai chính là ngày Hạo Vân mang theo thê tử xinh đẹp chưa xuất môn kia của hắn tới Dương Châu. Liễu Vô Thường lại không dùng được, cho nên Niên Đào mới nóng ruột đây mà.
“Niên đại nhân có chuyện gì sao?”
Niên Đào đứng dậy, khom lưng chắp tay hành lễ.
“Phong công tử là người thẳng thắn, tại hạ cũng không vòng vo nữa. Ngày mai hi vọng Phong công tử nể mặt Niên mỗ, ở lại trong tiểu viện này đừng bước chân ra ngoài.”
Phong Thập Nhị liếc mắt nhìn Niên Đào.
“Hừ, khong cho tại hạ ra khỏi Niên phủ còn chưa tính, nay lại muốn tại hạ ở lì bên trong tiểu viện cỏn con này?”
Niên Đào toát mồ hôi lạnh, nói, “Tại hạ cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu có gì mạo phạm, mong Phong công tử rộng lượng bỏ qua cho.”
Rộng lượng bỏ qua? Phong Thập Nhị hắn đây cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi một cái gọi là ‘rộng lượng bao dung’ này.
“Niên đại nhân, ngài thực không hiểu Phong mỗ, Phong mỗ có một vài thói quen nho nhỏ, sống nhiều năm như vậy rồi, thật đúng là chưa từng ‘rộng lượng bỏ qua’ cho bất cứ ai. Ngài dạy ta đi, cái gì gọi là ‘rộng lượng’ vậy?”
“Ngươi…” Niên Đào thẹn quá hóa giận, tuy rằng bản thân mình sai trước, thế nhưng cũng là bất đắc dĩ, không thể làm khác mà thôi. Sớm đã biết Phong gia thập nhị thiếu tác phong ngông cuồng hành sự bá đạo không nói lý lẽ, thế nhưng tốt xấu gì mình cũng đã cứu hắn một lần, còn giúp hắn mời đại phu giải độc chẩn bệnh. Cái gọi là có ân phải báo này ít nhất hắn cũng phải hiểu chứ!
Phong Thập Nhị đứng lên, phất tay một cái ra vẻ vô cùng không hứng thú.
“Niên đại nhân trở về đi, ân oán giữa tại hạ cùng với Đoàn gia cũng không phải là cái mà đại nhân nói nhịn là nhịn được.”
Bất đắc dĩ đứng dậy, lúc này Niên Đào chỉ có thể trông chờ vào vị ở kinh thành kia cùng với phong thư mà bồ câu đưa tới mà thôi.
Trưa ngày mười bảy tháng tư năm Huyền Đức, bóng dáng của Hạo Vân đã xuất hiện tại ở ngoại thành Dương Châu.
Niên Đào mang theo một đám người, sau khi nhìn thấy Hạo Vân thì tâm tình thoáng cái nguội lạnh đi phân nửa. Hắn kiên cường chống đỡ đến khi Hạo Vân tới trước của thành xuống liền đi tới nhỏ giọng thì thầm bên tai người nọ vài câu.
Hạo Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua cỗ kiệu ở phía sau lưng mình, cười nói, “Không sao cả, đông người càng náo nhiệt. Cũng là chuyện tốt thôi.”
Niên Đào đành phải đáp ứng, mang theo cả đám người trở về Niên phủ.
Hôm nay, thái độ Liễu Vô Thường lại vô cùng khác biệt, an phận ở bên trong Niên phủ, sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề đi đi lại lại trong sân. Vị quản gia số khổ kia của hắn vẫn một mực theo sau, cẩn trọng hầu hạ như lúc trước.
Đối với chuyện tâm tư của thiếu gia nhà hắn có chút phong hoa, thân làm quản gia như hắn sao lại có thể không biết. Kể từ ngày Hạo Vân bỏ lại thiếu gia rồi một mình xuôi nam, đến nay cũng đã tròn một tháng, lần gặp lại đầu tiên này thể nào thiếu gia cũng thừa dịp mà ăn đậu hũ cho mà xem.
Thỉnh thoảng lại lau mồ hôi đang toát ra đầy trán, quản gia âm thầm khóc than mấy tiếng trong lòng. Nhiều năm như vậy rồi, đầu của thiếu gia nhà hắn còn có thể an toàn mà cắm trên cổ thực sự là một chuyện không dễ dàng.
Ngoài cửa lớn truyền đến từng hồi xôn xao nhộn nhạo, Liễu Vô Thường vui vẻ nhướn mày, co chân chạy tới. Liễu quản gia cũng vội vã đuổi theo.
Hạo Vân dìu Đoàn Hồng xuống kiệu, chậm rãi đi tới đại môn, đang muốn tiến vào bên trong lại thấy một người vội vội vàng vàng chạy đến.
“Ai nha nha~ Hạo công tử, rốt cuộc cũng có thế nhìn thấy ngươi rồi, nhớ chết Liễu mỗ nha!”
Hạo Vân nghe thấy thì ngẩng đầu, sau khi nhận ra người sắp chạy tới liền ra hiệu tì nữ phía sau đi tới đỡ Đoàn Hồng vào trong. Chờ Liễu Vô Thường chạy đến nơi rồi, hắn mới lên tiếng, “Liễu huynh, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
“A ha, Hạo công tử thực rất quan tâm đến tại hạ, tại hạ đúng là thụ sủng nhược kinh!” Vừa nói, tay lại thuận tiện đặt lên bả vai của Hạo Vân.
Hạo Vân cũng không né tránh, mặc cho Liễu Vô Thường trắng trợn giở trò, vân đạm phong kinh mà cười nói, “Mời vào bên trong.”
Trước hành vi trắng trợn của Liễu Vô Thường, Niên Đào ở phía sau mà toát một thân mồ hôi lạnh. Thế nhưng hắn cũng vì phản ứng vô cùng rõ rệt của Hạo Vân mà nảy sinh không ít tò mò, vừa thấy hai người nọ đi vào trong phủ liền vội vã co giò đuổi theo.
Hạo Vân, Liễu Vô Thường và Niên Đào, cả ba người đi vào đại sảnh, cùng ngồi xuống ba chiếc ghế khác nhau. Niên Đào phân phó hạ nhân lui xuống, đồng thời phái người đi chăm sóc sinh hoạt ngày thường của Đoàn tiểu thư, sau đó bắt đầu hàn huyên. Liễu Vô Thường ở bên cạnh từ khi ngồi xuống th chẳng nói chẳng rằng, cứ thế tự mình thưởng trà hoặc ăn vài món điểm tâm.
Một lúc lâu sau, Hạo Vân quay đầu nhìn về phía Liễu Vô Thường, hỏi, “Nghe Niên đại nhân nói, Phong gia thập nhị thiếu cũng đang ở đây?”
Liễu Vô Thường đang ăn uống say sưa, thoáng cái cảm thấy đại sảnh bỗng nhiên lặng ngắt như tờ mới ngẩng đầu, ù ù cạc cạc nhìn về phía Hạo Vân, lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình thì cười cười.
“Hạo công tử, chuyện gì?”
Hạo Vân trầm mặc một lúc, nhắc lại câu hỏi, “Nghe Niên đại nhân nói, Phong gia thập nhị thiếu cũng đang ở tại Niên phủ?”
Liễu Vô Thường vừa nghe lại cười càng xán lạn hơn.
“Ha ha, đúng vậy, tháng trước mỹ nhân nhà ta đã được Niên đại nhân mời tới phủ, tiếp đón chiêu đãi nồng hậu vô cùng!”
Hạo Vân ngay cả lông mày cũng không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng nâng chén trà lên.
“Sao lại không thấy Phong huynh đệ đâu?”
Niên Đào bên kia toát đầy một thân mồ hôi lạnh, ai mà ngờ được, ngày đó sau khi hắn tới gặp mặt, tiểu tử Phong Thập Nhị kia liền thực sự không hề bước chân ra khỏi tiểu viện một bước. Căn cứ những gì hạ nhân bẩm báo, cây cỏ hoa lá ở trong tiểu viện nọ, bao gồm cả những gốc đại thụ nhiều năm cũng đã bị người phá hủy đến hoang tàn rồi.
Hạo Vân vừa dứt lời, Liễu Vô Thường liền đứng dậy, quay ra phía đại môn vẫy tay mấy cái.
“Nghe thấy gì không? Chủ tử của ngươi muốn gặp Phong gia thập nhị thiếu, còn không mau tới tiểu viện mời người ta lại đây đi.”
Thủ vệ kia đáp ứng một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Liễu Vô Thường một lần nữa ngồi xuống ghế, vươn tay rót trà vào chén của Hạo vân, ha hả cười, nói, “Trong quý phủ của Niên đại nhân trà chính là thứ tuyệt vời nhất, nghe nói đây là lá trà hàng năm tiến công cho Hoàng thượng, lại được pha bằng nước suối lấy từ trên núi cao. Hạo công tử uống nhiều một chút đi.”
Hạo Vân vươn tay nâng chén trà đầy ắp, nhấp một ngụm rồi khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau, tiền viện truyền đến một hồi huyên náo. Niên Đào cả kinh, vội vã nói mấy tiếng cáo lui cùng với Hạo Vân và Liễu Vô Thường rồi đi ra bên ngoài đại sảnh.
Hạo Vân vốn không phải người nhiều chuyện, những sự tình đại loại như thế này, hắn tất nhiên chẳng hề lưu tâm, chỉ đơn giản tiếp tục uống trà ăn bánh, gật gù vài câu.
Thế nhưng Liễu Vô Thường lại không phải loại người thanh tao nhã nhặn giống như là Hạo Vân vậy, Niên Đào vừa bước chân ra khỏi cửa, hắn đã liền lon ton chạy tới sau lưng. Trước khi rời đi cũng không quên quay đầu nói với Hạo Vân một câu, “Ta đi đón mỹ nhân nhà ta tới, Hạo công tử chờ một lát nha!”
Niên Đào vừa ra khỏi đại sảnh liền nhìn thấy quản gia vội vàng vừa lau mồ hôi vừa chạy tới đây, hắn nhanh chóng bước đến hỏi, “Có chuyện gì?”
Quản gia lau mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ nói, “Bẩm… bẩm đại nhân, vị khách nhân ngoài cửa nói là người quen của Liễu công tử, muốn vào trong phủ, nhưng tiểu nô tạm thời ngăn lại rồi quay về đây hỏi ý của ngài.”
Niên Đào ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, sau đó vượt qua người tên quản gia trước bắt lao đi.
Cùng ngày Hạo Vân và tiểu thư Đoàn gia tới phủ lại có người tìm tới, đã thế còn tự nhận là người quen của Liễu Vô Thường, không cần phải nghĩ cũng biết đối phương nhất định là vì hai người Hạo – Đoàn mà tới. Niên Đào vừa đi vừa cẩn trọng suy xét, rốt cuộc ở kinh thành còn có người nào liên quan tới hai nhà Đoàn – Hạo lại đồng thời quen biết cả với Liễu Vô Thường.
Liễu Vô Thường nhiệt tình chạy theo phía sau Niên Đào, thỉnh thoảng lại thò mặt nhìn về phía đại môn vài cái. Vừa thấy ngoài cửa một đám đầy tớ của Niên phủ xúm xít lại, hắn liền hi hi ha ha cười, nói, “Hạ nhân của Niên phủ quả thực vô cùng cẩn thận.”
Niên Đào lúc này mới phát hiện Liễu Vô Thường đi theo phía sau mình, vì thế thoáng dừng cước bộ, nhẹ giọng hỏi, “Liễu công tử, ở kinh thành có vị bằng hữu nào trong thời gian này đi tới Dương Châu hay không?”
Liễu Vô Thường nghĩ một lúc, đột nhiên lên tiếng, “Có nha.”
Niên Đào vừa nghe, liền tóm chặt Liễu Vô Thường.
“Có thể nói trước cho tại hại biết người vừa tới kia rốt cuộc là thần thánh phương nào không?”
Liễu Vô Thường nhìn ngó xung quanh một chút, ra vẻ thần thần bí bí vẫy tay ý bảo Niên Đào tới gần một chút. Niên Đào vốn không muốn tiếp cận tên sắc lang này quá gần, thế nhưng hiện tại cũng là bất đắc dĩ, cho nên do dự một chút rồi nhích lại hai bước.
Liễu Vô Thường nhìn hắn một cái, sau đó vươn tay kéo Niên Đào sát lại, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói, “Chuyện này vô cùng trọng đại, Niên đại nhân tuyệt không được tiết lộ ra ngoài. Vị này, bất kể là ở Kinh thành hay trên toàn đất nước, đều có địa vị rất cao…”
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền tới một thanh âm, cắt đứt ý tứ của Liễu Vô Thường.
“Liễu huynh thực là cao hứng, ban ngày ban mặt cũng dám làm ra loại chuyện này.”
Niên Đào nghe được tiếng nói vừa vang lên thì vội vàng quay lại. Không quay lại còn không sao, vừa quay đầu nhìn người mới tới một cái đã cả kinh, định quỳ rạp xuống.
May là Liễu Vô Thường ở một bên nhanh tay cản lại, nói, “Không phải đã nói nhất thiết không được tiết lộ hay sao?”
Lời này của Liễu Vô Thường tựa như một hồi chuông gọi người tỉnh mộng, Niên Đào lập tức khúm núm đứng sang một bên, lại quay về phía quản gia còn đứng ở phía sau, nói, “Nhanh chóng đi chuẩn bị phòng khách tốt nhất, sau đó đi gọi tiểu thư tới đây.”
Liễu Vô Thường cười cười nhìn nam tử ưu nhã thanh tao một thân nho phục (*) đầy quý khí trước mặt, nói, “Ngài… sao lại đến đây?”
(*) Nho phục: Y phục theo lối nho gia, trí thức
Đối phương cười, “Ngươi và Hạo Vân đều đã rời kinh một tháng rồi, trong kinh thành không có ai ở lại với ta, ngươi nói ta có đợi nổi không?”
Liễu Vô Thường vô tình mà hữu ý gãi đầu, nhẹ giọng nói, “Hậu cung ba nghìn mỹ nữ lại cả văn võ bá quan trong triều, xem ra còn chưa đủ để ngài lăn qua lăn lại một tháng a!”
Liễu Vô Thường nói thực nhỏ, cũng không phải nói với nam tử kia, nhưng lời này là nói cho ai nghe thì người đó tự hiểu.
“Đương nhiên.” Nam tử kia lại nói, sau đó nghiêng mình thẳng tay kéo Liễu Vô Thường đi vào đại sảnh Niên phủ.
Thời điểm đám người Liễu Vô Thường một lần nữa tụ tập trong đại sảnh, nơi này đã nhiều thêm ra hai người. Một là mỹ nhân nhà Liễu Vô Thường, cũng chính là Phong Thập Nhị; hai là vị hôn thê của Hạo Vân – Đoàn Hồng. Điều quái lạ chính là, hai người này ngoại trừ xem đối phương như không khí ra thì cũng không có bất cứ chuyện gì nảy sinh.
Liễu Vô Thường vừa vào cửa thì vọt tới bên người Phong Thập Nhị.
“Mỹ nhân, sao ngươi lại tự mình đến đây? Vô Thường còn định đặc biệt đi đón ngươi chứ!”
Toàn bộ người trong phòng lập tức xoa xoa cánh tay như thể muốn rũ bỏ một tầng da gà vừa mới mọc lên vậy.
“Đi đón mỹ nhân? Thì ra không phải đặc biệt đi đón ta a…”
Một câu nhàn nhạt như vậy vang lên. Liễu Vô Thường quay đầu lại, trong mắt dâng lên một tia ngang ngược.
“Phải làm cái gì thì làm đi, quấy rối chuyện tốt của ta thì có là Thiên Vương lão tử ta cũng đánh.”
Thế gian đều nói, Liễu Vô Thường chỉ yêu mỹ nhân, bất luận kẻ nào miễn là có chút tư sắc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Phong Thập Nhị quan sát kỹ nam nhân rất có phong độ vẻ ngoài lại ôn hòa nho nhã đang đứng phía sau kia, ân… tư sắc cũng thuộc hàng thượng đẳng, Liễu Vô Thường sao lại đui mù mà vô lễ với mỹ nhân xinh đẹp nhường này nha?
Dường như lời này của Liễu Vô Thường theo bản năng vô ý nói ra, thế nhưng trên thực tế lại chính là một chiêu võ miệng mà hắn lấy tốc độ cực nhanh để công kích. Vốn là hắn muốn báo mối thù xuyên thủng bức mỹ nhân đồ khó khăn lắm mới sưu tầm được kia, thế nhưng đối với người trước mặt này, hắn cũng chỉ có thể dựa vào thế công bằng lời để đòi lại chút công bằng mà thôi.
“Mỹ nhân~~!” Liễu Vô Thường chỉnh lại y phục trên người, vội vàng chạy tới chỗ Phong Thập Nhị.
Phong Thập Nhị bên này nhanh chóng giơ tay cản lại chiêu thức bám dính thần công vô cùng mạnh mẽ của Liễu Vô Thường, đồng thời hai mắt dán lên nam tử một thân nho phục vừa bước vào đã nhìn chằm chằm Hạo Vân kia.
Nếu hắn đoán không sai, vị này chính là Hoàng đế Xích Vân quốc, người có tư tình với Hạo Vân ở trong truyền thuyết kia.
Cũng tốt. Những người nên tới hay không nên tới thì đều có mặt cả rồi. Phong Thập Nhị nghĩ nghĩ một chút, lần này hẳn là hắn cũng không cần đích thân ra trận rồi đi. Dựa vào tình hình hiện tại, xem ra hắn chỉ cần ngồi đợi trai cò đánh nhau ngư ông đặc lợi là xong.
Liễu Vô Thường nhân lúc Phong Thập Nhị đang mải suy tư buông lỏng phòng bị liền quấn lên người hắn, ghé tai nhỏ giọng nói, “Mỹ nhân, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, hai người này đều là dạng nghĩ một đằng làm một nẻo a! Chưa chắc sau khi Hạo Vân thành hôn xong, vị kia có còn giữ được bộ dạng thản nhiên tự đắc như thế.”
Lệnh cho Niên Đào giữ chân Phong Thập Nhị còn không phải chỉ vì cái loại tâm tư nghĩ một đằng làm một nẻo này sao!
Phong Thập Nhị lấy lại bình tĩnh, đứng dậy kéo Liễu Vô Thường ra khỏi đại sảnh, sau đó mạnh mẽ túm lấy cổ áo đối phương, “Nói rõ cho ta!”
Liễu Vô Thường liều chết ôm Phong Thập Nhị, cũng không quan tâm chuyện lực đạo trên tay người nọ làm đau cổ mình, thanh âm vừa phải, “Ngày đó ở kinh thành, Hạo Vân cầu ta giúp hắn phá hoại hôn sự này. Không đến mấy ngày sau, ta liền nhận được mật thư của vị hoàng đế ngồi trên bảo tọa kia, ngụ ý nếu như ta phá hỏng hôn sự thì sẽ khó lòng toàn mạng.”
Ý tứ bên trong lời nói của Liễu Vô Thường rất rõ ràng, đương kim thiên tử khẳng định ai dám chống đối cản đường thì mạng nhỏ liền khó giữ.
Việc này… Việc này xem ra khó rồi…
“Vậy ngươi vì sao lại xuôi nam?”
Phong Thập Nhị kéo mạnh cổ áo của Liễu Vô Thường, hắn không tin Liễu Vô Thường này không sợ rơi đầu mà tiếp tục làm tới.
Liễu Vô Thường kéo Phong Thập nhị đi vào đình nhỏ phía trong sân, ngồi xuống, đáp, “Vì để đón mỹ nhân a!”
Lời Liễu Vô Thường này nói có lẽ có kẻ mù người điếc sẽ tin. Tên khốn kiếp này! Phong Thập Nhị cũng không phải là đần độn, càng không phải loại đui mù câm điếc, tin mới là lạ. Hắn giơ tay lên định bụng đánh xuống một phát.
Liễu Vô Thường nhanh chóng tiếp được bàn tay vừa mới vung lên của đối phương, hi hi ha ha cười, nói, “Đánh là yêu mắng là thương, không đánh không mắng thì không phải nữa rồi. Tại hạ biết mỹ nhân yêu thương tại hạ, nhưng là thân thể tại hạ mong manh yếu ớt, lần này đánh xuống không chừng mất đi cả nửa cái mạng rồi, đến lúc đó mỹ nhân sẽ đau lòng mà hối hận, tại hạ sẽ phải tự trách mình a!”
Khốn kiếp! Toàn nói những lời xằng bậy vô liêm sỉ!
“Nói rõ ràng cho lão tử, nếu không ngươi sẽ lĩnh đủ!” Mấy ngày nhàn rỗi ở trong Niên phủ, Phong Thập Nhị chạy qua chạy lại khắp nơi tìm hoa cỏ cây lá, sau khi lăn qua lăn lại một hồi cũng làm ra được vài thứ. Tuy rằng chỉ là mấy thứ vặt vãnh cỏn con, thế nhưng khiến người khó chịu một chút thì cũng không thành vấn đề.
“Mỹ nhân đừng nóng vội, tại hạ nói đều là lời thật. Xuôi nam chuyến này chủ yếu là đón ngươi, chẳng qua…” Đang nói giữa chừng, Liễu Vô Thường lại dừng lại, hắc hắc cười thành tiếng.
“Kinh thành long xà hỗn chiến, chúng ta liền tạm thời dừng chân tại Dương Châu đi.”
Thế nhưng chuyện này đương nhiên không phải Liễu Vô Thường cứ nói ở lại Dương Châu là có thể ở lại được. Chẳng qua Hạo Vân cũng giúp hắn một đại ân. Vốn dĩ Hạo Vân đã quyết định không đi qua Dương Châu, mà thẳng theo đường thủy trực tiếp hồi kinh, nhưng Liễu Vô Thường đã năm lần bảy lượt đề nghị, do đó người kia mới trong đêm đột ngột thay đổi chủ kiến.
“Chẳng lẽ là… lão hoàng đế kia đột ngột đến Dương Châu cũng là vì chuyện này?”
Liễu Vô Thường nhún vai, “Ai mà biết được.”
Phong Thập Nhị khoanh tay trước ngực chằm chằm nhìn Liễu Vô Thường.
“Ngươi nhất định phải chết.” Cũng tốt, không cần hắn động thủ, người khác sẽ thay hắn trừng trị loại phần tử cặn bã này.
Ai ngờ, Liễu Vô Thường vừa nghe Phong Thập Nhị nói lời này, tức khắc vui vẻ nhướn mày.
“Mỹ nhân là đang lo lắng cho tại hạ sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Người này không chỉ vô liêm sỉ mà não bộ còn khiếm khuyết rất nhiều, hành động cổ quái, suy nghĩ cũng không giống người thường. Ngày ấy sau khi đánh ngất hắn, tâm tư muốn tận diệt người này của Phong Thập Nhị căn bản cũng đã tan đi rất nhiều.
Đối với Phong Thập Nhị mà nói, hắn với Liễu Vô Thường cũng có thể tính là bèo nước vô tình gặp gỡ mà thôi.
Trên nguyên tắc chuyện của người khác hoàn toàn không liên quan đến mình, Phong Thập Nhị bình ổn tâm tình, bắt đầu tính toán xem vụ việc của Phong Thập Tam nhờ cậy nên làm thế nào cho thỏa đáng.
Tính tình Liễu Vô Thường hướng ngoại, vừa mở miệng đã nói năng vô cùng lưu loát, nói đến không ngừng không nghỉ. Phong Thập Nhị trái lại có chút thụ động, câu được câu chăng mà đáp lại những đề tài vô cùng nhàm chán của Liễu Vô Thường.
Mãi cho đến khi trời tối, Niên Đào mới phái người qua đây, nói là Hạo Vân mời hai người bọn họ đến phòng lớn dùng bữa, Liễu Vô Thường mới để cho cái miệng thao thao bất tuyệt của hắn nghỉ ngơi.
Chữ ‘mời’ này thực sự là rất không tự nhiên, Phong Thập Nhị giả bộ như không nghe thấy, cứ thế một mực uống trà ăn điểm tâm của mình.
Mà Liễu Vô Thường thì lại đứng lên, nhanh nhảu đáp, “Mỹ nhân nhà ta trước mặt nhiều người sẽ ăn không ngon miệng, hơn nữa trong khoảng thời gian ở lại Niên phủ cũng chưa từng thấy Niên đại nhân mời mỹ nhân nhà ta tới phòng lớn ăn cơm, cho nên hiện tại mỹ nhân thấy không quen cũng là đương nhiên.”
Một tràng dài như đạn pháo này bắn ra làm cho sắc mặt hạ nhân kia lúc xanh lúc trắng, do dự chần chừ không biết phải làm sao.
Liễu Vô Thường lại phất tay, nói, “Ngươi đi nói thẳng với Niên đại nhân như thế đi.”
Hạ nhân kia đáp ứng một tiếng rồi xoay người vội vã rời đi.
Phong Thập Nhị liếc mắt nhìn bóng lưng vội vã của người nọ, hừ lạnh một tiếng.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe một hồi tiếng bước chân lộp cộp truyền tới, thì ra là Niên Đào đang vội vã chạy đến đây.
Phong Thập Nhị thấy Niên Đào tới, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, xoay người, tặng cho đối phương một bóng lưng vô cùng kiêu ngạo. Liễu Vô Thường thấy thế thì khẽ cười.
Khi Niên Đào tiến vào hậu viện đã thấy Liễu Vô Thường vẻ mặt tràn đầy tiếu ý nhìn mình, còn có một bóng lưng lãnh diễm của Phong Thập Nhị.
“Chuyện này…” Hắn dùng ánh mắt dò hỏi ý tứ Liễu Vô Thường.
Liễu Vô Thường thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ nói, “Mỹ nhân nhà ta đang nổi nóng, cho nên…”
“Vậy…” Niên Đào liếc mắt nhìn bóng lưng của người kia, bất chợt cảm giác được một trận gió lạnh chẳng biết từ đâu ào ào thổi tới. Nghe nói, cho đến thời điểm này tất cả những người khiến cho Phong gia thập nhị thiếu khó chịu đều không một ai có kết cục tốt đẹp cả. Vết xe đổ lớn nhất chính là vị Đoàn gia Đại công tử kia cùng với vị Liễu thiếu gia mặt dày như tường thành này nha! Niên Đào lau mồ hôi đang vã ra trên trán, hắn cũng là tại lệnh vua khó cưỡng, là thân bất do kỷ mà thôi a!
“Không sao, không sao. Có ta ở đây rồi, ngươi cứ đi phòng lớn chăm sóc mấy vị kia đi.”
Vừa dứt lời lại nghe một thanh âm quen thuộc vang lên từ lối vào tiểu viện.
“Liễu huynh cùng với mỹ nhân nhà ngươi uống trà ngắm cảnh đến là cao hứng như thế, vì sao lại không gọi ta tới cùng nha?”
Liễu Vô Thường đứng dậy, cung kính nói, “Liễu mỗ cũng là người biết hiểu rõ thời cơ, khi nào nên có mặt và khi nào nên né tránh.”
Đối phương cũng không hề xấu hổ, cười cười, “Thật không hổ danh là nhi tử của Liễu Ngôn. Nhưng mà bây giờ ta lại muốn cùng Liễu huynh uống vài chén rượu.”
Nghe vậy, Liễu Vô Thường bỗng nhiên tươi cười sáng lạn, “Không dám, tại hạ tửu lượng không cao, hơn nữa mỹ nhân nhà ta chỉ thích uống trà.”
Người mới tới dứt khoát ngồi xuống ghế đối diện Phong Thập Nhị, ra hiệu cho Niên Đào lui ra.
“Lấy trà thay rượu, cũng là một chủ ý không tồi. Không phải là vì trẫm đã hủy bức mỹ nhân đồ của Liễu ái khanh cho nên khanh mới oán giận trẫm sao, lần sau đền cho khanh là được.”
Liễu Vô Thường quỳ xuống nói, “Vi thần không dám. Phụng sự cho hoàng thượng là bổn phận của vi thần.” Chỉ cần tên khốn này không dùng thân phận đặc thù của mình mà áp bức người khác thì hắn cũng rất hân hạnh được phụng sự cho đối phương.
Vũ Thượng hữu ý vô tình liếc mắt đến Hạo Vân đi theo sau mình, nói, “Cũng ngồi xuống đi.”
Phong Thập Nhị không ho he một tiếng mà quan sát hai người bọn họ diễn trò. Hắn giương mắt chống trả ánh mắt lạnh tựa băng giá của Hạo Vân, bất chợt trong lòng dâng lên hàn khí. Ánh mắt người này thực sự là quá lạnh.
“Hạo công tử có ý kiến gì với tại hạ sao?” Nếu đối phương đã lộ liễu gây hấn như thế, Phong Thập Nhị không có lý do gì để vờ như không thấy nữa cả. Hành động trắng trợn tỏ rõ thái độ ‘ta rất bất mãn với ngươi’ của người kia khiến cho máu nóng đã nín nhịn hồi lâu trong lòng Phong Thập Nhị dâng cao không ít.
“Không dám.” Hạo Vân cúi đầu điều chỉnh lại biểu tình, ngồi xuống trước mặt Liễu Vô Thường.
“Lời này đáng lẽ phải do tại hạ nói mới đúng, a, tại hạ nhớ rồi, lúc ở phủ Ninh Huyền ngày ấy công tử hình như đã hỏi thăm tại hạ về việc của Thập Tam và Đoàn tiểu thư.”
Không hề bỏ lỡ một tia cứng ngắc thoáng lóe ra trong đáy mắt Hạo Vân, Phong Thập Nhị cảm thấy có phần tự đắc.
“A? Phong gia thập tam thiếu có dính líu tới tiểu thư của Đoàn gia? Trẫm lại rất muốn nghe một chút.”
“Việc này nói ra thì rất dài dòng…”
Phong Thập Nhị còn chưa dứt lời, Liễu Vô Thường đã ngang nhiên chen vào.
“Chuyện này nói ra rất dài, đợi khi nào có thời gian mỹ nhân nhà ta sẽ tỉ mỉ nói cho ngài nghe, hiện tại phải đi dùng bữa, đúng rồi, dùng bữa!” Nói xong đã thấy Niên Đào dắt theo người hầu bưng cơm nước tiến vào hậu viện rồi.
Bị Liễu Vô Thường quấy rối một phen, Phong Thập Nhị lại không nổi giận mà còn an tĩnh trở lại. Hắn thoáng đảo mắt nhìn vào vẻ mặt yên ả không một gợn sóng của Hạo Vân bên cạnh, lại nhìn Vũ Thượng đối diện biểu tình nhàn nhã ung dung nhưng vẫn tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Hạo Vân kia, bất chợt nhớ đến một chuyện.
“Niên đại nhân, Đoàn tiểu thư đâu? Tốt xấu gì tại hạ và nàng cũng là đồng hương, tại sao không gọi tới?”
Không nhắc tới thì thôi, đã nhắc tới Liễu Vô Thường liền tiếp lời, bỡn cợt nói, “Nghe nói Đoàn tiểu thư giống như thiên tiên giang trần, mỹ mạo vô song. Tại hạ chiêm ngưỡng mỹ nhân nhiều vô số kể, tuy rằng ăn không được chạm không tới, nhưng dù sao cũng nên để tại hạ được mở mang tầm mắt một chút đi.”
Nói xong lại như nhớ tới điều gì, hắn quay sang chỗ Hạo Vân, nói, “Hạo công tử đừng để ý, tại hạ chỉ đứng xa quan sát, tuyệt không đến gần.”
Niên Đào thấy bầu không khí bất ổn, vội nghĩ cách để xin phép rời đi. Đúng lúc này, Hạo Vân lại nói, “Niên đại nhân, xin phái người đi mời Đoàn tiểu thư tới, nói có người muốn thấy mặt nàng.”
Nếu Hạo Vân đã nói như vậy, Niên Đào cũng không có gì để nói thêm nữa, chỉ đành lau lồ hôi trên trán sau đó xoay người lệnh cho hạ nhân đi mời Đoàn tiểu thư.
Kẻ thù gặp mặt chính là mặt đỏ tía tai nha! Tuy rằng Phong Thập Nhị cũng không coi Đoàn Hồng là kẻ thù của mình, thế nhưng Đoàn Hồng đã sớm thề không đội trời chung với Phong Thập Nhị, chỉ muốn đem hắn ra băm làm trăm mảnh để hả mối hận trong lòng. Nhưng mà nàng còn ngại đám người Hạo Vân đang có mặt ở chỗ này, cho nên chỉ đành bấm đầu ngón tay mà nhịn xuống.
Phong Thập Nhị lạnh mặt nhìn bộ dáng cố nhịn xuống kích động muốn bóp chết hắn của Đoàn Hồng, đang định nói mấy câu thì chợt nghe Liễu Vô Thường ngồi bên cạnh nổi sắc tâm mà hét to một tiếng.
“Ai nha, vị mỹ nhân này như thế nào lại dùng sức mà nắm chặt ngón tay như thế!” Hắn vừa nói vừa thò móng heo tới.
Phong Thập Nhị vội vàng ho nhẹ một tiếng.
Liễu Vô Thường gượng cười rồi vội vã thu tay, “Nhất thời quên mất, nhất thời quên mất. Đừng để ý, đừng để ý!”
Không gian bất ngờ yên tĩnh trở lại, Đoàn Hồng đứng dậy cúi chào Liễu Vô Thường, nói, “Liều công tử đa lễ rồi, thiếp không để tâm đâu.”
Lời này còn đặc biệt dùng chất giọng Giang Nam mềm mại mà uyển chuyển, rơi vào tai Liễu Vô Thường quả thực là cực kì dễ chịu. Hắn lập tức vươn tay đỡ người, cũng không nghe thấy người bên cạnh ho nhẹ vài tiếng, lần này đổi lại là Vũ Thượng đang ngồi đối diện Phong Thập Nhị lên tiếng.
Liễu Vô Thường một lần nữa hành sự bất thành, an phận ngồi xuống, một mực duy trì vẻ mặt cười tươi như hoa cúc.
Phong Thập Nhị lại nhìn Hạo Vân vẫn một mực trầm mặc kia, thầm nghĩ: định lực tốt thật! Có thể ở trước mặt tên vô lại Liễu Vô Thường này bảo trì biểu tình bình thản không chút gợn sóng như này, thế gian sợ rằng chỉ có một mình Hạo Vân hắn mà thôi.
Đoàn Hồng ngồi xuống rồi mới nhẹ giọng nói, “Thiếp đến muộn, mong Hạo công tử thứ tội.”
Lời nói nhỏ nhẹ này của Đoàn Hồng thực khiến cho Phong Thập Nhị nổi đầy một thân gai ốc. Từ trước tới nay hắn cũng chưa từng thấy Đoàn Hồng an phận theo kiểu tiểu thư khuê các như vậy đâu.
Hạo Vân nghiêng mặt mỉm cười, nói, “Không sao, mau rót rượt mời các vị ở đây, ngày sau còn cần các ngài ấy chiếu cố nhiều hơn nữa.”
Lời này của Hạo Vân khiến cho Đoàn Hồng tái mặt, ánh mắt của nàng nhẹ nhàng chuyển dời tới Phong Thập Nhị ở đối diện. Phong Thập Nhị cũng không hề khách khí, đưa chén rượu của mình tới trước mặt Đoàn Hồng, chờ nàng ta rót rượu.
Nhịn đi, ta xem ngươi còn có thể nhịn tới khi nào!
Vẻ mặt Liễu Vô Thường hưng trí dạt dào nhìn Đoàn tiểu thư chậm rãi đứng lên, bắt đầu từ Vũ Thượng mà rót rượu. Cứ như thế, nàng ta mắt cũng không hề chớp lấy một cái lần lượt rót rượu, chỉ là, đến khi rót đến chén của Phong Thập Nhị thì dừng lại một chút, sau đó thối lui mấy bước, nói, “Thật không phải, thiếp có chút khó chịu trong người, xin phép lui ra trước.”
Dứt lời, Đoàn Hồng đặt bình rượu xuống bàn, xoay người rời đi.
Phong Thập Nhị nhìn Đoàn Hồng phất tay áo bỏ đi thì ‘ách’ một tiếng, cầm lấy chén rượu của Liễu Vô Thường mà uống một hơi. Vừa nãy diễn trò như vậy thế mà cuối cùng cũng không xong. Trận này người thắng ngoại trừ Phong Thập Nhị hắn ra thì còn ai vào đây nữa.
Liễu Vô Thường nịnh nọt mà rót đầy rượu vào chén cho Phong Thập Nhị.
Bên kia Hạo Vân cũng lên tiếng, “Xin hoàng thượng thứ tội, mấy ngày nay vẫn luôn bôn ba trên đường, Đoàn tiểu thư bình thường lại không hề đi khỏi Giang Nam, sợ là không chịu nổi khí hậu phương Bắc rồi.”
Vũ Thượng cười cười, ra vẻ bỡn cợt, hỏi, “Còn chưa vào cửa đã cưng chiều như vậy, nếu nàng vào cửa rồi sợ là hoàng đế ta đây cũng bị ngươi vứt thẳng lên chín tầng mây.”
Hạo Vân vừa nghe lập tức đứng dậy, kính cẩn nói, “Vi thần không dám.”
Không khí nhất thời có phần căng thẳng, Vũ Thượng vẻ mặt sắc lạnh, nâng chén rượu uống cạn làm bộ như thì thào tự nói một mình, “Sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải thế kia…”
Bữa cơm này chỉ sợ là bữa cơm khó nuốt nhất mà Phong Thập Nhị từng ăn. Thử nghĩ mà xem, người ngồi đối diện vẻ mặt lãnh ý tịch liêu như lá vàng bay trong gió mùa thu; người ngồi bên cạnh ngoại trừ Liễu Vô Thường cợt nhả vui đùa thỉnh thoảng lại gắp thức ăn và rót rượu cho mình thì chính là một kẻ thần tình âm u nghiêm nghị, còn lạnh lẽo hơn cả sông băng đóng dày ba thước ngày đông.
Hắn nuốt trôi mới lạ!
Thật vất vả mới ăn xong một bữa cơm, Phong Thập Nhị lập tức đứng dậy đi về phòng ngủ của mình. Vừa đi vừa cảm thấy sảng khoái vô cùng, lúc trước bị dày vò lâu như vậy, quả thực là hắn đã phải nhịn suốt ba canh giờ rồi!
Vừa đặt lưng nằm xuống được một lúc, Phong Thập Nhị lại nghe cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra.
Thần kinh Phong Thập Nhị căng thẳng, bật người ngồi dậy lại thấy Liễu Vô Thường bộ dạng lén lén lút lút, trên lưng lưng còn đeo một bọc hành trang, đóng cửa chạy tới.
“Sao vậy? Ngươi bỏ trốn?”
Liễu Vô Thường uống một hớp nước, đưa bao hành trang cho Phong Thập Nhị, nói, “Đúng, bỏ trốn.”
Rồi Liễu Vô Thường ngồi xuống bên cạnh người kia.
“Ta với ngươi cùng bỏ trốn nha! Hành trang này là chuẩn bị cho ngươi đó.”
Phong Thập Nhị chỉ cảm thấy buồn cười, “Ta ở đây rất tốt, vì sao lại phải bỏ đi?”
Liễu Vô Thường kéo Phong Thập Nhị lại gần, tiếp lời, “Bây giờ không kịp nói, trước tiên cứ rời khỏi Niên phủ đã.”
Phong Thập Nhị sớm đã biết Liễu Vô Thường vào ‘thời khắc mấu chốt’ sẽ mạnh mẽ đến thần kỳ. Lần này cũng không ngoại lệ, người nọ một tay ôm lấy hắn, mang theo cả bao hành trang lập tức ra khỏi hậu viện, phi thân phóng thẳng lên nóc nhà.
Cứ thế chạy liên tiếp vài dặm, mãi cho đến lúc đã ra tới ngoài thành Dương Châu, Liễu Vô Thường mới thả Phong Thập Nhị ra, ngó nghiêng sự tình trong thành một chút rồi cười nói, “Đi thôi.”
Phong Thập Nhị gạt tay của Liễu Vô Thường ra, lạnh lùng nói, “Ít nhất ngươi cũng phải cho ta một cái lý do vì sao ta phải bỏ trốn chứ.”
Liễu Vô Thường sửng sốt, quay đầu nhìn vẻ mặt muốn nổi bão của người kia, gượng cười hai tiếng rồi đáp, “Đáng ra ngươi phải nhận thấy tâm tình của vị kia tương đối là không tốt nha! Nếu chậm trễ một chút, hắn bắt ngươi khai đao trút giận thì sao?”
Phong Thập Nhị đương nhiên hiểu ‘vị kia’ mà Liễu Vô Thường nói là ai, cũng biết làm bạn với vua như chơi với hổ, thế nhưng…
Vấn đề là, hiện tại việc của hắn vẫn còn chưa xong!
Liễu Vô Thường thấy Phong Thập Nhị còn chưa nghĩ thông, lại đi tới mềm giọng nói, “Cái gì ta có thể làm vì ngươi đều đã làm, yên tâm, đợi đến khi chúng ta hồi kinh nhất định có thể nhận được tin vị kia hạ chỉ hủy bỏ hôn sự này, ban cho Đoàn Hồng một lương duyên khác.”
Phong Thập Nhị híp mắt nói, “Nếu hắn không hạ chỉ thì sao?”
“Ta cùng ngươi xông vào phủ Thừa tướng giết người cướp tân nương được không?”
Phong Thập Nhị hừ lạnh một tiếng, “Lời này chính là ngươi nói đấy. Nếu đến lúc đó nuốt lời, ta liền làm cho ngươi sống không được chết không xong!”
“Tùy mỹ nhân muốn yêu thương muốn giày vò Vô Thường như thế nào cũng được, Vô Thường tuyệt đối không phản kháng.” Liễu Vô Thường hùng dũng vỗ ngực bảo đảm, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Người ta cũng đã bảo đảm rồi, tất nhiên Phong Thập Nhị cũng chỉ có thể tin tưởng mà thôi. Vì thế, hắn ném bao hành trang cho Liễu Vô Thường rồi nhanh chóng nhằm thẳng hướng bến tàu Dương Châu chạy tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.