Đông Phương Thần Thánh Đế Quốc

Chương 51: Bao vây thiên trường




Giang lịch năm thứ 3 vạn 9.516 (Giáp Ngọ, 1414), mùa hạ tháng 5.
Nghỉ ngơi ở Trường Yên một thời gian cho sĩ binh dưỡng sức, đồng thời chờ bổ cấp đầy đủ, Phạm Thế Căng lại vượt sông Đáy tiến quân ra bắc đánh chiếm Thiên Trường. Lúc này, 2 đạo quân Bảo Tiệp và Linh Tiệp lại hội hợp đầy đủ, quân thế lừng lẫy.
Trương Phụ ở Thăng Long sai Mộc Thạnh mang 3 vạn quân ra giữ Thiên Trường, sai Phương Chính mang 2 vạn quân ra đóng ở Ninh Kiều để tiếp ứng, lại sai người chạy trạm khẩn cấp về Tàu cầu viện, và gọi quân Vân Nam sang cứu.
Phạm Thế Căng kéo quân đến vây thành Thiên Trường, lại học theo lối cũ, cho dàn trận địa thần công đại pháo, oanh kích công phá thành tường. Thế nhưng, Mộc Thạnh là danh tướng Minh Triều, đâu dễ chịu thua, đã sai lính đào lấy đất đá trong thành lấp vào những chỗ hư hỏng của thành tường, còn sai lấy phên tre, mảnh chiếu thấm ướt nước che bên ngoài tường thành để giảm bớt lực lượng của đạn pháo. Phạm Thế Căng lại sai tập trung công kích vào cổng thành. Nào ngờ Mộc Thạnh lại cho quân đổ đất lấp hẳn cổng thành lại.
Bắn phá suốt cả ngày không xong, Phạm Thế Căng đành tạm dừng lại. Nghĩ mãi không ra kế gì phá thành, Phạm Thế Căng chỉ đành cho vây thành. Trong thành có 3 vạn quân tinh nhuệ, và ước 1 vạn dân binh. Phạm Thế Căng chỉ có 6 vạn quân, nếu cường công, dù có chiếm được thành thì cũng sẽ thiệt hại nặng nề, có hại cho việc bắc phạt.
Hôm sau, Phạm Thế Căng triệu tập chư tướng bàn kế phá thành, một viên tùy tướng hiến kế:
- Tướng quân. Chúng ta hãy bắn thư vào thành bảo Mộc Thạnh cho dân ra khỏi thành, rồi sẽ quyết chiến để khỏi liên lụy dân chúng. Nếu trong thành không còn dân, chúng ta sẽ sử dụng đại pháo.
Phạm Thế Căng lắc đầu nói:
- Vô ích thôi. Mộc Thạnh mưu mô quỷ quyệt, quyết chẳng bao giờ đồng ý việc đó.
Viên tùy tướng nói:
- Chúng ta cứ thử xem, biết đâu …
Phạm Thế Căng ngẫm nghĩ, thấy thử xem cũng chẳng hề gì, nếu như thành công thì càng tốt. Liền đó, Phạm Thế Căng sai viết chiến thư, cột vào mũi tên và cho quân bắn vào trong thành. Kết quả thật đúng như ước đoán của Phạm Thế Căng, Mộc Thạnh sau khi đọc xong chiến thư, chỉ khẽ cười nhạt, rồi cho quân đến đóng doanh trại lẫn với các phố xá trong thành.
Hành động đó của Mộc Thạnh khiến Phạm Thế Căng và chư tướng mắng chửi không tiếc lời. Bọn Phạm Thế Căng đang vô kế khả thi, bàn luận phân vân, thì có thám tử vào báo:
- Tướng quân. Quân Ngô trong thành đang chuẩn bị chiến đấu. Có nhiều khả năng Mộc Thạnh sẽ xuất thành quyết chiến.
Chư tướng nghe báo, hoan hỉ vỗ tay kêu lớn:
- Thánh hoàng phù hộ. Mộc Thạnh chịu xuất thành rồi.
- Chỉ cần quân Ngô chịu ra khỏi thành, chúng ta có thể đánh cho bọn chúng không còn manh giáp.
- Phải đó. Nếu không phải vì có dân trong thành, quân Ngô đã bị diệt sạch từ lâu rồi.

Phạm Thế Căng không lạc quan như chư tướng. Mộc Thạnh nổi tiếng lão mưu thâm toán, quỷ quyệt vô cùng. Quân Minh thế yếu, phải cố thủ thành trì chờ viện binh từ phương bắc sang, có lý nào lúc này lại chủ động xuất thành quyết chiến. Phạm Thế Căng suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra nguyên do, liền hỏi chúng tham mưu:
- Mọi người thấy thế nào?
Trong quân bộ có tham mưu bộ, mỗi đạo quân đều có đặt ban tham mưu, để giúp các tướng lĩnh bày mưu hiến kế. Phạm Thế Căng chỉ huy đại quân, nên đương nhiên cũng có một ban tham mưu tương đối quy mô. Chúng tham mưu bàn bạc một hồi, rồi viên tham mưu truởng đại diện nói:
- Tướng quân. Có lẽ quân Ngô định cướp doanh.
Phạm Thế Căng cả kinh:
- Cướp dinh?
Viên tham mưu trưởng gật đầu nói:
- Quân Ngô yếu thế, chẳng lẽ nào lại chủ động xuất thành quyết chiến. Bọn chúng chuẩn bị chiến đấu, chỉ có thể là tập kích doanh trại quân ta. Tướng quân cũng nên chú ý động tĩnh của Phương Chính ở Ninh Kiều. Quân Ngô có thể lưỡng diện hiệp công.
Phạm Thế Căng gật đầu khen phải, phái thám tử tăng cường thám thính tin tức của Mộc Thạnh và Phương Chính. Chúng tham mưu cũng bàn bạc lên phương án đối phó.
Mây đầy trời. Gió chỉ hiu hiu thổi. Đêm nay trời tối đen, cả năm ngón tay giơ trước mặt cũng khó thấy rõ.
Mộc Thạnh phái quân đội xuất thành cướp doanh có đến 2 vạn rưỡi, do Đô ty Chu Kiệt suất lĩnh. Quân cướp doanh của Chu Kiệt len lén rời thành, hướng về phía doanh trại của quân Nam. Toàn quân đều đi bộ, sĩ tốt trong miệng đều ngậm một thanh gỗ nhỏ để khỏi phát ra thanh âm. Nghĩ đến sự an bài của Mộc Thạnh, Chu Kiệt trong lòng bình tĩnh. Ngoài đạo quân này, phía Phương Chính cũng hiệp đồng tác chiến, cơ hội thành công càng cao hơn.
- Tướng quân. Phía trước đã là doanh trại của quân Nam.
Thám tử len lén đến báo cáo. Chu Kiệt bỏ thanh gỗ nhỏ trong miệng ra, truyền lệnh:
- Truyền quân đội chuẩn bị xung kích địch doanh.
Sau đó, gã cầm chắc trường thương, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, chờ quân đội chỉnh quân bị chiến.
- Tướng quân. Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả.
Một viên bộ tướng đến báo cáo. Chu Kiệt nắm chặt trường thương, vung lên chỉ về phía trước, quát:
- Xung phong.
Chu Kiệt dẫn đầu quân đội hướng doanh trại quân Nam xung phong. Hỏa tiễn nhanh chóng đốt cháy các doanh trướng, quân của Chu Kiệt điên cuồng hướng doanh trướng bắn tên. Hỏa tiễn sáng rực cả một góc trời.
- Sát.
Trường thương của Chu Kiệt chỉ hướng trước mặt, rồi dẫn đầu sĩ tốt xông vào bên trong doanh trại. Hai vạn rưỡi tướng sĩ bắn ra vô số hỏa tiễn, doanh trướng của quân Nam lửa cháy rực trời. Quân Minh nhanh chóng xông được vào bên trong doanh trại.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, nhưng bên trong doanh trại không có một địch quân nào xuất hiện. Nhìn thấy tình cảnh đó, Chu Kiệt trong lòng kinh hãi. Gã biết lần này đã hãm nhập vào vòng mai phục của quân Nam rồi.
- Rút lui.
Trong lúc hoảng loạn, Chu Kiệt lớn tiếng truyền lệnh quân đội rút lui. Quân Minh cũng đua nhau chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quát tháo, người phía sau hối thúc người phía trước:
- Lui. Lui mau.
- Giặc có mai phục.
- Nhanh lên. Nhanh lên.

Trong doanh trại, quân Minh mạnh ai nấy chạy, không còn hàng ngũ gì nữa. Tình cảnh bắt đầu hỗn loạn. Đột nhiên …
Oanh. Oanh. Oanh …
Một trận pháo kích bắn ngay lên đầu quân Minh, lần này đều sử dụng Khai hoa đạn. Do mục tiêu đã định sẵn từ trước, các khẩu thần công đều hướng vào bên trong doanh trại, đạn pháo rải đều khắp hết mọi nơi. Hơn nghìn khẩu thần công đồng loạt bắn ra hơn nghìn viên đạn pháo, nổ tung ra thành hàng vạn mảnh sắt nhỏ bén nhọn, rải xuống đầu quân Minh, khiến quân Minh tổn thất nặng nề. Quân cướp doanh chỉ có 2 vạn rưỡi, chỉ sau một loạt pháo kích, đã thọ thương gần hết, số tử vong cũng không ít. Tiếp đó là một làn mưa tên bắn vào giải quyết những kẻ còn lại. Chu Kiệt cũng chết trong đám loạn quân. Quân Minh toàn diệt.
Giữa lúc ấy, phía tây bắc đột nhiên truyền đến tiếng trống trận thùng thùng, tiếp đó 2 vạn quân của Phương Chính đã kéo đến. Toán quân này nguyên bản cũng lẳng lặng kéo đến cướp doanh, nhưng trên đường gặp nhiều trở ngại, đến chậm hơn một chút, khi thấy doanh trại quân Nam lửa cháy rực trời, biết trận chiến đã diễn ra, nên không cần che giấu hình tích nữa, khẩn cấp kéo đến tiếp ứng.
Phạm Thế Căng đứng trên vọng lâu quan sát trận chiến, khẽ cười nói:
- Quả như tham mưu trưởng đã nói. Bọn Phương Chính cuối cùng cũng đến rồi.
Đoạn quay sang hỏi tùy tướng:
- Chuẩn bị sẵn sàng cả rồi chứ?
Viên tùy tướng đáp:
- Trình Tướng quân, chư tướng đã sẵn sàng. Đêm nay quyết chiếm cho được thành Thiên Trường.
Phạm Thế Căng gật đầu nói:
- Có thể phát động được rồi.
Mệnh lệnh truyền xuống. Lập tức tiếng trống trận càng lớn hơn. Từ bốn phương tám hướng xông ra vô số quân Nam bao vây quân Phương Chính. Đây là đạo mai phục thứ hai. Lửa cháy ngút trời, tiếng reo dậy đất. Quân Phương Chính bị tập kích bất ngờ, lâm vào hỗn loạn, cộng với vô số cung tên bắn vào bọn họ, thương vong nặng nề, 2 vạn quân Minh bị 5 vạn quân Nam phục kích, làm sao chống nổi. Phương Chính cảm thấy không hay, quay đầu ngựa hết sức liều mạng phá vòng vây, hướng thành Thiên Trường rút lui.
Lần này quân Minh tổng cộng phái 4 vạn rưỡi quân đội đi cướp doanh, 2 vạn rưỡi quân của Chu Kiệt đã bị tiêu diệt hoàn toàn, giờ đây 2 vạn quân của Phương Chính cũng đang bị bao vây, đồ sát. Đại tướng Trương Hổ từ trong hàng quân xông ra, gặp phải Phương Chính đang rút lui, cả mừng quát lớn:
- Tướng Ngô kia, còn chạy đi đâu.
Vừa quát, Trương Hổ vừa vung đại đao chặn Phương Chính lại. Biết khó thể chạy kịp, Phương Chính chỉ đành quay lại cùng Trương Hổ chiến đấu. Song phương đâm qua chém lại. Dù Trương Hổ sức lực hơn người, nhưng Phương Chính lúc này đã ở trạng thái liều mạng, nhất thời khiến cho Trương Hổ gặp ít nhiều khó khăn.
Chính đang chiến đấu, đám thân binh của Phương Chính đột nhiên xông thẳng vào vòng chiến, liều mạng ngăn Trương Hổ lại. Phương Chính thừa cơ giục ngựa bỏ chạy. Trương Hổ bị đám thân binh của Phương Chính ngăn cản, không đuổi theo kịp, tức giận quay sang chém giết đám thân binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.