Drama Chốn Công Sở

Chương 2:




Tôi trực tiếp gửi tin nhắn WeChat cho Phỉ Phỉ: “Bảo bối, đêm nay sang nhà tớ không? Tớ đặt Haidilao về ăn.”
Tôi gọi cả thực tập sinh Tiểu Mạc cùng đến đây.
Em ấy một thân một mình sống ở thành phố này, ngày thường rất biết giữ mồm giữ miệng, nhân phẩm lại tốt, chúng tôi đã xem như là bạn tốt.
Lẩu vừa sôi, thả thịt dê vào trong nồi, tôi bèn kể ra những chuyện sốt ruột mà tôi đang gặp phải.
Phỉ Phỉ cảm thấy rất có hứng thú: “Cậu cho tớ xem thư nguyền rủa, búp bê, camera theo dõi, mail có đính kèm những hình ảnh máu me tung toé đó với.”
Tiểu Mạc lặng lẽ nhắc nhở: “Bây giờ vẫn đang ăn cơm đó.”
Phỉ Phỉ không thèm để ý mà vung tay lên: “Làm ơn đi, tớ chính là cảnh sát đó!”
Tiểu Mạc đeo tai nghe lên, bởi vì Phỉ Phỉ đang xem video khủng bố trong mail.
Tôi đã miễn dịch rồi, bình tĩnh múc một chén não cho Phỉ Phỉ.
“Nữ hiệp, mời dùng bữa.”
Phỉ Phỉ xem xong, câu đầu tiên cậu ấy hỏi là: “Những chuyện mà cậu đang gặp phải, Trình Hà có biết không?”
Tôi nói: “Tớ không kể cho anh ấy. Anh ấy đang trong đoàn phim bận quay phim rồi, là một bộ phim được đầu tư lớn của đạo diễn X, tớ không muốn khiến anh ấy bị phân tâm. Huống chi việc này cũng không phải là việc lớn, 3 người chúng ta có thể giải quyết nhanh gọn trong 1 giây.”
Tiểu Mạc chống cằm bật cười.
Tôi bị em ấy cười đến mức phát ngại: “Cười gì cơ chứ?”
Em ấy nói bằng vẻ cao thâm khó đoán: “Chị Phương, chị làm như vậy sẽ tổn thương trái tim của anh ấy đó. Ngày thường, em xem anh rể trả lời phỏng vấn trước truyền thông, cảm thấy anh ấy là người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất cao, hẳn là sẽ muốn che mưa chắn gió cho vợ mình.”
Phỉ Phỉ cũng gật đầu: “Vốn dĩ tớ hỏi cậu Trình Hà có biết chuyện này hay không, nguyên nhân chủ yếu là vì sau khi xem qua nội dung trong những mail này, tớ cảm thấy đối phương có tình thù với cậu. Đối phương xem cậu là kẻ thứ ba giật chồng của mình, tớ nghi ngờ đây là fan não tàn của Trình Hà.”
Tiểu Mạc nghi ngờ: “Không hợp lý lắm, anh rể bảo vệ chị Phương rất tốt, nhiều năm như vậy vẫn chưa ai phát hiện ra thân phận của chị ấy.”
Tôi cắn một miếng ớt cay, vị cay xộc thẳng lên tận đỉnh đầu.
Tôi bỗng dưng nghĩ đến một người, tức giận vỗ đùi: “Tớ biết ai rồi! Nói không chừng chính là vợ của Hoàng Bằng!”
6
Cấp trên phê duyệt đơn đi công tác của tôi, dặn dò tôi phải giữ mối quan hệ với khách hàng.
Trong lòng chúng tôi đều biết rõ, thật ra là đang gián tiếp cho tôi nghỉ.
Thông qua địa chỉ, tôi lái xe đến dưới nhà của Hoàng Bằng.
Chờ đến khoảng 8 giờ, vợ của Hoàng Bằng vội vã ôm con xuống dưới lầu, có lẽ là muốn đưa con đến nhà trẻ.
Muốn hỏi vì sao tôi lại biết đó là vợ của Hoàng Bằng?
Bởi vì bộ đồ mà cô ta đang mặc, đúng là chiếc áo hoodie tối màu ngày hôm ấy trên camera.
Tôi giẫm lên chân gia, nhanh chóng đuổi theo cô ta.
Lúc chia tay nhau trước cổng nhà trẻ, bạn nhỏ 3-4 tuổi khóc lóc ầm ĩ không thôi, vợ Hoàng Bằng ôm bé con dỗ dành, biểu cảm trên mặt không giấu được sự mệt mỏi.
Chờ cô giáo đến ôm bé con đi, vợ Hoàng Bằng bèn đứng trước cổng nhà trẻ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của con mình.
So sánh với giọng nói giận dữ điên cuồng trong điện thoại ngày hôm đó, thật sự là như hai người khác nhau.
Tôi bước xuống xe, vỗ vỗ bả vai cô ta.
“Cô là vợ của Hoàng Bằng đúng không?”
Ánh mắt của cô ta ngay lập tức trở nên dè chừng: “Cô là ai?”
Tôi mỉm cười: “Tôi là Phương Gia.”
Sắc mặt của cô ta ngay lập tức thay đổi, hung ác nói: “Mày vậy mà lại dám xuất hiện trước mặt tao!”
Xung quanh đều là phụ huynh đưa con đến trường, các cô giáo cũng đang đứng chờ trước cửa.
Tuy cô ta đang phẫn nộ nhưng vẫn biết kiểm soát âm lượng, nhưng đôi mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi nói: “Tôi thật sự không có hứng thú gì với chồng của cô. Chồng cô đúng là đã ngoại tình, nhưng đối tượng cậu ta ngoại tình lại là một người khác.”
Tôi đưa cho cô ấy xem video mà Tiểu Mạc quay được ngày hôm đó.
Giữa trung tâm thương mại đông người qua lại, Hoàng Bằng và Yến Quý phi ngồi ăn cơm trưa với nhau, người này đút một muỗng, người kia đút một muỗng, tươi cười vui vẻ không coi ai ra gì.
Video phát xong rồi, cô ấy lại bấm phát lại một lần nữa.
Cứ lặp lại như vậy mấy lần, vợ Hoàng Bằng trừng mắt nhìn điện thoại di động, nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.
“Sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy?”
7
Tôi tìm một quán cà phê yên tĩnh, gọi một ly ca cao nóng cho Lương Minh Anh.
Đúng vậy, Lương Minh Anh chính là vợ của Hoàng Bằng.
Cô ấy vừa mới khóc lóc ầm ĩ một trận xong, ngay cả sợi tóc cũng đang run rẩy.
Nhìn tôi quen thuộc gọi món nước best seller của cửa hàng này, Lương Minh Anh cười khổ: “Phương Gia, vốn dĩ, tôi sẽ giống như cô, ở trên thương trường hô mưa gọi gió, huấn luyện bản thân thành một chiến sĩ.”
Lương Minh Anh nói, cô ấy và Hoàng Bằng là bạn học cùng lớp đại học. Khi đó, Hoàng Bằng kiên trì theo đuổi cô ấy, cô ấy bị cảm động, vì thế đồng ý làm bạn gái của cậu ta.
Sau khi tốt nghiệp đại học 2 năm, hai người họ kết hôn.
Kết hôn chưa được bao lâu, Lương Minh Anh mang thai ngoài ý muốn.
Cô ấy đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, cũng không muốn sinh đứa bé này.
Là cha mẹ của Hoàng Bằng năm lần bảy lượt quỳ xuống cầu xin cô ấy, cô ấy mới đồng ý.
Sau khi sinh con xong, cô ấy trở thành một bà nội trợ. Sau đó, mẹ chồng lại đổ bệnh.
Cô ấy vừa bế con, vừa chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện. Ngày qua ngày, cuối cùng bị những chuyện lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày làm thay đổi hoàn toàn.
Cô ấy lau nước mắt trên mặt, tựa như bị rút cạn sức lực.
“Lúc trước, Hoàng Bằng từng nhắc đi nhắc lại vô số lần, nói tôi hy sinh vì gia đình quá nhiều, đã chịu khổ rồi, anh ấy nhất định sẽ bồi thường cho tôi gấp đôi. Hóa ra, anh ấy lại chọn cách bồi thường cho tôi như thế này.”
Tâm trạng của tôi có chút phức tạp.
Tôi nhớ lại những lời Hoàng Bằng dùng để miêu tả Lương Minh Anh ngày hôm đó.
Cậu ta nói cô ấy là một bà nội trợ thô tục, trong đầu chỉ biết suy nghĩ linh tinh.
Vợ của cậu ta vì cậu ta mà hy sinh nhiều như vậy, đổi lại chỉ nhận được sự khinh thường và mỉa mai.
Sau khi nghe Lương Minh Anh kể chuyện của mình xong, giờ phút này, tôi chỉ có một nghi vấn: “Sao lúc trước cô lại cho rằng, đối tượng mà Hoàng Bằng ngoại tình là tôi?”
Lương Minh Anh nói, suốt thời gian vừa qua, Hoàng Bằng thường xuyên về trễ, trên quần áo vẫn luôn thoang thoảng mùi nước hoa.
Cô ấy tranh cãi với Hoàng Bằng, Hoàng Bằng lại nói mình đang tham gia một dự án cấp S, thường xuyên phải tăng ca.
Về phần nước hoa?
Các đồng nghiệp nữ ai nấy đều thích xịt nước hoa, bị ám mùi chứ còn làm sao nữa.
Lương Minh Anh nửa tin nửa ngờ, nhân lúc Hoàng Bằng đi tắm thì tranh thủ kiểm tra điện thoại di động của cậu ta.
Hoàng Bằng nói Phương Gia là cấp trên của cậu ta, cho nên thường xuyên phải liên lạc qua WeChat.
Lương Minh Anh không hề nghi ngờ cậu ta, thậm chí còn oán trách cấp trên của cậu ta không hiểu chuyện, nửa đêm mà còn nhắn WeChat.
Mãi cho đến khi cô ấy click mở những tin nhắn “bàn chuyện công việc” kia, mới phát hiện hóa ra đều là tin nhắn thả thính qua lại.
Hoàng Bằng còn hứa hẹn với Yến Quý phi rằng sẽ ly hôn với Lương Minh Anh để cưới chị ta.
Lương Minh Anh cười lạnh: “Bây giờ ngẫm lại, xem ra anh ta đã cố ý đổi tên ả đàn bà kia thành tên của cô. Đôi cẩu nam nữ này!”
Cô ấy cho tôi xem ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện lúc trước, ảnh chân dung và ghi chú đúng là tên của tôi.
Nhưng nội dung trong vòng bạn bè lại không thể làm giả được. Từ đầu đến cuối, đúng là gương mặt của Yến Quý phi.
Có lẽ những lúc đăng hình lên vòng bạn bè, Yến Quý phi đã đắc ý phát điên rồi.
Hoặc cũng có thể là bọn họ căn bản không xem Lương Minh Anh ra gì, chắc chắn rằng cô ấy chỉ là một bà nội trợ không có trí tuệ gì.
Nghĩ như vậy càng thấy đau xót hơn.
Lương Minh Anh nói: “Chuyện lúc trước, là tôi đã trách oan cô, xin lỗi cô rất nhiều. Cô có thể cho tôi phương thức liên hệ của ả đàn bà kia có được hay không? Tôi sẽ tìm ả ta để tính sổ cho ra lẽ!”
Cô ấy không còn dáng vẻ yếu ớt vừa rồi, bây giờ đang hừng hực lửa giận, giống như muốn ra trận giết địch.
Tôi nói: “Cô có từng nghĩ đến việc là, hôm nay cô tiêu diệt người thứ ba này, nhưng sau này vẫn sẽ có một người thứ ba khác chen vào. Chỉ cần Hoàng Bằng có ý muốn ngoại tình, cô sẽ vĩnh viễn không có ngày nào được yên ổn.”
Lương Minh Anh chần chờ một chút rồi nói: “Vậy cô nói xem tôi nên làm thế nào bây giờ?”
Dựa theo tính cách của tôi, đương nhiên là phải ly hôn rồi.
Nhưng tôi cũng biết, không phải tất cả phụ nữ trên đời này đều giống như tôi, có đủ khả năng và dũng khí để ly hôn.
Có rất nhiều người không phải là thật sự muốn tha thứ cho người chồng ngoại tình, mà là bị rơi vào tình huống bất đắc dĩ, không thể không nhẫn nhịn.
Giờ phút này, Lương Minh Anh không có nguồn thu nhập, còn có một cô con gái nhỏ mà cô ấy toàn tâm toàn ý yêu thương. Cho dù là từ kinh tế hay là về phương diện tình cảm, chỉ sợ cô ấy sẽ rất khó để đưa ra quyết định ly hôn.
Lùi một bước mà nói —
“Nên làm thế nào bây giờ? Đương nhiên là tự lập tự cường rồi. Tìm một công việc mới, tránh xa chuỗi ngày ngửa tay xin tiền, phụ thuộc vào người khác.”
Cho dù thoạt nhìn, Hoàng Bằng thoạt đối xử với cô ấy cũng không tệ lắm, nhưng sau này thì sao?
Bây giờ cậu ta đã dám ngoại tình, trước mặt người ngoài thậm chí còn dám hạ thấp vợ mình không chút kiêng nể gì. Chờ đến lúc Lương Minh Anh càng lúc càng già đi, càng ỷ lại vào cậu ta, ai có thể chắc chắn được rằng cậu ta sẽ không làm ra những chuyện tuyệt tình hơn?
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lương Minh Anh dần được thả lỏng: “Một bà nội trợ như tôi mà cũng có thể à?”
Tôi dở khóc dở cười: “Cô có bằng cấp, cũng từng có kinh nghiệm làm việc, bây giờ đã kết hôn và sinh con, trong nhà lại không có gánh nặng, tìm một công việc lương thấp một chút cũng không phải là việc khó.”
Cô ấy gật đầu: “Vậy tôi đi cập nhật sơ yếu lý lịch một chút. Nếu cô có thời gian rảnh thì có thể giúp tôi nhìn qua một chút được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Đúng rồi, cô cứ giả vờ như cô vẫn cho rằng người thứ ba là Phương Gia tôi, sau đó moi thêm thông tin từ trong miệng Hoàng Bằng — Tôi muốn biết, vì sao trong công ty nhiều người như vậy mà cậu ta lại cố tình muốn vu oan cho tôi.”
8
Tiểu Mạc không thể hiểu được lý do vì sao tôi lại không báo cảnh sát —
Lương Minh Anh đã thừa nhận chính cô ấy là người gửi những tin nhắn và búp bê nguyền rủa kia, cho dù không thể ngồi tù thì ít nhất cũng sẽ bị tạm giam hành chính.
Tôi thuật lại từ đầu đến cuối cuộc hội thoại với Lương Minh Anh ngày hôm đó cho Tiểu Mạc nghe.
“Đúng là Lương Minh Anh đã làm ra những chuyện đó, nhưng cô ấy chỉ là một quân cờ. Hoàng Bằng cố ý khiến vợ mình hiểu lầm, lại dẫn dắt vợ mình làm ra một loạt hành động trả thù…… Hoàng Bằng mới là kẻ chủ mưu tất cả những việc này.”
Phỉ Phỉ không thể hiểu được: “Lương Minh Anh đến làm loạn, Hoàng Bằng có thể được lợi gì? Thanh danh của hai người đều sẽ bị làm cho hỏng hết. Nếu cậu nói rằng giữa cậu và Yến Quý phi là mối quan hệ cạnh tranh, bọn họ muốn mượn tay Lương Minh Anh, một mũi tên trúng hai đích, tớ còn cảm thấy có logic một chút.”
Yến Quý phi là kẻ nhàn rỗi hữu danh vô thực trong phòng chăm sóc khách hàng, giữa chị ta và tôi thì có gì để cạnh tranh cơ chứ.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi là Trần Tuyết Phỉ của phòng kế bên. Cuối năm nay, nếu chúng tôi thăng chức thì sẽ được điều tới tổng công ty.
Xét về khả năng và thời gian công tác, người có tư cách kế nhiệm nhất là tôi và cô ta.
Sau khi dự án cấp S kết thúc viên mãn, lý lịch của tôi lại được tô điểm cho xuất sắc hơn, khoảng cách chênh lệch với Trần Tuyết Phỉ cũng càng lớn.
Lúc leader sắp xếp cho tôi đi công tác đã cố ý ám chỉ rằng, cuối năm nay, khả năng cao tôi sẽ có một “bước tiến lớn”.
Mà “bước tiến lớn” ở đây, đương nhiên là chỉ chuyện thăng chức.
Phỉ Phỉ sờ cằm: “Yến Quý phi tên thật là gì vậy? Trần Tuệ Yến? Hai người bọn họ đều là họ Trần, có khi nào là có quan hệ họ hàng gì hay không?”
Tôi dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ đây là khả năng liên tưởng của cảnh sát nhân dân à?”
Tiểu Mạc cũng nói: “Ngày thường cũng không thấy hai người bọn họ qua lại thân thiết gì.”
Không ngờ rằng, lần này, tôi và Tiểu Mạc đều sai rồi.
Hôm nay, trong lúc đang đi làm, tôi nhận được cuộc gọi từ Lương Minh Anh: “Phương Gia, hôm nay cô có rảnh không?”
Tôi liếc mắt nhìn Hoàng Bằng đang cặm cụi làm việc, nhanh chóng bước ra khỏi công ty.
“Rảnh, cô cứ nói đi.”
Lương Minh Anh nói, cô ấy làm theo lời dặn của tôi, tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, khiến cho Hoàng Bằng thả lỏng cảnh giác.
Nhân lúc cậu ta đi tắm, lại lần nữa kiểm tra điện thoại của cậu ta.
Lần này, lịch sự trò chuyện giữa cậu ta và Yến Quý phi có nhắc đến tên của tôi, cũng chính vì nguyên nhân này nên Lương Minh Anh mới gọi cho tôi để nhắc nhở.
“Vợ của anh có muốn đến công ty làm ầm ĩ hay không? Tuyết Phỉ không chờ được.”
“Cô ta không muốn làm ầm ĩ, chẳng lẽ anh còn phải ép cô ta làm ầm ĩ hay sao?”
“Nhưng anh đã đồng ý với Tuyết Phỉ rồi mà! Anh có còn muốn nhận số tiền kia hay không?”
“Được rồi.”
…………
Lương Minh Anh hỏi: “Hai người bọn họ nói vậy là có ý gì? Sao lại nói là Tuyết Phỉ không chờ được? Cô ta cũng thích Hoàng Bằng?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trần Tuyết Phỉ không chờ được, muốn giẫm lên tôi để thăng tiến.”
Hay lắm, dùng loại thủ đoạn không thể bước ra ánh sáng này để cạnh tranh.
Chúng ta phải chống mắt chờ xem, ai sẽ là người thắng!
9
Sau khi tôi “đi công tác” về, leader nói có một khách hàng lớn, cần tôi đi bàn chuyện hợp tác.
Khi đó, Trần Tuyết Phỉ cũng có mặt ở đây, nở một nụ cười giả tạo mà nói: “William à, anh bất công quá, sao những thương vụ hợp tác lớn nào cũng giao cho Phương Gia hết vậy?”
William là một người khôn khéo, nghe vậy lập tức mỉm cười: “Thành tích của Phương Gia trong những lần hợp tác với khách hàng lớn đều cực kỳ nổi trội. Tuyết Phỉ, sau này em cũng có cơ hội.”
Cái gọi là sau này, căn bản chính là giấc mộng hão huyền mà cấp trên vẽ ra, chưa biết khi nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.