Drama Chốn Công Sở

Chương 5:




Tôi đã dặn dò cô ấy trước đó, không được tác động vật lý, tác động vật lý là vi phạm pháp luật.
Rượu vang đỏ xối ướt đầu, sắc mặt của Hoàng Bằng và Yến Quý phi sặc sỡ vô cùng.
Thật đáng tiếc, rượu ủ 82 năm, trước đó hẳn là nên mua loại rẻ tiền một chút, xối bọn họ cũng không thấy xót tiền.
“Hoàng Bằng, anh thật vô liêm sỉ, anh còn xứng làm người sao!” Lương Minh Anh rống to.
Tiểu Mạc lặng lẽ đưa một ly rượu khác lại đây, vì thế, Lương Minh Anh lại cầm rượu xối hai người kia một lần nữa.
Liên hoàn xối, thí chủ làm hay lắm!
Hai ly rượu chồng lên nhau, hai người kia ướt như chuột lột.
Yến Quý phi dường như còn không biết xấu hổ, vội vã lấy khăn giấy ra lau mặt.
Hoàng Bằng vẫn đang nổi trận lôi đình: “Em! Em đang làm cái gì vậy! Em nhìn lại xem em có chỗ nào hơn Phương Gia, anh thích cô ấy không phải là chuyện rất bình thường hay sao!?”
Thật là cố chấp, đến nước này rồi còn không quên bôi nhọ tôi.
Nhưng cậu nên biết, micro đang nằm trong tay tôi đó nha.
Tôi cười khẽ một chút: “Thật ngại quá, để tôi sửa đúng cho cậu một chút. Nếu dựa theo logic của cậu mà nói, vậy thì cậu có điểm nào so sánh được với chồng tôi?”
Từ trong đôi mắt trợn to của đám đông, tôi có thể thấy được, trái tim nhỏ của mọi người đã bị dọa sợ rồi.
“Chị Gia, chị kết hôn rồi á?!”
“Chị Gia! Đã hứa hẹn sẽ cùng nhau độc thân mà?!”
18
Cửa lớn lại được mở ra.
Nhân viên phục vụ canh giữ ở cửa, hôm nay đúng là vất vả quá đi.
Nhưng giờ phút này, trên mặt bọn họ không có chút nào là không kiên nhẫn, ngược lại lại vô cùng kích động.
Nếu không phải bởi vì tác phong nghề nghiệp, tôi nghĩ, bọn họ khả năng cao sẽ lấy điện thoại di động ra, điên cuồng chụp ảnh —
Hệt như những đồng nghiệp của tôi ở đây.
Giờ phút này, tin tức lớn như “Phương Gia đã kết hôn” hoàn toàn bị bọn họ ngó lơ. Tất cả mọi người đều đang duỗi cổ nhìn về phía người đàn ông đang chậm rãi bước vào từ phía cửa.
“Trình Hà!! Đó là Trình Hà đúng không!!!”
“Trời ạ! Đẹp trai quá!!!”
“Trình Hà! Em yêu anh!”
Người đàn ông mặc một bộ suit đen nở nụ cười, giọng nói rất quyến rũ, nụ cười cũng rất chân thành tha thiết: “Tôi cũng muốn nói rằng tôi cũng yêu mọi người, nhưng mà, tôi chỉ có thể yêu một mình vợ tôi thôi.”
Tiểu Mạc run rẩy rống to: “Anh rể! Anh còn đẹp trai hơn trên TV nữa! Em hâm mộ chị Gia quá!”
Trình Hà nhìn thẳng về phía em ấy, nhún vai: “Đúng vậy, nhưng cô ấy mãi cho đến hôm nay mới đồng ý công khai tôi.”
Anh ấy bước lên sân khấu với tư thế như đang đi trên thảm đỏ, phong độ nhẹ nhàng mà sóng vai bên cạnh tôi.
Lúc nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt chứa đầy ý cười.
“Nhưng mà, tôi cũng muốn cảm ơn vợ tôi, cuối cùng cô ấy cũng chịu cho tôi một danh phận.”
Mọi người dưới sân khấu đã sắp điên cuồng.
“Chị Gia! Chị giấu hay quá!”
“Trời ạ, hai người! Hai người!”
So với việc Trình Hà đích thân xuất hiện và công khai thân phận của vợ mình, thì dưa của Hoàng Bằng sao có thể xem là dưa được?
“Tuyển tập truyện ngắn về chuyện vợ của nam thần là cấp trên của tôi……” Cô gái đầu tiên phát hiện ra bug lẩm bẩm tự nói.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Nhìn lại biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Tuyết Phỉ và Hoàng Bằng, thật sự là vô cùng xuất sắc.
Trình Hà rất hiểu tôi, thấy ánh mắt của tôi dừng lại, cũng theo đó nhìn qua.
Đại minh tinh phái thực lực, biểu cảm trên khuôn mặt ngay lập tức trở nên ngờ vực: “Nhưng mà, lúc tôi bước vào, hình như nghe thấy có người vu khống vợ tôi ngoại tình?”
Người đàn ông có khuôn mặt được bầu chọn là đẹp trai nhất châu Á, giờ phút này nhìn về phía Hoàng Bằng tai to mặt lớn, chân thành đặt ra một câu hỏi: “Ý của cậu là, vợ tôi không cần tôi mà lại đi thích cậu?”
Cả hội trường cười vang.
Hoàng Bằng đỏ mặt tía tai, thoạt nhìn như muốn tìm một cái hố để chui vào.
Đẹp trai cũng là một ưu điểm. Rõ ràng là nói ra lời cực kỳ khắc nghiệt mỉa mai, nhưng Trình Hà ôn tồn lễ độ mà hỏi, tựa như anh ấy đang thật sự thấy nghi ngờ.
Tiểu Mạc cao giọng mà nói: “Anh rể, anh đến chậm rồi, chỉ nghe được một nửa thôi. Sự thật đã được phơi bày, tiểu tam đang đứng bên cạnh cậu ta, đúng rồi, chính là người bị xối rượu vang đỏ cùng với cậu ta đó. Hai người bọn họ còn tính vu oan giá họa cho chị Gia nữa!”
Tiểu Mạc quá quen rồi.
Vốn dĩ cốt truyện đêm nay có nhiều biến đổi bất ngờ, rất nhiều người chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người đại diện vừa xuất hiện, tổng kết tình hình một chút, mọi người đã ngay lập tức hiểu rõ ngọn ngành.
Ai da, hóa ra tất cả những chuyện này đều là âm mưu nha!
Phương Gia thật sự là một cô gái đáng thương!
Tôi nhìn về phía Trần Tuyết Phỉ.
“Đại Sở hưng, Trần Thắng vương”*, loại chiêu trò lợi dụng dư luận này, không chỉ riêng một mình cô biết đâu.
(* Xuất xứ từ trận khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng, Trần Thắng âm thầm sai Ngô Quảng làm giả ma trơi, giả giọng hồ ly hô to câu “Đại Sở hưng thịnh, Trần Thắng xưng vương!”. Đây là một âm mưu, khiến mọi người cho rằng thiên mệnh hướng về Trần Thắng, cũng để cho công cuộc khởi nghĩa thuận lợi hơn.)
19
Mới vừa tổng kết xong, Lương Minh Anh ngay lập tức mở miệng: “Đúng vậy, từ trước đến nay, tiểu tam đều không phải là Phương Gia mà là Hoàng Bằng và ả đàn bà họ Trần này!”
Tất cả nam sinh và nữ sinh trong team tôi tự giác ngăn chặn đường lui của Hoàng Bằng và Yến Quý phi, buộc hai người bọn họ phải đối mặt với Lương Minh Anh.
Cô ấy giống như một con sư tử mẹ bị thương, vừa đau khổ liếm láp miệng vết thương, lại vừa bùng cháy lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Lúc trước anh quỳ xuống cầu xin tôi kết hôn với anh, sau khi kết hôn anh lại đi ngoại tình, nói tôi là một bà nội trợ thô tục. Con mẹ nó, tôi vì ai mà trở thành một bà nội trợ chứ hả!”
“Tôi cò kè trả giá 5 đồng với người ta trong chợ bán rau, anh quay đầu lại lại đi mua hàng hiệu cho một ả đàn bà khác. Con gái lớn đến như vậy, anh đón nó tan học được mấy lần? Anh không khiến gia đình này thất vọng hay sao?!”
“Còn có cô! Cô cũng biết lên kế hoạch lắm, nói bản thân cô có tiền, muốn Hoàng Bằng từ chức đi theo cô sống an nhàn sung sướng. Cô có từng nghĩ tới chuyện, anh ta phản bội tôi được thì cũng phản bội cô được! Đồ ăn trộm được mà cũng có thể ăn ngon miệng đến như vậy, vậy cô cứ đớp đi, tôi nhường cho cô đó!”
Một số ít người vẫn đang ngắm nhìn Trình Hà, nhưng đại đa số mọi người đều nhìn về phía Hoàng Bằng và Yến Quý phi bằng ánh mắt khinh thường.
Trần Tuyết Phỉ đã chậm rãi lùi về phía sau.
Nhưng Lương Minh Anh sao có thể bỏ qua cho cô ta được? Dù sao, cô ta mới là chủ mưu phía sau, xem Lương Minh Anh như kẻ ngốc.
Lương Minh Anh xông tới nắm lấy cổ tay của cô ta, giọng nói lạnh như băng: “Trần Tuyết Phỉ, cô đi đâu vậy! Lúc Hoàng Bằng và ả đàn bà kia gọi điện thoại cho nhau đã nhắc đến tên của cô đó!”
Trần Tuyết Phỉ thật sự luống cuống, cố gắng tránh khỏi: “Sao có thể như vậy được, tôi căn bản không biết……”
Cô ta là một nhân viên văn phòng, nếu so về sức lực thì sao có thể bằng được Lương Minh Anh?
Lương Minh Anh nắm lấy cô ta tựa như đang nắm một con gà con, rít gào: “Cô còn ngụy biện nữa! Tôi đều nghe thấy rõ ràng, cô thúc giục ả đàn bà kia nhanh chóng hãm hại Phương Gia, muốn lợi dụng tôi để hại Phương Gia, nói rằng dù sao cuối cùng người chịu trách nhiệm sẽ là Lương Minh Anh tôi, dặn bọn họ cứ yên tâm mà ra tay!”
Cô ấy phẫn nộ rít gào một phen, từng câu từng chữ đau xé ruột gan.
Đến cuối cùng, Lương Minh Anh gần như đã tắt tiếng: “Đều là phụ nữ với nhau, sao cô có thể độc ác xấu xa đến như vậy!”
Trần Tuyết Phỉ xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Lương Minh Anh.
Một màn này thật kỳ lạ.
Người phụ nữ ăn mặc giản dị ngẩng cao đầu, người phụ nữ trang điểm cao sang quý phái lại né tránh ánh mắt.
Tiền tài chưa bao giờ là thứ có thể quyết định ai cao ai thấp, cao quý và thô tục cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.
Thứ duy nhất quyết định lực lượng cao hay thấp là một khi nghĩ sai thì sẽ hỏng hết.
Thiện ác vốn vô hình, nhưng giờ phút này, tôi tin rằng nó hữu hình.
Cả hội trường im lặng.
Không giống như sự kích động khi nghe được dưa trước đó, giờ phút này, không ai châu đầu ghé tai.
Cho dù là leader của tôi, cũng chỉ khi nghe thấy sự thật về Trần Tuyết Phỉ mới hơi hơi nhíu mày.
Tôi biết vì sao lại có sự tương phản lớn đến như vậy.
Bởi vì vụ việc này, mỗi một diễn biến đều phô bày ra cái ác của con người.
Có liên quan đến dục vọng, có liên quan đến quyền lực và sắc dục, vừa đê tiện lại vừa thấp kém, có thể kích thích đến thần kinh nhất.
Hiện giờ, những lời kể đau xé lòng của Lương Minh Anh, đang vạch trần một đoạn ngắn trong cuộc đời của một người phụ nữ, cũng là giai đoạn tuyệt vọng nhất.
Bị phản bội, bị hy sinh, bị hiến tế. Lấy danh nghĩa là tình yêu, nhưng nhận lại chỉ là kết cục đau khổ.
Đau thương vĩnh viễn khắc sâu trong lòng, tuy không có bọt nước, nhưng trải qua năm tháng lâu dài lại chìm xuống chỗ sâu nhất trong tận đáy lòng.
Giờ phút này, bất kỳ biểu cảm, bất kỳ câu nói nào, đều giống như một sự xem thường dành cho người phụ nữ đáng thương này.
Im lặng không lên tiếng, có lẽ là một loại biểu hiện khác của sự an ủi.
Ít nhất, nó có thể đại diện cho đại đa số lòng người trên thế giới này. Biết thương xót, biết đồng cảm, sẽ đứng về phía cái thiện.
20
Sau khi nói xong một đoạn dài này, Lương Minh Anh như bị rút cạn sức lực, lảo đảo sắp ngã.
Tôi bước lên phía trước vài bước, đỡ lấy cô ấy.
“Nạn nhân đầu tiên đã nói xong, bây giờ đến phiên tôi nói.”
“Trên mạng có một chuyện cười, nói rằng thao túng thị trường chứng khoán là một thủ đoạn trong chiến tranh trên thương trường. Trên thực tế, chiến tranh trên thương trường là trộm két sắt, trộm con dấu. Vốn dĩ, tôi chỉ xem chuyện này như một chuyện cười, không ngờ rằng nó thật sự xảy ra với tôi.”
“Trần Tuyết Phỉ, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng trường, đừng làm mất mặt trường cũ có được không? Muốn cản trở tôi thăng chức, vậy thì cô cố gắng chạy KPI, tạo đơn hàng, bàn dự án. Làm ra loại thủ đoạn hèn hạ như thế này, cô không cảm thấy mất mặt sao?”
Đối mặt tôi, Trần Tuyết Phỉ thế nhưng lại không cúi đầu mà hung hăng nhìn thẳng về phía tôi.
“Cô đừng nói mát, ai mà biết sau lưng, chồng cô đã giúp cô bao nhiêu? Giả vờ cái gì?”
Trình Hà đột nhiên bị cue, rất vô tội mà ôm lấy eo tôi: “Không phải là tôi không muốn giúp, mà là cô ấy không cho tôi giúp.”
Tôi cười tủm tỉm nói tiếp: “Trần Tuyết Phỉ, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi. Nếu giới hạn của người xấu thấp đến như vậy, vậy thì người tốt cũng không cần kiêng nể gì quá nhiều, đúng không? Ngày mai, tôi sẽ dùng nhan sắc của Trình Hà đi bàn chuyện làm ăn. Leader, anh nhớ phát thêm tiền thưởng cho tôi đó!”
Leader và Louis đứng chung một chỗ, cả hai đều lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Hai người đàn ông đồng loạt giơ tay lên, nói đùa: “Đương nhiên rồi, chỉ cần cô đừng nghỉ việc về nhà làm bà nội trợ toàn thời gian là được.”
Tới nữa rồi, lại quay về chủ đề này.
Trình Hà mỉm cười: “Tôi sẽ ủng hộ cô ấy làm chuyện mà cô ấy yêu thích. Thân là một người đàn ông, đương nhiên muốn cổ vũ vợ mình bay về phía tầng trời cao hơn, mà không phải là bẻ gãy đôi cánh của cô ấy, yêu cầu cô ấy vì tôi mà hy sinh cả cuộc đời.”
Lấy Tiểu Mạc làm tiên phong, mấy người trẻ tuổi đều phì cười.
Ai nấy đều nghe hiểu được, lời này đang ngầm ám chỉ Hoàng Bằng không phải là đàn ông.
Xem ra, mâu thuẫn trong giới giải trí cũng không kém gì trên thương trường.
Rất biết nói móc nói mỉa, trào phúng giẫm đạp.
Trình đỉnh lưu, anh làm tốt lắm!
Trình Hà mỉa mai xong rồi, bèn lịch thiệp hỏi: “Cho hỏi bữa tiệc đã kết thúc hay chưa? Tôi có thể đưa vợ mình về nhà được không?”
Leader vội vàng nói: “Đương nhiên là được rồi!”
Vì vậy, tôi kéo tay Trình Hà, dưới ánh mắt chăm chú nhìn theo của mọi người, chậm rãi bước về phía cửa.
Đi ngang qua Lương Minh Anh đang cố gắng nở một nụ cười với tôi.
Đi ngang qua Hoàng Bằng và Yến Quý phi bị xối rượu vang đỏ ướt đẫm đầu tóc.
Đi ngang qua Trần Tuyết Phỉ ủ rũ như một con gà trống thua cuộc.
Từ trong một mớ hỗn độn, bước về phía tương lai xán lạn hơn.
21
Ngày hôm ấy, khi ngồi trên xe bảo mẫu của Trình Hà, tôi vội vàng gửi tin nhắn cho Tiểu Mạc, nhờ em ấy chăm sóc Lương Minh Anh.
Lại gửi tin nhắn cho người bạn là luật sư của tôi, nhờ cậu ấy nếu Lương Minh Anh có hỏi gì thì trả lời cái đó, tiền luật sư tôi sẽ chi trả cho cô ấy.
Tiểu Mạc nói: “Chị, chị cứ yên tâm đi, cô ấy kiên cường hơn trong tưởng tượng của chị rất nhiều. Cô ấy đã là một người mẹ, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, cô ấy lộ ra vẻ sợ hãi nghi ngờ, không nơi nương tựa, trong lòng tôi không khỏi cảm khái.
Trên đời này có trăm ngàn loại người.
Có người tự bẻ gãy cánh chim, hy sinh vì tình yêu.
Có người ngồi mát ăn bát vàng, tiểu nhân đắc chí.
Nhưng tự cho là đem lòng người đùa bỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng sẽ gặp quả báo.
Cũng có người đã từng bị tổn thương, lại có thể chờ miệng vết thương đóng vảy, dùng làn da mới cứng rắn hơn, bước lên trên một con đường hoàn toàn mới.
Thấy tôi cúi đầu im lặng không nói gì, Trình Hà huých nhẹ bả vai tôi.
“Cô Phương, Trình phu nhân, chồng của cô đã giúp cô xả giận, cô có thể nhìn chồng mình bằng ánh mắt hãnh diện hay không?”
Tôi cười: “Có thể!”
Trên hot search, những mục như #Hôn nhân của Trình Hà# #Vợ của Trình Hà# vọt lên top 5 với tốc độ như tên lửa.
Nam minh tinh vẫn luôn bảo vệ vợ rất kín kẽ, hôm nay lại đột ngột công khai danh tính của vợ, lực sát thương không thua gì bom nguyên tử.
Đêm hôm nay, giới giải trí trong nước mất ngủ.
Tôi nhìn thoáng qua nội dung, thật may là những tin tức đều tích cực.
Trình Hà cười: “Đó là bởi vì em luôn biết giữ mình, làm việc quang minh chính đại, hành xử công bằng, không có gì để phốt.”
Tôi kéo xuống, phát hiện ra có gì đó sai sai: “Ơ ơ ơ, sao người này lại nói là có dưa của em……”
Trình Hà thò đầu qua, đọc lên: “Vợ của Trình Hà là mẫu phụ nữ một lòng vì sự nghiệp, là cô ấy muốn ẩn hôn, Trình Hà chỉ có thể chiều theo ý vợ.”
Đọc một lúc, thằng nhãi này lại có vẻ như cực kỳ tủi thân: “Fans đều thấy đau lòng anh.”
Tôi trở mặt, nói năng vô tình: “Gọi quản lý của anh xử lý nhanh lên, không được công khai thân phận của em, không được làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của em!”
…………
Phía bên kia, công ty cũng điều chỉnh nhân sự.
Yến Quý phi đã ăn không ngồi rồi từ lâu, lúc trước còn ỷ vào hợp đồng lao động dài hạn, bây giờ lại phạm phải một sai lầm lớn đến như vậy, leader của chị ta giống như gặp được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, suốt đêm liên lạc với phòng nhân sự, nhanh chóng cho chị ta thôi việc.
Hoàng Bằng còn xem như có chút liêm sỉ, căn bản không dám vác mặt tới công ty, chỉ nộp đơn xin từ chức và bàn giao công việc online.
Luật sư nói với tôi, Hoàng Bằng thế nhưng còn không muốn ly hôn, khóc lóc cầu xin Lương Minh Anh hãy cho con gái một gia đình hoàn chỉnh.
Là Lương Minh Anh kiên cường quyết đoán, đưa đơn ly hôn ra trước mặt cậu ta, nói rằng người không cho con gái một gia đình hoàn chỉnh rõ ràng là cậu ta chứ không phải cô ấy! Nếu không cút đi thì gặp nhau ở tòa án, chờ hàng xóm láng giềng biết những chuyện dơ bẩn mà cậu ta đã làm!
Sau khi phân chia tài sản xong xuôi, Lương Minh Anh dẫn theo con gái về quê. Ở nơi đó, cô ấy có thể tìm được một công việc phù hợp hơn, hơn nữa con gái còn nhỏ, có thể nhờ người lớn trong nhà hỗ trợ chăm sóc một chút.
Về phần Trần Tuyết Phỉ ấy à.
Nghiêm túc mà nói, cô ta mới là người chịu tổn thất lớn nhất.
Hai người kia cũng không có sự nghiệp gì, nhưng Trần Tuyết Phỉ lại đang trong thời gian thăng tiến, chỉ kém một chút là có thể lên làm leader.
Trong thời điểm này mà bị lộ ra chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp, có thể nói là tâm địa như rắn rết, xem như sự nghiệp của Trần Tuyết Phỉ hoàn toàn dừng lại ở đây.
Dù sao cô ta không thể ở lại trong ngành này được nữa.
Sợ là sau này chỉ có thể dựa vào người chồng gần đất xa trời của cô ta.
Tuy tôi không cố tình chú ý đến cô ta, nhưng luôn có người hảo tâm đến trước mặt tôi tiết lộ chuyện của cô ta, đề tài câu chuyện xoay quanh tình huống thê thảm của Trần Tuyết Phỉ hiện giờ.
Nói rằng chồng cô ta chọn sai đội, vốn dĩ mỗi bước đi đã gian nan rồi. Tính cách của Trần Tuyết Phỉ vốn kiêu ngạo, vẫn luôn xem công việc của mình như một lợi thế, ám chỉ rằng mình mạnh mẽ tài giỏi hơn chồng.
Bây giờ cô ta ngã từ trên đám mây xuống, không những không có thu nhập, còn bị gia đình phản lại. Tất cả những lời nói khắc nghiệt mà trước kia cô ta từng nói ra, bây giờ đều trả lại cho cô ta.
Cô ta nói muốn đi xin việc để làm lại từ đầu, người nhà lại nói cô ta đổi ngành thì không có kinh nghiệm làm việc, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn không bằng ở nhà chăm sóc con cái.
Xuỳ, lúc trước cô ta ra tay tàn nhẫn, lợi dụng Lương Minh Anh như một quân cờ, chỉ sợ không tưởng tượng được sẽ có một ngày, chính bản thân cô ta cũng rơi vào cảnh làm một bà nội trợ toàn thời gian, đích thân trải nghiệm những đau khổ và nước mắt của việc này.
Tôi nghĩ, đây là điểm công bằng nhất và cũng là kỳ diệu nhất của nhân quả.
Khi có đủ thời gian để trưởng thành và dõi mắt nhìn ra một cuộc sống xa hơn, mọi chuyện đều sẽ có đáp án.
Gieo nhân thiện, hái quả thiện.
Thời gian đều biết.
Kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.