Drop Dead Gorgeous

Chương 3:




Tôi không bất tỉnh nhân sự, hay ít nhất không hẳn là như vậy. Mọi thứ xung quanh chẳng còn gì ngoài vệt tối mờ lộn xộn. Tôi nhớ ra cảm giác nhói buốt, bỏng rát khi trượt đi và lộn nhào xuống mặt đường nhựa. Tôi nhớ mình đã nghĩ “Giầy của tôi!” khi cố liều mạng giữ chặt các túi đồ. Tôi nhớ tai mình kêu vo vo, và vị máu tanh nóng đột ngột trào ra trong miệng. Và tôi nhớ tựa hồ như một làn sóng đau đớn dội thẳng vào người.
Sau đó tôi nằm ì không động đậy trên mặt đường nhựa vẫn còn hơi ấm dù đêm đã đến từ lâu, tôi không chắc lắm chỗ mình nằm và chuyện vừa xảy đến. Tôi nghe được mọi tiếng động diễn ra xung quanh, nhưng chịu không đoán được từ đâu và là gì. Tôi chỉ muốn nằm yên tại chỗ và cố kiềm chế cơn phẫn nộ đang dâng ào ào trong cơ thể thương tích của mình. Tôi đau đớn. Đầu tôi toàn tiếng rung thình thịch đến phát ốm lên cùng lúc với nhịp tim mình. Tôi thấy nóng, rồi lại lạnh, và muốn nôn ra. Tôi cảm thấy được những cơn đau nhức nhối, những vết bỏng, những vết bầm dập đầy người. Tôi chỉ không thể giữ các giác quan của mình đừng có mà gào thét, không thể xác định được vị trí hay mức độ nghiêm trọng của vết thương, hay làm bất cứ điều gì khác nữa.
Ít nhất thì tôi vẫn chưa chết lăn quay ra. Đó mới là đáng kể
Sau đó một ý nghĩ cực kỳ rõ ràng chui thẳng vào não tôi: ”Tên chết dẫm nào đó cố săn đuổi mình.”
Ý nghĩ thứ hai đến tiếp theo: “Ôi, chết tiệt, không phải lần nữa chứ!”
Tôi thậm chí còn buột mồm hét tướng lên, và chính cái âm vực giọng nói của tôi lại làm tôi giật mình, dội vào cơ thể tôi choáng váng, à mà, cái thân tôi đang nằm ở chỗ chả đẹp đẽ một chút nào. Tôi không muốn quay trở lại trạng thái thiếu mạch lạc đó, không kể tôi sợ rằng gã tài xế sẽ vòng xe và quay lại đâm thêm nhát nữa vào tôi, nếu tôi chỉ nằm một chỗ, tôi sẽ làm mồi cho kẻ giết người ngay ngoài đường xá. Theo đúng nghĩa đen.
Bị thúc bách bởi sự giải phóng đầy kinh hoàng của chất adrenaline, tôi ngồi phắt dậy và vội vàng nhìn xung quanh. Đó không phải là cử động thông minh hơn bao giờ hết. Well, có thể là vậy, bởi vì tôi phải chắc chắn là mình sẽ không trở thành một mớ hỗn độn nhầy nhụa trên vỉa hè, nhưng ngay lập tức cơ thể của tôi nổi loạn: đầu óc nổ tung, ruột gan nhộn nhạo, mắt đảo quanh đầu, và tôi đổ sập người lại xuống mặt đường nhựa.
Lần này tôi để cho mình nằm nguyên ở đó, vì việc nổ-đom-đóm- mắt quả thật không bình thường. Chắc chắn mọi người sẽ đổ xô đến để giúp tôi ngay bây giờ ấy mà.
Thẳng thắn mà nói, tôi đang rất mệt mỏi với việc người ta cứ cố tình giết tôi. Hãy đọc tập truyện trước nếu bạn không hiểu tôi đang đề cập đến chuyện gì. Tôi đã bị bắn (bởi cô vợ hiện tại của chồng cũ của tôi); vụ cắt phanh xe của tôi (do người chồng cũ của tôi), dẫn đến một tai nạn xe chồng chéo; và giờ thì là vụ này. Tôi mệt mỏi vì đau đớn rồi. Tôi mệt mỏi vì vụ việc chết dẫm này đùa cợt với kế hoạch mà mình dự tính. Tôi mệt mỏi chết đi được với việc trông tôi xấu xí lắm rồi.
Vỉa hè thô ráp dưới một bên mặt nằm nghiêng. Cơn đau gào thét từ khắp mọi nơi trong cái thân xác khốn khổ, tôi nghĩ mình phải để cả một lượng lớn các mảng da trên mặt đường trải nhựa. Cám ơn chúa vì tôi mặc quần dài, nhưng thật sự là chỉ có da mới bảo vệ được làn da của bạn; thế nên tôi ngờ vực rằng cái quần cũng chả giúp đỡ được gì nhiều. Sẹo ngoài là thứ cực kỳ xấu xí. Tôi bắt đầu lo lắng, trông tôi sẽ thế nào trong lễ cưới đây? Liệu 4 tuần có chữa lành lặn lại được không, hay tôi sẽ phải đầu tư vào một bộ trang điểm toàn thân to bự lây nhây và dính lấm tấm vào bộ váy cưới? Có lẽ kiểu váy lụa không tay đầy vẻ sexy mà tôi đã hình dung sẽ phải ra đi, thay vào đó tôi sẽ mặc một thứ đại loại chả khác nào tấm vải phủ, giống như một cái lều, hay cái áo choàng đen (của phụ nữ Hồi giáo che cả người lẫn mặt) – giữa hai thứ đó thì chả khác nhau cho lắm.
Ôi trời, lạy thánh pete, có ai đó không đây? Tất cả mọi người sẽ ở trong cái trung tâm mua sắm đồng bóng kia cho tới tận nửa đêm hay sao hả? Tôi còn phải nằm đây trước khi ai đó thấy tôi và chạy tới cứu đến khi nào nữa? Tôi gần như nhão nhoét ra rồi đây này. Tôi cần chút quan tâm, một tý ty thôi cũng được.
Tôi bắt đầu trở nên hết sức bất bình. Xin chào… có người đang nằm ở bãi đỗ xe đây này, có ai nhận ra không? ừ thì trời tối, nhưng bãi đỗ xe đèn cao áp đang sáng tưng bừng, và tôi đâu nằm lọt thỏm giữa hai cái xe ô tô hay bất cứ thứ gì đâu. Tôi đang… tôi mở bừng mắt và cố ngồi thẳng dậy.
Tầm nhìn của tôi mờ mịt, tất cả những gì tôi thấy được là những cái bóng đen sì và những mảng sáng loang loáng, chúng cứ đảo qua đảo lại xoắn vào với nhau. Tự động, tôi cố chà mắt, chỉ để thấy hai cánh tay mình, chả cái nào chịu tuân theo lệnh. Chúng sẽ phải động đậy thôi, nhưng miễn cưỡng và chắc chắn là không đủ khỏe, có khi lại chọc vào mắt của tôi ấy chứ; tôi có thể tự làm mình bị mù, nhưng chuyện này có tính thêm chấn thương vào tình trạng hiên thời của tôi không nhỉ?
Okay, vì thế tôi không chắc lắm về chỗ mình đang nằm. Tuy nhiên tôi hẳn là ở cuối dãy xe gần với khu trung tâm nhất, nơi mà rốt cuộc ai đó phải nhìn ra tôi chứ.
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng xe ô tô khởi động đâu đó. Miễn là nó không phải cái xe sẽ quay trở lại cán tôi, thì tốt thôi, nhưng tôi đoán trong trường hợp này, gã lái xe sẽ phải vượt qua cái xe phía trước mới bước được qua xác tôi, vậy kịch bản này là không thể xảy ra. Hơn nữa, nhiều lần lúc vội vội vàng vàng tôi vẫn phải suy tính xem liệu có cần bước qua xác ai đó không, tôi sẽ để việc này lại sau vậy.
Hồ sơ có ghi chép về việc một người mất bao nhiêu thời giờ nằm bẹp ngay giữa bãi đỗ xe mà chẳng ai phát hiện ra không? Thế nếu như kiến và các loài vật khác bò lúc nhúc quanh tôi? Tôi đang chảy máu. Có khi những con côn trùng nho nhỏ đang bò với tốc độ cao nhất về phía tôi hăm hở tìm cách đánh chén cho no bụng.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu gớm nghiếc đến nỗi đầu tôi mà không nhức nhối quá thể thì tôi đã đứng phắt dậy rồi. Không, tôi không thích bọ. Tôi không sợ, nhưng tôi nghĩ là chúng bẩn thỉu, nhầy nhụa, và tôi không hề muốn chúng lại gần tôi ở bất cứ nơi nào.
Hãy nghĩ thử xem, tự cái bãi đỗ xe nó đã bẩn thỉu và dơ dáy rồi. Người vô gia cư, kẻ nghèo đói, khạc nhổ trên vỉa hè, và thỉnh thoảng họ phun phì phì chứ không còn là nhổ bọt nữa. Tất cả các loại phân gio đều đổ bộ xuống vỉa hè, thêm cả, ờ, phân.
Lạy Đức Chúa Trời, tôi phải đứng dậy trước khi tôi chết nghẻo ở cái nơi dơ dáy này. Chả ai giúp tôi, ít nhất là không phải bây giờ. Tôi phải tự cứu lấy mình thôi. Tôi sẽ tìm túi xách, mò lấy điện thoại di động – tôi hy vọng cái vật chết tiệt này còn hoạt động, pin đừng có mà tắt ngủm đi hay hỏng hóc gì gì ấy, vì thời điểm này mà đi tìm và thay pin khác vào thật không tưởng – rồi gọi điện cho 911. Tôi phải ngồi dậy, nhấc thân mình ra khỏi cái vỉa hè bẩn thỉu này, tinh thần của tôi sẽ sớm mà kết nối với cơ thể.
Tôi nghĩ mình sẽ ngồi dậy được vào lần đếm thứ ba. Một, hai, ba. Chả có gì động đậy. Tâm trí hiểu việc tôi muốn làm, nhưng mà cơ thể thì cứ kêu rên ư ử. Nó đã cố gắng lắm rồi.
Nó làm tôi điên tiết, gần bằng việc nằm ệp ở đây không ai thèm ngó ngàng gì. Thôi được, tôi đang nằm đây mà suy ngẫm. Chới với chỗ này không ai biết chuẩn bị đứng đầu danh sách. Nếu tôi phải xếp thứ tự những thứ làm bực mình ngay lúc này đây thì việc có kẻ cố tình hại chết tôi – lần nữa – sẽ ở vị trí số một. Không ai quan tâm đến tôi xếp thứ ba. Một thân thể bất phục tùng xếp thứ tư, và chuẩn bị đến cái thứ năm.
Tuy nhiên, tôi từng là đội trưởng đội cổ vũ nhiều năm liền suốt từ lúc học trung học đến lúc vào trường đại học. Cơ thể tôi đã chịu nhiều lần đau đớn, và hầu như cái thân thể này bắt buộc phải nghe theo lệnh. Giờ nó cho tôi thấy nó không còn phục tùng nữa khi mà cuộc đua này phải trả cái giá đắt hơn nhiều so với việc nhào lộn cổ vũ hay đại loại thế. Cuộc đời tôi chắc đi đến hồi chung kết ở đây rồi. Không những thế, cứ như là con gì đó đang bò lổm ngổm trên mặt tôi ấy. Không nghi ngờ gì nữa, tôi phải ngồi dậy thôi. Tôi phải tìm người giúp.
Chắc là tôi đang cố quá. Tự ngồi dậy mà nỗi sợ thúc không đằng sau lưng quả là quá sức với tôi. Tôi nên thử nhúc nhích chân tay một lần nữa..
Hóa ra việc đó lại khá dễ dàng. Cánh tay phải của tôi bị thương, nhưng nó làm theo lệnh của tôi bảo nó phải làm, rất chi là chăm chỉ vâng lời (tôi không nói về cái tay đó, chỉ là cách nó cử động thôi) khi đưa bàn tay lên để tôi phủi đi được bất cứ thứ gì đang còn bò lổm ngổm trên mặt tôi.
Tôi chắc mẩm sẽ thấy một con rệp, một con to bự. Nhưng thay vì thế, thứ mà tôi sờ được lại ẩm ướt và nhớp nháp.
Đươc rồi, tôi đang chảy máu. Tôi hơi ngạc nhiên, dù không nên. Không phải là tôi ngạc nhiên vì mình chảy máu, mà vì máu chảy ra từ trên đầu hoặc mặt tôi, hoặc là ở cả hai nơi. Tôi biết đầu mình bị va đập, nó là nguyên do gây ra đau đầu và buồn nôn, rồi dẫn đến choáng váng, nhưng tình hình ngày càng tệ hơn, như ai đó từng nói. Nếu mặt tôi bị rách, có nghĩa tôi sẽ phải bị khâu? Chuyện đó mà xảy ra, thì lúc tôi và Wyatt làm đám cưới, tôi hẳn trông giống y như Cô dâu của Frankestein.
Nhận thức được ra điều này đã bắn một phát vào nỗi sợ hãi như con mèo cong đuôi của tôi. Dự định tôi dành cho Wyatt sẽ tan tành theo mây khói một khi khuôn mặt tôi sẹo chằng chịt, rồi tôi bị chứng phù nề da mặt, bởi vì làm sao mà ham muốn đến mờ mắt được khi ngó vào cái bản mặt tôi như thế kia chứ?
Ít nhất thì anh cũng không đi cùng tôi lúc này. Anh đã ở bên tôi cả hai lần khi người ta cố giết chết tôi, và việc đó làm cho anh tuột hết cỡ xuống địa ngục. Ở địa vị một cảnh sát, anh đã nổi cơn thịnh nộ. Ở địa vị là đàn ông, anh cực kỳ bị xúc phạm,. Là một gã đàn ông yêu tôi, anh đã cực kỳ khiếp sợ. Đương nhiên, anh thể hiện tất cả các tâm trạng đó bằng cách trở thành thậm chí ngạo mạn, hống hách hơn, xem xét mức độ hai tâm tính ấy thì bạn tưởng tượng được ra anh khó chịu mức độ nào rồi đấy. May là tôi yêu anh chân thành, chứ nếu không thì tôi hẳn sẽ phải giết chết anh mất.
Hướng tâm trí đến Wyatt sẽ không kêu gọi sự cứu giúp đến nhanh hơn với tôi. Tôi thật sự giỏi trong việc lần lữa giải quyết những sự vụ khó chịu, nhưng tôi không thể lần lữa việc này lâu hơn được nữa. Chắc sẽ đau nhiều, nhưng tôi phải buộc mình động đậy.
Tôi nằm nghiêng về bên trái, đè lên cánh tay mình. Tôi dùng tay phải, thậm chí là cả vai vụng về nâng thân mình lên cho tới khi hoàn toàn chống được bằng khuỷu tay. Rồi tôi dừng lại, chiến đấu với cơn buồn nôn và cơn đau dội thình thình khủng khiếp trong đầu, chờ cho tới lúc nó đỡ hơn trước mới vật lộn đứng thẳng lên..
Được rồi. Không gãy cái gì hết. Tôi có thể thao thao bất tuyệt về vấn đề này khi đã quá kinh nghiệm với những cái xương gẫy. Bị va đập, bị thâm tím, bị chấn động, và bị dọa nạt, nhưng không gẫy tay chân. Nếu trong đời từng bị khiếp hãi tôi đã vắt chân lên cổ mà chạy trối chết, nhưng ả chó cái săn đuổi tôi rõ ràng là ngáng hết cả đường đi. Không có nhu cầu bức thiết đó, tôi đã ngồi đây, dùng vạt áo mà lau máu chảy xuống mắt để nhìn cho rõ rồi.
Tôi tìm ra được túi xách của mình mà mắt mũi còn mờ tịt. Cái túi treo lủng lẳng ở ngay khuỷu tay, cùng mấy cái túi nhựa nằm chồng chéo lên nhau mà tôi nhất quyết không buông. Quai xách xoắn vào khiến tay tôi khó cử động, và mấy cái túi quấn vòng quanh dưới chân. Làm thế nào với việc này bây giờ nhỉ? Các món đồ có vẻ như bảo vệ thêm cho làn da của tôi khỏi bị xây sát. Hẳn là dấu hiệu Chúa muốn tôi đi mua sắm đây mà.
Tinh thần tươi rói như chết đuối vớ được phao, tôi vụng về lôi di động ra từ trong túi xách và bật màn hình. May mắn thay màn hình vẫn sáng, tôi bấm số 911. Tôi từng gọi cho 911, lúc Nicole Goodwin bị giết và tôi nghĩ những viên đạn đáng nhẽ nhằm vào tôi, thế nên tôi biết hết các thủ tục cần thiết. Khi giọng nói bình thản đều đều cất lên hỏi về hiện trạng tình hình khẩn cấp của tôi, tôi đã được chuẩn bị sẵn sàng.
“Tôi bị thương. Hiện tôi đang ở trong bãi đỗ xe của siêu thị – “ tôi nói với họ về tên siêu thị, khu bán hàng số mấy, và số cổng vào mà tôi đang nằm ở ngoài, dù giải thích về mặt ngữ nghĩa thì hiện tôi đang ngồi ngoài cửa.
“ Vết thương của cô kiểu gì?” giọng nói cất lên không có tí ti nào khẩn cấp hay thậm chí là chút quan tâm. Tôi đoán người trực tổng đài 911 cho rằng nếu tôi còn gọi được điện thoại thì hẳn không bị thương nặng lắm, và tôi cho là cô ta đúng.
“Vết thương ở đầu; tôi nghĩ tôi bị choáng. Bầm tím, xây xước, nói chung là nhừ tử. Ai đó đã cố tông xe vào tôi, nhưng giờ cô ta đi rồi.”
“Có phải là cuộc cãi cọ cá nhân không?”
‘Không, tôi không đồng tính.”
“Ma’am?” Lần đầu tiên, giọng nói của nhân viên trực tổng đài có chút biểu hiện thay đổi. Thật không may, cái biểu hiện đó lại là một sự bối rối.
“Tôi đã nói “cô ta đi rồi” và nếu chị hỏi đó có phải một cuộc cãi cọ cá nhân không, thì tôi nói là không, tôi hoàn toàn không đồng tính chút nào.” Tôi giải thích một cách bình tĩnh, mà xem xét việc tôi đang ngồi chảy máu be bét ở trên vỉa hè bẩn thỉu này thì quả là tấm gương sáng chói cho sự bình tĩnh của tôi. Tôi thực sự cố không trêu chọc gì người khác, nhưng người có thể sẽ đến giải cứu cho tôi. Tôi nói “có thể” vì cho tới tận bây giờ thì vụ giải cứu vẫn chưa hề xảy ra.
“Tôi hiểu. Cô có nhận ra người đó không?”
“Không.” Tất cả những gì tôi biết là ả khốn đó không được phép lái một chiếc xe cút kít, chứ đừng nói gì cả một chiếc Buick.
“Tôi sẽ gửi một chiếc xe tuần tra và nhân viên y tế đến chỗ cô,” người trực tổng đài lên tiếng, nhanh chóng lấy lại thái độ tự chủ chuyên nghiệp của mình. “Tôi cần thêm thông tin, vì vậy xin vui lòng giữ máy.”
Tôi vui lòng. Khi đươc hỏi, tôi cung cấp tên, địa chỉ, số điện thoại nhà, số di động, tôi nghĩ cô ta hẳn đã cập nhật thông tin, vì hệ thống 911 rất hiện đại, thêm vào di động của tôi cài đặt chế độ GPS (Global Positioning Systems – Hệ thống định vị toàn cầu). Tôi có thể định vị, xác lập thông tin, nối máy. Tôi cau có nghĩ ngợi. Tên của tôi chắc đã được truyền đi trên sóng bộ đàm của cảnh sát, đồng nghĩa với việc một Trung úy J.W.Bloodsworth sẽ nghe thấy và có thể đã nhảy bổ vào xe và bật đèn nháy lên. Tôi thực sự hy vọng nhân viên y tế tới đây dọn dẹp đống máu chảy trên mặt tôi trước khi anh đến. Anh mà nhìn thấy tôi máu me be bét … quả là vô vọng.
Cửa tự động của gian hàng mở ra và hai người phụ nữ xuất hiện, trò chuyện vui vẻ sau khi đã vơ vét chiến lợi phẩm và bắt đầu rẽ vào lối ra bãi đỗ. Người đầu tiên nhìn thấy tôi liền kêu thét lên và dừng phắt lại giữa đường.
“Đừng bận tâm đến tiếng huyên náo đó làm gì.” Tôi bảo với người trực tổng đài 911. “ Có người bị giật mình.”
“Ôi chúa ơi! Ôi chúa ơi!” Người thứ hai lao về phía tôi. “Cô bị tấn công hả? Cô có sao không? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hãy để tôi kể cho bạn nghe, thật là bực mình khi sự giúp đỡ lại xuất hiện lúc bạn chẳng còn cần đến nó nữa.
Bãi đỗ tràn ngập đèn nháy, xe đậu khắp các góc đường, và những người đàn ông mặc đồng phục đứng xung quanh bàn tán. Vụ việc không chết người nên chẳng có gì cấp bách. Chiếc xe cứu thương nhá đèn mang theo các nhân viên, tên họ là Dwight và Dwayne. Bạn không thể sắp đặt việc này. Tôi không thích cái tên “Dwayne’ vì đó là cái tên của gã đã giết Nicole Goodwin, nhưng tôi im lặng trước Dwayne vì anh ta thật sự dể chịu, rất dịu dàng và bình tĩnh khi lau sạch vết máu và băng vết thương trên đầu tôi lại. Trán của tôi bị trầy xước, nhưng mặt thì không rách, tôi đoán là lúc rơi xuống, tôi đã va đầu xuống đất. Tin tốt với khuôn mặt, còn tin xấu với cái đầu.
Họ đồng ý với chuẩn đoán của tôi về cơn chấn động, ở một cấp độ là hài lòng - tôi thích mình đúng - và nản lòng là vụ dộng đầu xuống đất sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch kín đặc không chèn thêm bất cứ điều gì bất lợi của tôi.
Một cảnh sát tuần tra là sỹ quan Spangler – tôi biết anh ta, hồi Nicole bị giết. Tôi đang được nằm dựng lên trên xe đẩy, anh ta lấy lời khai trong khi nhân viên cứu thương lau sạch và băng vết thương và sẵn sàng chuyển tôi đi thì Wyatt trờ xe tới. Thậm chí không cần nhìn tôi cũng biết đó là anh, vì kiểu mấy chiếc lốp rít lên ken két cùng với tiếng cửa xe đóng sầm sập.
“Wyatt kia rồi,” tôi nói với Sỹ quan Spangler. Tôi không quay đầu lại, vì tôi cử động rất khó khăn.
Anh ta liếc về phía người mới đến và hơi nhếch môi lên một chút chưa đến mức một nụ cười. “Phải, ma’am.” anh ta lên tiếng. “Anh ấy đang nói chuyện qua bộ đàm.”
Có chút mâu thuẫn giữa Wyatt và một số cảnh sát cùng phòng, bởi anh được thăng chức quá nhanh so với họ. Sỹ quan Spanger mới đến, ngay thẳng, và còn trẻ, thế nên anh ta không để ý đến sự oán giận đó. Anh ta đứng lại và lễ độ gật đầu chào khi Wyatt tiến tới gần nhìn chằm chằm xuống tôi, hai tay đặt bên hông. Anh đang mặc quần jeans và áo sơ mi dài tay ống tay áo xắn tới tận khuỷu. Bao súng ngắn treo bên phải, huy hiệu cài ở thắt lưng. Anh cầm di động (cũng là bộ đàm luôn) trên tay, trông cực kỳ dữ tợn.
“Em không sao,” tôi bảo với Wyatt, ghét cay ghét đắng cái nhìn hiển hiện trên mặt anh. Trước đó tôi đã thấy rồi. “Hình như thế.”
Ngay lập tức anh chuyển cái nhìn như sấm sét tập trung sang Dwayne. Dwight đang bận rộn với mấy dụng cụ y tế, do dó Dwayne trở thành mục tiêu nhắm vào. “Cô ấy thế nào?’ anh hỏi, như thể tôi không còn hơi sức mà thốt lên lời.
“Chấn động tạm thời, “ Dwayne trả lời, anh ta hẳn làm trái với quy định, nhưng tôi nghĩ hầu hết các nhân viên y tế và cảnh sát đều quen biết nhau, và các cảnh sát có thể lấy được thông tin được cho là bảo mật. “Rách da đầu, va đập thâm tím vài chỗ “
“Chà mặt xuống đường.” tôi rầu rĩ đáp
Dwayne mỉm cười nhìn xuống tôi. “Đúng.”
Wyatt cúi người sát xuống xe đẩy. Ánh đèn nhấp nháy từ xe cứu thương hắt những cái bóng khắc nghiệt lên khuôn mặt anh. Anh nhìn cứng rắn và cực đoan, nhưng bàn tay anh thì dịu dàng nắm lấy tay tôi.
“Anh ở ngay sau xe cứu thương,” anh hứa. “ Anh sẽ gọi bố mẹ em trên đường đi.” Anh bắn cái nhìn sang Spangler. “Cậu có thể lấy nốt lời khai của cô ấy ở bệnh viện.’
“Vâng, thưa ngài,” Sỹ quan Spangler đáp, anh ta gập cuốn sổ ghi chép lại.
Tôi được kéo ra đằng sau xe – chính xác là cái xe đẩy được kéo về sau xe cứu thương, nhưng khi tôi còn nằm trên đó, thì kết quả cuối cùng giống nhau cả thôi. Các anh chàng mở cửa xe, và cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy được là Wyatt đang đứng ở ngay đó trông vừa lạnh lùng vừa dữ tợn.
Rồi chúng tôi rút khỏi bãi đỗ, đèn flash nhấp nháy nhưng không có tiếng còi hú chói tai, tôi mừng vì đầu tôi hiện giờ đau như búa bổ.
Ô, chuyện này quen thật. Trong tình huống này, còn quen thuộc hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.