Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 14:




Bỗng nhiên, ma nữ nằm trên trần nhà lại biến mất, lặng lẽ như khi cô đến. Tinh Tinh chắp tay thở dài, “Thằng Nam Nam chạy mất rồi, thôi, tôi muốn coi đêm nay nó có sống sót thêm lần nữa không!”
Lão Bạch thì bình tĩnh, “Nếu không còn chuyện gì thì tôi về trước.” Dứt lời, gã quay lưng về phòng đóng sầm cửa lại, bàn tay buông thõng bên hông khẽ run.
Trong phòng, cuối cùng Nam Nam cũng hoàn hồn. Cậu đi tắm nước nóng, thay bộ quần áo sạch rồi dựa vào đầu giường, bấy giờ mới cảm thấy linh hồn mình trở về vị trí cũ.
“Hì hì hì~” Nam Nam còn chưa kịp nghỉ ngơi thì tiếng cười quen thuộc của con gái vang lên bên tai. Nam Nam giật mình nhảy xuống giường, trông thay một bé gái mặc váy kẻ sọc đỏ trắng đang đứng đầu giường bằng tư thế vặn vẹo, cười tủm tỉm nhìn Nam Nam.
Trái cổ Nam Nam bất chợt trượt một cái, sức chịu đựng tinh thần bị căng thẳng liên tục đạt đến đỉnh điểm, cậu suy sụp, “Cậu có thôi đi chưa? Tôi không thích vén váy, không muốn vén váy mà! Tôi kiện cậu tội quấy rối tình dục đó, chịu không? Cậu bị thủy thủ Popeye nhập rồi hả!? Giờ cậu giỏi thì ép tôi tốc váy nữa đi! Dù sao tôi cũng kích hoạt điều kiện chết rồi, đêm nay tập hợp ba mươi hai NPC ma luôn cũng được!”
Cứ tưởng mình sắp đạt được thành tích “Double kill”, nào ngờ nhìn kỹ, Miêu Miêu vẫn đang nằm im bên giường, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn. Nếu mặc kệ bản chất ma quỷ thì trông cô chẳng khác gì một bé loli dễ thương…
Nam Nam: “…Muốn giết tôi thì lẹ tay giùm, cảm ơn.”
“Hì hì hì!” Miêu Miêu nhảy từ đầu giường lên trên giường, xoay xoay chiếc váy kẻ sọc xinh xắn rồi nói, “Tôi thấy rồi nha~”
“Thấy gì?” Nam Nam giật thót, khó hiểu.
Nam Nam vừa hỏi thì Miêu Miêu cười nắc nẻ giẫm chân bồm bộp trên giường, giọng bé gái trong trẻo phát ra tiếng cười “Hihi” rất quái dị, “Hồi nãy Nam Nam bị lột đồ, họa mi của cậu suýt bị tùng xẻo, hí hí hí!”
Nam Nam: “…” Cười đã chưa? Cười cái quần què.
Lần này tới có vẻ Miêu Miêu chỉ muốn chọc quê, không có ý éo Nam Nam kích hoạt điều kiện chết. Cô bé như sự kết hợp từ tính cách thích chơi khăm của Nam Nam hồi nhỏ, dọa Nam Nam sợ ngu người rồi cười tươi như hoa, cuối cùng khi Nam Nam cam chịu ngồi im bên giường, cô lại tự biến mất.
Nam Nam lau mồ hôi trên đầu, ngồi phịch trên giường, không hiểu mình đã làm gì sai mà phải chịu quả báo như này. Ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy bức tranh trừu tượng treo trên tường, Nam Nam nhớ tới lời Lão Bạch nói với VV bèn bước tới tháo khung ảnh xuống.
Ở mặt sau bức tranh có một đoạn văn được khắc bằng kiểu chữ màu đỏ.
Quy tắc của hệ thống thẩm phán:
  1. Con người không được giết con người, phòng ngự của phòng sẽ biến mất nếu vi phạm.
  2. Hai người trở lên cùng ở qua đêm trong một phòng, phòng ngự của phòng sẽ biến mất.
  3. 20:00 là bắt đầu ban đêm, 6:00 là bắt đầu ban ngày, 12:00 là lúc làm mới tầng, chuông reo như lời nhắc.
  4. Các người đều là tội phạm của thời đại, Thần đã xử phạt linh hồn dơ bẩn của các người trong cõi chết, chỉ có gột rửa mới được cứu rỗi.
  5. Chúc may mắn.
Quy tắc không dài, nhưng Nam Nam lại thấy như lọt vào sương mù. Có vài câu rất rõ ràng, nhưng có vài câu cảm giác như ám chỉ gì đó. Mà Nam Nam chẳng phải người thông minh, cậu không hiểu được.
Thôi, nghĩ mãi không ra thì đừng nghĩ nữa, sống sót qua đêm nay rồi tính tiếp. Có lẽ sau đêm nay, mình sẽ chẳng còn cơ hội nghĩ về quy tắc nữa.
Bữa tối là bữa ăn bình yên nhất mà Nam Nam có từ khi đến đây, không cãi vã, không gây gổ. Tuy Nam Nam rất muốn đánh Bắc Bắc đang ngồi bên cạnh, nhưng nghĩ lại ở cái nơi quỷ quái này, an toàn bản thân còn không dám chắc thì mắc gì Bắc Bắc phải ra tay cứu cậu?
Quả nhiên, mình vẫn ngây thơ lắm.
Bắc Bắc nhận ra ánh mắt chăm chú thường trực của Nam Nam, nghiêng đầu nháy mắt với Nam Nam, Nam Nam nghẹn họng quay đầu ăn tiếp.
Thôi, không đánh nổi, chẳng lẽ mình không trốn nổi sao? Sau này đếch tin mấy thứ vớ vẩn như đồng đội gì đó là được rồi. Dù sao mình cũng chưa làm nhiệm vụ giám sát và thăm dò Lão Doanh, Mộc Mộc và Náo Náo mà Bắc Bắc giao, chẳng ai nợ ai.
Nào ngờ cơm nước xong, đang định về phòng thì Bắc Bắc chặn cửa Nam Nam, không cho cậu về.
“Có chuyện gì?” Nam Nam lạnh lùng, giọng sượng ngắc, “Có gì thì nói, không thì biến.”
“Ồ?” Bắc Bắc chống cửa, lấy làm lạ trước phản ứng của Nam Nam, anh khom lưng ghé mặt lại gần Nam Nam, “Cậu giận à?”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Nam Nam mất kiên nhẫn cau mày, “Tránh ra!”
“Úi,” Đôi mắt đào hoa của Bắc Bắc khẽ chớp, mặt mày đầy quyến rũ, gương mặt đẹp trai cách Nam Nam nửa tấc, “Đừng giận mà, sao cậu còn khó dỗ hơn con gái vậy?”
Mịa! Buổi sáng còn nói đồng minh, quay mông lại thấy chết không cứu chẳng phải anh sao! Động tĩnh lớn như vậy, người chết còn bật khỏi hòm, đừng bảo tôi là anh không biết!
Trong lòng Nam Nam gào thét nhưng ngoài mặt lại lười giao tiếp với Bắc Bắc lật mặt như bánh tráng, “Phiền anh, nếu hỏny xin vui lòng ra khỏi phòng đêm nay, ba mươi hai người đẹp đủ mọi lứa tuổi chờ anh. Tôi tin với sắc đẹp này, nhất định anh rất được chào đón.” Dứt lời, cậu bất ngờ mạnh tay đẩy Bắc Bắc ra, bước vào phòng rồi đóng sầm cửa.
Bắc Bắc đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cửa phòng Nam Nam hồi lâu, nụ cười trên môi dần tắt, biến thành vẻ âm trầm nặng nề.
Chiều nay chắc hẳn đã có chuyện quan trọng xảy ra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không biết có phải để chào đón một đêm khác thường định mệnh hay không, chuông chiều còn chưa vang, cả tầng lầu đã tĩnh mịch như không có người sống. Nam Nam không hề buồn ngủ, dựa vào đầu giường nghịch điện thoại.
Bỗng nhiên, ngón tay đang lướt web của Nam Nam khựng lại.
Thời gian trên điện thoại nhảy lên 20:00.
Ding~ Ding~ Ding…
Tiếng chuông nặng nề phá vỡ ánh sáng bên ngoài cửa sổ từng tấc một, bóng tối như thác lũ tràn ngập khắp mọi nơi che khuất thế gian, ngọn đèn ngủ sáng hiu hắt tỏa ra ánh sáng le lói không thể chống lại màn đêm.
Lại một đêm nữa đến.
“Cộc.”
“Cộc.”
Hai tiếng gõ cửa lanh lảnh khiến Nam Nam vốn cho rằng ma nữ sẽ đến rất khuya, hoàn toàn mất hy vọng kéo dài thêm chốc nữa, người dám đứng ngoài phòng ban đêm, ngoài ma thì chẳng còn ai khác.
Chỉ là không biết, con ma gõ cửa này có phải con ma đến giết mình đêm nay không. Dù sao cô cũng có thể xông vào, chắc không cần gõ cửa đâu nhỉ? Chẳng lẽ đây là con ma thanh lịch?
Đầu óc Nam Nam rối bời, cố gắng xoa dịu cơn hoảng loạn trong lòng bằng cách tự trêu chọc mình. Thật ra nỗi sợ của cậu đã vơi đi đôi chút so với đêm đầu tiên, nhưng trên đời chắc chẳng có mấy ai có thể bình tĩnh đối mặt với ác ma đòi mạng đâu nhỉ?
Lạch cạch.
Ngay lúc Nam Nam đang nghĩ có nên chủ động yêu cầu đối phương đừng gõ không, tay nắm cửa phát ra tiếng vặn khóa. Nam Nam cứng người nhìn cánh cửa từ từ, từ từ mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.