Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 29:




Tiểu Mục xoa gáy, vẻ mặt khó xử, “Chuyện là… tôi cũng không biết sao mình lại ngất xỉu, cảm giác rất kỳ lạ, giống như… đã mơ một giấc mơ rất rất dài.”
“Cậu còn nhớ trong mơ có gì không?” Nam Nam hơi sốt sắng khiến bạn của Tiểu Mục lấy làm lạ.
“Cậu hỏi nhiều vậy chi? Hay Tiểu Mục bị…”
“Không, không phải.” Nam Nam liên tục xua tay, nói chân thành, “Là vầy, tôi là nhà văn tự do muốn tìm tài liệu, nghe chuyện của bạn Mục thú vị quá nên kìm chẳng đặng hỏi thử… Tôi biết bạn Mục vì cậu ấy là họa sĩ, muốn trao đổi ảnh bìa tiểu thuyết với cậu ấy.”
“À, ra vậy.” Tiểu Mục là thanh niên đơn thuần, nghe xong thì nói, “Nhắc mới nhớ, đúng là trong mơ có kha khá mẩu chuyện, có cái mơ hồ, có cái rõ ràng. Nếu cậu muốn viết, hay là tìm quán nào ngồi nói chuyện nha?”
Nam Nam vui vẻ đồng ý.
Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, trong quán cà phê sáng sủa ấm áp, dưới mông là tấm đệm ngồi mềm mại êm ái, bên tay là tách cà phê nóng hổi. Hương Mocha đậm đà vô tình lướt qua mũi khiến người ta thả lỏng, cả người thư thái.
Giọng nói dịu dàng của Tiểu Mục rất hòa hợp với khung cảnh ấm áp, “Có thể giấc mơ liên quan đến tâm bệnh của tôi. Trước khi hôn mê, vì tâm trạng không tốt nên tôi đã dùng cách tệ hại để từ chối lời tỏ tình của một cô gái. Nhưng tôi không ngờ cô gái đó mắc bệnh tâm lý nặng, lý do sống duy nhất là tình yêu dành cho tôi…” Nói đến đây Tiểu Mục, đôi mắt ánh lên nỗi buồn và hối hận, “Sau khi bị tôi từ chối, cô ấy đã chọn cách tự tử.”
Bạn của Tiểu Mục vội nói, “Chuyện đó không phải lỗi của cậu, chuyện đã qua rồi, cậu đừng trăn trở nữa.”
Tiểu Mục cười với bạn rồi khẽ lắc đầu, “Đừng lo. Mà nhắc cũng lạ, trước khi hôn mê, ngày nào tôi cũng mơ thấy cô gái kia biến thành ác ma tìm tôi trả thù. Sau khi hôn mê, tôi cũng mơ thấy cô ấy, tôi trong giấc mơ đã biết trước bệnh tình của cô ấy, mặc dù vẫn từ chối lời tỏ tình nhưng tôi đã ở lại bên cạnh cô ấy với tư cách là bạn…” Giọng Tiểu Mục trầm xuống, khẽ cau mày, dường như đang cố gắng nhớ lại chi tiết trong mơ, cậu ta lắc đầu, “Không nhớ nổi nữa, hình như cô ấy cảm ơn tôi và tôi tỉnh dậy. Có đôi khi tôi nghĩ, linh hồn cô ấy thật sự đã báo mộng cho tôi. Kể từ đó tôi không còn gặp ác mộng nữa, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn.”
Nam Nam chăm chú lắng nghe, trong đầu phân tích điểm tương đồng và khác biệt giữa Tiểu Mục và những người chơi khác.
Cùng liên quan đến một cô gái đã chết.
Cùng gặp ác mộng mấy đêm liền trước khi vào thế giới phán xét.
Cùng trải qua phó bản.
Cùng ra tay giúp đỡ “ma nữ” trong phó bản, thể hiện ý tốt.
Vậy tại sao Tiểu Mục lại chết trong thế giới phán xét? Quan trọng hơn là, sau khi chết lại sống sót ở thế giới hiện thực?
Mình làm kiểu gì cũng không chết, nghe có vẻ là chuyện tốt, nhưng Nam Nam có linh cảm Tiểu Mục đã hoàn toàn thoát khỏi Hệ thống phán xét, còn mình vẫn phải quay lại!
Nếu Nam Nam biết lời của mình sắp thành sự thật, nhất định cậu sẽ vả chết bản thân vì cái miệng xui xẻo này.
Cùng ngày hôm đó, Nam Nam nằm ngủ trong phòng khách nhà Dương Dương. Vốn đang rất tỉnh táo mở to mắt, chuyện của Miêu Miêu và Tiểu Mục lấp đầy tâm trí. Chẳng hiểu sao một cơn buồn ngủ mãnh liệt không thể kháng cự ập đến, cậu chỉ kịp rú ‘Toang rồi’, ý thức đã chìm vào bóng tối.
“Ding~ Ding~…”
Tần suất quen thuộc, âm lượng quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Nam Nam nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nghĩ, ít nhất mình còn được ăn một bữa thịnh soạn, cũng đáng.
Khi sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, có tiếng hét chói tai vọng tới từ ngoài phòng, “Sao quay lại đây nữa vậy?!”
“Rầm rầm rầm.”
Đúng lúc cửa phòng bị gõ vang, Nam Nam đứng dậy mở cửa. Cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Bắc Bắc.
Chỉ là, đôi mắt vẫn luôn hờ hững lúc này lại tràn đầy nghiêm nghị, có cảm giác uy nghiêm như gió thổi báo hiệu giông bão sắp đến.
“Sao thế?”
Bắc Bắc im lặng sải bước vào phòng rồi trở tay khóa trái cửa, anh nói, “Cậu có phát hiện điều bất thường không?”
Nam Nam nhíu mày, “Sao vậy? Tôi không chú ý…”
“Lạch cạch.” Bắc Bắc nhẹ nhàng vươn tay gỡ bức chân dung trên tường xuống, lật mặt sau, cất giọng suy tư, “Quả nhiên, của cậu cũng thay đổi rồi.”
Nam Nam mới dòm thì giật nảy mình, sau “Kỳ nghỉ”, không ngờ quy tắc của thế giới phán xét đã khác đi!
Quy tắc mới của thế giới phán xét:
  1. Con người không được giết con người, phòng ngự của phòng sẽ biến mất nếu vi phạm.
  2. 20:00 là bắt đầu ban đêm, 6:00 là bắt đầu ban ngày, 12:00 là lúc làm mới tầng, chuông reo như lời nhắc.
  3. Các người đều là tội phạm của thời đại, Thần đã xử phạt linh hồn dơ bẩn của các người trong cõi chết, chỉ có gột rửa mới được cứu rỗi.
  4. Kẻ kích hoạt điều kiện chết cũng là người mở ra thế giới bên trong, có sức hấp dẫn tuyệt đối với ma.
  5. Cái chết hạnh phúc.
“Một, hai, ba vẫn y cũ, nhưng bốn và năm lại khác hẳn.” Bắc Bắc nói, “Hơn nữa, cậu có cảm thấy không, chữ “Mới” ở điều bốn, năm có kiểu chữ rất lạ.”
Nam Nam nghe vậy lại nhìn chăm chú vào quy tắc, cậu không rành nghiên cứu kiểu chữ nên chỉ dựa vào mắt nhìn và trực giác, chắc do bị Bắc Bắc hay sao mà cậu thấy chữ không giống nhau thật, chẳng biết giải thích thế nào, tóm lại là hai kiểu chữ khác nhau.
Nam Nam và Bắc Bắc chưa kịp nghiên cứu kỹ thì tiếng gõ cửa lại vang, giọng Lão Doanh vọng vào, “Nhanh lên! Tất cả tập hợp ở phòng ăn! Sắp họp rồi!”
Gặp nhau sau cuộc chia tay ngắn ngủi, dĩ nhiên sẽ không có “Cảm giác nhớ nhung” giữa những người chơi, mặt ai nấy còn xám xanh hết sức khó coi, ngồi bên bàn ăn không nói năng gì.
Lão Doanh, “Mọi người đã thấy quy tắc mới chưa? Thật kỳ lạ, tôi đến đây lâu vậy rồi, đã nghỉ tổng cộng ba lần, nhưng chưa bao giờ có chuyện thay đổi quy tắc khi quay lại.”
“Mày tới đây hơn ba tháng rồi hả?!” Tiểu Hỏa ngạc nhiên xen vào.
Lão Doanh ngó lơ cậu ta, “Mọi người có ý kiến gì không, đề xuất nhanh lên.”
Trên bàn ăn hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng biết không ai phát hiện hay là không ai muốn chia sẻ.
Lát sau, Tiểu Quang yếu ớt lên tiếng, “Chuyện đó… Hay là Hệ thống phán xét gặp trục trặc nhỉ? Trước đây “Kỳ nghỉ” có một ngày thôi mà, nhưng giờ…”
Nghe vậy sắc mặt Bắc Bắc hơi thay đổi, anh nói, “Mọi người đã nghĩ đến mục đích của việc thay đổi quy tắc chưa.”
“Nhất là điều thứ tư.” Mộc Mộc nói, “Kẻ kích hoạt điều kiện chết đáng lẽ sẽ bị con ma tương ứng giết chết, giờ lại biến thành người mở ra ‘Thế giới bên trong’? ‘Thế giới bên trong’ là gì? Phải chăng nó có nghĩa, bây giờ kích hoạt điều kiện chết cũng sẽ không chết, mà sẽ bước vào ‘Thế giới bên trong’?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.