Tiểu Hỏa thình lình hét to, “Tao đâu có giết nó! Tụi buôn người kia giết, mắc mớ gì tới tao?”
Bắc Bắc cười khẩy, “Bản thân cậu biết rõ lý do mình vào thế giới phán xét mà.” Nếu Quyển Quyển không hận cậu ta, không đời nào Tiểu Hỏa bị kéo vào thế giới phán xét.
“Không phải tao! Không phải tao!” Tiểu Hỏa la hét không chịu nhận, nhân lúc mọi người lơ là thì chạy thục mạng về phòng mình.
Chẳng qua người ở đây đâu phải dạng vừa, Náo Náo lẹ bước lao tới vặn ngược cánh tay Tiểu Hỏa ra sau kéo lại. Tiểu Hỏa hít hà đau đớn, những người khác thì bao vây xung quanh không cho cậu ta trốn.
“Chạy đi đâu!” Lão Doanh quát to, “Trói cậu ta lại!”
Tiểu Hỏa đấm đá loạn xạ, giãy dụa bất chấp, nhưng mình cậu ta không chọi được cả đám nên bị trói chặt vào ghế.
Tiểu Hỏa điên tiết trừng Náo Náo. Nam Nam tinh ý nhận ra trong cảm xúc hận thù này còn chất chứa nỗi sợ trước cái chết.
Bắc Bắc đã đoán đúng, Tiểu Hỏa là thủ phạm hại chết Quyển Quyển. Xem ra lần này Tiểu Hỏa là người mở ra thế giới bên trong.
Tuy đã tìm được thủ phạm nhưng đáp án để rời khỏi thế giới bên trong vẫn còn bỏ ngỏ.
Giao Tiểu Hỏa cho Hệ thống phán xét hay ma nữ? Mà trong tình huống hiện giờ, bọn họ không có cách nào để giao nộp Tiểu Hỏa.
“Có lẽ khi thủ phạm chết, thế giới bên trong sẽ vỡ tan.” VV nhe hàm răng trắng bóng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, “Giết nó coi sao.”
Dứt câu, ánh mắt cả đám đều đổ dồn vào Tiểu Hỏa, thậm chí có người ánh lên vẻ háo hức trong mắt khiến Tiểu Hỏa dựng tóc gáy.
“Không, đừng giết tôi!” Tiểu Hỏa điên cuồng lắc đầu, “Giết tôi cũng đâu có ích gì, không phải tôi mở thế giới bên trong!”
“Mày nghĩ giờ còn ai tin mày không?”
Tiểu Hỏa lắp bắp cãi lại, nói không tròn câu, răng cậu ta va lập cập giữa tiếng hô giết đám người chơi mỗi lúc một lớn, khuôn mặt Tiểu Hỏa càng thêm tái nhợt.
“Tranh cãi sôi nổi thật.” Bắc Bắc gặm sườn muối tiêu hóng drama, còn chọt Nam Nam, “Nam Nam, cậu rắc muối tiêu không đều, miếng này mặn ghê.”
“…” Nam Nam nguýt anh, “Chả ai ép anh ăn, cảm ơn!”
“Khó lắm…” Vì gặm sườn nên giọng Bắc Bắc không rõ, “Lãng phí thức ăn là tội đó…”
Nam Nam mặc xác anh, thấy mọi người vẫn đang hò hét đòi giết Tiểu Hỏa, cậu tiện mồm nhắc nhở, “Các anh chỉ nói thì làm được gì, ra tay đi!”
Nhóm người chơi như bị nhấn nút tạm dừng, cả bọn im bặt nhưng không ai ra tay.
Nam Nam liếc xéo, biết ngay mà, bọn họ chả dám làm gì nhau đâu. Quy tắc thứ nhất của thế giới phán xét: “Con người không được phép giết người, trận pháp phòng ngự trong phòng sẽ biến mất nếu vi phạm.”
Sở dĩ bọn họ kích động là mong có ai ngu ngốc đứng ra làm chim đầu đàn thôi, tiếc rằng không ai ngu thật.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Cứ ở đây mãi à?” Có người sốt ruột hỏi, “Thôi ra ngoài dạo đi, nếu thế giới bên trong giống thế giới hiện thực, tôi thà ở đây chứ không muốn quay lại thế giới phán xét đâu.”
Ít ra ở đây còn được ra ngoài, có phố xá và người qua đường, còn trong thế giới phán xét, khoan nói tới việc gặp ma, riêng chuyện bị nhốt trong tầng lầu ngày qua ngày thật sự khiến bọn họ ngột ngạt đến phát điên rồi.
Mọi người đang tranh luận thì bỗng nhiên có tiếng chạy “Bịch bịch” trong hành lang, chưa kịp ra coi thì người kia đã lảo đảo chạy vào. Hóa ra là cậu nhóc đeo kính ban nãy.
Cậu nhóc đeo kính kiệt sức ngồi bệt xuống sàn, quần áo dính từng vết máu lớn, mùi máu tanh át cả mùi thức ăn trong phòng làm người ta giật nảy mình.
“Có chuyện gì vậy!” Biến cố này khiến nhóm người chơi thoáng chốc bùng nổ, “Người ra ngoài cùng cậu đâu?”
Cậu nhóc đeo kính mấp máy môi, run rẩy hồi lâu vẫn không nói nên lời, cứ như bị dọa mất hồn.
Nam Nam ngồi xổm xuống ghé tai bên môi cậu ta, loáng thoáng nghe được mấy chữ: “Chết… rồi… Chết rồi…”
Sắc mặt Nam Nam thay đổi, những người khác cũng đoán sơ được từ nét mặt cậu và vết máu trên người cậu nhóc, bầu không khí dần trở nên nghiêm trọng.
Tiểu Quang đỡ cậu nhóc đeo kính ngồi lên ghế, múc cho cậu ta bát canh nóng rồi nhẹ giọng dỗ dành cậu ta uống hết, từ từ an ủi cậu nhóc.
Những người khác cũng coi như kiên nhẫn, liên quan đến vấn đề sống còn, không ai thúc giục mà lặng lẽ chờ cậu nhóc tỉnh táo.
Uống xong bát canh nóng hổi, sắc mặt cậu nhóc đeo kính đã hồng hào hơn chút, biểu cảm cũng dịu xuống. Mọi người sốt sắng hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao Tiểu Kỳ lại chết?”
Nhắc đến Tiểu Kỳ, khuôn mặt cậu nhóc đeo kính lại tái sạm, hé miệng sắp xếp lại câu cú, lúc lâu sau mới nói: “Bị ăn rồi.”
“Bị ăn rồi?” Mọi người nghi hoặc, “Ý là sao?”
Nam Nam thầm giật mình, trong đầu vô thức hiện ra cảnh tượng đáng sợ hôm đó: Một người mới đã bị ma nữ ăn thịt, dạ dày cậu lại sôi trào.
Cậu nhóc đeo kính ngắc ngứ kể lại chuyện của mình và Tiểu Kỳ.
Lúc bọn họ bước ra thì phát hiện nơi mình ở là một khách sạn, hai người xuống sảnh lầu 1, cô phục vụ trước cửa còn chào hỏi họ, nụ cười ngọt ngào và khuôn mặt thanh tú, không có gì khác thường.
Hai người thả lỏng cảnh giác và đến khu chợ sầm uất nhất, chen chúc trong đám đông ở chợ, bọn họ vô tình va vào một cô bé, cô bé ngồi bệt xuống đất khóc toáng lên. Cậu nhóc đeo kính chưa kịp nói gì thì Tiểu Kỳ dòm xung quanh, không thấy phụ huynh của cô bé đâu bèn hung dữ quát: “Cút, đụng trúng ông còn ăn vạ!”
Vừa dứt câu thì thời gian như ngừng trôi, bầu trời u ám, đám đông trong chợ chớp mắt đã biến mất. Hai người chưa load kip cảnh tượng khó tin trước mặt thì bé gái vừa rồi còn che mắt khóc đã buông hai tay xuống, đôi mắt bị thay thế bằng hai hố đen, đáng sợ hơn nữa là lồng ngực cô bé bị xẻ toạc, nội tạng bên trong trống rỗng, máu sền sệt và tế bào mô tràn ra ngoài không dứt, cậu nhóc đeo kính không nhịn được ôm bụng nôn mửa.
Tiểu Kỳ không nôn, gã phản ứng nhanh gấp đôi cậu nhóc đeo kính. Gã bỏ mặc đồng đội và co giò chạy vào khách sạn. Nhưng cô bé không có ý ra tay với cậu nhóc đeo kính, khóe môi nhếch cao quái dị, tích tắc cô bé xuất hiện trước mặt Tiểu Kỳ, lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đen ngòm suýt chạm vào mặt Tiểu Kỳ!
“Áaaa!!!” Tiểu Kỳ hoảng sợ ôm đầu thét to, cậu nhóc đeo kính hớt hải chạy tới giúp, trông thấy cô bé vươn bàn tay trắng nõn bóp cổ Tiểu Kỳ, chỉ dùng chút sức.
“Khực.”
Khuôn mặt đang hoảng sợ đã rơi xuống đất theo đầu lâu, cuộn lên một lớp bụi mỏng.