Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 38:




“Huệ…” Từng thấy cảnh máu me và việc bản thân trở thành đối tượng bị làm thịt là hai chuyện khác nhau. Mộc Mộc tái mặt nôn ọe, trong phút chốc không phân biệt nổi dạ dày hay vết thương trên vai phải đau hơn.
Trong miệng Quyển Quyển toàn là bọt máu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dính đầy máu tươi đỏ lòm hệt như ác ma bò lên từ mười tám tầng Địa ngục, thỏa thích nuốt chửng mạng người.
Náo Náo té xong ngất xỉu luôn, nằm im lìm trên đống giấy, không biết rằng anh trai mình đã bị ăn mất một cánh tay.
Nam Nam tay nhanh hơn não, lao tới kéo Mộc Mộc đang nằm dưới đất, “Đi mau!”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Quyển Quyển không kịp đề phòng lăn khỏi người Mộc Mộc, cánh tay đang cắn dở bay ra ngoài, đập vào người Bắc Bắc.
Bắc Bắc bất ngờ mắc vạ: “…”
Nam Nam không dám ngoảnh đầu mà kéo Mộc Mộc chạy như điên. Đến khi thở hết nổi, cổ họng nóng ran như lửa mới chịu dừng lại, cậu phát hiện Quyển Quyển đã ngừng đuổi theo từ bao giờ.
Vừa mất chỗ dựa thì Mộc Mộc ngã quỵ xuống đất, trán dập chảy máu, nhưng kỳ lạ là chỗ bị rách không chảy nhiều máu, có lẽ do đặc thù của thế giới bên trong.
Siêu thị…
Áo khoác nâu của Bắc Bắc loang lổ vết máu, anh nhìn bé gái với tử trạng đáng sợ trước mặt, đôi mắt hoa đào luôn đầy ý cười dần trở nên lạnh lùng, “Rốt cuộc các người muốn sao?”
Quyển Quyển nghiêng đầu, có vẻ không hiểu Bắc Bắc đang hỏi gì.
Bắc Bắc lại gần cô bé như chẳng hề sợ cô, “Cách rời khỏi thế giới bên trong là gì?”
Quyển Quyển cười khì, xoay người chạy khỏi siêu thị với tốc độ không thuộc về đứa trẻ, gần như biến thành một cái bóng. Nhưng Bắc Bắc chỉ khịt mũi một tiếng, cơ thể hơi nhúc nhích, thình lình chặn trước mặt Quyển Quyển.
“Phương pháp là gì?” Bắc Bắc vươn tay giữ bờ vai gầy gò của Quyển Quyển, “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Hung thủ…” Quyển Quyển ngẩng đầu, đôi mắt đen ngòm như xuyên thấu linh hồn con người, giọng trẻ con ngây ngô kỳ ảo quanh quẩn khắp thế giới bên trong vắng vẻ, “Hung thủ… Bằng chứng…”
Hung thủ, bằng chứng?
Bắc Bắc ngẫm nghĩ hai chữ này, vừa lơ đãng thì hai tay trống không, mới hay cô bé đã chạy mất dạng.
“Bắc Bắc!”
Giọng Nam Nam vọng vào từ bên ngoài siêu thị, Bắc Bắc thấy Nam Nam chạy đến hổn hển, mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng dính đầy máu trông rất nhếch nhác. Thấy Bắc Bắc vẫn an toàn, bấy giờ cậu mới yên lòng, dựa vào cửa thở dốc.
Bắc Bắc nhướng mày, khoanh tay nhìn cậu, “Cậu kéo người ta chạy vui như vậy, còn rảnh rỗi quay về quan tâm tôi hả?”
Sao nghe giọng lạ vậy ta?
… Nam Nam cố tình phớt lờ sự ghen tuông ẩn chứa trong giọng anh, xấu hổ nói, “Do ban nãy gấp mà, anh cũng không kích hoạt điều kiện chết nên đâu có sao.”
Bắc Bắc đút tay vào túi, khắp người bốc ‘mùi’ hờn dỗi, “Tôi không sao thì cậu quay lại làm gì?”
“Tôi lo cho anh mà!” Nam Nam buột miệng.
Câu nói vô tư này thành công xoa dịu cơn giận của Bắc Bắc, Bắc Bắc lấy cây kẹo mút nhiều màu trong túi ném cho Nam Nam, “Cất đi.”
Nam Nam từ chối, “Tôi không thích ăn kẹo nhiều đường khoa học.”
“Ai bảo cậu ăn?” Bắc Bắc búng trán Nam Nam, “Tôi vừa kích hoạt một nhóm NPC, tất cả mọi người đang nói về hành động đáng khen của ‘Anh trai mua kẹo mút cho em gái’, chứng tỏ kẹo mút cũng là một trong những manh mối quan trọng.”
“Nhưng sao anh biết là cái nào?”
“Cầm đại để nhắc mình không quên thôi.” Bắc Bắc nói, “Được rồi, tối quay lại kiểm tra camera là biết.”
“Sao không kiểm tra giờ luôn?” Nam Nam ngó quanh, “Chắc đám NPC này sẽ không cản chúng ta đâu nhỉ?”
Bắc Bắc liếc cậu, vỗ đầu Nam Nam khá mạnh, “Dùng não đi, ban đêm rõ là ‘Giai đoạn giữa và sau của vụ buôn người’, ban ngày là ‘Giai đoạn trước’, NPC được thiết lập bởi Hệ thống phán xét hướng dẫn người chơi tìm bằng chứng. Nên những thứ bị di chuyển, phá hủy thậm chí bị mất vào ban đêm, chắc chắn là những thứ bị Quyển Quyển hoặc Tiểu Hỏa động vào, so sánh với hiện trường ban ngày sẽ tìm được tất cả bằng chứng.”
Nam Nam không ngốc, khi nghe Bắc Bắc giải thích xong thì cậu hiểu ngay, “Ý anh là cảnh tượng ở thế giới bên trong, thực chất đều là những nơi mà Quyển Quyển và Tiểu Hỏa từng xuất hiện?”
“Đúng”. Bắc Bắc cân nhắc rồi bổ sung, “Trừ khách sạn chúng ta ở.”
“Tôi vẫn không tin nổi…” Nam Nam nhìn xung quanh mờ mịt trắng xóa, giọng dần nhỏ lại, “Rốt cuộc Hệ thống phán xét là gì? Sao nó có thể mô phỏng cảnh tượng trong hiện thực được vậy? Chẳng lẽ, nó luôn theo dõi và ghi lại tất cả những nơi chúng ta từng đến, những điều chúng ta đã làm ư?”
Dĩ nhiên Nam Nam không nhận được câu trả lời từ Bắc Bắc, thực ra cậu cũng biết không ai có thể trả lời mình.
Thoát khỏi thế giới bên trong là mục tiêu quan trọng nhất hiện nay. Hệ thống phán xét đã hướng dẫn họ tìm bằng chứng, chi bằng tiếp tục tiến từng bước một.
Nam Nam xốc lại tinh thần, đang định tìm từng chỗ thì bị Bắc Bắc giữ lại.
“Về trước đi, trời sắp tối rồi.” Bắc Bắc nói, “Hơn nữa còn một đường tắt tìm bằng chứng dễ hơn mà, đúng không?”
… Mười phút sau…
Trước đó Tiểu Hỏa bị úp sọt, khó khăn lắm mới thoát chết nhưng vẫn bị trói trong phòng ăn, nhìn từng ánh mắt ác độc, Tiểu Hỏa vô thức lùi lại.
“Mày còn do dự gì nữa?” Giọng Lão Doanh chắc nịch, “Nếu ‘bằng chứng’ là đầu mối thoát khỏi thế giới bên trong, vậy mày nên dẫn mọi người đi tìm tất cả bằng chứng, ra khỏi đây sớm một phút sẽ được sống thêm một phút, mày không hiểu hả?”
“Đúng vậy!” Cả đám nhốn nháo hùa theo, Mộc Mộc mất một cánh tay đã tỉnh táo tinh thần nhưng trông vẫn rất yếu, “Cậu thấy rồi đó, tỷ lệ chết ở thế giới bên trong cao hơn thế giới phán xét rất nhiều, chưa đầy sáu tiếng đã có một người chết và một người bị thương.”
Mộc Mộc cũng không biết lý do mình thoát nạn, đành quy công lao cho Nam Nam – người đã đứng ra cứu mình.
Mộc Mộc vừa dứt câu, đồng hồ treo tường đúng giờ vang lên. Tiếng chuông trầm đục, ngột ngạt như hồi chuông báo tử vang vọng linh hồn.
Đêm dần buông, nhưng khác với hôm trước, chỉ có nhóm người mới chạy về phòng khóa cửa, còn nhóm người cũ đều ở lại chia nhau đi tìm manh mối sau khi nghe phân tích của Bắc Bắc và Nam Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.