Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 42:




Từ ngày Nam Nam đến thế giới phán xét, sức nôn mửa của cậu luôn đột phá giới hạn. Khi Nam Nam cho rằng bản thân có thể chịu đựng được, thì cậu phát hiện độ kinh tởm của thế giới này lại bức phá lên tầm cao mới.
May mắn trước khoảnh khắc Nam Nam ói ra, Bắc Bắc nhạy trí nhanh tay bịt mồm kéo cậu rời khỏi hiện trường ăn xác chết.
“Huệ…” Bắc Bắc vừa thả tay là Nam Nam ói òng ọc, Bắc Bắc ghét bỏ liếc cậu rồi lùi ra xa.
Nam Nam nôn hết thức ăn trong bụng, vuốt ngực ngẩng lên tình cờ bắt gặp hai hốc mắt đen ngòm.
Nam Nam: “… Huệ!”
Cửa ra đỏ thẫm nằm ngay sau lưng ma nữ Quyển Quyển nhưng dưới sức chiến đấu mạnh mẽ của cô bé, khoảng cách hai bước chân có vẻ quá xa xôi. Ban nãy lộn xộn nên Nam Nam quên không để ý, theo luật thì ma nữ không thể tuỳ ý giết người, nhưng tại sao khi lối ra vừa mở thì luật đó lại biến mất vậy?
“Nam Nam, cậu vào đi.” Nam Nam đang nghĩ cách đối phó thì bất ngờ bị Bắc Bắc đẩy một phát nhào thẳng vào lòng ma nữ, ma nữ bình tĩnh né ra khiến Nam Nam cắm đầu vào cửa.
Một vầng sáng đỏ chóe, Nam Nam vô thức nhắm tịt mắt rồi mất luôn ý thức.
Ding~ Ding~ Ding~
Chuông vang sáu hồi, trời dần sáng, lại một đêm trôi qua.
Nam Nam thức dậy trên chiếc giường quen thuộc, nhìn bầu trời xám xịt vô tận ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cậu có cảm giác an toàn và thả lỏng khó hiểu.
Bỗng Nam Nam sực nhớ Bắc Bắc vẫn còn kẹt ở thế giới bên trong. Cậu không thèm rửa mặt thay quần áo, mặc đồ ngủ chạy vội ra ngoài, đập cửa phòng Bắc Bắc ‘Rầm rầm’, “Bắc Bắc? Bắc Bắc! Anh ra chưa?”
Bên trong im lặng như tờ, còn những người khác đều thức giấc vì tiếng gõ, cửa bốn phía đều mở ra, nhóm người chơi cảnh giác nheo mắt nhìn hành lang qua khe cửa, vẫn chưa hoàn hồn sau trận chém giết ở thế giới bên trong.
Nam Nam nhìn cả lũ phờ phạc tiều tụy nhưng vẫn đủ tay chân, không dính máu, cậu hiểu được dù bị thương nặng cỡ nào ở “Trận chiến giành cửa”, miễn còn sống bước ra thì tất cả chỉ là cơn ác mộng chân thật, không ảnh hưởng gì đến thân xác trong thế giới phán xét.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy may mắn thoát khỏi thế giới bên trong, thân xác nguyên vẹn nhưng cú sốc tâm hồn đâu dễ phai mờ vậy. Nếu việc họ đến thế giới phán xét là mơ, thì thế giới bên trong chính là mơ trong mơ. Điều khác biệt duy nhất là dù mơ hay mơ trong mơ, cái chết cũng sẽ phản hồi đến hiện thực.
Đầu tiên bọn họ kiểm tra sĩ số, khỏi phải nói, dĩ nhiên người chết đầu tiên và Tiểu Hỏa không quay về, trừ hai người đó vẫn còn ba người chơi khác đóng kín cửa phòng, gõ mãi không trả lời, Bắc Bắc là một trong số đó.
Nam Nam ngồi ở bàn ăn, thỉnh thoảng ngóng nhìn cửa phòng Bắc Bắc, nhóm người chơi bàn luận sôi nổi nhưng không chui lọt vào tai cậu, đầu óc Nam Nam giờ đây tràn ngập hình ảnh Bắc Bắc đẩy mình vào cửa.
Thật kỳ lạ, cậu và Bắc Bắc chỉ là đồng minh tạm thời thôi mà, sao giờ tâm trí lại thẫn thờ hoảng hốt đến vậy, thậm chí lòng còn chẳng yên suy tính kế sách thoát khỏi thế giới này nữa.
Bởi lẽ trải qua nhiều kiếp nạn sống còn, trong tiềm thức cậu đã xem Bắc Bắc như anh em tốt của mình rồi. Có điều ngoài lo lắng bất an, khi biết Bắc Bắc bị kẹt ở thế giới bên trong, Nam Nam dần nảy sinh một suy đoán khó tin.
Cậu chưa ngu đến mức không cảm giác được Bắc Bắc khác những người chơi còn lại. Khó mà chỉ ra điểm khác biệt, vì Bắc Bắc quá thận trọng, anh khá buông thả khi ở cùng Nam Nam nhưng hết sức kín đáo trước mặt những người chơi khác. Nam Nam cảm thấy Bắc Bắc quá bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này khác với sự bình tĩnh của nhóm người chơi lão làng khi đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng. Bọn họ bình tĩnh đến đâu thì trong mắt vẫn ẩn chứa bối rối hoang mang về tương lai, hoặc dũng cảm kiên cường liều lĩnh, còn trong mắt Bắc Bắc không có những điều này. Anh như một nhà phê bình điện ảnh, các người chơi đều ở trong phim, còn anh đứng ở một thế giới khác. Mặc dù sẽ có những dao động cảm xúc với tình tiết phim, nhưng thực chất không hề ảnh hưởng đến bản thân anh.
Nam Nam tin chắc rằng, dù nhóm người chơi có bay màu hết thì Bắc Bắc vẫn sẽ an toàn. Đây không phải sự tin tưởng mù quáng mà là trực giác bí ẩn.
Lúc Nam Nam đang xoắn xuýt, hai mươi bảy người chơi khác đã thảo luận xong các quy tắc thế giới bên trong.
1. Bọn họ là những người sống duy nhất ở thế giới bên trong, NPC sẽ cung cấp manh mối hướng dẫn họ tìm bằng chứng.
2. Tất cả bối cảnh (trừ khách sạn nơi họ ở) đều được dựng lại từ vụ án có thật của hung thủ và nạn nhân.
3. Tốc độ thời gian của thế giới bên trong khác (bình thường), 24 tiếng gom thành 4 tiếng.
4. Muốn mở lối ra đều cần một số điều kiện nhất định. Tuy chưa rõ nó hoạt động thế nào nhưng muốn nó xuất hiện thì phải cung cấp bằng chứng chính xác.
5. Trước khi lối ra xuất hiện thì ma nữ vẫn bị luật cấm trói buộc không thể tàn sát bữa bãi (phán đoán sơ bộ là kích hoạt điều kiện chết mới bị giết), nhưng khi lối ra xuất hiện, luật cấm sẽ biến mất.
Nam Nam biết hết những điều này nhưng tổng kết lại cũng tốt, ít nhất lần sau bị kéo vào thế giới bên trong, bọn họ cũng rút được kinh nghiệm và đỡ chết oan.
Ngày hôm nay trôi qua khá yên bình, ai nấy đều kiệt sức sau khi trải qua phó bản sống còn. Chẳng qua vẻ mặt hung ác của bọn họ khi tranh giành cửa đã chọt thủng không khí bình thản dối trá này, giờ ai cũng ghim nhau, ăn xong thì ai về phòng nấy, chẳng muốn làm gì thêm.
Buổi trưa, buổi chiều và trước bữa tối, Nam Nam thỉnh thoảng lại gõ cửa phòng Bắc Bắc nhưng không ai trả lời. Tiểu Quang trông thấy, ngập ngừng va phải ánh mắt Nam Nam rồi thở dài im lặng.
Buổi tối lại đến mà cửa phòng vẫn đóng chặt, cuối cùng Nam Nam đành chấp nhận sự thật Bắc Bắc không trở về. Dĩ nhiên không đến nỗi đau lòng tột độ muốn chết theo, nhưng sự ân hận lo lắng quanh quẩn trong lòng khiến cậu trằn trọc ngủ chẳng yên. Cậu cứ trách mình nếu lúc ấy kiên quyết kéo Bắc Bắc theo, phải chăng Bắc Bắc sẽ có hy vọng sống.
Tâm trí Nam Nam rối bời, không biết xoắn xuýt bao lâu mà khi đồng hồ điểm 6 giờ, Nam Nam mới giật mình nhận ra mình đã thức cả đêm. Cơn mệt mỏi ập đến theo ánh bình minh, cậu dụi đôi mắt cay xè, chịu đựng cơn đau nhói sau gáy bước xuống giường.
Tối qua chưa cởi áo khoác đã đi ngủ, quần áo nhăn nhúm kết hợp đôi mắt thâm quầng mệt mỏi phờ phạc của Nam Nam, trông cậu giống như đứa Otaku lôi thôi lếch thếch cày game xuyên đêm mấy hôm liền vậy. Mà Nam Nam chẳng buồn chải chuốt, cậu từ từ mở cửa.
Vừa khéo Bắc Bắc đang định gõ cửa đứng ngay trước cửa, mỉm cười với Nam Nam, đôi mắt hoa đào lóe sáng như sao.
Nam Nam: “…”
Cánh cửa đóng cái “ầm” khiến Bắc Bắc sững sờ, cố gắng nhớ coi mình đã làm phật ý Nam Nam lúc nào. Chẳng lẽ khi đó xô mạnh quá làm Nam Nam bị thương ư?
Gì chứ, Nam Nam đâu phải người mong manh như thế?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.