Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 48:




Lạ thật, nãy ô tô chạy lâu thế mà chả thấy điểm cuối. Giờ xuống xe đi bộ chưa đầy 2km mà đến nơi rồi.
Những kiến trúc kỳ lạ dần xuất hiện: biệt thự, sân vườn, chung cư, bệnh viện, v.v… đứng sừng sững dưới đất không theo quy luật.
Khi đi ngang những tòa nhà này thì tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc gào, tiếng van xin, tiếng chửi rủa… đủ thể loại kỳ dị, cứ như từng vở kịch ma mị đang được trình diễn xung quanh Nam Nam vậy.
“Đừng sợ.” Bỗng tay phải được một bàn tay khác bao lấy, Bắc Bắc chạm vào lòng bàn tay ướt sũng của cậu rồi bóp nhẹ, “Đó là ải của bọn họ, không liên quan đến chúng ta.”
Gieo nhân nào gặt quả nấy, báo ứng luân hồi.
Chẳng biết từ bao giờ, những tòa nhà đóng kín dần trở nên trong suốt trong mắt Nam Nam. Con người và ác ma, sợ hãi và dữ tợn, Nam Nam đã nhìn thấy tất cả qua sự trong suốt mà rõ nét dị thường ấy.
Giữa ngôi biệt thự, Nam Nam thấy một người bố lớn tuổi dẫn cô bồ bằng tuổi con trai về nhà, thông báo bồ đã có bầu và muốn cưới cô làm vợ. Nhưng hai đứa con trai không thể chấp nhận người phụ nữ và đứa con trong bụng cô, bèn lên kế hoạch giết một xác hai mạng bằng tai nạn giao thông.
Ở góc sân trường, Nam Nam thấy một cô gái hơi béo tìm đến nam thần mà mình yêu thầm để xin chữ ký nhưng bị sỉ nhục và chế giễu nặng lời, cô gái tự ti, trầm cảm đã chọn quyên sinh.
Trong lớp học trong suốt, Nam Nam thấy một cô bé hướng nội lầm lì bị các bạn nam ác ý trêu chọc bắt nạt, thậm chí nhốt cô vào phòng tối, bạo lực học đường. Cô bé bị dọa đến thắt tim, chết trong phòng tối.
Trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, cô gái mệt mỏi về nhà bị chặn đường và tra tấn đến chết; trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng là cảnh bạo lực gia đình đơn phương giữa một người đàn ông và một người phụ nữ; trong bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, chàng trai hiền lành đưa ly rượu độc cho em gái cùng cha khác mẹ của mình; trong bệnh viện, người nhà của một bệnh nhân đã chết cho rằng ca mổ thất bại là do nữ bác sĩ mổ chính, gã đâm mười mấy nhát dao khiến cô mất mạng khi về nhà một mình trong đêm…
Từng cảnh tượng lần lượt hiện ra, khiến người ta nhìn rõ đúng sai và bản chất xấu xa của con người.
Đến cuối đường, có một chiếc ô tô đang đậu bên lề.
Tiểu Mạt quần áo xộc xệch, mắt long sòng sọc, đũng quần căng phồng, cầm con dao găm dính máu nhìn cô gái bất động trong xe và lẩm bẩm:
“Đừng trách tao… là mày ép tao, ai biểu mày chống cự, đòi báo công an…”
Nam Nam xông tới thì thấy cô gái trần truồng bị đâm lủng bụng, máu chảy ròng ròng, đôi mắt cô không còn ánh sáng.
Nam Nam biết cô là chị gái phục vụ mà cậu đã gặp trong lần đầu tiên đến khách sạn năm sao. Cô hơi ngốc, hơi ảo tưởng, hơi nhiệt tình và có phần bao đồng.
Nhưng dù là người thế nào, lẽ ra cô không nên mất sức sống và tàn tạ thế này.
Dù biết đây là ảo giác do thế giới phán xét mô phỏng lại, Nam Nam vẫn không nhịn được chạy tới cởi áo khoác trùm lên cơ thể trần truồng của cô gái, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mắt cô.
Đột nhiên, lông mi dưới lòng bàn tay Nam Nam run lên, Nam Nam rụt tay thì thấy cô gái đã chết lại mở mắt, đôi mắt đen đặc không có tròng trắng nhìn chòng chọc cậu, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, ăn sâu vào tận xương tủy.
Nam Nam sợ quýnh thụt lùi mấy bước, sau lưng đụng phải vật gì đó, ngoái đầu mới hay là Bắc Bắc, không hiểu sao cậu thấy yên lòng.
Cùng lúc đó, Tiểu Mạt đang lẩm bẩm chợt tỉnh táo, cậu ta đờ đẫn nhìn hung khí trong tay rồi thình lình ném đi, giữa tiếng gió lạnh, cậu ta đấm thùm thụp vào cửa kính ô tô la hét, “Cái đm gì đây? Sao lại thấy nữa? Thế giới này bị điên à…”
Chưa nói xong, cậu ta trố mắt không dám tin nhìn ‘Xác chết’ bước xuống xe, trên người cô còn mặc áo khoác của Nam Nam, thân hình đầy vết thương đẫm máu, bước chầm chậm về phía Tiểu Mạt.
Cô cười lạnh lùng, đôi mắt đen không có tròng trắng mất tiêu cự như đâm thẳng vào linh hồn Tiểu Mạt.
“Sau khi giết tôi, nếu anh có chút gì áy náy và ân hận, anh sẽ không hoàn toàn mất tỉnh táo trong màn tái diễn hôm nay.”
“Chính anh quyết định mạng sống của mình.”
Giây tiếp theo, cơn đau dữ dội ở bụng khiến Tiểu Mạt sợ hãi cúi đầu, suy sụp gào lên.
Bụng cậu ta bị lủng do dao đâm ở vị trí giống với ma nữ, máu tuôn như suối. Từng vết thương, từng vết bầm tím, thậm chí vết rách ở thân dưới dần dần xuất hiện trên người cậu ta. Cậu ta kiệt quệ ngã xuống, không cam lòng bấu ngón tay vào đất, cố gắng đứng dậy lần nữa nhưng trạng thái mất máu đã rút sạch sức lực, cuối cùng cậu ta trợn mắt chết trong vũng máu.
Bỗng một cánh cửa trắng sáng xuất hiện giữa không trung, ánh sáng trắng liên tục lay động, huyền ảo và tuyệt đẹp. Nhưng Nam Nam biết đây là dấu hiệu cửa đóng.
Cách mở lối ra bằng vật chứng đã bị hủy bỏ, vậy phải mở lối ra bằng cách nào đây?
Đang do dự thì ma nữ quay sang nhìn Nam Nam, cơ thể cô vẫn giữ nguyên trạng thái khi chết, chằng chịt vết thương, máu thịt be bét. Khi cô đến gần, mùi máu gay mũi càng nồng nặc khiến Nam Nam choáng váng.
Lúc ma nữ dừng cách Nam Nam khoảng nửa mét, cậu hơi quíu, may có tay Bắc Bắc ôm eo, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến giúp Nam Nam miễn cưỡng chống lại áp lực khổng lồ.
“Chào cậu.” Ma nữ mỉm cười, kết hợp cùng đôi mắt không có tròng trắng trông kinh dị lạ thường, “Đừng nghĩ quẩn! Cuộc đời này vẫn đẹp lắm!” Cô ghẹo.
Nam Nam: “…” Xem ra chị gái phục vụ biến thành ma vẫn chưa quên mình, có nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ…
Thấy Nam Nam im lặng, ma nữ không quan tâm mà nhoẻn khóe môi đẫm máu cười ngây ngô, cô cởi áo khoác của Nam Nam trùm lên đầu cậu, “Trả áo khoác cho cậu nè, mỏng quá, lần sau đắp cho tôi cái nào dày hơn nhé!”
Nói xong không chờ Nam Nam trả lời, cô trần truồng đi về phía xác Tiểu Mạt, ngấu nghiến ăn hết trong tích tắc, hôn gió với Nam Nam rồi biến mất tại chỗ.
Nam Nam kéo áo khoác trùm đầu xuống, cái áo bê bết máu nhưng cậu không bận tâm, vì khoảnh khắc chạm vào áo, giọng nói nghiêm túc của chị gái phục vụ vang lên trong đầu cậu: Cẩn thận người bên cạnh cậu. Nam Nam, tôi hy vọng cậu sẽ rời khỏi đây an toàn.
Cẩn thận người bên cạnh mình… Là Bắc Bắc ư?
Thấy Nam Nam tái mặt, Bắc Bắc xoa đầu an ủi cậu, “Cô ấy đi rồi.”
Nam Nam gượng cười, “Hở? Đi nhanh quá, tôi còn định hỏi cô ấy xem chìa khóa lối ra là gì!”
“Lối ra! Lối ra ở đây!” Bắc Bắc định mở miệng thì từ xa bỗng có tiếng hét hưng phấn, mười mấy người chơi đang lũ lượt chạy tới đây.
Nhưng điều đáng sợ hơn là, sau lưng họ còn có biệt đội ma nữ rất hùng hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.