Dụ Dỗ Quan Huyện Về Làm Chồng

Chương 13: Thời gian trôi




Đến cửa sau phủ Bùi gia Đức Khiêm thả Vân Nguyệt xuống, Thu Cúc liền tiến lên đỡ cô ba nhà nó.
Nó vừa ra hiệu cậu Khiêm núp thì đằng xa đã có người nhanh chóng chạy đến dìu Vân Nguyệt đi vào, Đức Khiêm đứng trong bóng tối dõi theo hình bóng yếu ớt ấy...
Vân Nguyệt được đưa về phòng, thầy lang đang thăm khám cho cô. Thầy lang khám xong thì bóc thuốc, đám hầu nấu thuốc rồi dâng lên cho Vân Nguyệt uống.
Chuyện cô hai - cô ba nhà Bùi gia bị bắt cóc được Bùi Hanh ém nhẹm chẳng lộ miếng gió. Bên kia người Lý gia bị đánh còn nửa cái mạng cũng im re chẳng dám nói gì.
Chỉ lạ là dạo trước sau khi qua chuyện đó, bá hộ Lý-Lý Thân và con trai là Lý Văn Phách có đi thăm ruộng của bọn tá điền. Mọi chuyện cứ bình thường cho đến khi tối đó ông ta cùng con trai về phủ thì bị chọi nguyên tổ ong vò vẽ vào người. Chẳng biết là ai làm, cũng chẳng hiểu chuyện chi thế là cha con Lý gia bị ong đốt thành đầu heo, nghe đâu cậu Phách còn bị ong đốt ngay chỗ nhạy cảm...!
Vân Nguyệt nằm la liệt trên giường tận mấy ngày mới khỏi bệnh, vừa khỏi bệnh liền nghe đám hạ nhân kể lại chuyện cười của cha con Lý gia huyện Cần.
Đám tôi tớ vừa kể vừa miêu tả sống động như thật làm cho Vân Nguyệt cười nấc nẻ.
[...]
Qua chuyện khủng hoảng vừa rồi, hôn sự của Vân Nguyên cũng đã được định ra vào sang năm.
Hai bên Bùi - Trần cũng đã hứa hôn cho Vân Nguyên và Trần Tiến.
Thế là Vân Nguyên sắp đi lấy chồng chỉ còn mình Vân Nguyệt cô đơn ở Bùi gia.
[...]
Ngày tháng thấm thoát thoi đưa mới đó mà đã đến Tết Nguyên Đán.
Nhà nhà đều dán giấy đỏ chúc Tết, trong phủ Bùi gia hiển nhiên cũng trang hoàng đầy ấp các món đồ Tết, mấy chậu hoa mai trong sân nở đầy rộ lên hết...nhìn thôi là đã thấy Tết đến nơi rồi!
Từ dạo ấy đến nay cũng mấy tháng trời, ngày nào Vân Nguyệt cũng đều đặn mang cơm cho Đức Khiêm. Cả hai cũng gần gũi hơn lúc trước rất nhiều, nhưng có vẻ chỉ có mình Vân Nguyệt là tự nhiên hơn thôi chứ cậu Khiêm vẫn quy tắc dữ lắm, đến giờ tuy nói chuyện biểu hiện có vẻ thoải mái hơn nhưng cậu vẫn ứa thèm nhìn cô đấy...!Lúc nào cũng tránh né ánh mắt cô, nhiều khi Vân Nguyệt thầm nghĩ bộ dáng của cô trông tệ lắm sao mà cậu chẳng nhìn?
Đức Khiêm chẳng biết mục đích thật sự của Vân Nguyệt mấy tháng qua là gì? Hay chỉ đơn giản là cô muốn gần cậu hơn thôi!
Mặc dù thế nhưng Đức Khiêm cũng không quan tâm lắm, cậu có lòng riêng...cậu tham luyến cách cô chăm sóc cậu, thế nên dù cô có muốn lợi dụng thì cậu vẫn sẵn lòng phục tùng.
Đêm giao thừa là thời khắc quan trọng để ở bên người nhà nhất, cùng nhau tạm biệt năm cũ và đón chào năm mới.
Đêm hôm ấy Vân Nguyệt viện cớ không khoẻ nên về ngủ trước.
Trước nhà Đức Khiêm thấp thoáng bóng người lén lút thập thò.
Đức Khiêm cảm giác có người lén lút trước nhà thế nên Đức Khiêm nhẹ chân nhẹ tay nhào đến ấn mạnh người nọ rồi gằn giọng hỏi: " Ngươi là ai? "
Người nọ khẽ suýt xoa uất ức rồi lên tiếng đáp:"Là em nè, Vân Nguyệt."
Đức Khiêm nghe được giọng nói của Vân Nguyệt liền buông tay đỡ cô dậy, sẵn tay cậu chong đèn lên, căn nhà có thêm ánh đèn liền phực sáng.
Đức Khiêm thấy mặt Vân Nguyệt nhăn nhó thì tự trách bảo: " Tôi xin lỗi, Nguyệt có sao không đấy?"
Vân Nguyệt ngồi lên giường lắc đầu: " Em không sao đâu cậu đừng tự trách."
Đức Khiêm nghe thế thì nhẹ nhõm, xong cậu lại nhíu mày hỏi: " Thế sao giờ này Nguyệt lại ra đây, trời tối nguy hiểm lắm...!"
Vân Nguyệt cười hì hì đáp: " Không sao đâu cậu, em đi còn có người hầu theo. Hôm nay là giao thừa...em muốn đón giao thừa cùng cậu nên mới ra đây."
Đức Khiêm như vừa bị vỗ vào tai, cậu khó tin hỏi lại:"Cùng tôi? "
Vân Nguyệt gật đầu chắc nịch đáp: " Dạ, cùng cậu. Giao thừa là để đón cùng người quan trọng mà..."
Đức Khiêm lâng lâng như đang bay mà lặp lại:"Người quan trọng! "
Cậu cứ lẩm nhẩm ba chữ ấy mãi, cuối cùng còn len lén cười như được mùa.
Vân Nguyệt ngây ngô ngắm trăng nên chả biết Đức Khiêm đang nhảy múa loạn xạ.
Dưới ánh trăng hôm đó, Vân Nguyệt khẽ hỏi:"Em muốn đón giao thừa cùng người quan trọng, nhưng chả biết người đó có xem em là người quan trọng hay không? "
Đức Khiêm buột miệng trả lời theo bản năng:"Quan trọng...rất rất quan trọng là đằng khác..."
Trả lời xong rồi Đức Khiêm khẽ giật mình, trời ơi cậu nói khùng nói điên cái chi vậy nè....
Vân Nguyệt thấy mặt Đức Khiêm đỏ lựng, cô cười khúc khích nói: " Sao mặt cậu đỏ thế? Ngỏ lời xong rồi lại ngượng với em à? "
Đức Khiêm ngượng ngùng cười, Vân Nguyệt thủ thỉ vào tai cậu: " Thế cậu Khiêm thương cô Nguyệt có đúng không? "
Đức Khiêm không trả lời ngay mà lại hỏi:"Nguyệt à...cho phép tôi được nhìn thẳng vào mắt Nguyệt nhé! "
Vân Nguyệt sững sờ rồi gật đầu, cô thấy cậu Khiêm nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt đó chân thành, tha thiết đong đầy tình cảm.
Đức Khiêm bị lạc trong ánh mắt to tròn lấp lánh kia, có lẽ đó là ánh mắt đẹp nhất mà suốt đời cậu chẳng thể quên.
Đức Khiêm cho Vân Nguyệt ánh mắt chân thành kiên định và nói rằng: " Phải, tôi thương cô Nguyệt. Tôi thương em từ thuở còn bé, từ khi em bắt đầu học chữ của cha tôi thì tôi đã thương em rồi, Nguyệt à..."
Từ khi học chữ? Khi đó cô mới năm tuổi, cậu mười tuổi?
Vân Nguyệt cười khanh khách chui tọt vào lòng Đức Khiêm trêu: " Ây nha, cậu Khiêm nhà ta biết yêu sớm thế cơ á? "
Đức Khiêm ngượng ngùng gãi đầu, người cậu cứ lâng lâng chả có tí cảm giác chân thật một chút nào.
Đức Khiêm cúi xuống nhìn cái đỉnh đầu của người trong lòng cậu cười khẽ, cậu thủ thỉ:"Nguyệt à...Cho phép tôi ôm Nguyệt một cái có được không? "
Vân Nguyệt nghe thế thì phì cười tiếp, cái đỉnh đầu nhỏ gật gật. Thế là Đức Khiêm nhẹ nhàng nâng niu ôm lấy Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt cười xong rồi bảo: " Sao cậu cứ phải xin phép em thế? "
Đức Khiêm cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên thế nên cậu liền đáp: " Đó là tôn trọng tôi dành cho Nguyệt mà. Đối với tôi Nguyệt không đơn giản chỉ là tình yêu mà còn là đức tin."
Vân Nguyệt rõ là giật mình nhưng rồi lại rất nhanh cô liền bật cười khúc khích, Đức Khiêm cũng lâng la cười theo.
Cả hai cứ thế ôm nhau mà cười...
" Cuối cùng cũng tỏ lòng nhau
Ôm nhau một chút hạnh phúc một đời."
[...]
Thế là một cái Tết êm ấm đã trôi qua, sang năm mới thì hôn sự của Vân Nguyên cũng đã đến.
Năm đó Vân Nguyên mười tám tuổi gả cho phú hào Trần Tiến - huyện Giang.
Trễ hơn một năm so với kiếp trước, việc này làm cho Vân Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng...có lẽ vì sự sống lại của cô nên tất cả điều đi lệch quỷ đạo ban đầu?
Vào một ngày đẹp trời Đức Khiêm tìm đến hẹn Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt nhận được tin liền đến nhà Đức Khiêm gặp cậu.
Nhìn vẻ mặt do dự của cậu Khiêm, trái tim Vân Nguyệt bắt giác đập mạnh liên hồi như đang dự báo điều chi?
Đức Khiêm khổ sở nửa ngày trời rốt cuộc cũng nói thành lời: " Nguyệt à...chắc tôi phải đi khỏi đây một thời gian..."
Vân Nguyệt hít sâu một hơi rồi nói: " Thế cậu đi đâu? "
Đức Khiêm bỗng thẳng lưng đáp: " Tôi quyết định rồi, tôi phải đi thi hương...chỉ có cách đó mới giúp tôi làm quan được thôi! "
Vân Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, mặc dù cô chẳng muốn xa cậu chút nào...giọng cô nhè nhẹ nói:"Vậy được, cậu cứ đi đi...em ở đây đợi cậu."
Đức Khiêm nhìn Vân Nguyệt, cậu tưởng cô sẽ trách cậu chứ: " Nguyệt không trách tôi sao?"
Vân Nguyệt cười lắc đầu bảo: " Trách cậu cái gì cơ? Trách cậu bỏ em mà đi...hay trách cậu mưu cầu danh lợi? "
Đức Khiêm im lặng dõi theo Vân Nguyệt, thấy cậu im lặng Vân Nguyệt liền nói tiếp: " Cậu yên tâm em không trách cậu gì cả, nhưng em muốn cậu cam đoan với em một điều."
Đức Khiêm gật đầu nói: " Nguyệt nói đi."
Vân Nguyệt hít sâu một hơi rồi gằn giọng nói:"Em muốn cậu hứa rằng từng giờ từng phút trong lòng cậu chỉ có một mình em, em muốn cậu hứa rằng cậu sẽ không thay lòng đổi dạ."
Đức Khiêm đưa ba ngón tay lên trời thề rằng:"Nguyễn Đức Khiêm tôi xin thề trong lòng chỉ có Vân Nguyệt, dù ở quá khứ...hay ở hiện tại...hay là tương lai thì điều chỉ có một mình Vân Nguyệt, tuyệt không thay lòng."
Vân Nguyệt rưng rưng cô gật đầu nói: " Cậu Khiêm này, tình yêu như một ván cờ...thắng thì hạnh phúc, thua thì đắng cay. Hôm nay em cược ván cờ này, chỉ mong người đừng phụ em..."
Đức Khiêm đau lòng nhìn Vân Nguyệt khóc, cậu thủ thỉ bảo: " Nguyệt à...cho phép tôi được chạm vào em."
Nói rồi cậu đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi của Vân Nguyệt, Đức Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy Vân Nguyệt vào lòng mà vỗ về.
Vân Nguyệt nấc nghẹn mắng yêu: " Cái tên xấu xa này nhớ phải thi đỗ khoa cử đó có biết chưa?"
Đức Khiêm thấy Vân Nguyệt khóc thì đau lòng gần chết, đáp: " Dạ tuân lệnh cô ba, tôi nhất định sẽ thi đỗ khoa cử."
Vân Nguyệt ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt Đức Khiêm khi nói ra từ " Dạ..." Nhưng lại bị Đức Khiêm kiềm lại không cho nhìn.
Đức Khiêm vỗ về lau nước mắt cho Vân Nguyệt, cậu bảo: " Nguyệt đừng khóc nữa, tôi đau quá này..."
Vân Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: " Gì cơ? Cậu đau ở đâu? "
Đức Khiêm cầm tay Vân Nguyệt đặt lên tim mình, cậu nhăn nhó ăn vạ: " Đây...ở đây, em mà khóc thì ở đây của tôi nó đau lắm..."
Vân Nguyệt lườm yêu, xong lại bật cười. Chẳng biết từ bao giờ cái con người chính chắn này lại trẻ con thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.