Du Đồng Nở Hoa

Chương 4: Đúng là Thường Tiếu đoán không sai, hai người này quả có gian tình




Đây là lễ Giáng sinh buồn thảm nhất mà Thường Tiếu từng trải qua trong đời.
Nhất là khi Dung Lan và Thiến Thiến trở về, trên mặt cả hai là nụ cười cực kì rạng rỡ.
Lập tức động vào dây cót nào đó trong lòng, thống khổ.
Sau một ngày từ hôm Noel, Thường Tiếu vừa bận bịu lao đầu vào học hành, vừa tự nhắc nhở để mình quên đi.
Đôi khi, cô thật sự không hiểu duyên phận giữa mình và anh. Trước khi vào cấp hai, hai người ở chung một tiểu khu mà không bao giờ chạm mặt. Đến khi chia tay, càng như mờ mịt trong sương khói, rất khó gặp nhau.
Đột nhiên lại thấy sợ nghỉ đông, sợ nghĩ đến cảnh anh bước lên máy bay.
Một mối tình, tại sao khi bắt đầu thì mơ mơ hồ hồ, khi chia tay cũng mập mờ không rõ?
Làm gì có nữ chính nào giống cô? Thậm chí không hề nghĩ đến chuyện vãn hồi?
Cô đúng là đứa ngốc.
Đứa ngốc nào cũng hơn cô cả, có dũng khí mà yêu, có khí phách chia tay. Còn cô, rốt cuộc vẫn không có dũng khí để đối mặt trực tiếp với tình yêu của Dư Phi dành cho. Nói cho cùng thì bắt đầu từ rất lâu trước đây, anh chưa bao giờ tỏ ra ‘yêu’ cô cả.
Nhờ quan hệ của trường, sau khi hết kì nghỉ tết Nguyên Đán, nhà trường liên lạc nên có rất nhiều công ty có quan hệ hợp tác đến trường tổ chức một hội chợ tuyển dụng nho nhỏ, đa số nhắm tới các đàn anh đàn chị năm thứ tư. Nghe nói từ học kì sau bọn họ không có lớp nữa, chỉ tập trung tinh thần hoàn tất kì thực tập và luận văn thôi.
Nhưng từ đầu các giáo viên đã thông báo về chương trình tuyển dụng này, hi vọng tụi học sinh như hoa trong nhà kính, chớ nên quá buông thả bản thân, có thể nhân cơ hội này để thử, trải nghiệm xã hội sớm một chút, tích lũy kinh nghiệm.
Thường Tiếu cảm thấy không phải không có lý, thế là bắt đầu chỉnh sửa hồ sơ cá nhân, sau đó bất ngờ nhận ra, mình thật sự không có điểm mạnh nào.
Máy tính? Sửa chữa? Vẽ tranh? Sáng tác? Hay là vận động?
Tất cả, hầu như đều rất nửa vời, sao có thể khoe ra được?
Không thì cô giả nam xung lính quách cho xong.
Nói thì thế, nhưng cô vẫn có cảm giác bức thiết muốn làm gì đó để chứng minh bản thân, chứng minh bản thân rằng không phải mình… cái gì cũng dở.
Ngày tuyển dụng hôm đó, người người ra vào tấp nập, tuy chỉ là tuyển dụng ở phạm vi trong trường nhưng các sinh viên tốt nghiệp của trường khác cũng tới hòng tìm vận may.
Hôm đó Thường Tiếu ăn mặc rất chỉnh chu, là Tiên cô đã bảo cô đến tiệm may đo góc đường để may một bộ âu phục cho nữ, đúng là người đẹp vì lụa, cô mặc vào trông càng ra dáng, rất có sức sống.
Hội chợ tuyển dụng không thiếu những công ty lớn có tiếng tăm, cũng có cả những hãng quy mô nhỏ, nhưng vẫn rất đông. Thường Tiếu vì muốn xin việc chính thức nên hôm nay đặc biệt mang một đôi giày cao gót, tuy gót không cao, nhưng cứ cảm thấy đi một bước là lảo đảo.
Thấy các gian tuyển dụng phía trước đều đã đầy người, cô đành rút lui. Ngay lúc đó, vô tình thấy người tuyển dụng của công ty khoa học kỹ thuật Hạo Tường. Vì đây là vị trí ngoài rìa, không có danh tiếng, thêm nữa chỉ có một người tuyển dụng, ăn mặc rất tùy tiện, không có vẻ đáng tin cho lắm, thế nên trước gian hàng chỉ le que vài người.
Có điều Thường Tiếu cảm thấy tầm mắt của mình và anh ta gặp nhau, sau đó anh ta khẽ chớp chớp mắt, như hỏi cô, có muốn vào thử không. Ma xui quỷ khiến thế nào, tự dưng đầu óc nóng lên, cô đi thẳng tới.
“Chào anh.” Thường Tiếu ra vẻ sẵn sàng đón địch, hùng dũng cực kì. Bỗng chợt nhớ ra hình như thầy giáo chưa nhắc nên xưng hô với người tuyển dụng thế nào, thế là buột miệng không suy nghĩ, “Thưa sếp!”
Người tuyển dụng kia ngẩn ra, hơn nữa vì giọng cô quá cao nên chợt cảm thấy buồn cười, nhìn cô: “Ngồi đi.”
“Em cảm ơn!” Thường Tiếu kích động thì giọng nói càng to rõ hơn bình thường. Có điều khi thấy trời lạnh thế mà ông anh này ăn mặc mỏng manh mà chẳng hề thấy có vẻ sợ lạnh gì, rất phục anh ta.
Người kia cười cười, ra bộ muốn lấy hồ sơ Thường Tiếu đang ôm trước ngực thì lúc này cô mới sực tỉnh, vội vàng đưa hồ sơ cho anh ta.
Lần đần tiên cô nộp hồ sơ nên không có kinh nghiệm, thấy anh ta tùy tiện lật vài trang, nhưng cũng không hỏi cô thêm câu nào. Thường Tiếu bĩu môi, hỏi: “Anh không lạnh ạ?”
“Câu hỏi hay.”Anh ta đưa mắt lên, cuối cũng cũng bắt chuyện, nụ cười khiến khuôn mặt có vẻ rất hòa nhã dễ gần: “Rét lạnh đúng lúc thì có thể duy trì tỉnh táo.” Sau đó lại cười cười: “Hơn nữa anh thường xuyên luyện tập nên cũng có sức chịu lạnh.”
“Ồ? Em cũng thường xuyên luyện tập lắm.” Thường Tiếu cười, nếu chung chí hướng thì cũng thoải mái hơn.
Anh ta cười rất thân mặt, bỏ hồ sơ qua một bên: “Em tự giới thiệu về mình đi.”
“Vâng!” Thường Tiếu lại bày ra vẻ nghiêm túc, khí thế mà thưa: “Em là Thường Tiếu, học sinh năm hai! Em…” Cô tự chào hàng mình một cách rất lưu loát: “Em có thể chịu khó chịu khổ, chăm chỉ hiếu học! Hi vọng có thể có được cơ hội thực tập lần này.”
Anh ta nhìn cô, nụ cười có ý thăm dò, sau đó đặt khuỷu tay chống lên bàn, đan hai tay vào nhau: “Mới năm hai sao? Được rồi,… nói cái gì đặc biệt đi.”
“Anh muốn nghe cái gì đặc biệt cơ?” Sau đó Thường Tiếu cũng hơi khựng lại, thấy đối phương rất thân thiết, không hề có vẻ phách lối, nhất thời không nhớ thầy giáo đã nói gì về yếu tố tuyển dụng này nọ, liền hỏi: “Đúng rồi sếp ơi, em phải nộp đơn vào vị trí gì?”
Anh ta giật mình, cũng cười theo: “Có ý tứ.” Lầ đầu tiên có thí sinh đi phỏng vấn lại hỏi người tuyển dụng mình nên đăng kí vào vị trí gì, giỏi. Sau đó cũng ngả người: “Em tên là Thường Tiếu à.”
“Vâng.” Sau đó cô nghĩ lại, bổ sung thêm, “Là nữ.”
“Hahaha… Ừ, có thể nhận ra.” Anh ta lại cười, hoàn toàn không giống người tuyển dụng tí nào: “Trước tiên em nói thử xem, muốn tìm công việc thế nào? Có điều phải nhắc em trước, hiện nay có rất nhiều người tốt nghiệp làm việc không đúng chuyên ngành, nhưng vẫn có thể phát huy khả năng rất tốt.”
Đúng là cô không nghĩ tới điều này, hơi ngập ngừng một chút: “Sếp có thể đưa vài ví dụ được không ạ?”
Anh ta cười: “Thế này đi, xử lý văn bản, phân loại, đánh máy, photo, biết không?”
Cô gật đầu: “Biết ạ!”
“Vậy uống rượu, xã giao, tiếp khách, có dám không?”
Ừm… cân nhắc về tửu lượng của mình: “Dám ạ!
“Thế… nếu sau này suy nghĩ của em xung đột với suy nghĩ của cấp trên thì sao?”
“Nghe cấp trên!”
“Muốn em tăng ca thì?”
“Tăng ca ạ!”
“Buổi tối mà vẫn gọi điện vì công việc cho em?”
“Nhận ạ!”
Anh ta lại cười: “Anh còn thiếu một trợ lý, em có muốn thử không?”
“Hả?” Thường Tiếu giật mình, đột nhiên hỏi lại, “Thế tết có được nghỉ không?”
“Có.”
Vậy thì năm mới ở nhà, tắt điện thoại nghỉ ngơi chứ sao. Sau đó rất khí phách vỗ ngực: “Thử ạ!”
Nụ cười của anh ta càng sâu. “Anh tên là Trần Thần, CEO của công ty nhỏ này. Ngoài ra… kiêm Quản lý nhân sự kiêm Giám đốc tài chính kiêm thúc đẩy thị trường linh tinh. Đến đây nào.” Anh ta vỗ vào cái ghế trống bên cạnh: “Đến đây ngồi cạnh anh này, đầu tiên thử cảm giác làm người tuyển dụng thế nào đã.”
“Dạ?” Thường Tiếu hơi giật mình, nhìn người đàn ông hơi mập nhưng cảm giác rất vững chắc trước mặt, cực kì nghi ngờ: “Nhanh vậy à?”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn nghe theo ôm hồ sơ vòng qua ngồi xuống cạnh anh ta, thuận thế nhìn biển người trước mặt… Ôi, quyết định tiếp tục suy nghĩ về câu hỏi ban nãy… Sao nhanh thế được?
Bất ngờ nghe Trần Thần hỏi tiếp: “Nói anh nghe xem, bình thường em tập luyện thế nào?”
Sau đó, Thường Tiếu hơi chột dạ, đồng thời cũng rất phấn khích ngồi bên, tỏ ra rất nghiêm túc, cẩn thận quan sát cậu bạn mà Trần Thần đang phỏng vấn như thế nào. Cô phát hiện ra, anh đối xử với người khác, không hiền hòa như với cô, nhưng vẫn rất kiên nhẫn, trò chuyện với mỗi người một hồi, khiến cho mọi người đều cảm thấy mình đã được xem trọng.
Có vài người biểu hiện không tệ, Trần Thần ghi lại trong bảng tuyển dụng, đại khái là viết mấy bình luận các kiểu như tư duy nhanh nhẹn, ăn nói lanh lợi.
Thường Tiếu phát hiện mình không được điền vào bảng kia, nhưng chỉ có thể mở to mắt chăm chú lắng nghe, vì thi thoảng Trần Thần có quay đầu hỏi cô có gì muốn hỏi hay không. Sau đó là mấy lời khách sáo linh tinh như xin chờ thông báo sau.
Cô không hiểu, vì sao lại dễ dàng được coi trọng như vậy, cũng không biết bản thân có chỗ nào tài giỏi hơn người.
Sau đó cô nhận được điện thoại của Quý Hiểu Đồng. Anh gọi bảo cô nộp đơn vào đơn vị tuyển dụng số 124, sau đó lại mô tả vị trí đại khái, nói mình sẽ đến ngay.
Cô sửng sốt hồi lâu mới phát hiện vị trí ngồi của mình hiện tại, bên cạnh có treo một cái bảng nhỏ, chữ trắng nền đỏ, in số 124… Oái… Lúc này cô mới nhận ra tình hình không thích hợp lắm, khi nghi vấn trong đầu còn chưa có lời giải thì đã thấy Quý Hiểu Đồng chạy tới, nhìn cô, rõ ràng cũng có vẻ rất bất ngờ: “Sao cậu tới nhanh thế?”
Quay đầu thì thấy Trần Thần đang nhíu mày nhìn Quý Hiểu Đồng, cô ngơ ngác cũng có thể nhận ra một điều… Hai người bọn họ có biết nhau!
Lần này thì đầu óc Thường Tiếu suy nghĩ rất nhanh, nhanh chóng nhận ra lần tuyển dụng này có nội tình bên trong, đột nhiên nghiêm mặt quay qua Quý Hiểu Đồng: “Đến nộp đơn à?” Sau đó đưa tay chỉ vào vị trí trước mặt: “Ngồi đi!”
Quý Hiểu Đồng nhất thời bị cô hù dọa, cũng ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống.
Thường Tiếu trừng mắt liếc anh một cái, cực kì trịnh trọng mà hỏi: “Đến đây, tự giới thiệu đơn giản về bản thân đi, da mặt dày bao nhiêu?”
Quý Hiểu Đồng ngây người.
“Mau nào.”
“Đầu bị chập mạch à…”
Thường Tiếu hừ một tiếng, cũng bắt chước nghệch ngoạc vào trông tập, sau đó nhìn Trần Thần: “Sếp ơi, cậu ta nói đầu anh bị chập mạch.”
Thế là trong tiếng cười của Trần Thần, Quý Hiểu Đồng tức đến đỏ mặt.
Đúng là Thường Tiếu đoán không sai, hai người quả là có gian tình.
Trần Thần là cậu của Quý Hiểu Đồng, có điều bà ngoại Quý Hiểu Đồng lớn tuổi sinh con, thế nên Trần Thần cũng chỉ hơn Quý Hiểu Đồng mấy tuổi. Khoa học kỹ thuật Hạo Tường là công ty mà Trần Thần mới thành lập gần đây, cái gì cũng chỉ vừa bắt đầu, có điều là cựu học sinh của đại học C, hơn nữa biểu hiện trong trường khi trước của anh rất xuất sắc, thế nên nhà trường đã đặc biệt chuẩn bị để anh vào tuyển dụng.
Quý Hiểu Đồng giải thích đại khái, cũng thừa nhận rằng đã mang ảnh của cô và kể một vài chuyện lúc trước cho Trần Thần, bao gồm tửu lượng không tệ, ca hát có nghề, tính cách phóng khoáng, sức khỏe hơn người, v..v… Chỉ là Trần Thần lại đồng ý nhận trước khi cô biết chuyện.
Quý Hiểu Đồng có giấu một điều, chính là việc anh cũng là một cổ đông trong công ty. Anh phụ trách về kỹ thuật, còn Trần Thần lo mảng quản lý hành chính, vậy nên chuyện phát lương thế nào, cứ để chú út đau đầu vậy.
Nói tóm lại, quá trình có thế nào thì dù sao Thường Tiếu cũng chiếm được cơ hội thực tập như mình mong muốn, đương nhiên, đó cũng là một trong những biện pháp hữu hiệu để cô bớt nghĩ ngợi lung tung.
Kết quả, nháy mắt lại tới tháng thi cử.
Cái gì nó phải tới thì không tránh nổi, thế là Dung Lan và Thiến Thiến bắt đầu chong đèn học hành.
Ngày thường Thường Tiếu cũng chăm chỉ, thế nên ôn thi không vất vả lắm, chỉ cần trước ngày thi xem qua một lần là có thể yên tâm ngủ ngon. Còn mấy nơi như thư viện, mỗi ngày đến đó chiếm chỗ đọc sách, thấy thật thoải mái xiết bao.
Có điều, dù là có là thiên tài, thì cũng cần phải ôn tập chứ gì nữa?
Đây là suy nghĩ dẫn tới Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng không hẹn mà gặp ở thư viện. Có một thì có hai, có hai sẽ có ba, thế là tự nhiên bắt đầu có thói quen để dành chỗ cho nhau.
Hai người ngồi chung, cũng không nói gì nhiều.
Cuối cùng, chớp mắt, đã tới ngày thi môn cuối cùng.
Sau này Thường Tiếu mới biết, làm thực tập sinh thì không cần kí hợp đồng gì, cô được phép nghỉ ngơi hai ngày sau khi thi rồi mới đến công ty báo danh. Tiếc là công ty không ở tại thành phố này. Theo như lời Trần Thần thì môi trường và hoàn cảnh của Sơn Đông thích hợp cho sự phát triển của công ty hơn.
Cũng may nhờ giao thông phát triển, đến Lâm Thị chỉ tốn hai giờ đồng hồ.
Thế nên hôm nay cô hẹn gặp Quý Hiểu Đồng ở thư viện, bàn về thời gian đến nhà ga. Hẹn giờ xong xuôi, tự coi bài của riêng mình, không ai quấy rầy ai.
Nhưng điều khiến cô không ngờ, tại nơi đây, cô gặp Dư Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.