Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 19:




“A, thì ra Tiểu Ngọc Ngọc cũng muốn gặp bổn vương, sao không nói sớm a.” Cố ý vặn vẹo ý tứ hắn, Lang Nguyên vỗ trán, sang sảng cất tiếng cười to.
“…”
Bị y làm cho cứng họng, Kim Ngọc thở hỗn hển giật tay lại, nhìn ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng muốn đi dạo sao?” Nhìn theo tầm mắt hắn, Lang Nguyên hiểu ý.
“Ngươi cho ta đi ra ngoài?” Không đáp hỏi ngược lại.
Hắn thấy mình sắp thành tù phạm rồi, nơi này chỉ khác phòng giam ở chỗ nó quá xa hoa, mình cũng không lo áo cơm thôi.
“Nào, bổn vương cùng cưng đi dạo.” Đứng lên, phủi phủi bụi trên người, lập tức kéo hắn lên.
Hai người một trước một sau đứng ở phía trên cầu thang, giữa trưa ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi Kim Ngọc, ấm áp dào dạt.
“A!” Phi thân hướng bầu trời, mái tóc vàng tung bay.
Lang Nguyên ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy giờ phút xem người đó như mặt trời, kim quang bắn ra bốn phía, chói mắt thật chói mắt, toàn thân như phát ra ánh sáng mê người.
“Tiểu Ngọc Ngọc…” Lang Nguyên si ngốc nhìn hắn.
“Bẩm, Vương thượng, Hùng tộc đột kích.” Đột nhiên, cách đó không xa một thị vệ chạy tới, vội vã quỳ rạp dưới chân Lang Nguyên.
“Truyền lệnh xuống, toàn bộ phòng ngự, bổn vương lập tức tới ngay.” Lang Nguyên thu liễm ý cười, khuôn mặt tuấn tú bịt kín một tầng thản nhiên.
“Xảy ra chuyện gì?” Trở xuống mặt đất, Kim Ngọc tò mò hỏi.
Lang tộc cùng Hổ Vương vốn là hai thú tộc cường đại, Hùng tộc sao lớn mật đánh lén Hổ tộc, chẳng lẽ xảy ra đại sự.
“Ngày hôm trước Hùng tộc phái sứ giả tới đưa tín rằng Phong Nhị nương là ái thiếp của Hùng tộc tộc trưởng, nguyện ý dùng ba trăm kim chuộc ả, Phong Nhị nương dám xúc phạm hoàng tộc, bổn vương đã cự tuyệt, nào ngờ Hùng tộc thật là to gan, có dũng khí đánh lén!”
Gắt gao cầm tay Kim Ngọc, Lang Nguyên mắt hổ trừng trừng, mái tóc trắng biến hóa dài ra, trên trán mơ hồ hiện ra chữ ‘Vương’, khí phách vương giả hiện ra.
“Ừm, ngươi nói rất đúng, nhất định không thể giao ra Phong Nhị nương.” Mắt vàng vòng vo chuyển, Kim Ngọc gật đầu phụ họa.
Trời ban cơ hội, Hùng tộc tới thật đúng lúc, chỉ cần Lang Nguyên chuyên tâm ứng phó Hùng tộc, sẽ không có thời gian đến dây dưa hắn rồi!
“Tiểu Ngọc Ngọc thật hiểu bổn vương, cưng đi về trước ngồi một lát, bổn vương xử lý việc này sẽ tới.” Vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Kim Ngọc hội chủ động ủng hộ y.
Chẳng lẽ nói Tiểu Ngọc Ngọc động lòng rồi, đã bắt đầu tiếp nhận y?
Nghĩ vậy làm y phấn chấn bừng bừng, hận không thể lập tức đuổi bọn Hùng tộc vướng víu kia đi, hảo hảo ôm Tiểu Ngọc Ngọc ôn tồn ôn tồn.
“Hảo.” Nhu thuận trả lời, Kim Ngọc vẻ mặt đầy ý cười.
Chìm đắm trong vui sướng, Lang Nguyên không thấy hắn khác thường, cũng không đóng cửa điện, ba bước thành hai bước, vội vã đi.
**        **        **
“Cuối cùng tự do rồi!” Hoan hô một tiếng, lập tức tỉnh táo lại.
Mặc dù, Lang Nguyên không bên người, không chắc chung quanh không có lính theo dõi, phải thật cẩn thận!
Nghe thấy tiếng động lớn ầm ĩ phía xa, hắn vội vàng phi thân nhảy lên, chỉ thấy lửa khói mịt mù phía đông nam, cuộc chiến nổ ra giữa Hổ tộc và Hùng tộc, Lang Nguyên mặc trường bào bằng nhung đứng giữa không trung chỉ huy binh lính Hổ tộc chiến đấu với ngoại địch xâm lấn.
Nhìn Lang Nguyên anh khí bức người, hắn ngẩn cả người…
Thật không hổ danh Hổ Vương, gặp nguy không loạn, một hồi đã an bài chu đáo, quả thật một đời hào kiệt!
“Mình nghĩ bậy bạ gì chứ, chỉ là tên *** hổ thôi!” Bĩu môi, oán hận trừng mắt liếc Lang Nguyên một cái.
Trong nháy mắt, Hùng tộc đã bị tiêu diệt rồi hơn phân nửa, hỏa quang cũng càng ngày càng nhỏ, hắn trong lòng thầm kêu không xong.
Thừa dịp hỗn loạn, hắn chạy vội trở về, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi này.
Bên tai tất cả đều là tiếng gió và tiếng gào thét của binh sĩ, hắn làm như không nghe thấy, một lòng chạy về Hồ tộc.
“Là ai, đứng lại.”
Phía sau đến truyền đến tiếng kêu, thân thể thoáng chấn động, nhưng chân không dám dừng lại, chỉ là cảm thấy thanh âm có chút quen tai.
Sợ là Lang Nguyên đuổi theo kịp, chân vận khởi pháp lực, chạy nhanh hơn.
“Đứng lại, dám chạy thêm bước nữa, đừng trách bổn vương thủ hạ vô tình.”
Thanh âm quen thuộc vang lên, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, vưa 2tha61y rõ người kia, hắn liến dừng lại.
“Phụ vương…”
Trong lòng hoảng sợ, gặp phụ vương ở nơi này, làm sao giải thích đây?
“Ngọc nhi, không phải con ở Lang tộc sao, sao lại chạy đến Hổ tộc?” Hồ Vương cũng sửng sốt, đi tới bên cạnh hắn.
“Con… Con đúng thật là đi Lang tộc, mấy ngày trước mới rời Lang tộc, trên đường đi vô tình cứu Hổ Vương đang gặp nguy, Hổ Vương mời con làm khách, thịnh tình không thể từ chối.” Sờ sờ đỉnh đầu, Kim Ngọc cúi đầu, xấu hổ không thôi.
Nói chỉ có một nửa, hắn quả thật cứu Lang Nguyên, chỉ là tên đâm Hổ t*ng trùng xông não ấy cường ngạnh đưa hắn về Hổ tộc, việc này dĩ nhiên không thể nói với phụ vương.
“Vậy sao, Lang Vương bên kia như thế nào, nguyện ý lấy Ngân nhi sao?” Hồ Vương gật đầu, không hỏi tới hành tung hắn nữa, ngược lại còn đổi đề tài.
“Này…” Ấp úng, không biết nên nói cái gì mới phải.
“Đừng ậm ờ nữa, có gì cứ nói thẳng.” Hồ Vương xoa tay hối thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.