Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 4:




Y sẽ không xem mình như nữ tử đi?
Rõ ràng mình cũng là nam tử, mà y hôn đến hứng chí, kỳ lạ, thật quái lạ!
“Ai nha, đầu ta không còn tỉnh táo rồi, thân thể nóng quá nga, xem ra dược lực không có giảm…” Lựa gậy đánh rắn là như vầy, Lang Nguyên xoa xoa cái trán giả vờ choáng váng lung lay.
Buồn cười, thật sự là rất buồn cười, giả bộ ngu ngu là có thể trộm được thịt, Tiểu Ngọc Ngọc thật sự dễ bị lừa nga!
May là không chưng ra mã Hổ Vương, dọa hắn chạy ——
Thân là Hổ Vương, đa số nữ tử gặp y đều là vừa kính vừa sợ, không giống tiểu hồ ly đáng yêu trước mặt này không đem y đặt trong mắt…
“Này, ngươi đừng đè ta a.” Liên tiếp giật lùi, Kim Ngọc bị thân cao tám thước của Lang Nguyên đè thiếu chút nữa ngã vào trong nước.
Thì ra là như vậy, đều do yêu phụ Phong Nhị nương, hại người không dứt.
Không khỏi có chút đồng tình với Lang Nguyên, cũng không để tâm mấy hành động càn quấy của y, ánh mắt nhìn y cũng nhu hòa không ít.
“Tiểu Ngọc Ngọc, ta nóng quá à, cưng giúp giúp ta có được hay không?” Lang Nguyên liếm liếm mặt hắn, dựa dựa cọ cọ thân thể hắn, không chịu đứng lên.
Cảm giác mất hồn này không cách nào hình dung, da thịt nhẵn nhụi ép sát ngực y, không còn bao nhiêu khí lực, toàn thân đầy mồ hôi.
“Đứng lên, ta với ngươi không quen không biết, ta không có bổn phận giúp ngươi.” Nhíu mày, thật sự không quen đụng chạm như vậy.
“Sao lại không quen, thân thể cưng ta cũng sờ qua rồi, thân thể của ta cưng cũng thấy hết rồi, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, cưng giúp ta chút chút đi.” Khẽ thổi một luồng nhiệt khí bên lỗ tai mẫn cảm của hắn, Lang Nguyên cố ý để nhục bổng chọt chọt đùi hắn, mờ ám chuyển động.
“Làm càn, ta là…” Thiếu chút nữa la lên thân phận mình, Kim Ngọc vội vàng che miệng.
“Ta làm càn lúc nào chứ, chỉ là nhờ cưng giúp đỡ thôi mà, hồi nãy ta cũng giúp cưng rồi a.” Đưa tay nhéo ngọc hành xinh đẹp kia, Lang Nguyên không nhịn được nữa rồi.
“Loại việc này sao có thể tùy tiện giúp? Ngươi và ta đều là nam tử, ôm ôm như vầy không ra thể thống gì!” Hung hăng bắt tay y ném đi, Kim Ngọc xoay mặt qua chỗ khác.
Nam tử điên điên khùng khùng này, chẳng muốn đôi co dài dòng với y.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng thẹn thùng sao?” Cố ý giải thích bậy bạ ý tứ của hắn, dù sao chết cũng không buông tay.
Biết mình nói không lại y, Kim Ngọc chẳng muốn mở miệng, dứt khoát nhắm hai mắt, gồng cứng thân thể, mặc kệ y…
Hắn không tin khi mình đã ra dáng cự tuyệt như vậy, y còn có mặt mũi tiếp tục năn nỉ?!
Quả nhiên như hắn tính toán, không lâu sau trên thân thể hắn nhẹ hẫng, y không khỏi nhếch miệng đắc ý, mình thắng rồi, đang chuẩn bị đứng lên, lại bị đè trở lại.
Thình lình xảy ra tập kích, khiến hắn kinh hô một tiếng, trừng lớn hai mắt…
“Ngươi làm gì!!” Nhìn mái đầu trắng ngang với hạ thân mình, vung chân đá một cước.
Nhìn phân thân mình đi ra đi vào miệng Lang Nguyên, phát ra tiếng mút mát chụt chụt, trong lòng nảy lên cảm giác thẹn thùng trước nay chưa từng có…
“Đừng lộn xộn, sẽ làm cưng bị thương.” Phun ra nuốt nào ngọc hành, Lang Nguyên liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt thèm thuồng.
Chưa từng nghĩ đến một ngày mình muốn lấy lòng một người đến như vậy, nhưng y thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của hắn, tự nhiên cũng không thể ngưng trêu chọc hắn.
“Ngươi tránh ra, không được đụng ta!” Xấu hổ, Kim Ngọc thẹn quá hóa giận, vung tay tát tới.
Chát ——
Tiếng vang lanh lảnh vang lên giữa hai người, Lang Nguyên sửng sốt, che vết đỏ trên mặt, mắt Hổ trợn tròn.
“Đã nói ngươi không được đụng ta.” Không nghĩ tới mình lại đánh y như vậy, Kim Ngọc cũng ngây ngốc một chút, chợt đứng dậy chạy tới bờ.
“Coi cưng chạy tới đâu.” Lập tức phục hồi tinh thần lại, Lang Nguyên đuổi theo, bắt được chân hắn đồng thời kéo hắn ngã trong nước.
Hắn dĩ nhiên là ra sức giãy giụa, quay đầu lại đá mạnh, lại bị Lang Nguyên đem cả người ôm lấy, đi đến chỗ sâu trong đàm.
“Khụ khụ.” Nhất thời không nói được, vừa rồi uống mấy ngụm nước, khí lực giãy giụa cũng giảm đi rất nhiều.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng không sao chứ?” Ôm thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tái nhợt của hắn, Lang Nguyên hối hận cực kỳ.
Mới vừa rồi, bị đánh có chút choáng váng, nổi giận, xuống tay cũng không nhẹ, không phải đã đả thương đến hắn rồi…
“Khụ, ngươi…” Gập người ho khan vài tiếng, suyễn không ngừng, Kim Ngọc nằm trong lòng hắn phẫn nộ không thôi.
Hắn muốn đứng lên, nhưng ngực đè ép khó chịu, hắn đường đường Hồ Vương tương lai, không nghĩ tới hôm nay lại rơi vào kết cục bị người đùa bỡn!
“Hảo, hảo, ta xoa xoa cho cưng nha.” Bàn tay to thừa cơ hội xoa xoa ngực hắn, nhận tiện ăn đậu hủ nộn nộn.
Khi mạnh khi nhẹ, tốc độ thích hợp, làm khuôn ngực trắng nõn hóa màu hồng nhạt, thỏa mãn khát vọng tay chân sờ loạng, vừa không thương tổn đến Kim Ngọc, y lại vừa thỏa mãn được tâm tư.
“Ô…”
Ngực được xoa cực kì thoải mái, dục vọng chưa kịp tắt đã bắt đầu nhem nhúm trở lại, mắt vàng mặc dù có chút tức giận, nhưng thân thể đã không còn cứng ngắc, hai tiểu quả đo đỏ nhỏ xinh trước ngực cũng bị bàn tay kia qua lại đùa giỡn, như hoa mai nở rộ phóng túng.
“Tiểu Ngọc Ngọc, thoải mái không?” Kẹp một bên hồng quả, Lang Nguyên cúi đầu thì thầm vào lỗ tai hắn.
“Hừ…” Nheo lại hai mắt, hắn đã không cách nào trả lời, thân thể không tự chủ được cong lên.
Tiểu Ngọc Ngọc mê người hiện ra trước mắt, Lang Nguyên làm sao nhẫn nại được nữa, nâng thắt lưng hắn lên, cẩn thận dịu dàng tìm đến huyệt khẩu, thiếu chút nữa nhễu nước miếng.
________________
Nếu ai đã đọc QT truyện này sẽ thấy thường xuất hiện cụm [ (nhất nhất) ], mọi ng có thể thắc mắc sao ko thấy ta edit trong bài. Thật ra nó là 1 emo của chị tác giả bỏ vào. Trong raw nó là như vầy [ ( 一一) ]  hehe, mọi ng nhìn ra hình cái mặt òi phải ko?
Mới đầu ta để yên ~ emo kia, nhưng càng về sau, thấy nó càng xuất hiện ở khúc H. VD: [Lang Nguyên cố ý để nhục ( 一一) bổng chọt chọt đùi hắn, mờ ám chuyển động. ] ~> =))))~ Vì để tránh mọi ng mất hứng, nên ta bỏ hết mí cái emo đó lun  X”D~
________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.