Dự Khuyết Tình Địch

Chương 3:




Buổi chiều mùa thu, ánh mặt trời vẫn còn rất mãnh liệt, khiến không khí cũng ấm lên một chút, gió ngẫu nhiên phớt qua hai bên gò mà có chút tiêu tịch. Bên trong trung tâm bơi lội nhiệt độ vẫn ổn định, Văn Khê cùng Tiếu Vân đã thay xong quần bơi, làm nóng người.
Bởi vì Văn Khê thường xuyên tập thể hình cùng đánh quyền nên tỉ lệ dáng người xứng chữ hoàn mỹ, vai rộng eo thon, màu da đồng đều, cơ thịt, đường cong đều đặn, cơ bụng rắn chắc, thân thể gợi ra mỹ cảm, dọc theo sống lưng đi xuống phần khe rãnh là một đôi chân thon dài, cân xứng.
Văn Khê ở bên cạnh Tiếu Vân làm ra bộ dạng lơ đãng, cốt để khoe dáng người của mình, nghĩ rằng Tiếu Vân sẽ sinh ra mơ màng với cơ thịt của mình nhưng không ngờ khoé mắt Tiếu Vân lại đảo đến một nơi khác, ngữ khí cậu ngắc ngứ nói:
“Thật lớn a~”
Văn Khê nghiêm mặt nhíu mi, hỏi cậu:
“Cái gì lớn”
“Cái thứ giữa hai chân học trưởng thật lớn a.”
Tiếu Vân nhỏ giọng nói vào tai Văn Khê, vươn tay chắn trước mặt Văn Khê:
“A nha nha Văn Khê, anh không cần nhìn chằm chằm như vậy đâu, thật xấu hổ mà.”
Văn Khê thu hồi ánh mắt, im lặng cúi đầu nhìn lại size của mình.
Tiếu Vân cũng nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn liếc qua, an ủi anh:
“Anh cũng đừng buồn a, tôi cũng không nói của anh nhỏ, nhưng đúng là của học trưởng rất lớn. Đúng rồi, tôi nhớ hồi cao trung có kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra nội khoa nên phải cởi hết chỉ còn cái quần nhỏ, khi đó các bác sĩ đều kinh ngạc vì size của học trưởng.”
Loại an ủi này so với không có còn thê thảm hơn, Văn Khê lạnh mặt không biết phải nói gì, lúc Bạch Húc Thần đi về phía bọn họ, Văn Khê cảm thấy có gì đó trên tay mình, hình như là một loại chất lỏng, anh vừa cúi đầu đã thấy Tiếu Vân thoa một ít kem chống nắng lên tay anh:
“Cậu thoa cho tôi cái này làm gì Đại nam nhân thì cần gì dùng kem chống nắng”
“Bôi một lớp kem chống nắng sẽ không bị đen da, bình thường anh hay đi gặp khách, đừng để da quá đen, lại khiến khách nghĩ anh là tên công nhân mỏ than nào đấy.”
Tiếu Vân vừa nói vừa thoa ít kem chống nắng lên người mình.
Văn Khê mặt đầy hàn khí:
“Vậy sao cậu lại không thoa cho học trưởng”
“Ai, bộ dạng học trưởng không chăm chút, là một tháo hán tử, thoa hay không thoa đều giống nhau.”
Nộ khí của Văn Khê đột nhiên tiêu tan, chỉ còn một chút tạc mao:
“Ý của cậu là tôi không nam tính như học trưởng sao”
“Không có không có, tôi có cảm giác anh soái hơn học trưởng, màu da rất hài hoà.”
Tiếu Vân cuống quít lắc đầu, biện giải cho chính mình.
Vừa dứt lời, Bạch Húc Thần đã đi đến cạnh bọn họ, hắn lấy một cái phao Spongebob tròng lên người cậu, sau đó ném cậu xuống nước, “rầm” một cái, bọt nước văng lên tung toé.
Vừa rồi hắn bước ra từ phòng thay đồ thấy Tiếu Vân cùng Văn Khê thoa kem chống nắng ở đó, trong nháy mắt liền ghen tức, lười nói nhiều lời với Tiếu Vân.
Sau khi xuống nước, Bạch Húc Thần dạy Tiếu Vân cách dùng chân đạp nước, cho cậu ôm phao bơi qua bơi lại luyện tập, Văn Khê ở bên cạnh theo dõi quá trình, chính mình cũng bơi một vòng, lúc bơi lại chỗ cũ thì cảm giác được mông của mình bị ai đó đánh một cái, cả người anh run lên, sau đó đứng vững trong hồ, anh phát hiện Bạch Húc Thần đang sắc mặt bất biến nhìn mình.
Cả người Văn Khê nổi da gà, dùng tay che mông mình, chửi ầm lên:
“Anh dựa vào đâu mà đánh mông tôi Đồ dê xòm.”
“Nói giống như người đó không phải mình, đồ dê xòm.”
Bạch Húc Thần ra vẻ khiếp sợ xoè tay, trong ánh mắt đều là thần sắc khinh miệt, thời điểm Tiếu Vân đang ôm phao bơi lại gần, hắn cố ý tăng âm lượng:
“Tư thế bơi lội của anh không đúng, mông cứ đưa lên, cách xa một trăm mét cũng thấy mông anh nổi lên trên mặt nước, anh cho rằng chính mình là hoá thân của cá voi xanh sao, nhô một khối lên để phun nước”
“Tôi thao!”
Văn Khê bị Bạch Húc Thần chọc đến mặt đỏ tai hồng, không biết phải phản bác thế nào, đành phải hất nước về phía hắn, hai bên tạt nước một hồi thì nhào vào một chỗ điên cuồng đánh nhau, nhưng anh vẫn lép vế trước Bạch Húc Thần, hơn nữa lực cản của nước lớn, mỗi khi anh ra quyền đến trên người Bạch Húc Thần là đều mềm nhũn.
Đánh mấy chục giây thì hai người dừng lại, tranh thủ thở hồng hộc, đứng trong nước hung tợn trừng đối phương, bên cạnh có hai nữ sinh đột nhiên ngoi lên mặt nước, nhìn về phía bọn họ, qua kính bơi phản quang, cười một cái, ý vị thâm sâu.
Văn Khê có cảm giác mình biết đối phương đang có suy nghĩ dơ bẩn gì, bình tĩnh dùng một mắt liếc nhìn Bạch Húc Thần, Bạch Húc Thần cũng trừng lại anh.
Tiếu Vân bơi bơi đến giữa hai người:
“Học trưởng, em đã bơi qua lại nhiều vòng rồi, mau chỉ em động tác tay đi, hai người cứ đứng đây làm gì a”
“Hừ.”
Văn Khê quay đầu, lặn vào trong nước, bơi đi, bị Bạch Húc Thần chỉ điểm một chút anh lập tức sửa tư thế của mình, không để mông nổi lên nữa, không giống như Tiếu Vân, bị sửa trăm lần vẫn ở trong tình trạng cả người dưới mặt nước còn mông vẫn như cô đảo phiêu lưu trên mặt nước.
Bơi liên tục không ngừng trong hai giờ, ba người đều sức cùng lực kiệt, vì thế cả ba quyết định lên tắm thay đồ, đi ăn cơm.
Trong phòng thay quần áo có nhiều người, bên ngoài phòng tắm cũng đang xếp hàng, Văn Khê sợ Tiếu Vân bị cảm lạnh, đợi đến khi mình giành được một phòng liền nhường cho Tiếu Vân.
Văn Khê này, ngoại trừ bệnh ngạo kiều thì còn một bệnh khác là khiết phích mức độ thấp, người khác đều tuỳ tiện tắm rửa một chút rồi mới về nhà tắm lại sau, còn anh thì lại gội đầu, dùng sữa tắm, tắm rửa cùng lau khô mình cũng mất nửa tiếng, lúc này có chút muốn xả nước, nên anh đi từ phòng tắm đến toilet nam cách vách.
Tiếu Vân cùng Bạch Húc Thần ở bên ngoài đợi anh nửa ngày, Tiếu Vân đói đến mềm nhũn cả chân, Bạch Húc Thần thấy không ổn liền vào hối Văn Khê:
“Mẹ! Văn Khê! Vừa rồi anh bơi trong bể rác à, sao tắm hết nửa tiếng rồi!”
“Tôi thao mẹ anh a Bạch Húc Thần!”
Văn Khê ở bên trong mắng một tiếng, anh còn chưa xả xong nước đã bị tiếng rống của Bạch Húc Thần doạ nhảy dựng, làm chìa khoá tủ đồ đang cầm trong tay rơi xuống cầu.
“Anh có bệnh sao! Mắng tôi làm gì!”
“Anh không có việc gì thì vào đây la hét làm gì, tôi bị doạ đến làm rơi chìa khoá vào cầu rồi.”
Yên tĩnh vài giây, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng cười điên đảo của Bạch Húc Thần cùng Tiếu Vân:
“Ha ha ha ha ha ha, tiếu vân đoá, em có nghe hay không, Văn Khê tự ném chìa khoá của mình vào WC kìa.”
Văn Khê quả thật tan vỡ rồi:
“Các ngươi cười cái mao a!”
Văn Khê đấu tranh trong lòng nửa ngày cũng không muốn nhặt cái chìa khoá kia về, vì thế khoác đại khăn tắm, giận dữ đi ra, lúc đi ngang qua Bạch Húc Thần có đụng vai hắn một cái.
Anh đi đến quầy hỗ trợ của trung tâm, hỏi nhân viên công tác có chìa khoá dự bị hay không, không nghĩ đến cái chìa anh vừa vứt đi là cái duy nhất, nhân viên đành phải gọi thợ mở khoá đến, anh vô lực, chỉ có thể kiên nhẫn ngồi chờ.
Nửa thân dưới của Văn Khê được bọc khăn tắm, không kiên nhẫn đứng khoanh tay trước phòng thay đồ, tức sùi bọt mép, cửa tự động của trung tâm mở ra, một trận gió lạnh thổi vào, chỉ chốc lát sau anh đã hắt vì mãnh liệt.
Chờ nhân viên mở được tủ, anh đã hắt xì đến đau cả đầu, mặt đầy uẩn nộ đi đến kéo Tiếu Vân, muốn trực tiếp về nhà, còn chưa đến gần đã nghe Bạch Húc Thần gỏi Tiếu Vân:
“Tiếu Vân, em muốn ăn thịt nướng không, anh biết một nơi làm rất ngon, phần cơm hai người.”
Đôi mắt Tiếu Vân nhìn Bạch Húc Thần đầy nhu tình, vừa nghe đến thịt nướng liền nhịn không được mà nuốt nước miếng theo bản năng:
“Được được, em cũng rất muốn ăn thịt nướng, hôm nay mệt rồi nên muốn ăn thật nhiều thật nhiều thịt!”
Còn lâu tôi mới để cho hai người có cơ hội ăn cơm riêng. Văn Khê lập tức đổi chủ ý, kéo Tiếu Vân ra khỏi Bạch Húc Thần, hung hăn nói:
“Tôi cũng muốn đi!”
Vì thế ba người cùng đi ăn thịt nướng, cả buổi Bạch Húc Thần đều lo nướng thịt cho Tiếu Vân, nướng được một miếng thịt liền gắp vào bát Tiếu Vân, còn Văn Khê cả buổi đều hắt xì, ánh mắt chua chát bắt đầu chảy ra nước mắt sinh lý, mũi cũng đỏ bừng, chưa ăn gì mà cũng có cảm giác no rồi, cả người ỉu xìu, không có khẩu vị.
Anh cảm giác mũi bị nghẹt, hô hấp có chút khó khăn, yết hầu dường như cũng sưng lên, lúc nuốt nước miếng cũng có chút đau.
Tiếu Vân cũng là thần phiền, từ khi được Bạch Húc Thần hầu hạ bắt đầu sinh ra bệnh vương tử, một hồi muốn ăn sườn bò, một hồi muốn ăn thịt ba chỉ, nướng cho cậu cái nấm hương thì bị cậu chê không có hương vị, muốn Bạch Húc Thần chấm thêm chút tương mới chịu ăn.
Thật vất vả mới chờ được Tiếu Vân ăn xong, Văn Khê liền lập tức kêu tính tiền, vừa ra khỏi tiệm cơm liền kéo Tiếu Vân đi, không quay đầu lại. Sau khi về nhà cảm thấy có chút nhức đầu nên anh liền lên giường, đắp chăn đi ngủ.
Ba giờ, trời vẫn còn tối, yết hầu Văn Khê đau đến anh phải tỉnh dậy, cảm giác lạnh cả người, môi không ngừng run run, muốn rời giường lấy thêm cái chăn nhưng phát hiện thân thể chính mình mền nhũn không có chút khí lực nào.
Anh thần trí mơ hồ lấy điện thoại bên cạnh gọi cho Tiếu Vân, nghe được âm thanh mơ ngủ của cậu:
“Uy…Văn Khê a…hơn nửa đêm rồi mà còn gọi làm gì….”
“Tôi…khụ khụ…”
Văn Khê phát hiện cổ họng chính mình cũng không phát ra âm thanh, chưa nói trọn một câu đã bắt đầu ho khan, dọa Tiếu Vân tỉnh giấc, lẹt xẹt đi ra khỏi phòng mình.
“Văn Khê, anh bị làm sao vậy Trán anh nóng quá, sao cả người lại run vậy, môi còn trắng bệch, anh bị gì vậy, anh sẽ không chết đúng không…”
Tiếu Vân càng nói càng sốt ruột, ghé vào bên giường anh khóc đến lê hoa đái vũ.
*lê hoa đái vũ: hoa lê trong mưa. Ý chỉ: khi khóc vẫn còn đẹp.
Văn Khê nặng nề thở, miễn cưỡng mở mắt, tận dụng hơi thở mong manh nói với Tiếu Vân:
“Đừng khóc, nhanh đưa tôi đi bệnh viện…”
Tiếu Vân khóc thành sông, nước mặt xẹt qua khuông mặt trắng nõn của cậu:
“Nhưng tôi không chuyển được anh a.”
Văn Khê tuyệt vọng nhìn trần nhà, ánh mắt dại ra, bất lực chất vấn bản thân sao lúc trước lại có thể thích phải tên ngu ngốc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.