Du Nhiên Mạt Thế

Chương 1: Giãy giụa sống sót (mở đầu)




Gió thổi tung cuốn theo cát vàng cùng hơi nóng hầm hập, cho dù bọc quần áo kín đáo, như cũ vẫn cảm giác được gió quất đau đớn. Xa xa sa mạc trong tầm mắt tựa hồ bởi vì sóng nhiệt mà biến dạng, hoàn cảnh hoang vu có nhiều chấm lốm đa lốm đốm bóng đen thong thả mà cứng ngắc di động tới.
Trong sa mạc, tang thi (zombie) cũng không thể mang đến nguy hiểm cho người mạo hiểm độc hành, khí hậu quanh năm khô ráo cực nóng, ảnh hưởng tới thân thể tang thi cấp thấp làm chúng càng ngày càng yếu ớt, không trí tuệ không đại não nên chúng không ý thức được phải tìm kiếm hoàn cảnh thích hợp để sinh tồn, chỉ có thể vô mục đích nơi nơi đi lại, mãi đến khi siêu vi rút SR trong thân chúng được cường hóa mới cải thiện được tình hình này, nguy hiểm chân chính đang ẩn tàng dưới lớp cát dường như bình tĩnh vô ba.
Lâm Phàm nuốt nuốt cổ họng khô khát, bàn tay vói vào túi nước trong lòng vài lần, vẫn là nhịn xuống, túi nước chỉ còn lại có một phần ba, mà ốc đảo sinh mệnh “Ô Nhã” trong truyền thuyết lại ngay cả ảo ảnh cũng chưa thấy.
Tìm một tảng đá lớn, dựa lưng nghỉ ngơi dưới bóng mát, Lâm Phàm hơi hơi nhắm mắt lại hòng khôi phục thể lực.
Ngay tại phía sau Lâm Phàm, cách không xa, nhìn như sa mạc bình tĩnh lấy mắt thường không nhận rõ tần suất di động, cái càng màu lam xám cứng rắn mang theo những góc sắc nhọn chậm rãi lộ diện, phóng về phía ngực Lâm Phàm!
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Phàm bỗng dưng lộn người, tránh được một kích trí mạng!
Cấp tốc rút ra Hắc Đao phòng trước ngực, Lâm Phàm thấy rõ diện mạo vật thể công kích, mặt tối sầm, cứ tưởng là bò cạp sa mạc, không nghĩ tới lại là a khăn hủ thú*, loài bò sát trong sa mạc bị nhiễm bệnh độc SR, ít nhất dài hơn ba mét! Có thể nói là đệ nhất sát thủ trong sa mạc!
Chết tiệt! Thế nào lại gặp nó!
Thậm chí Lâm Phàm không dám công kích trong khi nó ở ngay trước mắt, sợ chọc giận sát thần sẽ không còn sinh cơ. Nhanh chóng lủi hướng tương phản chạy trốn, đồng thời né tránh  tập kích, cũng may a khăn hủ thú chỉ là bán thành phẩm mới biến dị, các phương diện thân thể còn chưa phối hợp nhịp nhàng, tốc độ tương đối chậm chạp.
Nhưng hắn chạy băng băng gần mười phút rồi, vẫn không bỏ rớt được nó, con a khăn hủ thú này đoán chừng quyết tâm dùng Lâm Phàm khai đao sau khi biến dị.
Liên tục chạy khiến cho khối cơ thể rèn luyện mấy năm nay cũng không chịu đựng được, Lâm Phàm có chút ăn không tiêu, cũng không dám tiết kiệm nữa, nhằm đúng cơ hội uống vài ngụm nước sạch còn sót lại, bổ sung thân thể bởi vì vận động không ngừng nghỉ mà mất nước, cục đường giấu kín để bảo mệnh cũng một ngụm ngấu nghiến.
Ngay tại lúc khoang miệng Lâm Phàm tràn đầy vị rỉ sắt, áp lực phía sau chợt nhẹ, bán biến dị thể đột nhiên biến mất, tình cảnh quỷ dị khiến Lâm Phàm giật mình, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Nhưng tràn ngập xoang mũi mùi tươi mát lại khiến Lâm Phàm dại ra, lúc này mới phát hiện vừa rồi lung tung né tránh chạy không ngừng đẩy hắn đi vào một chỗ thần kì. Màu xanh biếc đã lâu không thấy cùng tiếng nước chảy róc rách như cách biệt mấy đời làm Lâm Phàm quên béng luôn sự không thích hợp vừa nãy, chẳng lẽ nơi này là “Ô Nhã” trong truyền thuyết sao?!
Xuyên qua thực vật rậm rạp, Lâm Phàm vừa đi vừa ngắt xuống một ít lá non nhét vào miệng, tham lam hút dòng nước chua xót màu xanh lục. Đã bao lâu, mười năm? Mười lăm năm? Tựa hồ theo ngày siêu vi rút SR đại bùng nổ, hắn rất ít nhìn thấy thực vật xanh có thể ăn được, những hoa quả rau dưa nhân tạo, chỉ có thượng tầng người quyền lực mới có thể thi thoảng hưởng đến.
Lâm Phàm đi đến trung tâm ốc đảo, nơi tiếng nước rõ ràng nhất, vừa nhìn hết thảy liền khiến cho hắn thất thanh, chính giữa cái ao trôi nổi trên không trung sinh sôi một quả trái cây tươi mọng, vô số cành nhánh hướng ra bốn phía, lẩn khuất trong rừng cây thực vật.
“A!” Giữa ngực đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ bừng tỉnh Lâm Phàm đang thất thần, cúi đầu nhìn lại, một đóa hoa trắng tinh xinh đẹp trên ngực trái nở hoa, máu tươi bắn ra nhanh chóng bị bông hoa tinh khôi hấp thu, đóa hoa dần dần chuyển thành màu hồng, càng ngày càng đậm.
Lâm Phàm trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, tận thế 15 năm, hắn tận lực sống sót 15 năm, vì nửa chén nước bẩn chưa bị ô nhiễm, hắn có thể giết người; vì một cái bánh bột ngô làm từ bột lúa mạch trộn bã đậu, hắn có thể bán đứng thân thể của mình; thậm chí từng bởi vì cực độ đói khát, mà ra tay giết người ăn thịt!
Hắn không biết vì sao phải sống vất vả như thế, chính là hắn không muốn chết. Nhưng hiện giờ, đối mặt với tử vong, Lâm Phàm không cam lòng!
Đột nhiên bộc phát ra thật lớn lực lượng, Lâm Phàm đi từng bước một hướng trung tâm ao, trái cây trắng noãn cùng lá cây phấp phới, vô số nhánh cây phóng về phía Lâm Phàm hòng ngăn cản hắn tới gần. Thất khiếu chảy máu, Hắc Đao trong tay đã vô thức phóng ra, chỉ là 3 bước lại dường như trăm mét.
Vươn tay hung hăng chộp lấy trái cây, coi thường những cành lá đâm thủng lòng bàn tay, không chút do dự ngắt xuống!
Ngay tại trái cây bị ngắt xuống, tựa hồ trong khoảnh khắc cả thiên địa chấn động, chung quanh ốc đảo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần khô héo, nhưng hắn đã chẳng hề chú ý tới, liều mạng một tia chấp nhất cuối cùng, Lâm Phàm đem trái cây bỏ vào miệng.
Trái cây nhập khẩu lập tức tan ra, cực kì ngọt ngào.
Nháy mắt, ốc đảo Ô Nhã cùng thi thể Lâm Phàm, bởi vì không chịu nổi cao cấp năng lượng loạn lưu, tan rã thành vô số bụi bặm.
—————————————————————
Từ ngõ sâu cũ kỹ truyền đến từng trận tiếng cười vui, mưa xuân tí tách rơi xuống đá trải đường, cảnh tượng bình thường mà như thơ như vẽ, đáng tiếc phối nền không phải là người đi đường với những ô che vải dầu, mà là từng tán che vải ni lông thực dụng hoặc mới hoặc cũ.
“Cháu ngoan xem bên này,” một lão nhân mặc đường trang tay cầm lục lạc đồng, cố gắng hấp dẫn lực chú ý của bé trai phấn nộn, “Ông nội mua tặng cục cưng nha.”
Bà lão tóc bạc đứng bên cạnh mỉm cười nhìn chồng cùng cháu trai hỗ động.
“Mẹ, hai người lại mua nhiều đồ cho Tiểu Phàm như vậy, hắn mới còn bé, thế nào dùng hết được.” Thiếu phụ xinh đẹp bất đắc dĩ lôi kéo mẹ chồng nói, bên cạnh còn có một bao to lễ vật, sau mỗi lần về với cha mẹ chồng, đều là bao lớn bao nhỏ trở lại.
Bà lão cười cười không nói gì, chỉ vỗ nhè nhẹ lên tay thiếu phụ.
Ngõ nhỏ cũ kĩ luôn mang theo một ít ẩm thấp, đã quen ở nhà cao tầng đôi vợ chồng đêm nay ngủ không được ngon lắm, may mắn con trai từ trước đến giờ rất ngoan ngoãn, ít khóc nháo ban đêm.
Đêm khuya, bé trai lộ ra thần sắc thống khổ, lại không thể phát ra thanh âm, mở lớn miệng giống như cá mắc cạn khép khép mở mở, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn xanh tím, qua một lát, bé trai ngừng giãy giụa, hai mắt đang nhắm chặt bỗng dưng bật mở, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng ngoài cửa sổ đầy sao, lạnh lùng lộ ra từng đạo máu tanh.
Trong không khí thản nhiên hương vị ẩm ướt cùng cỏ xanh, quen thuộc mà xa lạ, cẩn thận ngửi ngửi, còn có một tia hương sữa cơ hồ đã quên từ lâu!
Bé trai trợn tròn mắt, không sảo không nháo, cứ như vậy ngẩn người đến hừng đông. Bên giường động tĩnh khiến bé bừng tỉnh, nhanh chóng quay đầu lại, vội vàng dùng ánh mắt đơn thuần nghênh đón ôm ấp mềm nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.