Du Nhiên Mạt Thế

Chương 19: Mỗi người đi một ngả




Lâm Phàm cùng Đại Hắc bị đưa tới một chỗ đất trống, một gã binh lính cường tráng đi đến trước mặt Lâm Phàm, “Chỉ cần ngươi kiên trì đấu với ta và đứng trong phạm vi vòng tròn này 5 phút, thì ngươi qua.” Nói xong nhìn biểu tình của Lâm Phàm, thấy đối phương vẫn bình tĩnh, lòng thầm khinh thường, hắn là người đứng đầu vật lộn trong quân đội, người trước mắt như gà luộc thế này chắc chắn không đỡ nổi một chiêu, cứ giả bộ đi, nghĩ đút lót là dễ dàng qua sao?
Lâm Phàm nhưng thật sự không nghĩ nhiều như thế, hắn giờ là tầng một Luyện Khí kỳ, lấy thân thể yếu ớt của nhân loại, hắn nên khống chế lực đạo 5 thành hay 7 thành, mới không đả bại đối phương đây?
Thời gian bắt đầu! Tên binh lính tốt xấu cũng nhận được ám lệnh, tuy khó chịu Lâm Phàm, nhưng không ngay từ đầu liền công kích; mà Lâm Phàm muốn tiến vào khu an toàn này, không muốn đắc tội ai, nếu đem người khảo hạch đánh bại quá nhanh, phỏng chừng sẽ khiến nhiều người chú ý. Vậy là tuy tâm tư khác nhau, hai người thế nhưng cùng đồng lòng không tiến lên.
Người lính kia nghĩ Lâm Phàm giả bộ, ngẫm lại sau đó cũng không thiếu người chờ sát hạch, liền chủ động tiến lên, nếu không phải quá tệ, liền hung hăng đánh tròn 5 phút rồi cho qua.
Trong mắt Lâm Phàm, người lính này động tác cực kỳ thong thả, chậm đến mức khi nắm tay hắn đụng tới mình, chính mình có thể làm ra 10 chiêu phản kích khác nhau, hơn nữa nắm đấm nhẹ nhàng kia đánh vào người mình cũng như gãi ngứa, Lâm Phàm khẽ nhích thân, cơ thể nhẹ động truyền đến lực rất nhỏ đem binh lính bật ngược ra ngoài! Người bên ngoài thấy tựa như người lính kia đánh tới Lâm Phàm, rồi nhanh chóng lui về sau, nhưng do động tác quá lớn nên không cẩn thận, ra khỏi phạm vi vòng tròn!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, vậy tình huống này, là qua hay không qua? Tên binh lính khảo sát kia tức giận đỏ bừng mặt, nhưng quy củ ghi rõ, nếu nói không tính toán, chữ tín của quân đội quăng đi đâu? Nhưng nếu tính là qua, lại có người cho rằng mình cố ý nhường cho qua?
Lâm Phàm thở dài, chủ động đứng ra giải vây, “Vị đại ca này, cám ơn ngươi trước khi sát hạch cho ta luyện tập, giờ có thể hay không chính thức khảo hạch?” Hừ, hắn còn muốn sống yên ổn, tốt nhất đừng gây họa với ai.
Tên binh lính trong mắt lóe lên ngoài ý muốn cùng cảm kích, một lần nữa bước vào vòng tròn, mặc kệ đối phương kỹ năng vật lộn thế nào, ít nhất để cho hắn ấn tượng tốt, “Bắt đầu đi!” Nói xong, chủ động ra chiêu công kích đá chân mình am hiểu nhất.
Lâm Phàm thông qua quyền vừa rồi mà biết được lực đạo đối phương, rồi khống chế lực lượng của mình sao cho tương đương, Lâm Phàm cũng dùng chân để đánh trả, bộc lộ hiệu quả của việc hố từ chỗ Trần Nguyên không ít công pháp bất phàm nha, người lính kia càng đánh càng kinh hãi, biết là gặp được cao thủ!
Đến lúc tiếng “tích tích” vang lên, 5 phút đã qua, hai người đồng thời thu chiêu (như cao thủ giang hồ =)))), người binh lính còn đánh chưa thỏa, nhưng quy định ghi rõ, đành phải lớn tiếng nói, “Qua!” Nói xong lại hưng phấn đến người kế tiếp.
Kế tiếp là Đại Hắc, Đại Hắc đứng giữa sân theo bản năng banh lên cơ thể, khí thế tàn nhẫn siu siu phóng tới người khảo hạch làm tên lính nhịn không được lòng phát sầu, hôm nay gặp được đều là quái vật a. Đại Hắc đánh đều là những công kích trí mạng, Bán Thú nhân thân thể bất phàm hơn nữa còn được Lâm Phàm bồi bổ, cho sử dụng thức ăn nước uống tràn ngập linh khí trong không gian cải thiện thể chất, người lính bình thường căn bản không phải đối thủ. Nháy mắt Đại Hắc chuyển mình, người binh lính này còn cảm nhận được tử vong gần kề.
Cuối cùng vẫn là Lâm Phàm cản lại Đại Hắc, “Xin lỗi a, đứa nhỏ này chỉ số thông minh không quá cao, không nhận biết rõ nhân loại cùng tang thi.” Lâm Phàm giải thích làm binh lính khóe miệng co rúm, cứng ngắc phất tay, tỏ vẻ cả 2 thông qua.
Lâm Phàm gật đầu rời đi, tiến vào khu lều trại liền trộm đưa mấy gói mì tôm cho nam trung niên quân đội lúc trước giúp bọn hắn đăng kí kia, liền cùng Đại Hắc trở lại xe để Đặng Phong cùng Lộ Đình Đình đi đăng kí. Cổ Tuấn lo lắng bạn gái, ba xe có Lâm Phàm Đại Hắc trông, căn bản không cần lo lắng, cũng vội đi theo.
Lộ Đình Đình giống Cổ Tuấn, thoải mái thông qua; Đặng Phong so sánh phiền toái hơn, hắn là nhân viên công vụ quèn, miễn cưỡng có dũng khí đánh vài cái tang thi, năng lực quản lý sở trường duy nhất lại không đất dụng võ, cuối cùng vẫn là dùng thực vật đổi tư cách vào.
5 người hoàn thành thủ tục nhập cư, còn muốn đến chỗ đất rộng ngồi đợi hơn 3 giờ, tang thi bùng nổ đã nửa tháng, vắc-xin phòng bệnh, thuốc trị bệnh chưa nghiên cứu ra, hơn nữa mặc kệ là dùng dược gì, đều không kiên trì quá 3 giờ.
Ngồi trên chiếu, có người đặc biệt dùng phấn vẽ vòng tròn, viết lên chuỗi con số, chắc là dùng để ghi chép quan sát, rời đi vòng tròn phấn này, lại một lần nữa phải quan sát từ đầu. Trong đất trống ngồi không ít người, trừ bỏ đạt được tư cách tiến vào, còn có người bên trong đi ra làm nhiệm vụ trở về; 3 đến 4 giờ sau, phàm là xuất hiện tình trạng hôn mê run rẩy, mặc kệ lý do, đều có binh lính lập tức lấy súng bắn thủng đầu; có một số người có khả năng bị lây nhiễm nhưng vẫn thanh tỉnh thấy thế lặng lẽ rời đi, dù biết mình sống không lâu, nhưng chưa đến cuối chưa mất hy vọng vào kỳ tích.
Hơn 3 giờ qua rất nhanh, Lâm Phàm cùng Đại Hắc, Đặng Phong lấy được huy chương màu trắng cấp độ dân thường, ý nghĩa bọn hắn chỉ được cung cấp chỗ ở, còn lại không hỗ trợ thêm gì; Cổ Tuấn Lộ Đình Đình lại nhận huy chương màu xanh lam, đại biểu được cung cấp phòng ở đơn độc cùng mỗi ngày 1 bánh mì, 500ml nước uống, đây là cổ vũ của cao tầng đối nhân viên kỹ thuật với nhân viên chăm sóc và chữa bệnh.
Dựa theo chỉ đường, mấy người Lâm Phàm chạy xe đến bãi đỗ xe chung, vừa xuống xe liền cảm giác được những ánh mắt thăm dò xung quanh, Lâm Phàm hơi hơi mỉm cười, ý niệm vừa động, trong xe số xăng còn lại đều thu vào không gian, chỉ dư lại một ít trong ống dẫn; số thực vật lúc trước chia ở tiểu khu đa số Lâm Phàm đều để vào không gian, lượng nhỏ còn lại phân ra nhét đầy 2 ba lô leo núi, hắn và Đại Hắc mỗi người một cái.
Cổ Tuấn thì tốt rồi, bởi là thân phận đặc thù nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, có thể trực tiếp chạy xe tới khu xanh lam, giảm bớt nhiều chú ý, Lộ Đình Đình lấy được huy chương xanh lam, cả người khôi phục không ít tự tin, hai người yếu nhất đều là huy chương xanh lam, ba người lợi hại lại chỉ lấy được huy chương màu trắng cấp thấp, liền không muốn dây dưa với ba người Đặng Phong Lâm Phàm, ầm ĩ đòi tách ra. Cổ Tuấn không biện pháp, đành nói xin lỗi sau mang Lộ Đình Đình rời đi.
Đặng Phong xem ra phiền toái nhất, hắn thực vật nhiều lắm, lại chỉ có một người, hơn nữa ở khu màu trắng, rõ ràng trở thành bia thịt sống. Bất quá cũng không phải chuyện của Lâm Phàm, đang chuẩn bị rời đi, thì bị Đặng Phong gọi lại.
“Ai, Lâm huynh đệ, có thể hỗ trợ không? Ngươi cũng biết đấy, ta…” Đặng Phong ánh mắt lộ ra cầu xin.
Lâm Phàm xoay người lại nhìn Đặng Phong, không rời đi cũng không nói gì. Dưới ánh mắt lạnh lùng hơi trào phúng, Đặng Phong xấu hổ nói, “Ta sẽ không để các ngươi phí công, 10 túi bánh bích quy, không không, 10 túi mì tôm!”
Lâm Phàm lắc đầu, nhìn Đặng Phong còn muốn nói gì, giành lời, “Ta không phải chê ngươi đưa thiếu, lấy năng lực của ngươi, vào an toàn khu chắc chắn không đảm bảo được số thực vật này. Ta đề nghị ngươi trước ở trong xe, ít nhất trong này không cho phép ngang nhiên cướp bóc, ngươi tốt nhất nhanh chóng tìm đoàn đội thích hợp để gia nhập. Trước lúc đó, ta lấy điều kiện không nguy hại an toàn cá nhân, giúp ngươi bảo trụ chỗ thực vật này. Bộ đàm có thể sử dụng trong phạm vi 100m, khu màu trắng ngay bên kia, cần thì lập tức liên hệ ta, mỗi lần 2 gói mì ăn liền.” Nói xong không đợi Đặng Phong đáp lại, liền xoay người rời đi.
Đặng Phong há miệng, vẫn là buông tay cẩn thận ngẫm lại đề nghị của Lâm Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.