Du Nhiên Mạt Thế

Chương 30: Chia sẻ tin tức




Lâm Phàm không thiếu thực vật, nhưng hắn không muốn tiêu phí cho một nữ nhân hắn hoàn toàn không hứng thú.
“Không cho.” Thấy nữ nhân còn muốn dây dưa, Lâm Phàm không nể mặt, trực tiếp đẩy người ra, “Biến ngay, đừng phiền ta.”
Nữ nhân hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có nam nhân, lại còn xinh đẹp tuấn mỹ, có thể không phong độ đối đãi phụ nữ như vậy, nhất thời ngây ngẩn, Lâm Phàm nhân cơ hội đi vào khu trắng, mang Đại Hắc Nghiêm Hàn về phòng.
Người chung quanh thấy kết cục của nữ nhân, có chút mặt dày muốn lợi dụng tâm đồng tình xin ăn cũng buông tha ý định, chính là gạo, khoai tây a… Nghĩ đến ba người Lâm Phàm tay cầm thực vật, không ít người nhịn không được chảy nước miếng.
Sớm hôm sau, Lâm Phàm liền từ trong lòng Đại Hắc đói tỉnh, Đại Hắc bụng kêu vang vẫn ngủ ngon lành, vừa vặn Lôi Khê truyền đến tin đi nhà ăn liên hoan, Lâm Phàm đánh thức Nghiêm Hàn, ba người đơn giản rửa mặt liền hướng nhà ăn đi, thuận tiện ăn sáng.
Khu trắng giờ càng ngày càng chật chội, ngư long hỗn tạp, tính an toàn giảm rất nhiều, lại kích thích Lâm Phàm nảy ra ý tưởng dọn đến khu đen, đáng tiếc huy chương của mình chỉ có 1 vạn 4 ngàn tích phân vừa được chuyển lúc trước, cách 10 vạn còn khá xa; bất quá chỗ thuốc còn lại theo trước đó cũng đổi được chừng 4, 5 vạn, nữa là hiện giờ còn đang tăng giá. Có chỗ tích phân này, xuất ít gạo ra bổ sung, không lâu cũng có thể gom đủ 10 vạn.
Đi ngã tư đường khu trắng, Lâm Phàm thiếu chút nữa đạp lên người ngủ ven đường, thở dài, hiện giờ khu này trình độ chen chúc còn hơn mảnh đất hoàng kim lúc trước, cảm thụ náo nhiệt đã lâu chưa thấy, đi trước đến khu đổi tích phân để biết tình huống đổi đồ vật hiện giờ.
Chợ giao dịch gần đó bởi vì số lượng lớn người sống sót tràn vào, mà quy mô nhanh chóng mở rộng, đã muốn kéo dài đến trước cửa khu đổi tích phân. Càng đến gần khu đổi tích phân, hàng vỉa hè càng thực tế chút, có kem đánh răng, đồ dùng giải trí, còn bày mấy cái bàn, phía trên để các loại thực phẩm bánh bích quy, mì tôm, đồ uống có ga, nước khoáng trân quý,…
Có thể bày hàng gần khu đổi tích phân phần lớn là người có năng lực, chợ giao dịch đối với chính phủ giao dịch giá cả tiện nghi hơn chút, nhưng lại cao hơn giá thu mua một tẹo. Ngoại trừ quân đội, người ra làm nhiệm vụ, do số lượng vật tư quá lớn mới để chính phủ thu mua, còn lại vì số lượng hàng ít, đổi với chính phủ chênh lệch giá cũng chẳng đáng bao nhiêu, đều tình nguyện bớt chút thời gian bày hàng trực tiếp đổi đồ mình muốn.
Nhà ăn ngay cạnh khu đổi tích phân, bởi đồ ăn miễn phí là lĩnh tại nơi này, nên mỗi ngày có số lượng lớn người đến đây.
Ba người Lâm Phàm đi qua sạp nhỏ bày không ít đồ chơi cùng bát thìa nồi chậu, người bán là một bé trai hơn 10 tuổi, sắc mặt rất kém, vừa bảo vệ hàng hóa sạp mình vừa dùng ánh mắt khát vọng nhìn người lui tới qua lại, đáng tiếc không ai muốn hàng của nó, hàng này bày gần nhà ăn, mỗi khi có người vào nhà ăn, thằng bé không nhịn được lộ ra ánh mắt ước ao khát vọng.
Trong nhà ăn đa số là người với ba màu huy chương lục, đỏ, lam, rất ít nhìn thấy huy chương trắng, nhưng một khi đã xuất hiện thì đều nhận được tôn trọng hoặc né tránh, dù sao những người ở khu trắng đến được nhà ăn đều có năng lực đáng kể, nếu không phải mấy người huy chương lục đỏ lam mỗi ngày đến lĩnh thức ăn miễn phí, chắc nhà ăn cũng chả có mấy người, đồ ăn ở đây giá không hề rẻ a.
Lôi Khê bốn người đã ngồi đợi ở trong phòng riêng rồi, trên bàn bày 4 món 1 canh, cũng không thiếu bánh bao, cơm, cùng cháo.
Lâm Phàm ba người đã sớm đói bụng, lên tiếng chào hỏi, không khách khí bắt đầu ăn, bốn người Lôi Khê cũng không nói gì, tốc độ ăn lưu loát gọn gàng. Chỉ nháy mắt, 7 người ăn sạch sẽ chẳng còn sót lại gì.
Lôi Khê lau miệng tự giễu cười, “Chưa từng nghĩ tới ta sẽ có ngày như này.”
Câu nói không đầu không đuôi, nhưng mấy người đều có thể lý giải, đáng tiếc không khí bi thương không duy trì được bao lâu, đã bị thanh âm Đại Hắc kêu đánh vỡ, “Phàm Phàm, đói…”
Lâm Phàm nhìn Đại Hắc ủy khuất, một trận đau lòng, tối hôm qua vì Nghiêm Hàn ở, chỉ dùng gạo cùng khoai tây hộp làm món cơm đơn giản, phân lượng kia bình thường chỉ đủ Đại Hắc hết đói, huống chi là chia cho ba người; vừa rồi là Lôi Khê mời, kể cả không phải tình trạng thực vật khan hiếm, cũng coi là bữa sáng phong phú, “Đại Hắc ngoan, Phàm Phàm cho Đại Hắc ăn no, Đại Hắc muốn ăn gì?”
“Thịt!” Đại Hắc nhãn tình sáng lên, cọ cọ Lâm Phàm, mà Lâm Phàm cũng là một bộ sủng nịch, hai người ngồi cạnh nhìn mà híp mắt lại, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Lôi Khê coi như tốt hơn, đem toàn bộ cảm xúc che dấu, còn có thể ôn hòa hỏi, “Anh bạn này chưa ăn no, ta đây kêu phục vụ bưng lên một ít thức ăn nữa,” thấy Lâm Phàm muốn từ chối, lại nói, “Nếu là ta mời, đương nhiên phải để các ngươi ăn no.”
Lâm Phàm thấy vậy không nói gì, nhưng Nghiêm Hàn nhìn mà chịu đựng không nổi trào phúng, “Lớn vậy còn làm nũng dính người, chả ra thể thống!” Sau thấy Lâm Phàm miết mắt tới, mặt hồng lên, hừ lạnh quay đầu đi.
Đại Hắc nghe không hiểu câu từ phức tạp, nhưng trực giác dã thú nói cho y biết, muốn bảo bối rời đi tên đáng ghét kia! Sau đó trực tiếp kéo Lâm Phàm vào lòng, nhìn chằm chằm Nghiêm Hàn, hàm răng nhe ra hướng đối phương, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ. (thôi rồi, đúng chó =)))))
Bộ dáng Đại Hắc tuyên bố chủ quyền càng chọc giận Nghiêm Hàn, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phàm, đem Lâm Phàm buồn cười không ngớt. May đồ ăn được bưng lên, Đại Hắc bị khối thịt lớn hấp dẫn đi.
Lôi Khê nhấp ngụm nước, nghĩ một lát rồi nói, “Đêm hôm trước xuất hiện dị tượng khiến tang thi tiến hóa, việc này các ngươi cũng đã biết, ta tối qua nghe được một tin tức,” nói đến đây Lôi Khê dừng một chút, “Không riêng gì tang thi, cả nhân loại cũng tiến hóa.”
Hồng Tư bọn hắn luôn đi theo Lôi Khê, tự nhiên tối qua cũng biết việc này, Lâm Phàm cùng Nghiêm Hàn sớm đã biết, thậm chí Nghiêm Hàn chính là một trong những người tiến hóa đó, cho nên hiện giờ Lôi Khê nói ra tin tức động trời, lại không ai tỏ ra kinh ngạc, hại Lôi Khê không có cảm giác thành tựu.
Lâm Phàm gật gật đầu, “Biết tỉ lệ tiến hóa là bao nhiêu không?”
“Còn không biết chính xác, chính là nghe nói trong quân đội có không ít quân nhân hôm qua đạt được dị năng, chủ yếu có thể phát ra cầu lửa, đất cát linh tinh, hơn nữa dị năng giả tố chất thân thể gia tăng rõ ràng, tốc độ cùng sức lực càng cường đại hơn, lúc chiến đấu với tang thi tiến hóa thoải mái hơn nhiều. Đáng tiếc trước mắt quan sát, tang thi tỉ lệ tiến hóa vẫn cao hơn nhiều so loài người.” Lôi Khê đem tin tức mình biết chia sẻ.
Những điều này Lâm Phàm đã biết, trên thực tế tin tức về dị năng giả phát tán phải đợi một tuần nữa, mà một tuần này chính là sự cạnh tranh đoạt người giữa quân đội và chính phủ, Lôi Khê có thể tiết lộ tin tức trọng yếu này cho Lâm Phàm, khiến Lâm Phàm không nói nên lời, hơn nữa hôm qua bọn họ còn mạo hiểm đi ra ngoài tìm hắn, hành vi như vậy cho dù là tiểu đội đời trước cũng không làm được, thôi, nợ ân tình không tốt trả a.
“Các ngươi có hay không xem qua bên trong óc tang thi?” Lâm Phàm đột nhiên híp mắt cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.