Dụ Quân Hoan

Chương 1.2: Giấc mộng gió xuân (tiếp)




Khoái hoạt mãnh liệt kéo đến, sóng sau cao hơn sóng trước, thủy triều ngày càng cao, từng tiếng rên rỉ bất lực theo miệng Diệp Tố Huân tràn ra...
”Tố Tố, thoải mái sao? Ta làm nàng thoải mái hay không?” Hắn thở gấp, động tác trở nên thô bạo, cuồng dã, cây gậy nóng mạnh mẽ đâm vào, ra sức khiêu khích, tùy ý xâm phạm, hành hạ.
”Không thoải mái! Không thoải mái!” Diệp Tố Huân hô to, phiêu đãng vào lúc dục vọng cao trào nhất thuận theo hắn. Sau từng cái va chạm kịch liệt, thân thể như dây đàn căng cứng đột nhiên đứt đoạn, run rẩy một hồi. Nàng gắt gao cắn bờ vai của hắn: “Ngu Quân Duệ, ta hận ngươi, hận ngươi đến chết. “
**
Diệp Tố Huân tỉnh lại từ trong mộng, bật dậy, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, nàng co đầu gối, hai tay ôm đầu gối rồi vùi mặt vào, im lặng ngẩn người.
”Thình thịch, thình thịch” tiếng tim đập trong đêm yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng, trong miệng tựa như còn lưu lại mùi máu tươi trong mộng, mà dưới nơi bí mật kia, cũng giống mỗi một lần tỉnh lại từ trong mộng những ngày khác, không cần sờ, nàng cũng biết là ướt sũng.
Nàng lại nằm mơ rồi, mơ thấy Ngu Quân Duệ, mơ thấy hắn cầu khẩn nàng đừng rời bỏ hắn, mà nàng vẫn giống như những giấc mơ khác, không đồng ý, sau đó, hắn lại dùng ôn nhu, triền miên và cuồng dã, nhiệt liệt chiếm hữu đồng thời tuyên cáo, làm nhục thân thể và trái tim nàng.
Tình cảnh trong mộng cuồng loạn kịch liệt, chỉ là hồi tưởng cũng làm cho người ta đỏ mặt, thân thể bắt đầu nóng lên.
”Vì sao sau khi sống lại liền mơ như thế? “Diệp Tố Huân càng không ngừng hỏi mình. Nàng moi ruột gan, cũng tìm không thấy trong trí nhớ trước khi sống lại xuất hiện cùng một chỗ với Ngu Quân Duệ.
Diệp Tố Huân biết rõ bản thân đã sống lại.
Ba tháng trước, nàng tỉnh lại thì phát hiện mình lại nằm trên giường ở khuê phòng bản thân lúc ở nhà.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, ngoài cửa sổ trúc xanh chập chờn, bóng trúc xuyên qua ô cửa sổ khắc hoa chiếu trên mặt đất, một cành một lá sống động rõ ràng.
Trong trí nhớ, Diệp gia đã bị tịch thu gia sản rồi, cảnh trí như vậy, là trước khi Diệp gia tan nát.
Diệp Tố Huân vắt kiệt sức nghĩ chuyện gì xảy ra, lại phát hiện trí nhớ ngày trước không rõ ràng.
Nàng nhớ rõ hết thảy việc trước mười ba tuổi.
Phụ thân nàng Diệp Bác Chinh có thể tính là phú thương Đại Chiêu quốc. Nương nàng Diệp Dương Thị là chính thất phu nhân, ngoài nuôi nấng một nữ nhi là nàng thì còn một nam là Diệp Triển Dương. Trong nhà có ba di nương Trần Thị, Ngô Thị, Lý Thị. Ngô Thị, Lý Thị không có tin tức gì, Trần Thị dưỡng dục hai nữ nhi một nam tử là nhị tiểu thư Diệp phủ Diếp Tố Nguyệt, tam tiểu thư Diệp Tố Vân, nhị thiếu gia Diệp Lệnh Dương.
Nhớ rõ hết thảy trước khi chết.
”Tỷ tỷ, an tâm đi thôi, muội sẽ thay tỷ chiếu cố phu quân.” Đôi tay Lưu Uyển Ngọc dùng sức đẩy vai nàng, nàng rơi xuống ao xanh biếc rét lạnh trong hậu hoa viên Ngu gia.
Lúc ấy, nàng chưa từng giãy dụa, Diệp Tố Huân nhớ lại, cảm thấy khi đó mình rất cảm kích Lưu Uyển Ngọc, nàng căn bản không sợ cái chết.
Phu quân, là Ngu Quân Diệp sao? Diệp Tố Huân cảm thấy không phải, Lưu Uyển Ngọc là chất nữ của Lưu Thị - kế thất của cha Ngu Quân Diệp, là biểu muội Ngu Quân Duệ - đứa con thứ hai của Ngu gia do Lưu Thị sở sinh, nghe nói là thê tử Ngu Quân Duệ, sao có liên quan tới Ngu Quân Diệp?
Mà chính nàng, theo trí nhớ là các trưởng bối ước định ngoài miệng là gả cho Ngu Quân Diệp, tại sao trong mộng lại dây dưa không rõ với Ngu Quân Duệ?
Bởi vì trí nhớ sứt mẻ, lại làm cho Diệp Tố Huân càng đau đầu chính là quá nhiều chuyện nàng không rõ ràng lắm.
Sau khi tỉnh dậy, nha hoàn hầu hạ Lục La, Tử Điệp việc nhỏ nhặt đều động đến, coi nàng là hài tử ba tuổi mà đối xử, khi ấy nàng có chút không hiểu hiện trạng, nhất thời không nói gì, sau đó nghe cuộc trò chuyện của hai nha hoàn, nàng đã hiểu, bản thân đúng là một người ngu ngốc, đã mười lăm tuổi, trải qua lễ cập kê rồi.
”Đại tiểu thư, người lại thêm một đêm không ngủ.” Giọng nói thanh thúy vang lên, Lục La nhấc màn che bước vào. Ánh mắt nhìn Diệp Tố Huân mang theo oán trách và đau lòng.
Diệp Tố Huân ngẩng mặt lên, yên lặng nhìn Lục La.
Trong trí nhớ kiếp trước, sau khi Diệp gia bởi vì tội liên đới (một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây, thời xưa) bị thanh tra và tịch thu tài sản, phụ thân của nàng và Triển Dương, Lệnh Dương, còn có nam hạ nhân trong phủ đều bị xử trảm, nương treo cổ tự tử, ngoại trừ một mình nàng, nữ quyến khác đều biến thành quân kỹ, trong đó có cả Lục La và Tử Điệp từ nhỏ đã hầu hạ nàng, thân như tỷ muội.
”Tiểu thư đang tốt lành, sao tự nhiên lại biến thành vậy nhỉ?” Lục La nhắc đi nhắc lại, mắt to trên cái mặt tròn nho nhỏ chảy ra nước mắt.
”Muội lại nhiều lời rồi.” Tử Điệp mang vật phẩm súc miệng rửa mặt đến, thấp giọng nói: “Tiểu thư biến thành ngu ngốc, là phúc hay là họa còn chưa biết đâu!”
”Cũng đúng.” Lục La thu nước mắt, không tự chủ được cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Bên Lan Uyển kia thấy tình hình đại tiểu thư cười không thể khép miệng đấy!”
”Trần di nương muốn trèo cao, nào biết Ngu gia đã là thế gia vọng tộc trăm năm, trong phủ nữ tỳ mỹ mạo như hoa, thị thiếp thành đàn, Diệp gia chỉ là gia đình thương nhân, là đại tiểu thư có hôn nghị với Ngu lão gia, cũng là bởi trước kia Thái gia có ân với Ngu gia. Nhị tiểu thư chỉ là một thứ xuất, dù tiến vào Ngu gia thì sao, chưa hẳn có thể đắc thế, đắc thế cũng chắc gì có thể lâu dài. “
”Tỷ nói rất đúng.” Vui vẻ trong mắt Lục La càng đậm, “Tỷ đây là nhắc lại những câu thường ngày đại tiểu thư nói, người không biết còn tưởng tỷ có nhiều kiến giải.”
Diệp Tố Huân cảm khái nhìn, Lục La và Tử Điệp vừa mới mười bốn tuổi giống như hai đóa hoa xuân kiều diễm, nhưng quãng thời gian rực rỡ như vậy có nhiều lắm sao?
Nàng không muốn gả vào Ngu gia, Ngu Quân Diệp hay Ngu Quân Duệ nàng đều không muốn trêu chọc, trí nhớ kiếp trước mơ mơ hồ hồ nói cho nàng biết, Diệp gia cũng bởi vì Ngu gia mới bị kê biên tài sản. Nàng muốn dùng hết sức bảo trụ Diệp gia, miễn cho nương nàng, đệ đệ, còn có người thân như tỷ muội vì ngồi ở Diệp gia mà gặp bất hạnh.
”Hôm nay muốn tiểu thư mặc thế nào? Là chút ít diễm lệ hay là chút ít mộc mạc?” Tử Điệp hỏi.
”Đều không trúng, thanh lịch tao nhã là được.”Lục La cười nói: “Màu trắng đi, không vô lễ lại xinh đẹp, nhị tiểu thư trong phủ có danh tiếng rồi, hôm nay lại nhường nhị tiểu thư đó khoe mẽ.”
”Ngươi nói rất đúng, theo ý ngươi.”
Hai cái nha hoàn nhất trí ý kiến, giúp Diệp Tố Huân chải đầu, trát tí phấn, mặc y phục
Chuyện nghiêm túc thế này, chẳng lẽ là Ngu Quân Diệp từ Giang Ninh đã đến?
Trong đại sảnh Trọng Hi rất náo nhiệt, Diệp Tố Huân xa xa đã nghe được Trần di nương mềm mại nhu hòa mở miệng, giọng nói nhị muội Diệp Tố Nguyệt mềm mại đáng yêu, phụ thân nàng Diệp Bác Chinh vui tươi hớn hở cười, ở trong đó, xen lẫn với giọng nói thanh thuận ôn hòa.
Quả nhiên là Ngu Quân Diệp đã đến. Diệp Tố Huân được Lục La, Tử Điệp giúp đỡ, chậm rãi bước vào đại sảnh.
”Đại tiểu thư, bái kiến lão gia.”
Lục La dìu Diệp Tố Huân cúi nửa người, chỉ vào Diệp Bác Chinh ngồi trên ghế làm từ gỗ lim có chỗ dựa nói
”Đại tiểu thư, bái kiến lão gia.” Diệp Tố Huân thản nhiên hành lễ với Diệp Bác Chinh trong những ánh mắt khác lạ của mọi người, tư thế rất tiêu chuẩn, giống như đúc động tác, lời nói vừa rồi của Lục La.
Diệp Bác Chinh giật nảy mình, chân mày cau lại, nhìn về phía Diệp Dương Thị ngồi bên phải: “Huân nhi sao càng gặp càng hồ đồ rồi, những ngày này có mời đại phu đến bắt mạch hay không?”
”Có, đại phu nói, tâm trí mất, tựa như đứa trẻ, thân thể không có vấn đề.” Trần Dương thị nhỏ giọng nói.
Diệp Tố Huân gục đầu xuống, cố nén xúc động cắn môi. Diệp Bác Chinh sủng Trần Thị, địa vị Dương Thị trong Diệp gia vốn tràn đầy nguy cơ, dưới mắt khách nhân ở đây, hắn nếu thật quan tâm đứa con gái ngu ngốc này của mình ắt sẽ giữ thể diện cho Dương Thị, không mở miệng hỏi lúc này.
”Lão gia, từ từ sẽ ổn, không cần gấp, sẽ trị tốt thôi.” Trần Thị tự nhiên cười nói, săn sóc đưa ly trà cho Diệp Bác Chinh.
”Nghe nói trời sinh đại tiểu thư Diệp gia đoan trang, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thanh âm trầm thấp vang lên, giống như rượu ủ lâu năm ướp lạnh, thanh liệt thấu triệt.
Trong lòng Diệp Tố Huân chấn động, thanh âm này hơi khàn khàn, giống y như người trong mơ.
Ngu Quân Duệ cũng tới! Không phải nghe nói huynh đệ Ngu gia cả ngoài lẫn trong lòng bất hòa sao? Vì sao đi cùng nhau từ Giang Ninh xa xôi ngàn dặm hả?
Diệp Bác Chinh nghe được những lời này của Ngu Quân Duệ, hơi vãn hồi một chút mặt mũi, sắc mặt cái này mới giãn ra, khoát tay áo nói: “Dìu đại tiểu thư xuống dưới.”
Diệp Tố Huân nhẹ nhàng thở ra, đầu cúi xuống được thấp hơn, vịn tay Lục La chậm rãi xoay người.
”Khoan đã.” Một bóng dáng theo giọng nói vọt đến trước mặt Diệp Tố Vân nhanh như gió, giống như sợ chậm một bước nàng sẽ biến mất.
Mọi người chỉ thấy vạt áo tung bay, cẩm bào mới tinh, tà áo dài, đường viền tay áo màu bạc. Tư thái đẹp mắt, khí khái hào hùng.
”Thế bá, lúc trước tiểu chất ngẫu nhiên có được vài món trang sức, hôm nay nhìn Tố Huân muội muội thấy rất xứng, liền tặng Tố Huân muội muội làm lễ gặp mặt.”
Ai muốn lễ vật của ngươi, trong nội tâm Diệp Tố Huân lo lắng, không biết giả ngốc thế nào, không kềm chế được hành động.
”Ôi! Thế chất, cháu có chuỗi dây noãn ngọc Linh Lung này ở đâu?”
Ngu Quân Duệ vừa lấylễ vật ra, Diệp Bác Chinh nghẹn ngào, sợ hãi kêu.
Dây noãn ngọc Linh Lung! Diệp Tố Huân kinh ngạc đến ngây người, kiếp trước nàng từng nghe nói qua vật ấy đeo tại trên cổ, không chỉ đông ấm hè mát, còn có thể trừ bỏ độc chữa bệnh. Chỉ có điều vật ấy nhận chủ, trăm năm khó tìm chủ nhân của nó, người bình thường đeo, không chỉ không có những công hiệu kia, ngược lại còn bị bách bệnh quấn thân.
Kiếp trước trước khi chết, thứ nàng đeo ở cổ hình như là noãn ngọc Linh Lung, Diệp Tố Huân vô ý thức đưa tay sờ vào cổ.
Một bàn tay to nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nàng, những ngón tay ấy thon dài, sạch sẽ, tinh tế tỉ mỉ lại ẩn chứa lực lượng không thể khinh thường.
Chính là cái tay này ở trong mơ phủ lên mỗi tấc da thịt mình, trêu chọc nơi thần bí.
Vừa nghĩ như thế, Diệp Tố Huân cảm giác thân thể mình vậy mà nóng lên, phát nhiệt, nàng khổ sở nhắm mắt lại.
Cũng không quá một cái nháy mắt, chủ nhân bàn tay kia ôn nhu kéo tay nàng ra, tiếng châu ngọc va đập thanh thúy vang lên, khí tức nam nhân nồng đậm tới gần, hơi thở nóng rực vô ý thổi qua da thịt tinh tế tỉ mỉ trên cổ nàng, Diệp Tố Huân như bị sét đánh, sâu trong thân thể một hồi rung động, trong khoảnh khắc đỏ mặt, tim đập như sấm.
”Tố Tố...” Một tiếng thở dài như có như không vang lên bên tai, Diệp Tố Huân chấn động, trong lúc nhất thời đã quên giả vờ, mở to mắt nhìn về phía Ngu Quân Duệ.
Nàng thấy một đôi mắt đè nén thống khổ, sau khi tầm mắt nàng và cặp mắt thâm thúy kia giao nhau, lập tức nổi lên ngọn lửa cháy mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.