Dụ Quân Hoan

Chương 17: Biến khéo thành vụng




Hai cha con lại nói thêm một lúc, Ngu Diệu Sùng phất tay để Ngu Quân Diệp trở về nghỉ ngơi, Ngu Quân Diệp đã gần ra đến cửa thì quay người, thấp giọng nói: “Cha, con nói sợ Duệ Nhi tức giận, cha nhớ khuyên nó đừng nghĩ nhiều”
”Có chuyện gì?” Ngu Diệu Sùng nhíu mày, trong suy nghĩ của ông, con trai thứ hai làm việc gì cũng ổn thỏa.
”Hôm nay Quân Duệ làm khách Diêu gia nhưng không mặc quần”
”Cái gì?” Ngu Diệu Sùng cho rằng mình nghe lầm rồi.
”Hôm nay Quân Duệ làm khách Diêu gia nhưng không mặc quần” Ngu Quân Diệp lặp lại.
”Cái này... Cái này, Quân Duệ....” Ngu Diệu Sùng tức đến đỏ bừng mặt, sau khi vòng vo hai vòng chợt dừng lại, kì quái hỏi: “Dù không mặc quần nhưng giày đã che khuất nửa bắp chân, trường bào chặn đương nhiên không thể thấy, sao con lại biết? Người khác có biết không?”
Ngu Quân Diệp đỏ mặt, mấp máy môi, ấp a ấp úng hồi lâu, nói: “Sau khi tìm bảo vật, Diêu nhị tiểu thư mời chúng ta ở lại dùng ngọ thiện, hai phủ có giao hảo, nếu từ chối thì bất kính, con định đồng ý nhưng Quân Duệ tỏ vẻ muốn trở về, Diêu nhị tiểu thư chân thành giữ lại, mọi người đang nói chuyện thì nha hoàn Diêu gia bưng hoa quả tới, va vào Quân Duệ, khay đựng trái cây rơi xuống đất, Quân Duệ lui về sau mấy bước thì giẫm phải hoa quả trên đất, ngã ngửa”
”Lúc áo choàng tung lên thì lộ chân nó?” Ngu Diệu Sùng tức càng thêm tức, gương mặt từ đỏ bừng biến thành tím sẫm, mắng: “Thật là mất mặt! Nếu truyền ra ngoài chẳng phải mặt mũi Ngu gia mất hết tại nó sao!”
”Nếu chỉ thấy mỗi chân còn đỡ” Ngu Quân Diệp có chút hả hê, lại cảm thấy đệ đệ mình mất mặt làm mình cũng xuống cấp theo.
Ngu Quân Duệ ngã xuống đất, lộ ra hai đoạn bắp chân trơn bóng, lúc hắn nhìn xuống, lại thấy bộ vị ở giữa của Ngu Quân Duệ nhô lên.
Ngu Quân Diệp chỉ chỉ đũng quần mình, nhỏ giọng thuật lại tình cảnh lúc ấy, lại nói: “Không biết nhóm tiểu thư có thấy hay không nhưng hài nhi thật hận trên đất không có cái động nào để hài nhi chui vào”
Ngu Diệu Sùng nghe đến đây, mặt tím sẫm dần hòa hoãn, im lặng không nói thêm gì nữa, Ngu Quân Diệp thấy phụ thân có vẻ mặt âm tình bất định, thức thời nói:“Cha, hài nhi cáo lui”
”Khoan đã, con nói tiếp cho cha nghe một chút” Ngu Diệu Sùng giống như là vừa hoàn hồn, bảo Ngu Quân Diệp nói tiếp.
”Diêu nhị tiểu thư trách mắng nha hoàn kia còn chúng con vội vàng cáo từ”
Ngu Diệu Sùng ừm một tiếng, hỏi: “Vẻ mặt Diêu nhị tiểu thư thế nào? Vừa rồi ta thấy sắc mặt Tố Vân và Uyển Ngọc hình như không khác thường”
”Các nàng...” Ngu Quân Diệp nhớ lại, nói: “Diêu nhị tiểu thư hình như không tức giận mà chỉ xấu hổ. Vẻ mặt Tố Vân và Uyển Ngọc như thế nào thì hài nhi không để ý”
Phất tay để nhi tử lui ra, Ngu Diệu Sùng ngồi xuống ghế, bưng ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt chén xuống, ngón tay gõ gõ như có điều suy nghĩ.
Nhiều người ở chỗ đó như vậy, sao có thể cứng lên? Làm con thứ hai động tình, rốt cuộc là ai?
”Quân Duệ, con muốn làm cái gì? Câu dẫn Diêu Ý Chân?”
(truyện chỉ được đăng tại , những trang web khác đều là copy, hàng giả, hàng kém chất lượng!)
Lúc này Lưu Thị cũng đang nghe Lưu Uyển Ngọc thuật lại chuyện này, có điều, miêu tả khác Ngu Quân Diệp, hơn nữa Lưu Uyển Ngọc chỉ thấy buồn cười, nàng bắt đầu mô phỏng lại, kể rõ cả những chi tiết nhỏ nhặt.
Lưu Thị trầm mặt nghe, nụ cười miễn cưỡng cũng khó nở, Ngu Quân Duệ đi trước, không có khả năng không mặc quần. Lưu Thị liên tưởng đến lời nói của Tình Nhi, đoán rằng hôm nay chắc là hắn bị ướt nên tạm thời cởi quần.
Nghĩ đến gần đây nhi tử lạnh nhạt chuyện nam nữ nhưng lại si mê Diệp Tố Huân như vậy, Lưu Thị đầu váng mắt hoa.
”Con ngốc Diệp Tố Huân kia, hôm nay có mất mặt không?”
”Dạ không” Lưu Uyển Ngọc lắc đầu, thấp giọng nói: “Cô mụ (bác gái), cháu thấy, biểu ca hình như có gì đấy với con ngốc kia”
”Biểu ca cháu làm cái gì?” Lòng Lưu Thị trầm xuống.
”Không có làm gì nhưng...” Lưu Uyển Ngọc dừng lại, suy tư chốc lát mới nói:“Cô mụ, biểu ca vụng trộm liếc Diệp Tố Huân, mỗi lần hình như rất khốn khổ dời ánh mắt”
Lưu Thị thở dài trong lòng, có chút thương cảm nhìn chất nữ, cười lớn nói: “Nghe cháu nói như thế, biểu ca cháu hình như rất thích Diệp Tố Huân, vậy cháu còn muốn gả cho biểu ca không?”
”Cô mụ, người phải giúp cháu, cháu rất thích biểu ca” Lưu Uyển Ngọc cắn môi, đáng thương nhìn Lưu Thị.
”Cô mụ chắc chắn sẽ giúp cháu rồi” Lưu Thị yên lòng nở nụ cười. Bà muốn chất nữ làm con dâu, tuy một phần nguyên nhân là vì thương chất nữ nhưng cũng bởi vì nhi tử không thân thiết, bà muốn có một con dâu là tri kỉ, có một trợ lực kiên cố.
Vì sao nhi tử không thích chất nữ nhỉ? Lưu Thị không nghĩ ra, tướng mạo chất nữ vô song, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì sao lại kém Diệp Tố Huân vừa mới gặp?
Có điều, mặc kệ nhi tử có thích hay không, hôn sự không phải hắn có thể quyết định, hôm nay bà đã sai hai nha hoàn tới Lê Viên ẩn núp dưới danh thô sử, nếu buổi tối nhi tử lại cẩu thả với Diệp Tố Huân, bà sẽ đi bắt kẻ thông dâm, bà nghĩ nhi tử vì bảo vệ địa vị trong lòng Ngu Diệu Sùng sẽ chạy trốn, đến lúc đó chỉ còn Diệp Tố Huân ngu ngốc, cái gì cũng không biết, bà sẽ giội vũng bùn này cho Ngu Quân Diệp, không thì đưa Diệp Tố Huân về nhà, đường xa ngàn dặm, không ở cùng một chỗ, nhi tử chỉ có thể từ bỏ, mọi chuyện kết thúc.
Đương nhiên, bà sẽ ẩn nấp ở chỗ kín, xác nhận nhi tử đã rời đi mới làm lớn chuyện.
Diệp Tố Huân vừa trở lại Lê Viên thì nghe Lục La nói Lưu Thị đã tới đây, sợ hai thô sử không làm việc tốt nên điều đến nơi khác, sai hai người khác đến.
Diệp Tố Huân có cảm giác không ổn, cúi đầu nghĩ một lát, nói với Lục La: “Buổi chiều muội tìm cơ hội, lặng lẽ nói việc này cho Ngu Quân Duệ”
Lục La đồng ý, lại không đi ngay, lắp bắp nói: “Tiểu thư, tỷ và Ngu nhị thiếu gia cứ như vậy không ổn, không bằng đừng giả ngốc nữa, dù sao dây noãn ngọc trị bách bệnh, nếu giờ tỷ tốt lên cũng sẽ không làm người khác nghi ngờ”
Nha đầu này nghĩ nếu nàng không ngốc thì có thể thuận lợi gả cho Ngu Quân Duệ, Diệp Tố Huân cười lắc đầu nói: “Tỷ đều có chủ ý, không cần lo lắng”
Lục La rất lanh lợi, vừa qua buổi trưa liền truyền lời cho Ngu Quân Duệ rồi, có điều khi trở về thì phát cáu.
”Tiểu thư, Ngu nhị thiếu gia bảo tỷ giờ mùi đến hòn non bộ sau viên, hắn đứng đó chờ tỷ”
Lén lén lút lút giống như kẻ trộm, khó trách Lục La tức giận, Diệp Tố Huân tức đến cắn răng.
Tuy trong lòng hờn dỗi nhưng Diệp Tố Huân biết rõ không đi không được, Ngu Quân Duệ hẹn vào ban ngày, chắc có gì cần nói.
Hòn non bộ sau viên chiếm diện tích thật lớn, ở góc đông bắc sau viên, quanh co uốn lượn, trên núi trồng các cây phong lan hoặc tử đằng, nước từ trên đổ xuống, hòa vào đầm nước dưới chân núi, gần đó xây dựng đình Nhất Lương, vào mùa hè nghỉ ngơi trong định, hẳn là mát mẻ.
Ngu Quân Duệ chờ trong đình, đã thay đổi xiêm y, một bộ màu tím nhạt viền hoa văn mây, tư thế oai hùng bừng bừng, nhìn qua rất thông minh.
”Mặc như vậy là muốn đi đâu rêu rao? Buổi sáng mấy mỹ nhân bị huynh khuynh đảo còn chưa đủ?” Diệp tố Huân nghẹn một hơi, thấy Ngu Quân Duệ liền không nhịn được mở miệng nói móc.
Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới buổi sáng, Ngu Quân Duệ cũng đỏ mặt.
”Buổi sáng nhiều người như vậy, sao muội dùng ánh mặt trêu chọc huynh làm chi?”
”Ai trêu huynh cơ? Là bản thân huynh hiểu sai, trách ai được?” Diệp Tố Huân bĩu môi, khẽ nói: “Lúc nha hoàn Diêu gia kia va phải, đừng bảo với muội huynh không thể tránh?” Diệp Tố Huân một bụng oán khí.
”Có tránh được cũng không thể tránh, muội đang quyến rũ huynh trước nhiều người như vậy, chẳng phải vì để huynh xấu mặt hả?” Ngu Quân Duệ ôm người, cười trầm thấp nói: “Huynh bị bêu xấu, có cao hứng hay không?”
”Cao hứng cái gì?” Diệp Tố Huân căm tức nói: “Lúc chúng ta gần đi, không thấy Diêu nhị tiểu thư vẫn nhìn huynh à? Ta thấy, nàng đang thích huynh rồi”
”Thật sao?” Ngu Quân Duệ giấu nụ cười trên mặt.
Diệp Tố Huân gật đầu, trong lòng có chút chán nản.
”Chẳng lẽ biến khéo thành vụng rồi hả?” Ngu Quân Duệ nhíu lông mày trầm tư, tự hỏi.
”Chẳng lẽ huynh cố ý té ngã?” Diệp Tố Huân nghe xong lời Ngu Quân Duệ, nếu thật sự cố ý ngã, tuy nằm trong dự liệu của nàng nhưng nàng vẫn thấy khó hiểu.
”Huynh muốn Diêu Ý Chân và Lưu Uyển Ngọc chán ghét nên... Nếu theo ý muội, xem ra không chỉ vô dụng mà còn...” Ngu Quân Duệ không ngờ, mình dựng hình tượng phóng đãng, vậy mà không ném được Lưu Uyển Ngọc, thậm chí còn khơi dậy lòng hiếu kì của Diêu Ý Chân, lập tức có chút sốt ruột, mồ hôi đổ ra trên trán.
”Cũng không phải đại sự, gấp cái gì?” Diệp Tố Huân thấy Ngu Quân Duệ sốt ruột, bực tức cũng tiêu tan, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, cười chuyển chủ đề: “Hẹn ta ra, có việc sao?”
”Có thể mẹ huynh biết chuyện của chúng ta rồi” Sắc mặt Ngu Quân Duệ ngưng trọng, ôm Diệp Tố Huân thêm sát, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, thấp giọng nói: “Tố Tố, mặc kệ Ngu gia cũng không để ý tới Diệp gia, muội đi theo huynh, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.