Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 1:




Sắc trời còn chưa sáng, hạ nhân ở Sở gia thành Lăng Dương đã công việc lu bù, người vào người ra tấp nập ở các viện.
Hôm nay là ngày khảo hạch của đệ tử Sở gia, đệ tử nào đủ mười tuổi sẽ tập trung ở quảng trường Trung Đình tại đại trạch tiến hành khảo hạch, là ngày long trọng nhất năm của gia tộc Sở thị, liên quan tới vận mệnh tương lai của mỗi đệ tử nên không một ai dám khinh thường.
Trong chốc lát rất nhiều viện đã truyền ra động tĩnh.
Nhân lúc sắc trời còn chưa sáng, một thân ảnh màu đen phóng nhanh qua từng mái hiên.
Tốc độ của nó cực nhanh, người hầu đi lại trong viện không hề phát hiện ra có một con yêu thú đi lại trên đỉnh đầu, mỗi khi có võ giả tuần tra nó liền giống một con báo đêm an tĩnh ẩn núp trên xà nhà, đợi đến lúc võ giả tuần tra đi khỏi mới phi sang mái hiên khác.
Nó quen thói quen lối lẻn vào phòng bếp.
Phòng bếp lúc này người người đều vội sứt đầu mẻ trán, đầu bếp bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng cho các chủ tử ở các viện, mùi hương tràn ngập cả gian phòng.
Yêu thú trên xà nhà đôi mắt một đen một vàng nhìn chằm chằm đồ ăn đã được làm xong đặt ở trên bàn, trong mắt sự bắt bẻ thấy rõ.
Đột nhiên hai mắt nó sáng ngời nhìn về phía đầu bếp vừa làm xong một phần đùi gà hầm măng, đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm môi, khéo léo uyển chuyển nhảy qua các xà nhà. Trong chốc lát nó đã ngậm một chiếc đùi gà thơm ngào ngạt, thản nhiên ngồi trên xà nhà ngấu nghiến, cái đuôi xù lông vui sướng đảo qua đảo lại.
Một lần ăn sạch ba chiếc đùi gà cũng chỉ coi là món khai vị, tuy rằng còn muốn ăn nữa nhưng nó hiểu đã ăn vụng thì phải biết đạo lý một vừa hai phải nên cong đuôi đi ăn thứ khác.
Rốt cuộc ăn no bụng, yêu thú mới ngậm một bao giấy dầu vui sướng rời đi phòng bếp.
**
Chiếc sân vắng vẻ hẻo lánh nhất ở Đông viện Sở gia lúc này vẫn im ắng như cũ, viện to như vậy nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng của một hạ nhân nào.
Sân được lát gạch xanh, tuy rằng quét tước rất sạch sẽ nhưng có thể nhìn thấy cỏ dại sinh trưởng um tùm ở một góc. Cạnh tường còn có một cây táo mọc lên, thân cây cong cong hình như trong lúc sinh trưởng bị thứ gì đó đè lên, trên cây có vài quả táo xanh nhìn rất ngon miệng, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Lát sau cửa kẽo kẹt mở ra, một thân hình gầy yếu bước ra từ trong phòng.
Trời chỉ mới bắt đầu sáng, mặt trời còn chưa lên, thân hình nhỏ gầy đi đến bên giếng múc một xô nước đổ vào chậu, sau đó lấy ra một nhành hương thảo làm bàn chải đánh răng, bắt đầu súc miệng rửa mặt.
Sau khi làm xong mới nhìn khuôn mặt mình trong nước.
Nước trong chậu gợn sóng từng đợt khiến khuôn mặt gầy yếu do không đủ dinh dưỡng cũng đong đưa. Mãi đến lúc mặt nước trở về yên tĩnh khuôn mặt kia mới an tĩnh lại.
Sở Chước nhìn chậu nước không khỏi ngây người.
Tuy rằng đã trọng sinh được mấy ngày nhưng nàng không thể nào quen bộ dáng hiện giờ của mình. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nàng càng chắc chắn mình đã trọng sinh, từ cường giả Nhân Hoàng Cảnh trọng sinh trở lại thời điểm lên mười, bản thân hiện tại chỉ có thực lực tầng bảy Tiên Thiên, nhỏ yếu đến chính nàng cũng không thể thích ứng. Sở Chước thật sự không hiểu vì sao mình lại trọng sinh, nàng nhớ rõ bản thân bị người khác đánh lén mà chết, tuy rằng không cam lòng nhưng do nàng quá chủ quan nên chẳng thể trách người khác.
Cho rằng chết là hết, nào biết vừa mở mắt lại phát hiện ra mình trở về lúc mười tưởi.
Sở Chước cũng không được coi là người của đại lục Tấn Thiên, bởi nàng là xuyên vào bào thai, từ thế giới khoa học kĩ thuật phát triển xuyên đến thế giới cổ đại, đầu thai vào trong bụng mẹ, lấy phương thức trẻ con ra đời bước vào đại lục Tấn Thiên.
Đáng tiếc số mệnh nàng không tốt, mẫu thân khó sinh qua đời, có phụ thân cũng chẳng khác không có là bao. Bởi vì phụ thân kế thừa truyền thống tốt đẹp của vị tiền bối nào đó, thời trẻ vài lần trốn nhà ra đi, hiện tại cũng không biết lang bạt ở nơi nào, nghe người khác nói ông đã chết bỏ lại hai mẹ con nàng.
Phía trên nàng còn có hai vị tỷ tỷ nhưng Sở Chước chưa từng gặp qua các nàng.
Nghe nói lúc mẫu thân còn chưa mang thai nàng, đại tỷ Sở Thanh Sương mang theo nhị tỷ Sở Thanh Giáng rời nhà trốn đi, không một ai biết các nàng đi nơi nào. Dưới con mắt của Sở gia, các nàng không đàng hoàng học theo trưởng bối bỏ nhà ra đi, hai nữ tử yếu đuối chắc chắn không đi được xa, chỉ sợ đã bị yêu thú bên ngoài ăn mất. Thế nên Sở Chước vừa sinh ra đã trở thành một đứa bé không cha không mẹ không người thân. Nếu không phải nàng chảy dòng máu của Sở thị, được đưa cho một bà lão câm nuôi nấng, uống nước cơm qua ngày chỉ sợ không sống được đến bây giờ.
Đáng tiếc bà lão câm khi nàng năm tuổi đã được nữ nhi đón về nhà dưỡng lão, nếu không phải linh hồn của nàng là một người trưởng thành thì không có cách nào có thể lớn lên.
Tuy rằng sống sót nhưng lại không có trưởng bối che chở, thường xuyên bữa đói bữa no, trở thành bộ dáng suy dinh dưỡng này.
Nghĩ đến đây, Sở Chước cúi đầu nhìn quần áo trên người, váy đã giặt đến trắng bệch, tuy vải dệt rất tốt nhưng nhan sắc lại không phù hợp cho trẻ con mặc, thậm chí có giút già đời cũ kĩ. Đôi giày vảy đã bung chỉ, trên người cũng không có đồ trang sức gì, thân hình này nói 7-8 tuổi chắc vẫn đầy người tin.
Đời trước tu luyện đến Nhân Hoàng Cảnh, Sở Chước làm gì có lăng la tơ lụa nào chưa mặc qua, sơn trân hải vị nào chưa ăn được, nên hưởng thụ đều hưởng thụ rồi, làm sao giống bây giờ, sân thì hẻo lánh không một ai hỏi thăm, đến cả hạ nhân cũng không coi nhẹ nơi này khiến tâm tình của nàng có chút phức tạp.
Nhưng không sao cả, trải qua hôm nay cuộc sống của nàng sẽ thay đổi, đời trước cũng như vậy.
Ổn định tâm thần, Sở Chước rốt cuộc dời đi tầm mắt không nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia nữa, xoay người trở về phòng.
Mới vừa vào cửa liền có một bóng đen nhảy vào mặt, Sở Chước tay mắt lanh lẹ định bắt lấy, đáng tiếc tốc độ của nàng không nhanh bằng nó, lông xù chọc chọc vào mặt nàng.
Sở Chước túm thứ bám ở trên mặt ra, đối mặt với đôi mắt hai màu.
Chủ nhân của đôi mắt đấy là một nhúm lông xù, hình dạng giống một con mèo con, lông tơ đen nhánh sáng bóng, có chút giống ba cấp Báo U Minh, nhưng khi nhìn kỹ mới thấy nó hoàn toàn khác biệt. Điển hình là đôi mắt này rất ít yêu thú nào có được, trước trán nó lại có một nhúm lông màu trắng không giống ai, chiếc đuôi thì lông xù, thật sự không biết nó thuộc chủng loại yêu thú nào.
Tiểu yêu thú vô tội nhìn nàng, vươn móng vuốt lông xù bám lấy quần áo của nàng muốn nhảy vào trong ngực.
Sở Chước ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, cũng mặc kệ nó nghe hiểu hay không: "A Chiếu, hôm nay ta muốn tham gia khảo hạch, ngươi đừng quấy rối, bị người phát hiện sẽ không tốt."
Yêu thú vẫn ánh mắt vô tội nhìn nàng, hai móng đặt ở xương quai xanh, bộ dạng "Ta rất ngoan".
Sở Chước làm sao tin được nó, nàng từng bị bộ dáng ngoan ngoãn của nó lừa rất nhiều lần, hiểu rõ "con mèo nhỏ" này dù là tiểu yêu thú nhưng lại có lá gan của đại yêu thú, hư thật sự, y như một đứa con nít tăng động không để ý một chút sẽ gây ra chuyện.
Nhưng Sở Chước luyến tiếc vứt nó đi, bởi yêu thú này ở đời trước đã cùng nàng vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Dù về sau nó đột nhiên mất tích không rõ sống chết, nhưng Sở Chước vẫn vô cùng cảm ơn vì có nó làm bạn.
Yêu thú cọ cọ trong lồng ngực nàng, sau đó lại nhảy lên trên bàn, đẩy đẩy bao giấy dầu.
Sở Chước vừa thấy không khỏi bật cười.
Dưới ánh mắt chăm chú của yêu thú nàng mở ra gói giấy, bên trong có một chiếc đùi gà lớn với hai cái bánh bao thịt, đùi gà tản ra hương khí nồng đậm, linh khí bức người.
Sở Chước mấy ngày này đã thói quen nó thích chạy nơi nơi mang đồ ăn về, nhìn chất lượng đồ ăn xem ra là lấy trộm ở phòng bếp chính, thần không biết quỷ không hay trộm nhiều đồ ăn như vậy mà không bị người khác phát hiện có thể thấy nó có bao nhiêu bản lĩnh.
Một nhúm lông nho nhỏ như vậy, nó rốt cuộc làm thế nào ngậm đồ ăn về cho nàng?
Sở Chước lại nhìn tiểu yêu thú, thấy nó như hổ rình mồi nhìn mình liền cầm lấy bánh bao ăn. Mãi đến lúc nàng ngoan ngoãn ăn xong hai cái bánh bao với một chiếc đùi gà nó mới vừa lòng dời đi tầm mắt.
Ăn uống no đủ xong, sắc trời bên ngoài đã sáng trưng.
Hôm nay muốn đi khảo hạch nên Sở Chước không dám đến trễ, nói nhỏ với yêu thú: "A Chiếu, ta muốn đi quảng trường Trung Đình, ngươi đừng chạy loạn được chứ?"
Yêu thú dùng đôi mắt hai màu nhìn nàng, cái đuôi vỗ vỗ tay nàng như muốn nói nàng thật là dài dòng.
Sở Chước dặn dò một phen mới buông nó ra, đi sửa sang lại đồ vật.
Yêu thú uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên bả vai của nàng, ngoái đầu nhìn nàng làm việc, một nhúm lông trắng trước trán thường xuyên cọ vào mặt khiến nàng không khỏi bật cười.
Thu thập xong đồ đạc, Sở Chước xách túi trên lưng, sờ đầu yêu thú đầu ôm nó đặt lên trên giường liền bước ra khỏi sân.
Sau khi nàng ra cửa, tiểu yêu thú cũng theo nàng ra ngoài, đem lời dặn dò của nàng vứt ra sau đầu. Nó phóng qua từng cái xà nhà, tốc độ rất nhanh, võ giả tuần tra không hề phát hiện ra.
****
Lúc Sở Chước bước vào quảng trường Trung Đình, nơi này đã tụ tập rất nhiều đệ tử chờ được khảo hạch, những hài tử này đều mười tuổi, bọn họ là con cháu của gia tộc Sở thị, tới tham gia buổi khảo hạch mỗi năm một lần này.
Sở Chước xen lẫn ở trong đám người cũng không quá đặc biệt.
Sở thị rất có danh vọng ở đại lục Tấn Thiên, cây lớn rễ cắm sâu, gia tộc thịnh vượng, dòng chính dòng nhánh có rất nhiều người nhưng lại không phải ai cũng sống tốt, dòng nhánh xuống dốc thì những hài tử đó không nói đến tu luyện, đến cả ăn no cũng khó khăn, suy dinh dưỡng như Sở Chước mười tuổi lại giống như 7-8 tuổi không phải con số ít.
Sở gia nổi tiếng là thế gia ngự thú, có địa vị không thấp ở lục địa Tấn Thiên, nhưng một thế gia đại tộc tài nguyên rất hữu hạn, nếu không biểu hiện ra thiên phú làm người khác coi trọng, tài nguyên gia tộc cũng không đổ dồn vào người nào đó - cho dù người nọ là trưởng tử trưởng nữ của dòng chính.
Thời gian khảo hạch là giờ Thìn, còn có tận ba mươi phút chuẩn bị.
Trên gốc cây ngô đồng cao lớn ở xung quanh quảng trường, một con yêu thú vạch ra lá cây, nhả bao giấy dầu ngậm ở trong miệng sang một bên, nằm úp sấp trên thân cây nhàn nhã nhìn đám hài tử ở dưới quảng trường.
Rất nhanh nó đã tìm được Sở Chước, lúc đầu nàng còn đứng một mình một chỗ, lát sau đã có người bước lên bắt chuyện.
Mặt mày Sở Chước còn chưa nẩy nở, ngũ quan cũngkhông tính là xinh đẹp, nụ cười nơi khóe môi lại vô cùng thân thiện hài hòa, bộquần áo cũ kĩ trên người lại khiến nàng càng thêm dễ gần lại có thêm một loạikhí chất hào phóng, tuy không đặc biệt loá mắt nhưng lại rất dễ khiến ngườikhác có hảo cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.