Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 14:




Chạy đến một nơi an toàn, Sở Chước mới dừng lại để thở dốc.
Nàng dựa vào vách tường ẩm mốc, căng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Trong bí cảnh ngầm này, yêu thú không ít, có đủ từ cấp một đến cấp tám, tu vi cũng so le không đồng đều, gặp được con yếu thì không sao, nhưng nếu gặp phải mấy yêu thú cường đại, không thể không tìm cách lẩn trốn để tránh chạm mặt trực diện với chúng.
Mục đích tới nơi này là để tầm bảo, nếu lãng phí thời gian cho việc đánh nhau thì quả thật quá đáng tiếc.
A Chiếu vẫn luôn ngồi xổm trên vai Sở Chước, nhìn bộ dáng thở dốc của nàng, nó lặng lẽ dùng cái đuôi cọ cọ.
Có lẽ nên đi tìm một chút nước linh tuyền......
Trong bóng đêm, đôi mắt một đen một vàng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở Chước lấy một viên dạ minh châu từ trong nhẫn trữ vật ra để chiếu sáng huyệt động tối tăm.
Nơi này ngoài chật trong rộng, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Lại bày thêm một phù trận cấp ba ở ngoài cửa động, Sở Chước bấy giờ mới thả lỏng. Nàng lấy ra một chậu hoa có linh khí liên tục gia trì, trồng ba cọng Hóa Hình Thảo vừa trộm được vào bên trong. Chậu hoa này vô cùng đặc thù, có thể tùy thân mang theo. Nó còn được gọi là bồn linh thảo – thứ thần kì này do một ít luyện đan sư phát minh ra, không chỉ gieo trồng được linh thảo mà còn có thể đặt trong nhẫn trữ vật mang đi khắp nơi.
Rất nhiều luyện đan sư thích mang theo linh thảo bên người, nhưng có một số linh thảo đặc thù sau khi rời khỏi nơi sinh trưởng, linh khí trong nó sẽ xói mòn khiến phẩm chất bị hạ thấp, kể cả dùng hộp ngọc cao cấp nhất để cất chứa cũng không tránh khỏi việc này. Hậu quả là đan dược luyện chế ra bị giảm chất lượng nghiêm trọng.
Không những thế không gian trong nhẫn trữ vật cũng chỉ để được vật "chết", không có linh khí không có đất đai, nước với đất cũng chẳng có, luyện đan sư cũng không thể mang theo một chiếc bồn hoa chạy vạy khắp nơi.
Vì thế luyện đan sư hợp sức với phù trận sư, sau khi trải qua vô số lần thí nghiệm mới phát minh ra bồn linh thảo này, bên trong nó có một trận pháp gia trì linh khí, chỉ cần cung cấp linh châu hoặc linh thạch sẽ hình thành môi trường sống mà linh thảo cần, không khí, đất đai, độ ẩm gì đó đều có hết. Kể cả cất vào trong nhẫn trữ vật thì linh thảo vẫn phát triển bình thường.
Đối với Sở Chước mà nói, bồn linh thảo là một thứ không thể thiếu.
Vì chuyến đi lần này, nàng mua hơn 100 chiếc bồn linh thảo, đầy đủ hết các loại thuộc tính, không cần lo về chuyện không đủ dùng. Nếu có lo thì chỉ lo lắng linh thạch không có mà dùng thôi.
Rùa nhỏ và Linh Mục Hầu phát hiện bản thân đã an toàn, hào hứng bò ra khỏi túi linh thú, nhìn thấy Sở Chước đang trồng linh thảo, hai đứa chúng nó vội thò lại gần để quan sát.
Huyền Uyên đang muốn gặm thử Hóa Hình Thảo, Sở Chước thấy thế vội xách nó lên rồi đặt ở chỗ khác, sợ nó chẳng may gặm thật thì toi.
"Đây là Hóa Hình Thảo, ngươi bây giờ còn nhỏ, nếu ăn nó vào sẽ biến thành một đứa trẻ con, không giúp ích một xíu nào cả. Ta cũng không muốn trở thành một bà cô chăm trẻ. Hơn nữa bây giờ chỉ có mỗi ba cọng Hóa Hình Thảo, số lượng quá ít, phải nhân giống thêm một vài gốc nữa. Đến lúc đấy mỗi người các ngươi sẽ được chia một cọng."
"Chít chít" - Ta cũng có? Linh Mục Hầu cao hứng hỏi.
"Có, đến lúc đó ta sẽ đưa cho A Nguyệt, A Nguyệt sẽ giữ giúp ngươi." Sở Chước cười, nhìn Linh Mục Hầu bé xíu xiu ở dưới chân. Linh Mục Hầu là một loại yêu thú không thể hóa hình, ăn Hóa Hình Thảo cũng vô dụng. Chẳng qua chờ về sau Sở Nguyệt khế ước được mấy yêu thú thuộc loại hình chiến đấu, thứ này có lẽ sẽ phát huy tác dụng.
Linh Mục Hầu lập tức trở nên vô cùng vui sướng, nhảy lên trên lưng Uyên Đồ Huyền Quy, hai đứa tụm vào nhau gặm linh quả.
Nơi này không chỉ có nhiều linh thảo mà linh quả cũng nhiều, Sở Chước thu thập được không ít, đều đưa cho mấy yêu thú này gặm đỡ buồn.
Sau khi trồng xong ba gốc Hóa Hình Thảo, Sở Chước tưới cho nó một ít nước rồi mới thu vào trong nhẫn trữ vật, đỡ khiến các yêu thú khác nhìn thấy rồi lại xông tới cướp đoạt.
Hoàn thành xong mục tiêu lớn nhất, Sở Chước cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng không tiếp tục vội vã đi càn quét.
Một người ba thú tiếp tục đi lại ở trong thông đạo, nay đã là ngày thứ 3 bọn họ đặt chân xuống đây.
Bí cảnh này có truyền thừa, nếu có người nào nhận được truyền thừa thì tất cả mọi người sẽ bị truyền tống ra bên ngoài. Hiện giờ bọn họ vẫn còn an toàn đứng ở đây - chứng tỏ đám người Chiêm Hòa Trạch vẫn chưa tìm ra nơi truyền thừa, vì thế Sở Chước vô cùng an tâm tiếp tục tầm bảo.
"Chít chít ~~" Linh Mục Hầu đột nhiên hưng phấn kêu lên.
Sở Chước đi về hướng nó phát ra tiếng kêu, xuyên qua một cái thông đạo quanh co khúc khuỷu, không khí ở nơi này vô cùng ẩm ướt, linh khí cũng càng thêm nồng đậm, là một nơi rất thích hợp cho linh thảo sinh trưởng.
Thông đạo càng ngày càng chật hẹp, cuối cùng lối đi chỉ đủ cho một đứa trẻ đi qua.
May mắn Sở Chước hiện giờ còn chưa có trưởng thành, cả người vô cùng tinh tế mảnh mai nên mới đi qua được, nếu là người trưởng thành thì chắc chắn sẽ không lọt được vào bên trong. Cứ đi như vậy khoảng nửa canh giờ, cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một cái huyệt động, phía bên trong có rất nhiều thạch nhũ, cả ở dưới đất mọc lên hay ở bên trên rủ xuống.
Đời trước nàng không hề phát hiện ra nơi này. Có lẽ là do nó quá kín đáo nên khiến người ta không để ý tới chăng...
Sở Chước thấy Linh Mục Hầu hưng phấn như vậy, cộng với việc nơi này vô cùng bí ẩn, xem ra bảo vật ở đây cũng không phải tầm thường.
Vì thế nàng bắt đầu thăm dò đống thạch nhũ này.
A Chiếu ỷ vào cơ thể nhỏ nhắn ngay lập tức phi về phía trước, đảo mắt đã biến mất giữa các cột thạch nhũ khổng lồ.
Sở Chước cũng không lo lắng, nàng trèo thử lên, sau đó lại dùng kiếm chém thử, phát ra tiếng kêu leng keng leng keng, cuối cùng thanh kiếm của nàng thế nhưng bị mẻ một chỗ.
Thanh kiếm này tuy chỉ là một thứ vũ khí thông thường được bày bán siêu nhiều ở chợ, cũng không được tính là Linh Khí cấp hai, nhưng nếu gọt mấy tảng đá bình thường thì vẫn có thể chứ. Không nghĩ tới lại bị mẻ một góc, có thể thấy được chỗ thạch nhũ này vô cùng cứng rắn.
Sở Chước cũng không cố đấm ăn xôi nữa mà tiếp tục trèo vào bên trong.
Thạch nhũ giống như vô tận, càng đi sâu vào bên trong thì không gian lại càng rộng lớn.
Sở Chước mệt như cún, bò không biết bao nhiêu lâu mới tới được đích.
Nháy mắt, linh khí nồng đậm ập vào mặt khiến cả người nàng trở nên vô cùng thư thái, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chảy róc rách của suối nước. Chờ Sở Chước bước lại gần mới phát hiện ra giữa những cột thạch nhũ khổng lồ là một con suối trong veo.
A Chiếu đã vùi đầu uống nước suối, chiếc bụng nho nhỏ lại giống như không có đáy, nó liên tục uống không ngừng nghỉ.
Sở Chước cảm thấy có chút kinh ngạc, đây là một linh tuyền tự nhiên, giờ thì nàng đã hiểu tại sao thạch nhũ trong huyệt động lại cứng rắn đến vậy. Trải qua bao nhiêu năm tháng được linh tuyền tẩm bổ, thạch nhũ ở đây đã dần dần biến chất, nếu cho chúng thêm một ít thời gian nữa, phỏng chừng sẽ tiến hóa thành linh nhũ thạch – thứ tài liệu vô cùng hi hữu của luyện dược sư.
Sở Chước dịch chuyển tầm mắt qua thạch nhũ ở gần linh tuyền, quả nhiên có một số đã biến thành linh nhũ thạch, nhưng số lượng cũng không nhiều cho lắm. Chẳng qua đối với linh nhũ thạch ngàn kim khó cầu thì số lượng này đã có thể coi là không ít.
Uyên Đồ Huyền Quy và Linh Mục Hầu cũng nhô đầu ra khỏi túi linh thú, học theo A Chiếu bắt đầu vùi đầu uống nước.
Sở Chước vốc một nắm uống thử, nháy mắt cảm giác được toàn bộ mệt mỏi trên cơ thể đã tan biến hết sạch.
Thật là thoải mái!
Chuyến thu hoạch này nhiều hơn đời trước không biết bao nhiêu lần, riêng linh nhũ thạch cùng với linh tuyền thôi đã là báu vật vô giá rồi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở Chước bắt đầu đi thu thập linh nhũ thạch, thứ này lại trái ngược với thạch nhũ, chúng nó cực kì yếu đuối mỏng manh, không cẩn thận sẽ lập tức vỡ vụn, trở nên không đáng giá tiền.
Nếu mấy người Bích Tầm Châu ở đây thì tốt rồi, loại chuyện này chỉ cần có bọn họ là đủ, không cần nàng phải tự mình ra tay.
Đột nhiên Sở Chước cảm thấy bờ vai trĩu nặng, nàng quay đầu, ánh mắt đối diện với đôi dị đồng xinh đẹp.
A Chiếu hoài nghi nhìn nàng, cảm thấy nàng đang suy nghĩ đến một con yêu thú khác, lập tức đại gia nó cảm thấy vô cùng vô cùng không vui.
Đừng tưởng rằng nó không biết nàng đôi khi sẽ lộ ra thần sắc hoài niệm, tuy rằng không biết nàng hoài niệm ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm yêu thú nhà người ta, trực giác nói cho nó biết nàng đang suy nghĩ một con yêu thú khác.
Nếu để bổn đại gia biết con yêu thú đó là ai, nhất định sẽ đánh nó đến khi nào nó gào to hai chữ "lão đại" thì thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.