Dư Vị Dài Lâu

Chương 13:




Hai người xác định mối quan hệ được hai năm, ngoại trừ thời kỳ ăn chay nửa năm đầu, sau đó cọ xát tới mức cướp cò, cuối cùng cũng không thể sửa chữa nổi nữa. Rất nhiều chuyện một khi đã bắt đầu thì sau đó cũng chỉ có thể ngày càng tự nhiên. Hai người từng thân mật rất nhiều lần, có lúc chỉ tiếp xúc qua qua, có lúc đòi hỏi vô độ, cũng có rất nhiều tư thế kể cả phổ thông lẫn không bình thường, hầu như đều đã nếm qua.
Chỉ có điều làm giống như bây giờ, người ở trong phòng làm việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, nhìn Sở Tình Từ quỳ xuống đất khẩu giao vì mình, "tủi thẹn" như thế này cũng là lần đầu, mà Tạ Du Sanh tin rằng đây cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Thân thể vô cùng nhạy cảm, tựa như tất cả nhựa sống đều đã quay lại, khiến cho thân thể này biến thành ngưng tinh không thể chạm vào dù chỉ là một chút.
Ngưng tinh là một loại tinh thể kỳ diệu vừa được phát hiện vào khoảng mấy thắng trước, nghe nói là do lớp tinh thạch băng xưa nhất ngưng kết mà thành. Tạ Du Sanh cũng tình cờ thấy giải thích liên quan tới ngưng tiinh trên tin tức, trong đó cõ một điều mà cô nhớ như mới nghe. Ngưng tinh là tinh thể rất kỳ diệu, nó không sợ rơi vỡ, vì còn có độ cứng cao hơn cả kim cương, nhưng nó không hề bền ở nhiệt độ cao, dù chỉ giữ nó trong lòng bàn tay thì nhiệt độ cũng đủ để khiến nó tan ra.
Đây chính là ngưng tinh, một tồn tại kỳ diệu mà thần bí, Tạ Du Sanh cảm thấy cô giờ phút này cũng đã biến thành ngưng tinh, còn Sở Tình Từ chính là người bọc cô trong lòng bàn tay. Nàng là nữ vương trong lòng rất nhiều người, cũng là nữ thần của cô. Nhưng bây giờ nàng đang quỳ xuống đất, ngậm lấy âm hộ của cô, lấy lòng cô. Cũng chính thời khắc này, trong lòng cũng như trong thân thể cùng lúc thỏa mãn, bọn họ cùng nhau sục sôi, cùng nhau ấm lên, giống như ngưng tinh hòa tan cực nhanh trong miệng Sở Tình Từ.
"Dì Sở... Tình Từ... Tình Từ...." Bàn tay đang bám lấy váy của Tạ Du Sanh co lại thật chặt, khớp xương cũng trắng bệch do dùng sức quá độ. Bụng của cô cũng bị những động tác liếm láp khiêu khích kích thích của Sở Tình Từ khuất phục, hai chân cũng không ngừng run rẩy. Sở Tình Từ rất biết lợi dụng độ nhạy cảm của Tạ Du Sanh, nàng biết chỗ cô gái của mình không chịu nổi nhất là chỗ nào, chỗ nào nhạy cảm đến mức chỉ động một chút cũng chẳng thể chịu nổi.
Đầu lưỡi linh hoạt trở nên dẻo dai mười phần, nó khiêu khích viên ngọc thịt nhạy cảm đỏ thẫm, tưởng tượng nó thành một viên đá đỏ (*) đầy đặn, khuấy động liên tục trong miệng. Chỉ có điều kích thích cường độ cao rất dễ khiến Tạ Du Sanh lên đỉnh trong miệng mình, Sở Tình Từ không định kết thúc phần khen thưởng đặc biệt này quá nhanh, chính vì thế nàng mở rộng phạm vi khiêu khíc của đầu lưỡi, chuyển sang quay vòng vòng xung quanh viên đá đỏ đó.
Múi thịt non mềm chung quanh bị đầu lưỡi đè ép, trượt theo quỹ đạo chuyển động thuận kim đồng hồ, đương nhiên cũng gây ảnh hưởng tới viên đá đỏ ở trung tâm. Loại kích thích này từ tốn mà lại dai dẳng, lúc trượt trái phải và xuống dưới thì còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng, nhưng nếu đầu lưỡi trượt lên trên nóc thì sẽ mang đến những kích thích trực tiếp nhất tới điểm nhạy cảm của viên đá đỏ, khiến tiếng thở dốc của Tạ Du Sanh trở nên hỗn độn.
Khiêu khích ra vào qua lại liên tục như vậy khiến mồ hôi trên người Tạ DuSanh làm ướt áo sơ mi trắng, áo khoác âu phục bên ngoài cũng xốc xếch không chịu nổi, Tạ Du Sanh trong lúc mê loạn không tự biết rằng phải mở cúc áo, cũng có thể là do khoái cảm khiến cô mê loạn, không tự biết nới ra.
Quần áo trên người thiếu nữ không ít đi dù chỉ là nửa món, nhưng nút áo đã hơi bung ra, lộ chiếc áo lót thuần trắng cùng với một mảng ngực lớn trắng nõn. Chỗ đó trắng đến mức có thể thấy mạch máu xanh xám dưới da, thấy cả tầng mồ hôi mỏng mà da thịt rỉ ra. Giữa một mảng trắng ấy, vết cào mà nàng để lại trên người thiếu nữ rất rõ ràng, cũng có thể đoán ra, nút áo sơ mi là do cô khi chống cự sự sảng khoái đã cởi ra một cách qua loa.
Cô rất vui vẻ, cũng rất hưởng thụ, nếu như không phải thoải mái thực sự thì chất lỏng ngọt nị giữa hai chân sẽ không chảy ra đùi trong, còn có khuynh hướng chảy xuống. Sở Tình Từ vô cùng hài lòng với dáng vẻ lúc này của Tạ Du Sanh, nàng đột nhiên muốn kéo dài lần hoan ái này ra lâu hơn một chút, như vậy, thiếu nữ cũng được hưởng thụ nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, Sở Tình Từ đẩy nhanh tốc độ đầu lưỡi, đổi thành kiểu như nhấm nháp, nuốt kem vậy. Đầu lưỡi mềm mại ướt át nóng hổi, phần mặt lưỡi hết lần này tới lần khác xù xì không bằng phẳng. Nó trượt từ dưới lên, liếm từ nơi hòa tan nhanh nhất của ngưng tinh lên, dùng đầu lưỡi chặn cửa hàng nho nhỏ kia lại mấy giây, rồi chậm rãi kéo lên, dùng tốc độ cực kì chậm trượt lên trên.
Động tác thả chậm kéo cảm giác nhạy cảm ra tới cực đại, ngưng tinh mơn mởn yếu ớt không có ai giúp run rẩy, ngược lại còn hòa tan nhanh hơn. Mỗi một tấc thịt mềm ở múi thịt đều run rẩy đến tận cùng, run lẩy bẩy lẩy bẩy, càng lúc càng tràn ra nhiều nước mật. Tiếng thở dốc của Tạ Du Sanh đi kèm nức nở, dù đã đến những lúc như này, thiếu nữ vẫn duy trì thói quen của mình, không dám lên tiếng rên lên, đại khái cũng có liên quan tới vấn đề nơi chốn của hai người.
"Dì Sở, em muốn làm cho dì, để em cho dì đi." Thiếu nữ nhận ra được tâm tư xấu xa của Sở Tình Từ, cô bắt đầu khẩn cầu, chủ động đưa mình vào miệng đối phương. Bên môi bỗng nhiên có một phần thịt mềm non rất nóng rất trơn kề sát, phía trên còn dính đầy chất lỏng thể hiện khao khát của thiếu nữ đối với nàng. Sở Tình Từ chợt ý thức được, nàng càng lúc càng mềm lòng với thiếu nữ. Thiếu nữ muốn cho nàng, vừa vội vã lại vừa chủ động như vậy, chẳng qua là nghe giọng khàn khàn lại mang theo chút nức nở của cô, nàng lại không thể không dây dưa.
Tiểu Sanh đừng nóng, cái này là thương em. Sở Tình Từ mặc niệm trong lòng, há miệng ngậm múi thịt nhạy cảm nhất của ngưng tinh vào trong miệng, nàng nghe được một tiếng rên nhẹ khẽ rướn cao của Tạ Du Sanh, dù thiếu nữ đang cố gắng khắc chế nhưng tiếng vừa rồi đã rất lớn, hiển nhiên là sau khi được khơi thông thì không thể khống chế nổi nữa.
Một tay Tạ Du Sanh nắm lấy váy, cổ tay còn lại đặt trong miệng cắn nhẹ. Cô cúi đầu xuống, con ngươi đọng nước nhìn Sở Tình Từ, gò má của người đàn bà cực kì xinh đẹp, trên mặt nàng cũng nhuộm màu đỏ ửng, càng trở nên xinh đẹp. Trên người nàng là âu phục trắng được cắt may tinh tế, toàn thân tản ra mị lực và khí thế vô cùng mạnh mẽ. Nhưng chính người như vậy giờ lại đang quỳ xuống đất lấy lòng mình.
Ý nghĩ như vậy lan tỏa trong đầu nàng, khiến thân thể nhạy cảm của Tạ Du Sanh trong những cú thúc nhạy cảm và sự kích thích dần dần leo lên tới đỉnh núi. Sắp tới, chính cô cũng hiểu rất rõ, thân thể này sắp lên đỉnh. Nhưng cũng đúng lúc này, điện thoại di động để trong túi áo vest bỗng nhiên phát ra tiếng, là mời nói chuyện video. Tiếng nhắc nhở chói tai khiến cả hai người đều cứng đờ, Tạ Du Sanh khó khăn rút điện thoại di động ra, thấy người gọi đến là Sở Tầm liền nhấn tắt không chút suy nghĩ.
"Dì Sở, đừng dừng lại, ít nhất... đừng dừng lại vào lúc này." Tạ Du Sanh xoa tóc Sở Tình Từ, cô muốn nàng, cô muốn đưa tất cả của mình cho Sở Tình Từ, bất luận có như thế nào Tạ Du Sanh cũng không muốn dừng lại. Đáng tiếc, Sở Tầm hiển nhiên không biết hai người đang làm chuyện ghét bị người khác quấy rầy, điện thoại gọi tới liên tục, phiền không chịu nổi, Tạ Du Sanh dù muốn tiếp tục nhưng cũng không khỏi chú ý tới cuộc điện thoại này. Cô nghĩ, Sở Tầm gọi nhiều như vậy hẳn là có chuyện gấp.
"Dì Sở, để em nghe điện thoại xem, có thể là A Tầm có chuyện." Tạ Du Sanh cố nén sự sảng khoái được đưa tới, ngay lúc này lựa chọn dừng lại, Sở Tình Từ cau mày, vì giữa nàng và Sở Tầm, Tiểu Sanh lại chọn Sở Tầm, mặc dù không thể cân đo đong đếm như vậy nhưng vẫn khiến trong lòng nàng có chút không vui. Sở Tình Từ dừng động tác lại, nhăn mày nhìn chuyện chẳng biết nghiêm trọng tới đâu, thậm chí là cả Tạ Du Sanh vừa nhận điện thoại, trong lòng bắt đầu tính toán kế hoạch trả thù của bản thân.
"A Tầm, sao thế?" Tạ Du Sanh thanh giọng trước rồi mới nghe điện thoại, chỉ có điều giọng nói kia vẫn lưu lại chút khàn khàn và sự hấp dẫn đậm vị dục tính còn sót lại, rất rõ ràng, Sở Tầm nghe được giọng của Tạ Du Sanh cũng sửng sốt một hồi.
"Không có gì, mình vừa mới mua váy, muốn mua thêm một bộ đồ bạn thân, định hỏi cậu chút xem cái nào đẹp hơn, cậu đang làm gì vậy?" Giọng Sở Tầm có chút nhanh, cô vẫn còn ở chỗ cửa hàng tổng hợp, bên kia cũng có hơi ồn ào.
"Tớ bận làm việc, vừa rồi không có cách nào nghe điện thoại được, váy mua cho tớ có chút kiểu dáng là được." Tạ Du Sanh nhẹ giọng nói, Sở Tình Từ cũng đang nhìn cô chằm chằm. Thiếu nữ vì ngụy trang thành chưa phát sinh qua bất cứ chuyện gì giờ phút này đã dần khôi phục dáng vẻ bình thường. Cô đang dùng tay ngăn ở chân, che đi chỗ giữa chân vẫn còn đang phát run. Rõ ràng hai chân đã nhũn ra, không còn sức lực chống đỡ nhưng vẫn cố gắng đạp lên giày cao gót để ổn định toàn thân.
Gò má trắng nõn của cô có hơi ửng đỏ, sợi tóc bị ướt đến mềm ra, toàn thân tràn đầy vẻ chìm đắm trong tình dục vừa lười biếng vừa ham muốn. Không sai, đây là lần đầu tiên Sở Tình Từ dùng từ này để hình dung Tạ Du Sanh. Sở Tầm nói không sai, trên cõi đời này chỉ có một mình nàng biết, thiếu nữ cấm dục khi giải trừ hai chữ cấm dục trước mặt thì sẽ đẹp biết bao nhiêu.
Hai tròng mắt trong veo của cô còn vương hơi nước, đôi con người đen vương hơi nước như vậy càng thêm sáng ngời. Cô cố gắng khắc chế dục vọng, một tay ngăn ở chân, một tay khác đè trước ngực, Tạ Du Sanh lúc này giống như một tiên nữ không thể chịu sự khinh nhờn, cô biểu hiện ra sự cấm dục của bản thân, sóng tình trên người cũng từ từ rút đi, thậm chí khôi phục lại sự lạnh tanh thường ngày.
Nhưng chỉ có nàng biết thân thể của thiếu nữ thời khắc này rốt cuộc ham muốn tới mức nào. Sở Tình Từ đột nhiên cảm thấy không vui, bởi vì trạng thái nàng không dễ gì mới thấy được lại bị cuộc điện thoại của Sở Tầm cắt ngang. Nàng bất mãn, muốn Tạ Du Sanh lấn tới thêm lần nữa, chứ không phải cấm dục như bây giờ. Sở Tình Từ suy nghĩ, không để ý xem tiếng của Tạ Du Sanh giờ phút này có bị Sở Tầm nghe thấy hay không.
Nàng thẳng tay đẩy váy thiếu nữ trở lên trên, dưới sự không kịp chống cự của thiếu nữ, kéo cô ngồi lên trên đùi, hai ngón tay vùi trực tiếp vào trong thân thể Tạ Du Sanh mà không hề có chút báo trước nào. Nơi đó quả nhiên là vẫn muốn chứ không hề cấm dục. Dừng lại ngay giữa đường leo đỉnh khiến nơi đó chỉ biết càng đói khát hơn, càng khát khao được lên đỉnh. Bọn chúng đột ngột bị lấp đầy, từng tầng mị thịt bên trong chen lấn lên bám chặt vào ngón tay nàng, kêu gào ầm ĩ không cho nàng ra ngoài.
Nhanh hơn một chút, mạnh thêm một chút, dùng lực nghiền mài bọn chúng đi, những lớp mị thịt hút no nước truyền đạt khát vọng như vậy với Sở Tình Từ. Sở Tình Từ tiếp nhận được, nàng đè thiếu nữ bên cạnh bàn sau lưng, để thiếu nữ ngồi trên người mình, đưa tay trái ra nâng múi mông của cô, bắt đầu tiến vào trong thiếu nữ một cách điên cuồng không để ý tới hậu quả.
"Ưm... ưm..." Tạ Du Sanh không ngờ Sở Tình Từ sẽ đột ngột làm như vậy, hai ngón tay dài gầy hung hăng đưa vào trong thân thể cô, cơ hồ muốn xuyên thấu cả thân thể cô chỉ trong vòng mấy nhịp thở. Tạ Du Sanh mở to hai mắt, thân thể sảng khoái khiến cả người cô đỏ lên, cô lấy tay che miệng mình lại, sợ sẽ không nhịn được rên lên, để Sở Tầm ở đầu bên kia nghe được.
Nhưng càng nghĩ như vậy thì cảm giác xấu hổ càng rõ ràng, cô đang ân ái cùng với Sở Tình Từ, nàng là mẹ của Sở Tầm, mà Sở Tầm lại là bạn tốt của cô. Quan hệ như vậy, cộng thêm địa điểm đặc thù như phòng làm việc, thậm chí bên tau còn có tiếng hỏi thăm của Sở Tầm. Tạ Du Sanh chảy nước mắt, không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không chống cực nổi khoái cảm mà Sở Tình Từ mang tới cho cô.
Cô sắp điên rồi, cô sắp không chịu nổi, dì Sở... Sở Tình Từ...
Tạ Du Sanh chảy nước mắt, cúp điện thoại ngay tắp lự, cô không biết Sở Tầm đầu dây bên kia sẽ nghĩ như thế nào, cô chỉ biết nếu mình tắt điện thoại trễ một bước nữa sẽ phát ra thanh âm khiến Sở Tầm phát hiện.
"Dì Sở... chậm một chút... A... dì Sở, dì Sở." Tạ Du Sanh không nơi nương tựa phải ôm lấy Sở Tình Từ, không ngừng khe khẽ cầu xin tha thứ bên tai nàng. Nhưng Sở Tình Từ quyết định trừng phạt thiếu nữ không ngoan, nàng dùng sức nâng thân thể thiếu nữ lên cao, lại để tự cô tuột xuống, đưa ngón tay vào sâu bên trong đó.
Cuối cùng, ngay lúc toàn bộ khoái cảm được thả ra, Tạ Du Sanh đem tất cả của mình cho Sở Tình Từ. Thiếu nữ ngửa cao đầu, phát ra tiếng thở dốc như đang thút thít, vùng bụng đẹp mà bằng phẳng của cô không ngừng co quắp run rẩy, mật nóng tràn ra cơ hồ thấm ướt cả bàn tay nàng. Sở Tình Từ thích thưởng lãm dáng vẻ khi lên đỉnh của thiếu nữ, Tạ Du Sanh lúc này đã hoàn toàn ném mất vẻ cấm dục, biến thành Tiểu Sanh mà chỉ nàng mới có thể thấy được, một Tiểu Sanh bị dục vọng lấp đầy, đạt tới cực khoái vui vẻ.
"Tiểu Sanh." Sở Tình Từ sờ bụng Tạ Du Sanh, nhẹ nhàng ve vuốt trấn an sự run rẩy của cô. Cao triều mãnh liệt rời đi, tiếp theo chính là dư âm khiến người ta khoan khoái. Tạ Du Sanh tựa vào trong ngực Sở Tình Từ, giống cảnh tượng ấm áp sau mỗi lần hai người làm xong, tựa đầu vào trước ngực Sở Tình Từ.
"Dì Sở, em hơi mệt một chút." Tạ Du Sanh khàn giọng nói, đợi đến khi nghỉ ngơi xong, Sở Tình Từ cầm ra một bộ âu phục của mình, còn có quần lót dự bị trong phòng nghỉ ngơi. Tạ Du Sanh ở bên trong sửa sang lại, cũng không lâu lắm, lúc sau đi ra đã khôi phục vẻ lạnh tanh và cấm dục ngày thường, sắc hồng trên mặt cũng giấu đi, giống như tất cả lúc trước chưa hề phát sinh.
"Dì Sở, em đi làm việc trước." Tạ Du Sanh nhỏ giọng nói, sống lưng ưỡn thẳng tắp, nếu không phải trên đầu gối còn có chút dấu vết ướt át, ngay cả Sở Tình Từ cùng hoài nghi khung cảnh kịch liệt vừa mới xảy ra chẳng qua là ảo tưởng của mình. Nàng nhìn Tạ Du Sanh cố gắng đạp lên giày cao gót đi ra ngoài, nỗ lực duy trì dáng vẻ bình thường.
Thiếu nữ sau khi ra cửa gặp đồng nghiệp đương nhiên phải thoải mái trò chuyện chuyện công việc, cô cao gầy, chuyên nghiệp, chăm chỉ lại nghiêm túc. Trên người nàng thậm chí không tìm được dấu vết khi vừa mới hoan lạc, trừ nàng, không ai biết rằng nửa giờ trước cô vừa mới khóc, bơ vơ run rẩy lên đến đỉnh trong ngực nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.