Dư Vị Dài Lâu

Chương 4: (H)




Biệt thự của Sở Tình Từ rất lớn, căn phòng nào cũng rộng rãi, duy chỉ có phòng khách mà Tạ Du Sanh hay lưu lại, là căn phòng nhỏ nhất mà biệt thự này sở hữu.
Đây cũng là căn phòng ban đầu được thiếu nữ chọn lựa, cô nói cô thích căn phòng nhỏ này, bởi vì ở chính nơi nay, khoảng cách giữa cô và nàng có thể rút ngắn vô hạn.
Khi đó, mối quan hệ giữa hai người chưa đạt được đến độ thân mật như bây giờ, những chi tiết nhỏ như vậy thuộc về thiếu nữ, khiến người nghe được cảm thấy đau lòng, mà giờ đây Sở Tình Từ lại cảm thấy, ban đầu lựa chọn căn phòng này đích thực là một lựa chọn chính xác.
Căn phòng nho nhỏ trở thành chỗ Tạ Du Sanh ở tạm mỗi lần tới, từ lúc mới bắt đầu trong phòng trống không, giờ cũng dần dần có không ít đồ thuộc về Tạ Du Sanh.
Rõ ràng nhìn qua là một người lãnh đạm nhưng lại trưng rất nhiều thảm lông cừu bày trong phòng.
Những tấm thảm lông cừu có màu sắc khác nhau, hình dạng đều là những con mèo nhỏ khác nhau, Sở Tình Từ cho là Tạ Du Sanh thích mèo, sau đó mới phát hiện hóa ra cũng không chỉ mỗi vậy.
Trong căn phòng nhỏ này, bất cứ thanh âm nào cũng rõ ràng khác thường, nhất là trong những đêm yên tĩnh ở nơi này như đêm nay, thanh âm nhỏ xíu cũng chẳng có chỗ nào chạy trốn.
Chiếc giường bị động tác của hai cá nhân đè lên phát ra những tiếng vang nhỏ xíu, mà âm thanh càng mập mờ hơi tiếng vang của giường chính là tiếng vang dứt khoát do phần da mềm và nước va chạm vào nhau sinh ra.
Bàn tay còn tích lại một ít tình dịch của vùng da mềm, bên trong chỗ ngón tay xâm lấn vẫn còn tràn ra rất nhiều.
Tính cách của Tạ Du Sanh khá hướng nội, ngay cả chuyện trên giường cũng không giỏi biểu đạt những ưu tư của mình, càng không biết cách bộc lộ sự vui thích của mình.
Nếu như không phải đã thăm dò điểm nhạy cảm của thiếu nữ cũng như thói quen của cô từ sớm, rất lâu về trước, lúc mới bắt đầu, Sở Tình Từ thậm chí không cách nào đoán được đối phương có cảm thấy vui vẻ với sự chăm sóc của mình hay không.
Chỉ có lúc không thể chịu nổi nữa, Tạ Du Sanh mới kêu rên thành tiếng, còn đa số thời gian cô đều kiên nhẫn chịu đựng.
Cô sẽ ôm chặt lấy nàng, dùng cặp chân nhỉ dài kia kẹp hông nàng thật chặt.
Nhưng giờ phút này, thiếu nữ lại ngồi trên người nàng, còn ngồi ở trước người nàng nữa chứ, cô không thể không dùng hết tất cả sức lực quay lại ôm lấy nàng, nghiêng đầu phả hơi thở vào bên cổ cô, liếm láp từng chút một không chán cũng chẳng thấy phiền.
Động tác liếm đó vừa ngoan nhưng cũng vừa gây buồn, trong đó cũng tràn đầy trìu mến, khiến cho Sở Tình Từ cũng có chút muốn ngừng cũng không được.
Nàng là người đàn bà đã trưởng thành, dục vọng trong thân thể đương nhiên cũng mạnh mẽ hơn so với Tạ Du Sanh.
Cả buổi tối nay trêu đùa thiếu nữ nhưng thân thể người đàn bà cũng đã hơi ươn ướt từ sớm.
Nàng ho nhẹ một tiếng, mắt phượng khép nửa, đôi con ngươi nhìn xuống người nào đó đã đốt lửa dục trong mình.
Cô ôm chặt bả vai của nàng, không ngừng lắc eo để phối hợp với động tác ra vào của mình, thiếu nữ chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, có thể là do sợ tư thế đâm lên như vậy sẽ làm tay phải của nàng mỏi, nên hiếm khi vứt bỏ sự thẹn thùng, phối hợp quá mức giới hạn.
Đương nhiên, cũng có thể là do đã hơn một tháng rồi hai người chưa từng thân mật.
Sở Tình Từ còn có thể dùng chút đồ chơi để tự an ủi bản thân mình, chứ Tạ Du Sanh ở trường học thì lại không thể.
Hôm nay cô rất nhạy cảm, cũng ướt rất nhanh, lại còn cực kì phối hợp.
Tất cả thể hiện, nói rõ ràng một tháng nay cho tới tận bây giờ, thiếu nữ khao khát nàng biết bao nhiêu.
"Tiểu Sanh muốn rồi." Sở Tình Từ vừa nhẹ giọng nói vừa ngậm rái tai của người kia.
Nơi này cũng chính là điểm nhạy cảm của Tạ Du Sanh, hoặc nói chỉ cần bị nàng đụng chạm thì bất cứ vị trí nào trên người thiếu nữ đều là vị trí nhạy cảm.
Bụng cô căng lên, vùng cơ xinh đẹp cũng nhô ra và trở nên rõ ràng hơn.
Tay trái của Sở Tình Từ tìm kiếm, vuốt ve vùng bụng xinh đẹp, cảm nhận sự co quắp và run rẩy của nó."Sở...
Sở Tình Từ...
Tình Từ." Tạ Du Sanh dùng sức lực còn sót lại bấu vào bàn tay đang đặt trên bụng của cô, siết những ngón tay của nàng thật chặt.
Cô thực ra rất thích tên của Sở Tình Từ, trước khi gặp được người này, cô chưa bao giờ có khát vọng nóng bỏng muốn được gọi tên một người như vậy, cho đến khi gặp Sở Tình Từ, cô mới hiểu được tên của một người có thể tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với một người khác.
Sở Tình Từ, nàng là người cô yêu, giờ phút này người ấy đang đòi hỏi cô."Tiểu Sanh, tôi đã từng nói, em thích gọi tôi như thế nào cũng được." Sở Tình Từ nghe Tạ Du Sanh gọi mình thì khẽ cười, ánh mắt nhìn thiếu nữ đầy sự dung túng và cưng chiều.
Tất cả mọi người bên ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho rằng hai người bọn họ tuyệt đối không hể có quan hệ đặc biệt gì.
Cô là bạn học của con gái nàng, giữa hai người chênh nhau tận 26 tuổi.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới sự yêu thích mà thiếu nữ dành cho nàng, cũng không ảnh hưởng đến sự thương yêu mà nàng dành cho thiếu nữ.
Giữa hai người họ là tình cảm cưng chiều lần nhau, cũng không hề có liên quan với thân phận và tuổi tác."Tình Từ, em...
ừm..." Tạ Du Sanh bất ngờ cong eo lên, cặp mông mượt mà cũng theo đó mà nhổm lên, một lần nữa kẹp chặt ngón tay của Sở Tình Từ đang đặt trong cơ thể mình rồi lại tuột xuống.
Hai ngón tay được co rút kịch liệt ngay bên trong khoang phòng ấm áp, dịch thể nóng ấm thấm ướt cả bàn tay.
Cao triều của thiếu nữ ập tới vừa trắc trở lại dài đằng đẵng, dày vò xấp xỉ hơn một giờ khiến cho sự sảng khoái trong cô được tích lũy vừa nhiều vừa đầy, dư âm cũng bị kéo dài.
Sở Tình Từ nhìn Tạ Du Sanh đang mềm nhũn trong lòng mình, nàng đưa cô tới bên giường, hai người nằm xuống giường lớn.
Chỉ có điều phần lớn ga trên giường đều đã bị làm ướt, ý thức được đây là dịch thể của mình, sắc mặt Tạ Du Sanh hơi ửng đỏ.
Cô kinh hãi ngẩng đầu nhìn Sở Tình Từ một cái liền thấy nàng cũng đang nhìn mình cười chúm chím, trong mắt lóa lên những tia sáng mờ."Dì Sở, có lẽ phải đổi ga giường rồi." Tạ Du Sanh nhẹ giọng nói, đây là lần đầu tiên cô làm bẩn giường, rõ ràng lúc trước đã từng làm với Sở Tình Từ rất nhiều lần, có lẽ là do phần lớn thời gian đều là Sở Tình Từ nhiệt tình làm loạn khiến ga trải giường nhăn nhúm, làm hai người không thể không đổi ga.
Nhưng giờ đầu sỏ gây ra vụ đổi ga giường này đổi thành mình, Tạ Du Sanh nhìn chung cũng có hơi ngại ngùng."Lúc mới rồi không phải còn gọi tôi là Tình Từ hay sao? Giờ lại thẹn thùng à? Tiểu Sanh thích cứ gọi tôi là dì như vậy sao?" Sở Tình Từ nghe ra Tạ Du Sanh lại đổi cách gọi mình, cố làm ra vẻ không vui.
Thực ra nàng cũng không có vấn đề về việc Tạ Du Sanh gọi mình như thế nào, xưng hô dì kiểu này ở một vài thời điểm cũng có cảm giác gợi cảm khác lạ, nhưng nếu đã coi là người yêu, nàng chắc chắn thích Tạ Du Sanh gọi mình bằng phương thức thân mật hơn."Không có, chẳng qua là...
Chẳng qua là em sợ kêu thành quen rồi bị A Tầm phát hiện mà thôi." Tạ Du Sanh lắc đầu một cái, thực ra cô thích kêu thẳng tên Sở Tình Từ hơn bất cứ một ai, cô thích dùng cổ họng của mình phát ra hai chữ Tình Từ, rõ ràng cái phát ra bên ngoài là những ký tự bình thường nhất, nhưng có thể xếp chung một chỗ, thành tên của người yêu liền có cảm giác ngọt như được ăn mật đường."Tôi tin rằng Tiểu Sanh sẽ không gọi sai, ít ra lúc ở chung cùng một mình tôi, em hãy dùng cách em thích gọi tôi." Sở Tình Từ dịu dàng nói, sự cưng chiều trong lời nói đầy đến mức dường như muốn tràn ra.
Tạ Du Sanh nhìn nàng, lúc này toàn thân Sở Tình Từ đag tản ra loại cảm giác vô cùng rù quến người khác.
Mái tóc dài màu cà phê của nàng cũng bị mồ hôi làm cho ướt mềm ra, hai lọn mái dài bên trong trở nên xóc xếch nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt.
Đôi mắt của Sở Tình Từ rất đẹp, Tạ Du Sanh đắm chìm trong đôi mắt nàng không chỉ có một lần.
Trong mắt người tình, nàng nhìn có vẻ như dung nham mềm mại, pha trò một cách xấu xa, cũng đã quan sát lần đầu gặp, về sau càng chú ý hơn.
Con ngươi của Sở Tình Từ có màu nâu, nhưng trong đó lại xen lẫn màu đỏ nhạt.
Tạ Du Sanh thích bị cặp mắt đó nhìn chăm chú, giống như cô cũng thích ngắm Sở Tình Từ."Bây giờ đổi thành Tiểu Sanh chủ động, được không?" Sở Tình Từ thấy được khát vọng trong mắt Tạ Du Sanh, huống chi bản thân nàng cũng thực sự đã đợi rất lâu.
Sở Tình Từ trở mình, để Tạ Du Sanh đè lên người mình, hai tròng mắt mê ly bắt đầu nhìn nàng chăm chú.
Trong một chớp mắt này toàn thân Sở Tình Từ như thay đổi, nàng trở nên quyến rũ, nhìn rất thu hút phong tình, mặc dù vẫ còn đang hòa nhã đỡ hông bản thân, nhưng lại có thể truyền ra khát vọng rõ ràng nhất về phía mình.
Muốn tôi đi.
Đối với Sở Tình Từ mà nói, tất thảy thuộc về Tạ Du Sanh đều non nớt và trẻ trung, mặc dù sau khi làm rất nhiều lầ, cô đã học được rất nhiều điều nhưng những thứ này bày ra trước mặt Sở Tình Từ vẫn chỉ tính là sơ sài mà thôi.
Mỗi khi thiếu nữ đòi làm nàng thỏa mãn luôn bày ra sáng vẻ nghiêm túc, cứ như thể hai người các cô không phải là đang làm tình mà là đang nghiên cứu, thảo luận học thuật thì đúng hơn.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, mỗi lần chỉ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó của đối phương, thân thể của nàng sẽ phá lệ có cảm giác."Tiểu Sanh, đỏ mặt cái gì, em đang xấu hổ sao?" Sở Tình Từ nửa người nửa nằm, tựa người lên trên gối.
Nàng thấy thiếu nữ ngồi trước mặt mình bất động một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn càng lúc càng đỏ.
Hình như lần nào nhìn nàng cô cũng sẽ như vậy."Không xấu hổ, chỉ là em cảm thấy...
dì rất đẹp." Tạ Du Sanh kìm nén rất lâu mới có thể tìm được câu từ hình dung như vậy để diễn tả cảm giác của mình ở thời khắc này.
Tạ Du Sanh đã từng tham dự tiệc tùng cùng với Sở Tình Từ, cũng đã gặp không ít người phụ nữ đẹp xuất chúng, nhưng trong số những người mà cô thấy đời này, không có ai có thể hơn được Sở Tình Từ.
Cô thừa nhận đây là ý nghĩ chủ quan của mình, có lẽ thích và yêu vốn cũng là những thứ rất chủ quan.
Khí chất trên người Sở Tình Từ là sự trường thành lắng đọng theo thời gian, còn thứ mà nàng được ông trời ưu ái đương nhiên là tướng mạo xinh đẹp cùng với vóc người xuất chúng của nàng rồi.
Sở Tình Từ thấp hơn cô một chút, chiều cao của hai người dường như xấp xỉ nhau, chân nàng vừa nhỏ vừa dài, dù đã sinh con nhưng vóc người nàng vẫn được giữ ở trạng thái hoàn hảo cao nhất.
Hông Sở Tình Từ tinh tế, mông cong mà không quá to, độ lớn vừa vặn, là vóc người điển hình mà người Châu Á coi trọng nhất.
Nàng có thể dịu dàng, có thể sắc lạnh, có thể cao cao tại thượng giống như một nữ vương nhưng cũng có thể trở thành yêu nữ quyến rũ phong tình vạn chủng.
Rất nhiều mặt của nàng chỉ thuộc về cô, chỉ có mình cô mới có thể thấy được.
Tạ Du Sanh đã từng vô cùng vui mừng vì bản thân có thể trở thành người yêu của Sở Tình Từ, thậm chí cảm tạ sự xuất hiện của người này trong cuộc đời của mình."Tình Từ." Tim Tạ Du Sanh đập mạnh hơn, cô đưa tay ra vuốt ve mái tóc nhỏ dài của người đàn bà, sau đó cúi đầu xuống, khéo léo nhưng lại tha thiết ngậm phần đầy đặn ở phía đối diện gần trong gang tốc.
Trái ngược hoàn toàn với độ lớn của cô, chỗ này rất lớn, nơi nào cũng là khí tức quen thuộc của người phụ nữ.
Chúng cũng đã sớm căng tròn lên vì động tình, trong lúc cô hôn lên lại cứng thêm mấy phần."Tiểu Sanh hình như vẫn luôn thích chỗ này của tôi, dùng phương thức em muốn làm tôi đi, Tiểu Sanh làm gì tôi cũng thấy thoải mái." Đôi con ngươi của Sở Tình Từ hơi ẩm, nàng vuốt ve mái tóc dài của Tạ Du Sanh, giúp cô nắm gọn sang một bên.
Chủ động ưỡn ngực lên, đưa toàn bộ vật mềm mại mẫn cảm của mình vào miệng, vào tay đối phương.
Chỗ này quá lớn, lớn đến mức không có cách nào dùng bàn tay bọc lại hoàn toàn, lại càng không nói đến chuyện nuốt hết vào trong miệng.
Tạ Du Sanh chỉ có thể ngậm phần chóp đỉnh cũng với phần quạt màu hồng phấn mê người xung quanh, cô chơi trò chuyển vòng quanh dọc theo viên trân châu màu phấn trong suốt kia.
Sở Tình Từ bị cô xoa nắn, bú mút, thân thể vốn đã có cảm giác lại càng khó nhịn hơn.
Nàng muốn mau chóng bắt đầu, nhưng đoán chừng khi nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ quyến luyến bộ ngực của mình, những lời thúc giục cũng chỉ đành nuốt trở vào.
Tiểu Sanh thích ngực nàng, Sở Tình Từ biết, nàng cũng thích Tiểu Sanh đùa bỡn mình như vậy.
Con ngươi hơi đỏ của Sở Tình Từ lóe lên sự đam mê, cảm giác của nàng cũng bị kéo theo, sau đó lý trí cũng tự nhiên rớt xuống.
Nàng hưởng thụ sự vuốt ve của tình nhân, thích thiếu nữ không hề đan xen bất cứ mục đích gì, thuần túy chỉ là khao khát và niềm vui hoan lạc.
Mặc dù động tác non nớt nhưng Sở Tình Từ vẫn bị lay động dễ như trở bàn tay, cuối cùng không nhịn được phải mở miệng đòi hỏi nhiều hơn nữa."Tiểu Sanh, thêm chút nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.