Du Y

Chương 29: Nghĩ cách cứu viện




Trên mặt Tần Cầm hé nở nụ cười như mộng ảo, cảnh tượng đó khiến cho nó thực sự có chút giống với những cô gái Di – gan cổ xưa có khả năng giao tiếp với những vị thần chẳng lành, vĩnh viễn lưu lạc trên những con đường bất tận. Sau đó nó đột nhiên bắt lấy tay Khấu Đồng, bàn tay kia lạnh ngắt như một loài động vật máu lạnh nào đó, lạnh đến mức khiến cho Khấu Đồng phải rùng mình.
Không thể tiếp xúc thân thể với nó – đây là phản ứng đầu tiên của Khấu Đồng. Phản ứng này khiến cho hắn theo bản năng cong ngón tay lại một chút muốn né tránh ra, sau đó bác sĩ Khấu tuyệt vọng ý thức được… có vẻ đã muộn mất rồi.
Nói chung, bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng có cơ sở chướng ngại nhân cách loại cố chấp, đối với những gì đã nhận định thường túm chặt không buông. Nội dung hoang tưởng có rất nhiều loại, muôn hình vạn trạng chẳng thiếu cái gì, mỗi một chi tiết không được người bình thường chú ý đến trong cuộc sống hằng ngày đều có thể trở thành vật dẫn mang ý nghĩa ám chỉ mãnh liệt đối với họ.
Trong đó lại có hoang tưởng có hệ thống và hoang tưởng không có hệ thống. Loại sau thường tương đối hỗn loạn, kì hạn cũng tương đối ngắn.
Vô cùng bất hạnh, bệnh trạng hoang tưởng của vị cô nương tên Tần Cầm này thuộc loại có hệ thống điển hình, hơn nữa còn cực kì ăn sâu bén rễ.
Khấu Đồng một mặt trầm mặc để cho nó lôi đi như một đôi tình nhân thân mật, một mặt lục lọi trí nhớ… Năm đó giáo sư chỉ đề cập đôi câu đến chứng hoang tưởng của cô bé chứ không nhiều lời. Ông nói tình huống của đứa trẻ rất phức tạp, trên người nó khả năng tồn tại đến mấy loại bệnh trạng hoang tưởng, trừ “Hoang tưởng loại ám chỉ” còn có “Hoang tưởng loại tình ái” nữa kìa.
Thông qua toàn bộ hành trình đảo Vô Danh cho đến lúc này, Khấu Đồng đã sâu sắc cảm nhận được tình huống của cô nhỏ phức tạp đến đâu.
“Đây là tòa thành của em.” Đang lúc Khấu Đồng thất thần, Tần Cầm đã lên tiếng. Nó thấp hơn Khấu Đồng cả cái đầu, khi kéo tay hắn thì vừa hay có thể chôn cả người vào ngực hắn y như chim nhỏ yếu đuối mà hưng trí bừng bừng giới thiệu, “Em và người của em đều sống ở đây. Tất cả mọi thứ trên hòn đảo này đều thuộc quyền chi phối của em hết.”
Khấu Đồng giật mình, hỏi: “Đàn chuột và quạ đen cũng vậy à?”
“Quạ đen là đạo cụ của ma thuật sư.” Tần Cầm nói không chút do dự, “Còn đàn chuột là công cụ thông tin của vương quốc này. Chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan, ban đầu chúng nói với em là phát hiện ra kẻ xâm nhập, em còn không biết đó là anh.”
Trên mặt nàng nở nụ cười ngọt ngào làm cho Khấu Đồng dựng hết tóc gáy.
“Anh xem, không tồi chút nào phải không?” Tần Cầm nói, “Phong cảnh ở đây đẹp lắm, đằng sau tòa thành này là một ngọn núi nhỏ, trên núi nở đầy hoa. Người hầu của em làm pháp thuật, chúng nó bốn mùa đều không tàn. Đằng sau núi chính là biển, đại dương vô bờ mênh mông…”
Khấu Đồng nhíu mày, tại sao độ khống chế của con bé tại không gian này lại cao như thế? Là vì chứng cố chấp sao?
“Anh có thích nơi này không?” Tần Cầm lắc lắc cánh tay Khấu Đồng, sau đó thấy vẻ trầm trọng trên mặt hắn, nụ cười của nó biến mất, “Anh không thích ư?”
“Tần Cầm, em có biết nơi này là đâu không?” Khấu Đồng rút tay ra khỏi tay con bé, kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, cực kì nghiêm túc nhìn thẳng nó. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không nắm chắc, hòn đảo này có quá nhiều thứ vượt qua tầm nhận thức của hắn, rốt cuộc chương trình đã mất khống chế đến trình độ nào rồi?
Tần Cầm ngẩn người, biểu cảm có chút nghi hoặc, sau đó nó gật đầu: “Nơi này là đảo Vô Danh.”
Khấu Đồng nói: “Không, anh không nói nơi này, anh nói là chiều không gian của toàn bộ thế giới này cơ. Em không phát hiện chiều không gian mà chúng ta đang ở không phải là thế giới thật hay sao?”
Tần Cầm nghiêng đầu, cho dù nó vẫn trùm tấm mạng đen kì dị thì lúc này cũng hiển hiện vài phần hoạt bát đáng yêu. Nó hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Được rồi.” Khấu Đồng nhún vai đổi sang một cách giải thích dễ hiểu hơn, “Lúc ấy anh đang ở trong ‘Máy chiếu’ ghi lại tình hình của một bệnh nhân. Không phải cái máy chiếu dùng để chiếu phim mà chúng ta hay dùng đâu, nó là một dụng cụ phụ trợ trị liệu tâm lý lâm sàng đặc biệt có thể chiếu ý thức của con người sang một chiều không gian khác. Thế nhưng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Xin lỗi, vì dụng cụ trục trặc, quyền chủ thể của anh bị tước mất nên không cách nào liên lạc được với người bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc máy chiếu hỏng hóc ở đâu. Dù sao em, anh và năm người khác đã cùng bị cuốn vào một trình tự không xác định…”
Hắn còn chưa nói xong, Tần Cầm đã vươn một bàn tay đặt lên trán hắn, ngôn ngữ cơ thể không cần nói bằng lời – Bác sĩ Khấu, anh phát sốt hả?
Khấu Đồng lập tức câm miệng.
Tần Cầm săn sóc hỏi: “Bác sĩ Khấu, gần đây anh mệt lắm phải không? Ở đây với em là không phải làm việc nữa đâu.”
“Em không tin à?” Khấu Đồng hỏi.
Dường như sợ hắn không vui, Tần Cầm gật đầu như giã tỏi: “Em tin em tin, anh nói cái gì em cũng tin. Cơ mà cái chiều không gian khác… Căn bản cũng chẳng khác gì mà, từ nhỏ em đã sống ở đây rồi mà.”
Khấu Đồng biết đây chính là kết quả xấu nhất – toàn bộ đảo Vô Danh đều từng xuất hiện trong ảo giác của Tần Cầm, bây giờ ảo giác bị chiếu hết thành sự thực.
Máy chiếu là cái gì? Khấu Đồng lần đầu tiên nghi ngờ phát minh kiêu ngạo nhất của chính mình.
Hắn thấy đầu nhưng nhức, Tần Cầm bèn nhân cơ hội nhẹ nhàng dựa sát vào đưa tay ấn huyệt Thái Dương của hắn. Mùi hương nữ tính lan tỏa, Khấu Đồng tránh cũng không thể tránh, chỉ đành ngả ra phía sau tránh ngón tay cô nhỏ ra.
Nét cười trên mặt Tần Cầm cứng lại, biểu cảm nhạt dần đi, nó hỏi: “Anh làm sao vậy bác sĩ Khấu? Sao em cảm thấy anh đối xử với em lạnh nhạt đi nhiều thế?”
Khấu Đồng đứng lên, cố hết sức tự nhiên đáp: “Không phải đâu, em hiểu lầm rồi, gần đây anh gặp nhiều chuyện phiền lòng quá ấy mà.”
Tần Cầm nhìn hắn bằng ánh mắt cực độ hoài nghi: “Chuyện phiền lòng, ý là chuyện mà anh vừa nói phải không?”
“Đúng vậy, vì một đoạn trình tự anh tùy tay viết ra cuốn mọi người tiến vào, nghiêm khắc mà nói đây là lỗi của anh,” Khấu Đồng tận khả năng chân thành kiên nhẫn giải thích, “Cho nên anh phải nghĩ biện pháp sửa chữa đoạn lập trình đó để mọi người đều trở về thế giới ban đầu, em sẽ giúp anh chứ?”
Sắc mặt Tần Cầm hơi dịu đi một chút nhưng vẫn đậm vẻ nghi ngờ. Khấu Đồng biết hành động né tránh của mình vừa rồi trong mắt cô nhỏ này chỉ sợ đã biến thành một tín hiệu mà người ngoài không hiểu, vấn đề là hắn không biết động tác đơn giản đó đã bị nó suy ra thành thế nào.
Mỗi một lần đối phó với loại bệnh nhân có chướng ngại nhận thức phải huy động vạn phần cẩn thận thế này, đều là một lần khiêu chiến cả về tâm lý lẫn sinh lý với bác sĩ tâm lý.
Giữa bệnh nhân và bác sĩ phải tỉ mỉ thăm dò lẫn nhau, cực kì tốn công tốn sức. Đặc biệt là tính huống trước mắt còn phức tạp đến không ngờ khiến cho Khấu Đồng càng thêm căng thẳng. Cái thứ trước mặt hắn lúc này không phải một cô bé mà là một quả bom hẹn giờ, mà hắn chính là chiến sĩ gỡ mìn có khổ mà không thể nói đây.
Tần Cầm chần chừ một lát, một khi nụ cười tươi rói đáng yêu trên mặt nó mất đi sẽ để lộ sự giảo hoạt và lạnh lùng đầy bệnh hoạn. Lòng bàn tay Khấu Đồng ướt đẫm mồ hôi, Tần Cầm đột nhiên mở miệng: “Em thấy anh cứ ở chỗ em nghỉ ngơi vài ngày đi, hôm nay đi đường xa chắc anh mệt lắm rồi.”
“Anh…”
Tần Cầm nhẹ vỗ tay, một đoàn kị sĩ bọc trong giáp sắt kín cả mặt mũi rầm rập chạy tới, cả người tỏa ra hơi thở không hữu hảo thuyết minh sự thật “Ngươi đã bị bắt ” phũ phàng, sau đó mau chóng bao vây Khấu Đồng.
Tần Cầm không chừa đường thương lượng: “Đưa bác sĩ đi nghỉ ngơi.”
Khấu Đồng do dự ba giây rồi buông tay đầu hàng. Ai biết trong địa bàn của cô nhỏ này còn sức mạnh thần tiên cổ quái gì nữa, vạn nhất chọc giận đại thần, người ta gọi xuống một đạo thiên lôi tiễn mình vào lòng đất, không cẩn thận chết bất đắc kì tử luôn thì bỏ xừ.
Hắn quyết định làm đại trượng phu biết co biết dãn, ngoan ngoãn đi theo đám ‘kị sĩ’ che kín y như phụ nữ Ả Rập, đến lúc rời khỏi đại sảnh, bước chân của hắn hơi khựng lại, hắn biết Tần Cầm đang ở phía sau nhìn mình chăm chú.
Trước mắt Khấu Đồng không thể xác định được quy luật của chứng hoang tưởng có thành phần phức tạp của Tần Cầm xem cái chi liên kết với cái mô. Chỉ có một chuyện có thể khẳng định, chính là trong ấn tượng của Tần Cầm, cái kẻ chỉ có duyên bèo nước với cô nhỏ qua đôi câu trò chuyện là hắn đây đã trở thành người yêu mong nhớ thiết tha lâu ngày không gặp của cô nhỏ rồi.
Khấu Đồng cực kì không muốn lợi dụng điểm này, vì thế hắn giằng co đấu tranh với đạo đức quan của mình ba giây. Sau ba giây, đạo đức quan bị đạp bay đến phương trời xa lắm.
Khấu Đồng chống cột đá cổ xưa già cỗi làm động tác quay đầu cực kì tự nhiên, giống như chần chừ quay lại theo bản năng để xác nhận vị trí của người thân yêu, đặng tìm kiếm cảm giác an toàn sau khi chia cách.
Tần Cầm đã phủ mạng che xuống khiến cho khuôn mặt chìm trong bóng tối, thế nhưng trong khoảnh khắc Khấu Đồng quay lại đối diện với tầm mắt của nó, hắn rõ ràng thấy biểu cảm của nó thoáng buông lỏng.
Con người… đặc biệt là bệnh nhân hoang tưởng có sự nhạy cảm đặc biệt với ám chỉ, có trình độ đọc hiểu động tác ám thị không thua gì nghe hiểu ngôn ngữ, thậm chí tin tức được truyền tải qua ngôn ngữ cơ thể càng dễ được họ tiếp nhận hơn.
Mặc kệ thế nào, cứ gieo hạt giống xuống trước đã, còn cái khác… từ từ rồi nghĩ cách đi.
Khấu Đồng được dẫn đi không biết bao nhiêu vòng trong tòa thành như ma trận, sau đó bị ném vào một gian phòng, cửa phòng đóng sập sau lưng, hắn còn nghe thấy tiếng ổ khóa lách cách.
Đặt mông ngồi xuống giường, Khấu Đồng mua vui trong cái khổ nói thầm: “Thì ra cảm giác Tam Tạng huynh bị quốc vương Nữ Nhi quốc bức hôn là như thế này, mùi vị đúng là khó tả bằng lời mờ.”
Sau đó Khấu Đồng dang tay dang chân nằm thẳng cẳng ra giường, nệm giường rất mềm làm cho cả người như vùi hẳn xuống, hắn bèn nhân tiện không chút khách khí lăn lăn rồi che mặt tự nói: “Đậu má, bé coi trọng chỗ nào của ca, bảo ca để ca sửa có được không?”
Diễm ngộ… đúng là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Khấu Đồng lật người sang bên trái: “Ngự đệ ca ca, tui sẽ không bao giờ nói huynh là kẻ địch của đàn ông nữa.”
Ngự đệ ca ca đang an vị ở một thời không nào đó xa xôi, vươn bàn tay xuyên không tới vuốt đầu chó của bác sĩ Khấu, cười mà không nói, ý vị sâu xa.
Vì thế Khấu Đồng lật mình sang phải như con cá chết mà kêu rên: “Ngộ Không, mau tới cứu vi sư…”
Ngộ Không người ta không phải là thú triệu hồi, hiển nhiên không bắt được sóng điện não của bác sĩ Khấu.
Cơ mà Ngộ Không không tới, một người khác lại tới. Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên động tĩnh, Khấu Đồng ngồi bật dậy mở to hai mắt nhìn ra, chỉ thấy Hoàng Cẩn Sâm đang bám một tay lên bậu cửa nhếch môi với hắn, nở nụ cười sáng lạn rạng ngời không thua gì quảng cáo Colgate.
Khấu Đồng lập tức nổi phều lên khỏi cái giường bồng bềnh, mở cửa sổ, lén lút kéo Hoàng Cẩn Sâm vào.
Hoàng chuyên gia mau lẹ chui tọt vào phòng, gã quay đầu lại xác nhận mình không bị phát hiện rồi hỏi: “Thế nào?”
“Đàm phán không thành.” Khấu Đồng nói, “Chủ thể ý thức này bị hoang tưởng, còn muốn giữ tôi lại làm áp trại tướng công đây này.”
Hoàng Cẩn Sâm nặn ra biểu cảm kinh sợ vờ vịt.
“Mau nghĩ biện pháp cứu ông đây ra, lưu lạc đến nước phải bán sắc rồi.” Khấu Đồng nói.
“Được rồi!” Hoàng Cẩn Sâm miệng thì nói thế mà tay lại kéo tay Khấu Đồng, thành thạo đặt lên một nụ hôn, tay kia đặt trước ngực làm bộ làm tịch, “Công chúa điện hạ xinh đẹp, kị sĩ vĩ đại của người sẽ nghĩ cách cứu người ra ngoài!”
Khấu Đồng trợn trắng mắt: “Phiền ngài nhanh lên có được không? Tốt nhất là trước khi ta hét rách cổ ấy.”
Hoàng Cẩn Sâm chớp chớp mắt, còn chưa kịp tiếp lời thoại thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới, hai người đồng thời biến sắc. Ngay sau đó, cánh cửa khóa kín bị người đẩy mạnh ra, Tần Cầm che mạng đen nổi giận đùng đùng xuất hiện, đằng sau là một đám thiết kị phát sáng lòe lòe.
“Anh phản bội tôi!” Nó nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.
Khấu Đồng tuyệt vọng nghĩ bụng đúng là nhọ tận mạng. Hắn dùng cánh tay chọt ngực Hoàng Cẩn Sâm: “Nhị béo, anh làm ăn kiểu gì mà bị phát hiện nhanh thế?!.”
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Đệch, khẳng định là vu bà này có quả cầu thủy tinh, định rình coi cậu tắm rửa đi ngủ nên mới vô tình phát hiện ra tôi đấy.”
Sau đó hai người liếc mắt trừng nhau một cái, đồng thời ăn ý cùng chuyển động.
Hoàng Cẩn Sâm dựng súng ngắm nhắm thẳng về phía trước, không chút do dự bóp cò bắn phá, Khấu Đồng lùi về phía sau đập vỡ cửa sổ, trăm bề bận rộn còn rút thời gian hô một tiếng: “Đừng có bắn chết người thật đấy!”
“Người ta biết chừng mực!” Hoàng Cẩn Sâm nói.
Cửa sổ vỡ toang, Khấu Đồng nhanh nhẹn chui ra: “Nhảy!”
Hoàng Cẩn Sâm bắn rụng chiếc đèn trần thủy tinh, vừa lúc khiến nó rơi xuống trước mặt nhóm kị binh đầu tiên xông về phía gã, sau đó uốn mình như một con báo săn, lao ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.