Hoàng Cẩn Sâm ngạc nhiên ngồi xổm xuống sờ sờ bờ cát dưới chân: “Giống y như thật vậy.”
“Vốn chính là thật mà.” Khấu Đồng giải thích, “Máy chiếu không kéo ý thức của con người vào trong, mà là căn cứ ý thức con người để sáng tạo ra một không gian thoạt nhìn rất phi logic, rồi thông qua điều chỉnh tần số mà chồng lên không gian sống của chúng ta, nhanh chóng tiện lợi, bảo vệ môi trường.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn lướt qua chân hắn: “Chân cậu xảy ra chuyện gì thế?”
Khấu Đồng chà chà chân trên mặt đất: “Cơ thể người cũng là một loại vật chất, đây là kết quả dị hóa do tiến vào không gian đặc biệt, tôi tin rằng cái chân này lành thì nó chính là một cái chân lành.”
Nói xong, bác sĩ Khấu còn nhún nhún hai cái tại chỗ, sau đó dưới cái nhìn ý tứ sâu xa của Hoàng Cẩn Sâm, cái chân vốn bị thương của hắn đột nhiên mềm nhũn không có tí sức chống đỡ nào. Hắn quỳ rạp một gối trên đất, Hoàng Cẩn Sâm vô cùng có cảm giác thành tựu mà phun ra: “Đúng là ý thức của hai người chồng lên nhau thật, cậu xem, tôi vừa không tin một cái là cậu lại như cũ rồi.”
Khấu Đồng: “… Anh thực sự rất có tinh thần thực hành đấy.”
Hoàng Cẩn Sâm nhe răng cười toe toét rồi nâng Khấu Đồng dậy, thái độ rất tốt, gã hỏi: “Bình thường cậu chẩn đoán cho bệnh nhân thì cũng tiến vào thế này à?”
“Ừa, tự tiến vào, thế nhưng có cài đặt máy chiếu chặn lại ảnh hưởng từ ý thức của tôi.” Khấu Đồng buồn bực nhìn chằm chằm vào cái chân có vẻ hoàn mỹ vô khuyết của mình, hiện giờ nó chỉ có thể thực hiện công năng khi vẫn còn bó thạch cao___ vướng chân vướng cẳng.
Thằng cha họ Hoàng này thật đúng là đồ khốn thích làm bộ làm tịch. Khấu Đồng được gã đỡ, gian nan nhảy trên bờ cát bằng một chân và nghiến răng nghiến lợi nghĩ bụng như thế.
Hắn nhịn không được quay đầu liếc nhìn Hoàng Cẩn Sâm, lại nghĩ có điều tên khốn này cũng thực sự có năng lực, cái chân của mình rõ ràng lúc trước đã lành, chỉ trong nháy mắt đã lại đâu vào đấy, điều này chứng minh trong khoảnh khắc đó Hoàng Cẩn Sâm đã thay đổi ý nghĩ.
Con người có thể khống chế chính mình nói cái gì và không nói cái gì, thế nhưng rất khó để khống chế ý nghĩ của mình. Bốn chữ ‘thay đổi suy nghĩ’ này nói ra thì đơn giản, nhưng lúc làm lại tương đối khó khăn.
Xem ra cha này không chỉ là nhân tài, gã là đại nhân tài.
Hoàng Cẩn Sâm đỡ lấy Khấu Đồng nhảy tưng tưng thở hổn hển, cũng âm thầm đánh giá tên lưu manh chân dài khoác blouse trắng này. Gã thầm nghĩ nếu chỉ có ý thức của mình bị kéo vào thiết bị thì lúc này chắc hẳn đã rút súng ra giết người diệt khẩu rồi, ai ngờ chẳng biết tên kia xoay sở thế nào lại thành không gian chồng chéo hỗn loạn kéo cả hắn vào luôn, xử lý hắn thì hơi ngại, có vẻ mình bụng dạ hẹp hòi quá.
Xung quanh ngoài biển mênh mông chính là trời bao la, hòn đảo đánh bé như cái lỗ mũi cũng chẳng có gì mà ngắm, hai người đương nhiên là đi về phía tháp cao.
Hoàng Cẩn Sâm hỏi: “Cậu đoán trong này có cái gì?”
Khấu Đồng nghĩ nghĩ: “Không cửa đi không cửa sổ, nghĩa là không vào được, tôi cảm thấy bên trong chắc chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Hoàng Cẩn Sâm liền hỏi: “Cậu giấu hàng nóng đồi trụy trong ấy hở?”
Khấu Đồng chính nghĩa bảo: “Làm sao có thể? Cho dù tôi yêu mến cả các nàng ngực bự và các em thanh tú, thi thoảng cũng liếc ngang ngó dọc, cơ mà trên tổng thể tôi là người đứng đắn đó.”
Hoàng Cẩn Sâm mười phần khinh bỉ ánh mắt hắn, uyển chuyển nói: “Con mắt thưởng thức của cậu đúng là truyền thống thật.”
Khấu Đồng khiêm tốn thụ giáo, Hoàng Cẩn Sâm khoa tay múa chân giảng: “Ngực không cần bự, vừa phải là được rồi. Quan trọng là phải nhìn chân, cậu nghĩ coi, lúc vận động ấy, có thể bắt cô nàng cong đôi chân dài quấn lên thắt lưng mình, mình ôm lấy cái eo nhỏ, lại có thểm chút nhạc đệm tiêu hồn nữa, thế mới là cực phẩm chớ.”
“Phải phải phải.” Khấu Đồng gật gù tán đồng, “Nè, Hoàng chuyên gia, lau miệng đi, nước miếng tràn ra kìa.”
Hoàng chuyên gia lau miệng, không chút ngượng ngùng, đoạn gã chỉ vào tháp rồi hỏi: “Không một kẽ hở ruồi chui chả lọt, vào kiểu gì giờ?”
Hai ruồi ba chân chạy quanh tháp một vòng lớn, rốt cuộc, Khấu Đồng phát hiện ra có một cái cửa sổ nhỏ ở độ cao tầm tầng hai của tòa tháp. Hắn có chút hối hận vì không mang theo công cụ leo vào. Hoàng Cẩn Sâm buông hắn ra, đợi hắn tự đứng vững được, gã lùi về phía sau hơn mười mét.
Chạy lấy đà, bật lên, Hoàng Cẩn Sâm như một con thằn lằn lớn bám lấy vách tháp trơn bóng, một bàn tay vừa vặn bấu được vào rãnh dưới khung cửa sổ. Lực cánh tay của gã không nhỏ, thoải mái dùng một tay treo mình trên đó rồi lấy khuỷu tay phá cửa sổ, thò người vào nhìn bên trong.
Trong tháp không có sách cấm cũng không có bàn mạt chược, chỉ có bóng tối đen đặc.
Gã kinh ngạc rút đèn pin nhỏ trong người ra, nương theo ánh sáng mỏng manh muốn xác định những gì có trong tháp.
Bên trong rất rộng, đứng ở bên ngoài nhìn thì có vẻ như chỉ cần bảy tám người trưởng thành là đủ để ôm hết cái tháp nhỏ cao, thế nhưng nhìn qua cửa sổ vào trong mới thấy như có một không gian khác, mênh mông bóng tối không thấy biên giới.
Hoàng Cẩn Sâm nhớ tới lời Khấu Đồng nói, nơi này chỉ là không gian đặc thù chiếu ra từ ý thức, không hề tồn tại các quy tắc vật lý và logic gì sất___ Chẳng lẽ bên ngoài với bên trong không như nhau thật?
Trong bóng tối tỏa ra thứ không khí ẩm ướt và lạnh lẽo quyện thêm mùi mục thối thoang thoảng, đèn pin trong tay gã chiếu lên vách tường, chỉ thấy trên mặt tường vẽ rất nhiều bích họa bằng thuốc màu như là tranh của một tôn giáo nào đó. Sắc màu rực rỡ, hình ảnh chân thực, nội dung lại rất quỷ dị.
Gã định nhoài vào nhìn cho rõ chút thì Khấu Đồng đang dựa vào thân tháp khoanh tay trước ngực đã ngóng cổ lên hỏi: “Trong ấy có cái gì thế?”
“Siêu cấp mỹ nhân ngực to eo bé chân dài.” Hoàng Cẩn Sâm thuận miệng trả lời, bấu chặt lấy song cửa, lại vươn người vào thêm một chút muốn nhìn bức tranh tường cho rõ.
Đó là một người… nhưng lại hình như không phải, nó có cái đầu yêu quái với răng nanh dài nhọn hoắt, trong tay cầm một cây đao, mũi đao nhỏ máu tong tỏng mà không thấy vẽ thứ gì bị giết. Quái vật mặt thú thân người chỉ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt giống như vật sống.
Ý gì thế này?
Hoàng Cẩn Sâm nghĩ nghĩ, nghĩ mãi chả ra đành chiếu đèn xem tiếp. Gã thấy bên cạnh vẽ một cây cầu, cầu chống trên một con sông chảy xiết, trên cầu đầy người và súc vật, có thể nói là ngựa xe như nước. Thế nhưng ngay dưới cầu có một vết nứt rất lớn, cột đỡ chỗ đó lung lay sắp đổ.
Hình như có thứ gì đó trôi nổi trên sông, có điều Hoàng Cẩn Sâm còn chưa xem kĩ thì đã nghe thấy tiếng mãnh thú rít gào vọng lên từ đáy tháp, cơ hồ chấn cho gã ngã khỏi cửa sổ. Gã giật mình kinh hãi, cảm giác một cơn gió tanh ập mặt mà đến, liền lập tức buông tay ngả người ra sau, vững vàng đáp đất. Đỉnh tháp rung lắc kịch liệt như có thứ gì đang muốn lao ra.
Khấu Đồng lại vẫn không nhúc nhích dựa lưng vào tháp, ngửa cổ nhìn cái đầu quái thú thò ra từ cửa sổ con con, hoặc có thể nói… Nó chỉ là một đôi mắt quái thú.
Con mắt nó to gần bằng cái cửa sổ, nó thở hồng hộc phun ra mùi tanh hôi, tiếng gầm gừ càng ngày càng lớn. Cuối cùng nó liều mạng dùng thân mình đập mạnh vào vách tường của tòa tháp gây ra một tiếng nổ trầm.
“Thì ra…” Khấu Đồng tán thưởng nhìn lão đại quái thú chỉ thò ra một góc: “Khẩu vị của Hoàng chuyên gia nhà anh nặng đến thế cơ đấy!”
Hoàng Cẩn Sâm vụt nhào lên ôm lấy Khấu Đồng lăn sang bên cạnh, ngay sau đó đỉnh tháp bị khoét ra một vết nứt lớn, đá tảng từ phía trên rơi xuống nện ngay vị trí Khấu Đồng vừa mới đứng.
Blouse trắng thoáng đạt của bác sĩ Khấu dính đầy cát, thế mà hắn hình như vẫn chưa ý thức được tình hình: “Oa, em gái nóng bỏng quá!”
Hoàng Cẩn Sâm chăm chú nhìn vết nứt càng lúc càng lớn, rút súng lục dưới ống quần ra: “Em gái nóng bỏng thấy tôi đẹp trai quá, nổi lên sắc ý, muốn vượt ngục rồi.”
Gã vừa dứt lời, tháp cao đột nhiên sụp đổ, tiếng gầm gừ của thú dữ khiến cho đại dương phải dậy sóng, chấn động đến nhức cả tai người. Thoạt trông nó cao đến ba tầng nhà, chẳng hiểu làm thế nào cất được vào trong cái tháp mảnh mai ấy nữa. Răng nanh sắc nhọn dường như có thể cắm xuyên cả mặt đất, toàn thân đỏ tươi như vừa chui từ địa ngục lên.
“Ngực rất lớn, chân rất dài… cơ mà eo đâu?” Khấu Đồng vịn cánh tay Hoàng Cẩn Sâm, nhấc chân sau lên, đặt câu hỏi giữa tiếng gió biển gào thét và dưới ánh mắt chăm chú yêu thương của quái thú dữ tợn.
“Nhỏ quá không nhìn thấy.” Hoàng Cẩn Sâm bóp cò súng liên tục nã ba phát vào một bên mắt của quái vật, thế nhưng viên đạn chạm vào mắt nó không những không găm vào, mà còn ma sát ra tia lửa, bắn thẳng ra ngoài.
Quái thú bị chọc giận, hét lớn một tiếng bổ nhào về phía bọn họ. Hoàng Cẩn Sâm kéo theo Khấu Đồng: “Chạy trước đã, tôi thấy thân thể bé nhỏ của chúng ta không đỡ nổi em này đâu.”
Khấu Đồng bị gã kéo lảo đà lảo đảo, Hoàng Cẩn Sâm lập tức nghĩ đến cái chân bị thương vướng víu của hắn, gã rống ầm lên: “Cái chân này của cậu rõ ràng là chân lành, gãy đâu mà gãy! Chạy mau!”
Gã nói dứt lời, cảm giác trói buộc trên đùi Khấu Đồng đột nhiên biến mất, hắn loạng choạng vận động đôi chân vừa có lại quyền điều khiển. Hai người chạy phía trước, quái thú đuổi theo sau, cơ hồ chạy hết một vòng quanh đảo.
Đột nhiên, Khấu Đồng kéo Hoàng Cẩn Sâm chui sâu vào nơi nhiều cây cối, quái vật có thân thể quá lớn, bị đại thụ làm vướng chân tay, vô cùng không kiên nhẫn mở ra cái miệng như chậu máu, ngoàm một miếng cắn đứt một gốc cây lớn.
“Mồm đồng răng sắt!” Hoàng Cẩn Sâm trợn mắt há mồm mà nói, vẫn chưa từ bỏ ý định cầm súng lục khoa tay múa chân,“Cậu nói coi, trên người nó chỗ nào mềm nhất? Chỗ nào là nhược điểm hử?”
Khấu Đồng không đếm xỉa tới gã mà mau chóng lôi một cái thùng nhỏ màu đen dưới gốc cây ra, ngón tay lướt ầm ầm nhập mật mã, nắp thùng bắn lên. Hoàng Cẩn Sâm nhìn lướt qua, lên đạn cho súng rồi thấp giọng hỏi: “Đây là thiết bị điều khiển à? Sao lại chôn dưới gốc cây?”
“Trong các không gian khác nhau thì vị trí của thiết bị điều khiển cũng khác nhau.” Nắp hộp vừa mở, bên trong nổi lên màn hình và bàn phím trong suốt. Quái vật lớn kêu gào ầm ĩ từng bước áp sát, Khấu Đồng cũng không ngẩng đầu lên, “Bởi vì trong chúng ta không ai bị chặn ảnh hưởng cho nên thiết bị điều khiển tự do rơi vào trong không gian, lúc đi cùng bệnh nhân thì chúng ta bị hệ thống che chắn lại, có thể mang theo thiết bị này bên người.”
Hoàng Cẩn Sâm không thèm tin, nếu tự do rơi vào thì sao không rơi thẳng vào lòng biển ấy, làm sao lại bị hắn tìm ra ngon ơ thế? Tiếp đó gã lại nã một phát súng vào đầu quái thú, viên đạn lại văng ra: “Phắc, vẫn không được. Bác sĩ Khấu, e là em gái nóng bỏng này cách chúng ta không đến một phút đi đường đâu.”
“Ok, không thành vấn đề.” Khấu Đồng thấy một phút là rất dư dả rồi.
Thế mà hắn vừa mới nói xong thì… Ngoào một tiếng, quái thú nhổ bật gốc một cây đại thụ quét ngang tới. Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm đồng thời lăn vội sang hai bên, Khấu Đồng hô to: “Không phải anh nói còn một phút hay sao hả?”
Hoàng Cẩn Sâm cũng hô to: “Tôi không ngờ đến nó còn biết dùng chày cán bột mà!”
Khấu Đồng lướt ngón tay như bay trên bàn phím, sau đó nghe thấy tiếng viu~ vang lên, trên mặt đất xuất hiện một khe hở, Khấu Đồng ở cách xa nhắc nhở gã: “Tần số không gian tiến vào giai đoạn không ổn định, cẩn thận…”
Sau đó hắn biến mất tăm. Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt một chút, đột nhiên cảm giác hạt cát dưới mông biến thành giác hút muốn hút gã vào, sau đó gã như bị rơi vào bồn cầu tự hoại, xoáy xoáy lắc lắc nửa ngày mới được ‘tháo’ ra ngoài.
Gã mở mắt ra___ Bản thân vẫn đang đứng trước cái nồi đun quỷ quái, bác sĩ Khấu ôm gậy, khập khiễng đi về phía trước hai bước, đặt ịch ngay mông lên ghế.
Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên đồng thời bật cười ha hả.
“Công việc này rất kích thích.” Hoàng Cẩn Sâm phát biểu cảm nghĩ lần đầu tiên, “Không cẩn thận là suy thận ngay.”