Du Y

Chương 50: Mưu sát




Khấu Đồng muốn xuống giường thì bị Hoàng Cẩn Sâm giữ lại rồi quấn lên người một cái chăn: “Vất vả mãi mới ra được tí mồ hôi. Tìm cái gì? Tôi tìm cho.”
“Đồ vật trong két bảo hiểm trên tường.” Khấu Đồng nói, “Lấy hết ra. Chốt mở ở góc trên cùng trong tủ, anh sờ một tí là thấy.”
Giá sách khổng lồ tách ra hai bên để lộ hộp mật mã bên trong, Hoàng Cẩn Sâm quay đầu nhìn Khấu Đồng, hắn thuận miệng nói: “Mật mã là BODEBX.”
Hoàng Cẩn Sâm dừng một chút: “Em… cho tôi biết cái này…”
Khấu Đồng dựa vào đầu giường ngẩng đầu lên cười với gã: “Trong đó chẳng có cơ mật quốc gia, dù có cũng toàn là tài liệu kĩ thuật, anh xem có hiểu đâu mà sợ.”
Không hiểu vì sao, tâm tình Hoàng Cẩn Sâm tự nhiên tốt hẳn lên.
Chiếc hộp mật mã nho nhỏ bật ra, túi tài liệu ố vàng như chôn giấu những bí mật ở thời không nào đó xa xôi lẳng lặng nằm đấy. Hoàng Cẩn Sâm cầm nó trong tay, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như nó không chỉ là một túi tài liệu mà chính là trái tim và kí ức của Khấu Đồng.
“Tắt đèn.” Khấu Đồng nhẹ nhàng nói, Hoàng Cẩn Sâm tắt đèn, hắn bèn giơ tay bật ngọn đèn mờ treo trên đỉnh giường lên.
Hoàng Cẩn Sâm ngồi bên giường Khấu Đồng, nâng tay kéo tấm chăn phủ trên người hắn, nhìn hắn mở túi đổ ra những thứ nồng mùi ẩm mốc. Không rõ là vì ngọn đèn hay vì cơn sốt chưa lui, sắc mặt Khấu Đồng tái nhợt, hàng mi dày và dài không uốn lên như người phương Tây mà buông rũ xuống tạo thành một cái bóng sẫm màu. Một khắc ấy hắn không hề tươi cười, hắn tựa như một u linh bị giam cầm trong phế tích, mười năm như một phút, quên chính mình là ai.
Qua không biết bao lâu, Khấu Đồng mới cầm lên một tờ giấy thông báo trúng tuyển: “Sau khi ‘Máy chiếu’ tiến vào giai đoạn thí nghiệm, tôi chính thức ‘về hưu’ thì món quà đầu tiên nhận được chính là nó, coi như là bồi thường cho mấy năm không được hành động tự do.”
“Của đại học O gửi hả?” Hoàng Cẩn Sâm tuy là một thanh niên nửa thất học, cơ mà thi thoảng vẫn nghe qua tên tuổi của vài ba ngôi trường danh tiếng, “Chà chà, bà xã của tôi giỏi giang thật đó.”
Gã vừa phun ra câu này thì bầu không khí y ám mà yên tĩnh trong phòng ngủ bị phá tan hết cả, Khấu Đồng mãi mới nối liền được một chút ý nghĩ rời rạc cũng bị cắt ngang luôn, cảm giác y như là nghẹn một hơi trong cổ họng vậy.
Một lát sau, Khấu Đồng khẽ cười, hắn không ngước mắt lên, nhưng ánh mắt dưới bóng mờ lại dịu dàng đi nhiều, không còn tối tăm như trước. Hắn dựng thẳng một ngón tay lên môi, suỵt một tiếng nho nhỏ: “Đừng ngắt lời.”
Hoàng Cẩn Sâm ngoan ngoãn câm miệng.
“Lần đầu tiên tôi đi xa nhà này.” Sau đó, Khấu Đồng gấp tờ giấy thông báo trúng tuyển lại mà nhặt lên những tấm ảnh cũ, “Có vài tấm chụp ở trường đại học, vài tấm chụp trong thời gian nhàn rỗi đi chơi loanh quanh ở châu Âu.”
Hoàng Cẩn Sâm bắt chước tốc độ nói của hắn, điều chỉnh giọng nói của mình xuống cực thấp, cực nhu hòa: “Sau đó vì sao lại không chụp nữa?”
“Sau này nhận ra mình không có hứng thú với chụp ảnh, cũng chẳng có năng khiếu.” Khấu Đồng nói, “Nên không rửa ảnh nữa, quá lắm mới dùng máy ảnh hoặc di động tiện tay chụp mấy kiểu nhưng đều lười lấy ra ngoài, toàn để trong thẻ nhớ.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn lật giở từng tấm từng tấm ảnh cũ, người trong ảnh thoạt trông không khác lắm so với Khấu Đồng bây giờ. Vẫn là nụ cười rực rỡ như nắng, cậu thanh niên trẻ bày ra đủ loại tư thế hoặc đáng khinh hoặc giả ngầu, hẳn là chuyện của vài ba năm trước. Thế nhưng lật đến gần cuối lại xuất hiện mấy tấm ảnh cũ hơn nhiều.
Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt.
Đứa trẻ trong ảnh thoạt nhìn không quá mười tuổi, khó mà phân rõ là bé gái hay bé trai, khuôn mặt nó rất giống mẹ Khấu, nhưng mà Hoàng Cẩn Sâm nhìn mãi mới nghĩ ra thằng bé có thể chính là Khấu Đồng lúc trước…
Vì thế gã nhẹ giọng hỏi: “Là em phải không?”
Không thể trách gã nhìn không nhận ra trong thời gian ngắn, bởi vì bất cứ ai cũng khó mà liên hệ đứa bé trai trong ảnh chụp với Khấu Đồng hiện tại___ Thằng nhóc kia mặt mũi xinh xắn, mang theo sự đáng yêu thuần khiết đặc hữu của trẻ thơ, thế nhưng lại hiển hiện vài phần tử khí.
Nó giống như một con búp bê không hề có sức sống lặng lẽ đứng bên cạnh người phụ nữ, nhìn ra ngoài xuyên qua lần giấy ảnh. Trong đôi mắt nó hoàn toàn không có một chút hoạt bát lanh lợi mà trẻ con nên có, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác lãnh đạm lạnh lùng không thể diễn tả bằng lời.
Nó không cười, người phụ nữ bên cạnh lại miễn cưỡng cười vui. Khóe miệng của cô cứng ngắc nhếch lên, khóe mắt chẳng có mảy may độ cong nét cười.
Người phụ nữ cùng đứa trẻ chỉ chiếm một nửa không gian tấm ảnh, nửa còn lại trống không, giống như có ai đó dùng bút lông ra sức phiết lên xóa đi.
Khấu Đồng cầm tấm ảnh chụp kia, cả người đều trở nên tĩnh mịch. Trong khoảnh khắc ấy Hoàng Cẩn Sâm cơ hồ có ảo giác ngay đến hô hấp của hắn cũng tiêu tan.
“Là tôi.” Qua không biết bao lâu, Khấu Đồng nói như đang nói mơ, “Bên cạnh là mẹ tôi, chỗ bị xóa hẳn là… phụ thân. Thế nhưng ông ta không tồn tại trong không gian này, cho nên tất cả ảnh chụp có ông ta đều sẽ có một khoảng trống như vậy.”
Hắn dùng móng tay nhẹ siết tấm ảnh, không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng trang giấy sột soạt vang: “Tôi nhớ… ông ta ở đây.”
“Hôm ấy trời mưa to.” Khấu Đồng nhẹ nhàng nói, “Ông ta rất vui vẻ, vì hôm đó là kỉ niệm ngày cưới của hai người họ…”
Những chuyện đã nhạt phai trong trí nhớ chớp nhoáng hiện lên trong đầu óc hắn, giống như một chiếc rương báu phủ đầy bụi bặm bị người ta mở tung, tất cả bên trong vẫn còn y nguyên như cũ. Ngoài cửa sổ phảng phất truyền vào tiếng mưa rơi ồn ã, bầu trời âm u phủ lên thành phố khiến cho không khí cũng trở thành dính dấp, ướt đẫm mịt mờ.
“Ông ta đẩy cửa ra lớn tiếng nói ‘Đi thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, còn phải chụp cả ảnh gia đình nữa.’” Đồng tử của Khấu Đồng đột nhiên không còn tiêu cự, ánh nhìn xuyên thấu qua tấm ảnh rơi xuống những tháng năm thất lạc từ không biết bao lâu trước kia, “Chúng tôi ra ngoài, đi ăn, sau đó chụp rất nhiều ảnh ở tiệm ảnh đối diện khách sạn, còn phóng to một tấm treo trong phòng khách.”
“Sao thế, lúc còn nhỏ em sống không tốt à?” Hoàng Cẩn Sâm thấp giọng hỏi.
“Lúc ông ta không uống rượu là một người đàn ông thích nói thích cười, sau khi uống rượu…” Khấu Đồng dừng một chút, thản nhiên bâng quơ nói tiếp, “…thì không còn là người nữa.”
Hoàng Cẩn Sâm thử vươn ra một bàn tay áp lên mu bàn tay Khấu Đồng, cảm thấy tay hắn không chịu khống chế, hơi kháng cự một chút, cả người tựa hồ run lên. Bác sĩ Khấu tùy tiện đột nhiên lại trở nên cực kì nhạy cảm với động chạm của người khác, Hoàng Cẩn Sâm hỏi: “Là bạo lực gia đình sao?”
Khấu Đồng gật đầu: “Ông ta không cho mẹ tôi nói chuyện với người đàn ông khác, từ lúc trẻ ông ta đã là người liều mạng, dựa vào lăn lộn mà tạo nên cơ nghiệp. Đến tuổi trung niên ông ta lại càng quái dị hơn, sau này tôi lật qua hồ sơ vụ án liên quan đến ông ta còn thấy có cả án ma túy. Ông ta không vui thì sẽ uống rượu, rượu vào liền…”
“Lão đánh mẹ em? Còn em thì sao?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi, “Lão có làm gì em không?”
Sườn mặt của Khấu Đồng đanh lại, không biết hắn nhớ đến cái gì, sau một hồi lâu mới lạnh lùng cười nhẹ, ngón tay điểm nhẹ trên dấu X màu đỏ tươi. Hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hoàng Cẩn Sâm, mà nói: “Thật sự muốn giết… ông ta.”
Hoàng Cẩn Sâm có trực giác giống như dã thú. Cho dù gã hoàn toàn không biết cái gì là quy luật kí ức, cái gì là tri giác, cái gì là chẩn đoán phi kết cấu, thế nhưng gã cảm giác được không trả lời thẳng vào vấn đề chính là một loại trốn tránh. Cho dù Khấu Đồng không muốn trốn tránh, nhưng bản năng lại khiến hắn né tránh một cách đầy kĩ xảo.
Vì thế Hoàng Cẩn Sâm nắm tay hắn chặt hơn, thấp giọng hỏi dồn: “Trả lời tôi, ông ta có đánh em không?”
“Ông ta từng bóp cổ tôi.” Một lúc lâu sau Khấu Đồng mới gian nan nói, giọng nói nhỏ và yếu ớt như thể hắn thực sự không cách nào thở nổi, “Ông ta bóp cổ tôi ấn dúi lên tường, trong ánh mắt giăng đầy tơ máu đỏ ngầu, mở miệng thở ra đều là mùi rượu hôi thối… giống như quái vật.”
Hoàng Cẩn Sâm căng thẳng hẳn lên.
“Mẹ tôi hét lên lao tới, ông ta tùy tay đẩy mẹ ra, ném tôi xuống rồi dùng bình rượu đập vào đầu mẹ. Ông ta đánh mẹ tôi nhiều lần lắm… rượu và máu chan vào nhau… mãi đến lúc mẹ nằm dưới đất không nhúc nhích.”
“Sau đó thì sao?” Hoàng Cẩn Sâm dốc sức khiến cho giọng nói của mình thật dịu dàng, “Sau đó thế nào?”
“Sau đó mấy người anh em của ông ta vừa lúc vào nhà, không hiểu có chuyện gì, nhìn thấy sắp chết người đến nơi mới kéo ông ta ra. Mẹ bị đưa đi bệnh viện.” Khấu Đồng nói, “Lần nào cũng thế, ông ta say rượu, đánh mẹ tôi, sau đó tỉnh rượu rồi lại hối hận, quỳ xuống, giải thích, xin lỗi, thề độc…”
“Quá đáng như vậy mà bà ấy vẫn chịu sống chung với ông ta à?”
“Sau khi mẹ ra viện liền đưa tôi về nhà thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi con quỷ nát rượu đó.”
Tiếng nổ vang, tiếng phụ nữ hét chói tai cùng với tiếng khóc cuồng loạn của trẻ nhỏ, tiếng người đàn ông tức giận quát tháo… những âm thanh ấy hỗn tạp cùng một chỗ phảng phất như có thể đánh thẳng vào linh hồn người ta. Khấu Đồng đột nhiên ôm chặt đầu mình, ngón tay trắng bệch bấm vào huyệt Thái Dương, cả người cuộn lại dựa vào đầu giường. Bả vai hắn lộ ra ngoài chăn, chiếc áo sơ mi ướt đầm dán sát đôi vai gầy run rẩy.
Hoàng Cẩn Sâm ôm chặt đôi vai ấy, không để ý đến sự giãy dụa kháng cự của Khấu Đồng mà siết chặt hắn vào lồng ngực mình.
“Ngoan…” Hắn nói, “Không sao cả, em xem, không gian còn chưa có chấn động dị thường nào cả, chúng ta chưa cần nước lạnh, bình tĩnh lại chút nào. Sau này hai người không đi được, phải không?”
Khấu Đồng chôn mình trong lòng gã, đến giọng nói cũng có vẻ chết lặng: “…Ông ta đột nhiên xông tới khóa cửa lại, đánh mẹ hôn mê, sau đó lôi bà trên mặt đất… Ông ta lôi mẹ tôi đi như lôi một cái xác, vừa lôi vừa nhìn chòng chọc vào tôi… sau đó nhốt mẹ tôi lại.”
“Giam cầm phi pháp sao?”
“Ừ.”
“Sau đó?”
Lần này Khấu Đồng im lặng rất lâu, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hắn mới đau đớn nhắm chặt mắt lại: “Không… nhớ được.”
Hoàng Cẩn Sâm trầm mặc một hồi. Gã dù sao cũng không phải là dân chuyên nghiệp, tuy rằng mơ hồ đoán được chỗ nghĩ không ra mới là mấu chốt nhất nhưng lại không biết phải làm thế nào. Gã chỉ có thể ôm lấy Khấu Đồng mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy của hắn, mãi sau mới tìm thấy chút cơ hội, bèn hỏi: “Vết thương trên tay em là em tự rạch à?”
Khấu Đồng chấn động.
“Là ở thời điểm đó đúng không?”
“…Không phải.” Khấu Đồng tránh khỏi vòng ôm của gã, hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trần nhà tối sẫm loang lổ, “Đó là chuyện sau này, sau khi mẹ tôi mất.”
“Vì sao lại làm vậy?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
Khấu Đồng nhắm mắt lại, có thể nhìn ra hắn đang cực lực bắt ép chính mình bình tĩnh, thế nhưng giữa hai hàng mi vẫn cứ nhè nhẹ run, một lát sau, hắn mở mắt ra, có chút mệt mỏi lắc lắc đầu.
Quả nhiên bác sĩ tâm lý chẳng dễ làm như thế, Hoàng Cẩn Sâm xoa xoa cằm.
Gã cầm tấm ảnh bị xóa rỗng một vị trí, xem xem rồi bình luận: “Sắc mặt của mẹ em khi đó không dễ nhìn bằng hiện tại.”
Khấu Đồng cười khổ một tiếng: “Sắc mặt dễ nhìn mới là lạ ấy.”
“Ừm…” Hoàng Cẩn Sâm ngắm cô một chút, miêu tả, “Khuôn mặt cô ấy hốc hác, môi cũng xanh tím, sắc mặt đầy vẻ bệnh tật, không có tinh…”
Khấu Đồng đột nhiên mở to hai mắt, bóp chặt lấy cánh tay gã: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói nhìn sắc mặt cô ấy đầy vẻ bệnh tật, không có tinh thần.” Hoàng Cẩn Sâm lặp lại.
“Không phải câu này, anh nói môi mẹ xanh tím…”
Hoàng Cẩn Sâm chợt cảm giác được chấn động quen thuộc nổi lên.
Gã rối rắm nhìn chậu nước lạnh dưới đất, chuyện nguy cấp đến nơi lại chẳng nỡ dùng nước lạnh tạt vào người hắn. Nước lạnh như thế, người bình thường còn phải sổ mũi hắt hơi chứ nói gì đến Khấu Đồng vốn đang phát sốt, không cần mạng nữa hay sao?
“Môi xanh tím…” Khấu Đồng giật mình khó mà phát giác được, sau đó không ngờ lại cúi đầu bật cười. Vẻ mặt hắn nhợt nhạt như người chết, “Phải, môi mẹ tôi lúc nào cũng thâm thâm tím tím… là vì mẹ có bệnh tim. Trong nhà… có hộp thuốc, luôn luôn có sẵn thuốc trợ tim và Glycerin Trinitrat.”
Tốc độ nói của hắn càng lúc càng nhanh, chấn động trong phòng cũng càng ngày càng rõ, trong phòng khách bắt đầu rối loạn, lại có người liều mạng gõ cửa phòng Khấu Đồng kêu “Động đất”. Hoàng Cẩn Sâm không để ý tới, gã chỉ kinh hãi ý thức được những gì mà Khấu Đồng sắp nói.
“Mẹ bị nhốt trong một gian phòng nhỏ hẹp, sống cuộc đời người không ra người quỷ không ra quỷ. Tôi thử qua rất nhiều cách, nhưng trong nhà luôn có người của ông ta canh giữ… Tôi không bảo vệ được mẹ, cũng không cứu được mẹ, cho dù tôi có đến gần căn phòng nhốt mẹ cũng bị người khác che mắt ôm đi…” Khóe mắt Khấu Đồng ướt đẫm ánh nước, hắn mở to mắt ngước lên trần nhà, thế mà nước mắt vẫn cứ rơi xuống bỏng rát trong lòng tay, “Tôi chỉ có thể… chỉ có thể giải thoát cho mẹ thôi.”
“Tôi chỉ có thể giải thoát cho mẹ. Tôi chỉ có thể… giải thoát cho mẹ… Tôi chỉ có thể…”
Hắn gần như điên cuồng lặp lại câu này hết lần này đến lần khác, như thể một lần nữa nhìn thấy đứa bé trai gầy gò bất lực ngày nào cầm trong tay lọ thuốc trống rỗng. Nó dốc hết những viên thuốc cứu mạng mẹ mình xuống dưới sofa. Sau đó chờ đến một ngày kia, bà phát bệnh, không thể nào thở nổi, mặt mũi tái xanh rồi tím ngắt, ánh mắt trợn lên trắng dã, xấu xí giống như bất cứ người sắp chết nào đang giãy dụa vẫy vùng…
Người đàn ông hiếm hoi tìm lại được một chút thần trí lục tung khắp nhà tìm thuốc như phát điên, cuối cùng chỉ tìm thấy những chiếc lọ rỗng tuếch.
Mười tuổi, đứa bé trai ấy dốc hết dũng khí và mưu trí, giết chết người mẹ của mình.
Nó biết, đời này mình sẽ không còn yêu quý người phụ nữ nào sâu sắc như thế nữa, và có lẽ ngoài mẹ ra, cũng sẽ không còn một ai yêu thương nó đến nhường kia.
Từng chiếc gương treo lần lượt vỡ toang. Hoàng Cẩn Sâm khẽ cắn môi, cuối cùng đè vai Khấu Đồng xuống, áp sát tới mà dùng đôi môi dồn hết những tiếng nức nở của hắn vào trong… Gã quyết định dùng phương pháp càng thêm kịch liệt để buộc người kia phải tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.