Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 11: Mối tình đầu




Ngày vẫn như cũ giống như trước đây, muốn gì được đó, dậy sớm ngủ sớm ? Không, dù Hướng Nhất Phương rất muốn, nhưng kẻ có quyền lại không cho phép hắn làm như vậy.
Theo lý thuyết có con người mới, kẻ "người cũ" hắn có thể lánh qua một bên, nói như thế nào thì lão nam nhân hơn ba mươi tuổi làm sao so được với một thiếu niên mới mười bảy mười tám, tài hoa hơn người, nhưng lại mỗi ngày vẫn bị gọi đi "noãn sàng" như trước, vẫn giữ đúng nguyên tắc ngủ rất trễ, đúng quy định không đến giữa trưa không cho rời giường.
Ở trong nhà nhỏ ăn cơm chiều, mới mở được trang thứ nhất của quyền sách thì Hướng Nhất Phương liền nhận được "mệnh lệnh của thượng cấp", đi đến nơi cần đến, hắn buông sách đi đến phòng Lạc Văn.
Không biết có phải anh em nhà này từng có thương lượng hay không, hai người bọn họ tuyệt không cùng ngày gọi Hướng Nhất Phương, thường xuyên là hôm nay đi đến chỗ Lạc Văn, thì ngày mai phải đến chỗ Lạc Tư, nhưng ngẫu nhiên cũng có cuối tuần ba người khiến Hướng Nhất Phương căm thù đến tận xương tủy. Mỗi một lần, hắn chỉ có thể nhắm mắt giả chết, cơ mà hăn cũng không biết hành vi của bản thân chỉ càng khến cho hai kẻ kia càng bạo dục.
"Cộc cộc cộc" gõ xao ngoài cửa, Hướng Nhất Phương nhìn sắc trời bên ngoài, Lạc Văn rất ít khi sớm như vậy đã gọi hắn. Hai anh em tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng rõ ràng người anh trai cưng chiều cậu em bận hơn Lạc Văn nhiều.
"Cửa không có khóa, tiến vào." Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm trẻ tuổi, Hướng Nhất Phương đẩy cửa đi vào. Màu vàng ôn nhu của hoàng hôn rơi xuống chiếc áo ngủ tơ lụa màu trắng trên người chàng thanh niên, nhu hòa như bức tranh thiên sứ được treo trên tường.
Lạc Văn đang dựa vào bên cửa sổ chơi psp, liếc mắt nhìn nam nhân ở cửa, vẫn cái dạng đại thúc như vậy ! Cơ mà, như thế nào lại nhịn không được gọi hắn đi đến ? Vấn đề này chẳng thể lý giải nổi.
"Đi tắm rửa, áo ngủ thay ở trong phòng vệ sinh." Chàng thanh niên vừa chơi psp vừa nói.
"Ừm." Lên tiếng, gặp Lạc Văn không hề để ý đến mình, Hướng Nhất Phương thuận tiện đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong mới nhớ Lạc Văn muốn hắn thay áo ngủ, "Áo ngủ ở đâu ?" Ánh mắt nam nhân đột nhiên ngừng lại chiếc áo ngủ màu đen trên tường.

"Thật là, tắm một cái lại chậm như vậy !" Ngồi dựa cái giường lớn mềm mại, Lạc Văn cúi đầu nén giận một câu, nghĩ thầm, lúc nghĩ phải dạy cho lão nam nhân kia một bài giáo huấn thì phòng tắm mở cửa, Lạc Văn ngẩng đầu thoáng nhìn liền lập tức ngây cả người.
Nam nhân mặc áo ngủ tơ lụa màu đen, cũng không mang cái kính rộng hoác, cái này cũng do anh em họ Lạc quy định, giọt nước theo sợi tóc như mưa chảy xuống hai má, đến xương quai xanh khêu gợi, giảo hoạt chưi vào trong vạt áo hơi rộng của nam nhân. Mỗi bước đi, đôi chân thon dại màu mật ong sáng bóng sẽ theo vạt áo màu đen như ẩn như hiện - khêu gợi làm cho người ta không thở nổi !
Nhưng đương sự lại không cảm giác thấy như vậy, đi vài bước đến trước mặt Lạc Văn, không phải hắn thực nóng vội, mà là bộ dạng ngơ ngác của Lạc Văn làm cho hắn nghĩ người nọ bị bệnh gì, đại khái cũng do bệnh nghề nghiệp của Hướng Nhất Phương.
"Làm sao vậy ?" Vì tiếp cận Lạc Văn mà ngồi lên chiếc giường màu trắng, nam nhân nhìn nhìn chàng thanh niên, phát hiện Lạc Văn hơi thở bắt đầu dồn dập, ngay cả mặt cũng đỏ rực cả lên, không phải là phát sốt chứ ?
"Ngươi đến.... gần.... gần như vậy làm gì ?!" Nam nhân này, thật là không biết bản thân có bao nhiêu gợi cảm sao ?
Hắn bị cận thị, không mang mắt kính, nếu không đến gần thì làm sao thấy được, Hướng Nhất Phương hé miệng cười an vị ở bên cạnh cậu, thấy chương trình TV, gặp Lạc Văn không để ý đến mình, liền xem TV.
Giữa hơi thở truyền đến một mùi thơm ngát, Lạc Văn không biết bản thân hôm nay vì cái gì đột nhiên hứng khởi gọi nam nhân sớm như vậy, cũng không biết vì cái gì cho hắn mặc bộ áo ngủ màu tương phản với mình. Đen trắng xứng hợp, này là áo ngủ tình nhân đúng không ? Hai chữ "tình nhân" làm cho mặt Lạc Văn nóng cả lên, trộm ngắm nam nhân đang xem TV ở bên cạnh mình, sườn mặt anh tuấn, cái mũi kiên quyết, đôi môi mềm mại........
Ý tưởng "Nếu có thể vẫn được thấy hắn tựa hồ cũng không có gì sai" đột nhiên xông ra, Lạc Văn bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, lại lập tức ôm lấy Hướng Nhất Phương bên cạnh, giống như đêm đó, cảm giác như thật sự tồn tại, hẳn là "vẫn ôm như vậy mới không tồi."
"Tim đập rất nhanh, không có việc gì chứ ?" Vừa nói xong, không biết khi nào Hướng Nhất Phương đã đặt tay lên ngực Lạc Văn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tim càng lúc càng đập nhanh, Lạc Văn hôm nay thật kỳ quái, không phải sinh bệnh xấu hổ đó chứ ?
"Cảm giác rất kỳ quái." Ngực vẫn như cũ có cái cảm giác kia, nhưng đã có một kẻ nào đó không ngừng dùng chùy đập lại đập vào lòng của cậu, đập bang bang loạn cả lên. Đừng gõ nữa ! Tên ti tiện này ! Lạc Văn hung hăng nói : "Đáng chết ! Thật là khó chịu !"
"Ngực khó chịu ? Ta giúp ngươi vuốt vuốt." Hướng Nhất Phương ở ngực Lạc Văn hết nặn rồi vuốt, Lạc Văn lại cảm thấy tên tiểu nhân trong ngực càng càn rỡ, càng đập ác liệt hơn, càng vuốt càng khó chịu, thầy thuốc kiểu gì vậy ?
"Đừng xoa nữa !" Lạc Văn đột nhiên lớn tiếng phát hỏa làm cho Hướng Nhất Phương sửng sốt một chút, nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Lạc Văn, hắn thật sự không biết lại làm sao chọc giận đại thiếu gia này.
"Ầm Ầm !" Không trung truyền đến một tiếng sấm rền, mùa oi bức này lại có mưa to, tia chớp theo sát không trung đánh xuống thiết liên màu bạc, giống như muốn đem cửa sổ phá tan đi.
Lạc Văn vốn nghĩ muốn phát hỏa đột nhiên phát giác có chút không đúng, nam nhân bị mình nửa ôm vào ngực cúi đầu không nhúc nhích, mà cái tay vừa nãy còn giúp mình xoa ngực lại đang gắt gao cầm lấy vạt áo, thậm chí có hơi run.
"Ê, ngươi không phải là sợ sét đánh chứ, lại nhát như thế ?" Lạc Văn nhìn ra điện quang lóng lánh ngoài cửa sổ, lúc này lại có một tiếng sấm thật lớn, Lạc Văn cảm giác được rõ ràng thân thể Hướng Nhất Phương đang run lên.
Mỗi lần run lên, là có một tiếng sấm, không biết do vì đâu, Lạc Văn cũng hiểu được lòng mình bị sét đánh, tia chớp kia không tiếng động, điện quang mỏng mạnh, trong lòng cậu lại bừng bừng phấn chấn như tiếng động kia, cảm giác bí ẩn ấy cứ mãnh liệt hô ứng. Run rẩy, khiến cho hắn ôm lấy nam nhân đang phát run đó.
"Lớn như vậy rồi còn sợ sét." Lạc Văn gắt gao ôm nam nhân vào lồng ngực, lần đầu tiên, nam nhân dịu ngoan rúc vào lồng ngực của cậu, cũng gắt gao ôm lấy cậu.
Đến khi sấm sét càng ngày càng tắt, cho đến lúc bị đêm tối cắn nuốt, mưa tầm tã rơi xuống mặt đất, mặt đất kiêu lạnh. Tiếng sấm trong lòng Lạc Văn cũng dần dần bình ổn, sau bình ổn lại là mệt mỏi, nhưng mà lòng đã như mặt hồ yên lặng bình thản, mang theo cầu vồng rực rỡ sau con mưa.
"Được rồi, không có việc gì." Lạc Văn kìm lòng không đậu nói ra lời an ủi, hôn lên mái tóc mềm mại của nam nhân trong lồng ngực, mang theo mùi thơm ngát thản nhiên, tâm linh mối tình đầu, sau dông tố chỉ còn sự yên lặng và ôn nhu đến thần kỳ. Chàng thanh niên chưa bao giờ biết yêu đang bơi lội trong hồ nước mông lung, cậu không thấy rõ kẻ trong lồng ngực, càng không thấy rõ lòng mình.
Nhưng loại cảm giác này lại làm cho cậu thoải mái không ngờ, nam nhân đang ôm mình, đang dựa vào mình, là tựa vào !
"Cám ơn...." Hít thật sâu một hơn, Hướng Nhất Phương chậm rãi mở đôi mắt đang nhắm chặt, lúc này mới phát hiện chính mình đang gắt gao ôm chàng thanh niên, lập tức cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng muốn buông ra, nhưng thân thể hình như không muốn thế.
"Dùng cái gì để cảm tạ ta." Lạc Văn cắn vành tai nam nhân, hưởng thụ nam nhân mẫn cảm run rẩy, chưa từng phát giác trong lời nói của mình lại thản nhiên nhu tình.
Biết cái Lạc Văn muốn chính là gì, Hướng Nhất Phương thể xác và tinh thần đều mệt mỏi ngầm đồng ý với hành vi của Lạc Văn, cảm thụ được chính mính bị người đặt ở trên giường, nhắm chặt mắt lại, trước sau như một chờ bão táp buông xuống cơ thể.
Nhưng mà dừng ở trên người hắn, cũng chỉ là những cái hôn hời hợt, từ trán, đến môi, xuống cổ, ôn nhu làm cho Hướng Nhất Phương có chút run sợ. "Thoải mái đi, đừng luôn một bộ chịu chết như vậy." Lạc Văn bất mãn than thở một câu, cậu hôm nay ôn nhu hiếm thấy, nam nhân này lại không thả lỏng một chút chứ.
Cười giảo hoạt, Lạc Văn đưa tay luồn vào trong áo ngủ màu đen của nam nhân.
"Giao cho ta.........." Thanh âm ôn nhu dị thường bám vào thân dưới của nam nhân thấp giọng nỉ non......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.