Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 16: Dạ yến chi xung đột




Rượu hồng hấp dẫn trong ly thủy tinh trong suốt chiết ra màu ngũ quang thập sắc, hoặc xinh đẹp diễm lệ, hoặc quyến rũ ngả ngớn, hoặc ngượng ngùng e dè, hoặc nịnh nọt kính cẩn........
Lộ ra những gương mặt bất đồng, vẻ mặt của một đám bất đồng, tất cả trong tiếng nhạc duyên dáng hợp lại thành cái gọi là "Tiệc tối", vẻ bề ngoài hoa lệ khó có thể che dấu được nội tâm nhất khỏa khỏa xuất xuất dục, những kẻ cùng lợi ích về tiền tài tập hợp tại đây lấy cái hình thức để tự che dấu.
Ta kính ngươi một ly, ngươi mời ta một điệu nhảy, hợp đồng hợp tác hay mưu lược cứ thế mà lấy ra.
Một nơi dối trá như vậy sẽ không thể làm cho Hướng Nhất Phương cảm thấy thoải mái, nhất là một đôi mắt cứ hướng về phía hắn mà nhịn, cái loại cảm giác này tựa như hắn không mặc quần áo hiện ra trước mặt mọi người - khó chịu dị thường.
Lạc Văn vẫn lôi kéo nam nhân ban đầu bởi vì Hướng Nhất Phương hấp dẫn người khác mà tự hào cũng dần dần đi đến cái gọi là ghen tuôi, vì cái gì nam nhân này được hoan ngênh như vậy ? Lạc Văn trong lòng nói thầm, đôi mắt quét chung quanh, không ít nữ nhân đều đem ánh mắt đặt lên thên nam nhân.
Không thể phủ nhận, cách ăn mặc của nam nhân có vẻ trưởng thành cùng ý nhị kiên định, vẻ trầm mặc ít lời cùng nụ cười hiền làm làm cho phụ nữ tâm động, mà hắn ngẫu nhiên nói một hai câu làm lòng người run rẩy.
Nam nhân tao nhã mà ôn nhuận, ai có thể không động tâm ?
Cách đó không xa, Lạc Tư cùng khách nhân nói chuyện lại thường thường nhìn lướt qua Lạc Văn đang quay quanh Hướng Nhất Phương, thằng em này lại giống như đứa ngốc cứ khoe ra món đồ chơi của mình. Nhưng mà, càng ngày y lại không kềm chế được chăm chú quan sát nam nhân bên cạnh, nam nhân không tình nguyện tham gia buổi tiệc, nam nhân bởi vì ánh mắt nhìn chăm chú của kẻ khác mà hơi hơi cúi đầu.
"Trách không được Lạc tiên sinh luyến tiếc đem Trung y đại thúc cho tôi !" Thanh âm hoa lệ mà mưu mẹo, nam tử cười rộ lên trông giống như hồ ly tiếc hận nhìn Hướng Nhất Phương đang bị Lạc Văn nắm chặt tay, "Thật sự là càng nhìn càng đáng yêu, khó trách ngay cả Tiểu Văn cũng bắt đầu thích đàn ông."
"Ai, tôi thấy lại vừa ghen tị vừa hâm mộ." Nam tử diện mạo có điểm tà mị cứ bóp cổ tay thở dài, vỗ vỗ Lạc Tư bả vai, "Quên đi, chuyện nên nói cũng nói xong rồi, tôi phải đi, cứ nhìn thì quả thực đúng là tra tấn. Xem được mà ăn không được, thực thê thảm !"
Lạc Tư hướng Hắc Ngân cười : "Vậy sao ? Tôi không tiễn."
Ngay tại phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng ồn, các nữ nhân thét chói tai chạy đi, Lạc Tư hướng đầu về phía tiếng ồn, lập tức thay đổi sắc mặt : "Phiền phức rồi !", vội đi qua. Mà Hắc Ngân đang chuẩn bị rời đi cũng lặng lẽ đứng ở một bên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Trong lúc Lạc Tư và Hắc Ngân nói chuyện, Lạc Văn lại bị các tiểu thư nhà giàu cuốn lấy, Hướng Nhất Phương tuy rằng tuấn đĩnh, trong trong mắt các thiên kim tiểu thư thì tuyệt không thể theo kịp Lạc Văn trẻ tuổi.
Cứ như vậy ở dưới vòng vây của mỹ nữ, Hướng Nhất Phương cũng có được một khoảnh khắc thoải mái, lặng lẽ bỏ lại Lạc Văn đang sứt đầu mẻ trán đi đến ban công, rời khỏi cảnh xã giao hỗn loạn, thầm nghĩ ở trong bóng đêm hít thở không khí trong trẻo.
Hai tay dựa vào lan can bạch ngọc sâu hun hút trong bóng tối lành lạnh, thần trí cũng thanh tĩnh hơn, đã không còn những tranh cãi ầm ĩ cùng ánh mắt đáng sợ, hắn rốt cục cũng có được một khe hởi. Một khi ý nghĩ được nhàn hạ, những chuyện không chú ý trong ngày thường lại bắt đầu đi vào trong óc.
Ví dụ như Lạc Tư, đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, đại thiếu gia lúc đầu chỉ lấy việc gây sức ep cho mình làm vui, gần nâất lại không biết vì sao thay đổi, làm cho Hướng Nhất Phương có chút nghĩ khồng ra. Như, Lạc Văn càng ngày càng quấn lấy hắn, càng ngày càng ôn nhu, càng ngày càng thích cùng hắn làm nũng, , thậm chí một cái hôn cũng sẽ làm cho Lạc Văn kích động nửa ngày.
Bỏ đi một chút hành kiến, thì thanh niên đẹp như thiên sứ này cũng có điểm đáng yêu. Nghĩ đến từ "đáng yêu", Hướng Nhất Phương buồn cười cười một tiếng.
"Chuyện gì làm ngài vui vẻ đến vậy ?" Lúc này một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, Hướng Nhất Phương thu lại nụ cười nhìn về phía sau, một nam tử lược hiển ngả ngớn tay nâng ly rượu, chăm chú vào hắn giống như nhìn con mồi.
Loại ánh mắt này Hướng Nhất Phương đã không hề xa lạ, mỗi khi anh em nhà họ Lạc muốn chuyện kia, ánh mắt của bọn họ đại khái cũng giống kẻ này. Không, có chút bất đồng.
Ánh mắt của tên này làm cho hắn cảm thấy chán ghét, loại ngả ngớn không chút che dấu dục vọng.
Muốn thoát khỏi cái nhìn này, Hướng Nhất Phương ngay cả chào hỏi cũng không muốn liền rời đi, nhưng nam tử lại lắc mình một cái ngăn chận đường đi : "Chán ghét tôi sao ?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Xin cho qua." Hướng Nhất Phương nói.
"Ngươi tên là gì ?" Nam tử giống như không có nghe đến Hướng Nhất Phương nói cái gì, nhìn lại dáng người của nam nhân từ trên xuống dưới, không khỏi ở trong lòng đánh giá, anh tuấn mà cân xứng.
"Tôi nói tên thì cho tôi rời đi ?"
"Ha ha.... đương nhiên không được." Nam tử cười một bước đem Hướng Nhất Phương bức vào góc tường, nghe trên thân nam nhân một loại nước hoa dịu nhẹ đặc biệt, hít thở như đang hưởng thụ, thở dài nói, "Đã lâu không thấy cực phẩm như vậy, tên Lạc Tư kia cũng thật là keo kiệt, cũng không chịu lấy ra chia sẻ."
"Tránh ra !" Bị một gã đàn ông xa lạ ép tới góc tường, Hướng Nhất Phương có chút không kiên nhẫn, trực giác nguy hiểm làm cho hắn lo lắng. Nhưng nam tử nghe hắn nói xong lại cười ha ha, đột nhiên cường hôn hắn.
"Không...... không được !" Con người xa lạ lại giống như dã thú cường hôn hắn, một đôi tay kéo quần áo của hắn, hành động cường bạo khiến cho Hướng Nhất Phương cảm thấy sợ hãi, nỗi thống khổ trong đêm đó lại tái hiện.
Mà vẻ mặt ẩn nhẫn cùng hành động phản kháng của hắn lại kích thích tình dục của nam tư, mạnh mẽ xé rách quần áo của Hướng Nhất Phương, làm lộ ra một mảng da thiệt lõa lồ.
Chẳng lẽ người này muốn ở đây cường bạo hắn ? Nghĩ đến vậy, Hướng Nhất Phương không khỏi run rẩy, hắn thậm chí muốn khóc lên, nếu bị những người khác nhìn thấy.......... sẽ bị sỉ nhục đến thế nào ! Hắn làm sao dám kêu lên ?
"Đáng chết, tên kia chạy đi đâu ?" Thật vất vả chui ra khỏi đám nữ nhân, Lạc Văn nổi điên lên tìm cái kẻ đang biến mất kia, mà khi cậu ở ban công nhìn thấy nam nhân khiến mình nóng ruột nóng gan lại bị cưỡng chế ở góc tường không ngừng giãy dụa thống khổ, lửa giận bùng phát như muốn thiêu rụi cậu.
"Khốn nạn ! Buông hắn ra !" Lạc Văn mắt đỏ quạch tiến rớ hung hăng đạp gã kia một cước, nam tử bị đánh từ phía sau ăn đau, lảo đảo tránh qua một bên. Nhìn thấy Hướng Nhất Phương quần áo hỗn độn, Lạc Văn cởi áo khoác của mình cho nam nhân rồi chạy lại đánh nam tử kia.
"Lạc Văn ! Cậu điên cái gì chứ ?" Bị Lạc Văn đánh nam tử lớn tiếng mắng, "Con mẹ nó cậu còn đánh ?! Chẳng qua là cái đồ chơi thôi, còn không lấy ra cho người ta chơi ?"
Nghe nam tử nói xong, Lạc Văn đột nhiên ý thức được cái gì, thoáng nhìn Hướng Nhất Phương đang cúi đầu, lửa giận trong lòng lại càng bùng phát, lớn tiếng mắng : "Con mẹ nó ai là món đồ chơi ! Hắn là của ta ! Ai cũng không thể đụng vào !"
"Nói chuyện gì yêu chứ ! Thằng ngu !" Bị đánh nam tử cũng phát hỏa, bất chấp hình tượng xông lên cùng Lạc Văn ẩu đả.
"Ta là thương hắn thì sao ! Có nghe hay không Hướng Nhất Phương, ta thích ngươi !" Lạc Văn một bên kêu to, một bên nhân lấy nắm đấm của gã kia.
"Lạc Văn à.........." Người cho tới bây giờ luôn lấy việc bắt nạt mình làm vui, giờ này lại vì mình mà đánh nhau, mà cái câu "ta thích ngươi" kia lại làm cho Hướng Nhất Phương ngây ngẩn cả ngươi.
Tiếng đánh nhau cùng chửi mắng truyền đến, khiến Lạc Tư chạy lại, phát hiện em trai mình lại cùng một đối tác quan trọng đánh nhau, thoáng nhìn Hướng Nhất Phương đang khoác áo khoác của em trai mình ngã ra một bên, trong nháy mắt hiểu ra được chuyện gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.