Mùi nước thuốc xộc vào mũi, là cảm giác đầu tiên khi nam nhân tỉnh dậy, hốt hoảng mở mắt, theo ý thức thanh tỉnh, chuyện trước kia giống như hồng thủy đổ ập vào đầu.
Hắn bị đánh, hôn mê, sau đó tỉnh lại, giờ phút này trên người bọc tầng tầng lụa trắng, trên tay đang truyền nước biển, đầu cũng được băng bó, nằm trên một cái giường lớn.
Được cứu sao ? Nam nhân cùng lúc đang nghi hoặc bỗng vang lên trí nhớ mơ hồ kỳ dị khi té xỉu.
Cái thanh âm kia....
"Đương đương ! Đậu hủ vừa trắng vừa dai ! Trải qua bàn tay chế biến của Hắc Ngân ta thì càng thêm mỹ vị ngon miệng, Trung y đại thúc thân ái có phải hay không phi thường cảm cổng ta tự mình xuống bếp cho ngươi chuẩn bị cơm trưa ?" Lúc này bỗng nhiên cửa phòng bật mở, bưng khay ăn, mặc một cái tạp dề hồng phấn chả hề hợp với khí chất tà mì.
"Đại thúc, đến nếm thử đậu hủ ta làm, chỉ cần một nguhm, ngươi sẽ bị tình yêu nhiệt tình của ta khiến cho cảm động sâu sắc !" Híp một đôi mắt hồ ly, nam tử nhếch khóe miệng đem khay ăn đặt ở trên bàn phía trước nam nhân.
"A ?" Kẻ nào đó đột nhiên xuất hiện , làm cho Hướng Nhất Phương vừa mới thanh tỉnh có chút thất thần, bộ dáng có chút ngơ ngác khiến cho gã hồ ly cười một trận quỷ dị.
"Đại thúc đáng ghét ! Rõ ràng đều đã từng này tuổi, như thế nào có thể bày ra một bộ vẻ mặt đáng yêu như vậy !"
"A.... nào có." nam nhân hơi chút phục hồi tinh thần nghe được hai chữ "đáng yêu" liền theo bản năng phản bác, cơ mà hiện tại không phải lúc để tham thảo vấn đề này ? Hướng Nhất Phương giống như đang xem quái vật nhìn chằm chằm Hắc Ngân, vừa nghĩ ở trong lòng : gã hồ ly này, thấy thế nào cũng đều là một kẻ gian trá....
"Ai ! Làm gì nhìn ta như thế, chẳng lẽ yêu ta rồi à ? Nói như vậy ta sẽ thực phiền não đó !" Hắc hồ ly cười xấu xa.
"Cám ơn." Thanh âm của nam nhân ôn hòa từ trong yết hầu phát ra.
Vẻ kinh ngạc trên gương mặt chợt lóe rồi lại biến mất, Hắc Ngân híp mắt nói : "Cám ơn ta các gì nha ?"
"Là ngươi đã cứu ta." Nam nhân nói chắc chắn.
"Ha ha ha...." Như là nghe được chuyện cười hay nhất trên đời, Hắc Ngân ôm bụng cười ha hả, "Ngu ngốc ! Ai sẽ đi cứu ngươi ? Ý nghĩ kỳ lạ ! Ta cũng sẽ không vì người mà phá hủy tình anh em đâu ! Đại thúc thật sự là xem mình cao giá quá !"
"Vậy sao ?" Khóe miệng nhếch lên mỉm cười, Hướng Nhất Phương nhẹ giọng nói, "Cơ mà vẫn cảm ơn ngươi. Ư, còn có.... chuyện lúc trước, thực xin lỗi."
"A ?" Hắc Ngân nghiêng đầu khó hiểu hỏi, "Không phải là bị đánh đến mức đầu óc bị phá hủy, vừa cảm ơn vừa xin lỗi ! Trung y đại thúc à, ta chính là kẻ xấu đang giam cầm ngươi !"
Hướng Nhất Phương hơi hơi lắc lắc đầu, bình tĩnh nói : "Lúc trước mắng ngươi, thực xin lỗi. Tuy rằng bản thân vẫn nói "trong thống khổ bước đi ra", "mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình" như vậy, nhưng nếu không phải tự mình trải qua, cũng không có tư cách nói."
Lắc lắc đầu cười khổ hai tiếng, Hướng Nhất Phương đối diện với gương mặt tươi cười vĩnh viễn không thấy được biểu tình của Hắc Ngân, sau lại phát ra một chuỗi cảm thán : "Hây ~ ?"
"Bất qua cho dù như vậy, cũng không có thể quá tùy hứng !" Hướng Nhất Phương lại bổ sung một câu, không thểm đem nỗi khổ của bản thân để lấy cớ làm việc ác.
Trên mặt lộ ra vẻ mặt "đã hiểu", Hắc Ngân cười khanh khách nói : "Thật sự là vừa già vừa lắm chuyện đại thúc ! Cùng với ánh mặt trời chói mắt như nhau, ha hả...."
"Cơ mà, nếu....... Nếu có gì thống khổ cũng không thể kể ra, ngươi có thể tìm ta." Quả nhiên là kẻ mềm lòng, với điểm này, Hướng Nhất Phương cũng thực bất đắc dĩ, rõ ràng một giây trước còn cảm thấy đán ghét, chỉ cần nhìn đến hoặc nghĩ đến nỗi khổ của đối phương, tâm lại không tự giác mềm lòng.
Giống như luôn không có cách nào "đoạn tuyệt". Nhưng là, hêện tại loại cảm giác này cũng không có gì sai, tuy rằng thường xuyên sẽ bị người ta nói là làm ra vẻ, giả dạng người tốt, nhưng hắn chính mình cũng không có biện pháp.
Hai mắt dài nhỏ mị mị, Hắc Ngân đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm Hướng Nhất Phương, khiến cho kẻ kia ngẩng đầu nhìn mình, gằn từng tiếng nói : "A. đại thúc ! Trước mặt ta thì hãy thu hồi cái vẻ nhân từ ôn nhu này đi, ta không cần ! So với chuyện này, ta còn là càng thích đại thúc khóc lóc nha, ha hả....."
Quả nhiên là, vẫn như cũ, thực ác liệt !
"Ha hả....... Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ nhịn không được động thủ với người bệnh đâu ! Ai nha nha, xem ra đi ra ngoài là tốt hơn !"
Nhìn nam tử kỳ quái đi ra cửa, Hướng Nhất Phương trong lòng thở dài, nam tử giống như hồ ly, dù thế nào cũng không thể nhìn thấu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Kỳ quái......" Thì thào tự nói, Hướng Nhất Phương khẳng định chính Hắc Ngân đã cứu mình, nhưng kẻ này cố tình không muốn thừa nhận, rốt cuộc là vì cái gì ? Thật sự là càng ngày càng hoang mang.
Nam nhân toàn thân được bao bọc như bánh chưng đột nhiên thoáng nhìn cái bàn tròn, đây là khi Hắc Ngân tiến vào đặt ở bên giường, giống như.... hình như là người nọ tự mình làm ?
Bề ngoài thoạt nhìn rất ngon, nhưng không biết hương vị thế nào ? Do dự một lát, cuosi cùng vẫn đưa tay cầm lấy đôi đữ đem đậu hũ trong bàn ăn từ từ đưa vào trong miệng, Hướng Nhất Phương bất giác nhẹ giọng nói : "Ăn rất ngon...."
�
Ngoài cửa, ở tiếng nói của Hướng Nhất Phương giống như truyện đến một giọng cười nhẹ, nam tử dựa vào cửa ngoài lẩm bẩm bước đi : "Thật sự là giống như ánh mặt trời, rất chói mắt ! Giống như không thể nào thích hợp với hắc ám ....."
Giống như ánh nắng ban mai, chiếu sáng bóng đêm, xua tan cái lạnh như bằng, nhu hòa mà làm cho người ta cảm thấy ấm áp dị thường, thoải mái dị thường.
"Làm sao bây giờ........... làm sao bây giờ............ Giữ ở bên ngoài quả nhiên là rất nguy hiểm !" Rất xa, truyền đến ngôn ngữ buồn rầu không rõ ý nghĩ của nam tử, "Hơn nữa.... rất đáng thương."
Sợi chỉ trắng nam tử cầm trong tay, ánh mắt dừng ở màu đen trên sợi chỉ, sâu kín thở dài, ngực đột nhiên giống như bị kim đâm vào.........