Đẹp tựa điêu khắc như đang ngâm mình trong ánh mặt trời vàng óng, Lạc Văn ôm hai tay tựa vào bên cửa sổ màu trắng, mắt nhìn ra cái hình dáng bận rộn không ngừng ngoài cửa số, lại nói với Lạc Tư đang ngồi ở trên sô pha uống hồng trà : "Cái gì chứ, một chút cũng chẳng vui, rõ ràng bị áp lực lưng đeo sinh mạng của thê nhi nhưng thoạt nhìn vẫn thực ung dung, "Căn bản là chẳng giống với mong đợi ! Đại thúc này thật đúng là đủ lạc quan đủ dương quang.
"Như vậy không phải tốt lắm sao ?" Lạc Tư nhấp môi ly trà, ánh mắt chuyển từ chén trà nhìn vào câu em đang đưa mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài. "Nếu cùng với những người trước kia giống nhau, cả ngày sợ hãi đến không làm được gì, vậy rất chán ngấy. Cơ mà.... Loại lạc quan lại ôn nhu này thật sự làm cho anh chán ghét !"
Ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn người đàn ông bận rộn ngoài cửa sổ, nhìn thấy những thứ tốt đẹp bị sa đọa hủy diệt, luôn khiến kẻ khác phải trông đợi, làm cho dòng máu lạnh băng của y cũng sôi trào.
Lại là loại ánh mắt khiến kẻ khác cảm thấy không thoải mái.......... Hướng Nhất Phương dùng dư quang thấy Lạc Văn đứng ở sau bức màn trắng, cúi đầu thở dài tiếp tục làm việc.
Ở Lạc phủ, chỉ cần có làm thì sẽ có tiền, hơn nữa tiền lương cũng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, năm trăm vạn tuy rằng là số tiền lớn, nhưng là suy nghĩ không được phương pháp kiếm tiền, trên tay cũng không có thể nhàn rỗi.
Vô luận là quét rác, lau sàn nhà hay là lau thủy tinh, khuân vác, việc dù có vất vả tới đâu hắn vẫn làm. Mãi cho đến canh hai canh ba, hắn mới kéo cái thân mình mệt mỏi không chịu nổi về tới gian phòng ở tới sáng, một thân phong trần mệt mỏi này cùng với căn phòng hoa lệ thực sự không tương xứng.
Sau khi cởi giầy mới dám đi vào phòng, tắm rửa đơn giản rồi tiến vào trong cái giường mềm mại nặng nề ngủ, hắn không phải không lo lắng cho vợ con, cũng không phải không lo lắng cho số nợ lớn kia không trả hết nổi, nhưng là cho tới nay, dù có sầu lo thế nào cũng chẳng làm được gì, chi bằng cố gắng tự làm cho bản thân tràn ngập hy vọng đi phấn đấu !
Điều đáng sợ không phải là khốn cảnh, mà là bị nhốt trong chính màn vây của bản thân........... Điều đó khiến Hướng Nhất Phương suy nghĩ, cười đối mặt, còn tốt hơn là ngồi khóc.
Cơ mà cảm giác ở trong một phòng ngủ như thế này thật sự là rất không tự nhiên, hay là ngày mai đổi phòng đi. Ánh trăng nhu hòa rải lên chiếc giường trắng noãn, Hướng Nhất Phương nhẹ nhàng vỗ về cái chăn mềm mại rồi thiếp đi, giống như đang ôm người vợ hiền lành của mình.
Quản gia của Lạc gia quả thật kinh ngạc với chuyện Hướng Nhất Phương muốn đổi phòng , lộ ra một ánh mắt kỳ quái đánh giá người đàn ông, sau đó cho người dẫn hắn đi vào một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng sau hậu viện.
"Chính là nơi này." Thật sự là cái tên kỳ quái, chẳng lẽ nông dần đều ở nơi tốt không quen cố tình muốn ở cái chòi rách nát này, quả nhiên là lão nhà quê, hứ ! Người hầu sau khi kỳ quái nhìn Hướng Nhất Phương bỏ lại câu nói đầu tiên rồi ra đi.
Căn nhà nhỏ đã cũ nát một chút, thoạt nhìn giống thật lâu không có ai ở, Hướng Nhất Phương đẩy cửa phòng ra thì một cỗ mùi ẩm mốc chui vào mũi.
Mặc dù có hơi lộn xộn, nhưng quét tước một chút là vẫn có thể ở, Hướng Nhất Phương hít vào một hơi thật sâu, đem đồ vật để qua một bên rồi bắt đầu dọn dẹp. Hắn cũng không biết quản gia tìm cho hắn cái nhà nhỏ rách nát nhất Lạc Phủ, quản gia cũng không biết cái nhà rách nát nhất ấy được tên ở nông thôn xa xôi kia coi như là một cái "khu nhà cao cấp."
Kết quả là, Hướng Nhất Phương cứ như vậy ở trong "khu nhà cao cấp" của hắn.
Trên bàn cơm thật dài, Lạc Tưc sau khi nghe quản gia báo lại liền cười thật to, gặp anh trai mình cười đến vui vẻ như vậy, Lạc Văn bất mãn hỏi : "Có chuyện gì mà cười thành như vậy ?"
"Hướng Nhất Phương dọn tới ở một căn nhà nhỏ trong hậu viện."
"Hứ, con chuột đúng là con chuột, không ở giường con muốn ngủ sàn nhà," Thổi thổi miếng thịt đưa tới miệng, Lạc Văn khinh thường hừ một câu. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, lúc dọn bàn ăn Hướng Nhất Phương cũng xuất hiện trong đám người hầu, Lạc Tư cùng Lạc Văn liếc nhau, quản nhiên là cái gì cũng sẽ làm.
"Mấy ngày nay có khỏe không ?" Lúc Hướng Nhất Phương đi dọn dẹp bàn ăn của Lạc Tư, Lạc Tư vẻ mặt thú vị nhìn chằm chằm vào sườn mặt của nam nhân, nhìn gần như vậy mới phát hiện làn da của đại thúc cũng không tệ lắm....
"Ừm, hoàn hảo." Hàm hồ trả lời, Hướng Nhất Phương cầl mấy bàn ăn vừa muốn bỏ của chạy lấy người thì Lạc Văn lại bắt được ống tay áo của hắn : "Ê, dọn nơi này cũng phải biết sạch sẽ."
Hướng Nhất Phương nhìn lại cái bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng thực sạch sẽ ! Lạc Văn cười xấu xa một tiếng, làm trò đưa tới trước mặt Hướng Nhất Phương cái khăn trải vừa mới đổ nước trà lên : "Nè, rõ ràng thực bẩn 1"
"Tôi vừa lau khô xong." Gương mặt chôn dấu trong gọng kính cùng tóc không rõ có vẻ gì, nhưng thanh âm ôn nhu trước sau như một này lại làm cho Lạc Văn thập phần khó chịu, cậu có một loại ham muốn đem cái kính mắt gỡ ra, còn chưa ra tay thì trong đầu đã hiện ra hình ảnh đang sờ mó một nam nhân không có mắt kính, tóc hất qua một bên.
Cậu rụt tay về, liếc mắt nhìn người đàn ông đang ở phía trước mình dọn dẹp cái bàn, nhu hòa như ẩn như hiện, trên người không biết lúc nào đã không có mùi mồ hôi, chỉ có một mùi hương thơm ngát thản nhiên, còn không biết có loại mùi vị kỳ quái gì, sạch sẽ mà thấm vào ruột gan.
Nam nhân này, rõ ràng đê tiện như vậy lại dựa vào cái gì trời sinh một bộ cao ngạo chứ ?! Cho dù đang đeo khoản nợ, cho dù làm việc nặng, cho dù bị câu ác ý làm khó dễ, lại giống như sẽ không bao giờ tức giận, khiến cho người ta chán ghét !! Thập phần chán ghét !
Cành cạch rầm ! Đồ ăn trên bàn toàn bộ bị Lạc Văn đổ lên trên mặt đất, cậu nhìn đôi mắt có chút sửng sốt của Hướng Nhất Phương, lạnh lùng nói : "Đem nơi này quét tước sạch sẽ rồi đem cả phòng lau lại một lần ! Phải không có chút bụi ! Hừ !" Nói xong đùng đùng nổi giận phá cửa mà đi.
Mình là làm gì đắc tội cậu ta sao ? Nhìn thấy đống hỗn độn đầy trên đất, Hướng Nhất Phương thật sự không biết chính mình làm sao đắc tội đại thiếu gia này, nếu nói là ngày đó chống đối, như vậy thật đúng là không may đụng phải tên nóng nảy này.
"Tiểu Văn hình như thực chán ghét nam nhân kia....." Đi theo sau từ nhà ăn, Lạc Tư nhìn cậu em trai của mình, nếu nói là chán ghét Hướng Nhất Phương, lại hình như không giống như thế.
�
"Anh lúc đóc chẳng phải thực chán ghét con chuột ra vẻ thanh cao, giống cái người tốt sao ?" Rầm một tiếng đem đóa hoa nở rộ ném xuống mặt đất, Lạc Văn nói : "Em ấy à, em ghét nhất những kẻ ra vẻ miễn cưỡng như thế !"
"Thật sao ? Cơ mà Tiểu Văn đối nam nhân cảm thấy hứng thú như vậy, anh vẫn thật là vui." Không biết cùng mẹ sinh ra, em trai y lại bài xích việc ngủ với trẻ nam.
Nhận được câu trả lời khinh thường của Lạc Văn, Lạc Tư nhìn nhìn cái phòng cao lớn giống như hoàng cung, tự nói : "Toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, tuy rằng có thể kiếm được không ít tiền, cơ mà hắn thật sự có thể sao ?"
"Anh cũng quan tâm tới người sao ?" Lạc Văn châm chọc cười nói.
Lạc Tư khóe miệng nhếch lên lắc lắc đầu, hắn chỉ thực mong chờ trò chơi này thôi.