Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 5: Đùa giỡn




Khi mặt trời về chiều ngả về phía tây, cả tòa kiến trúc cổ kính màu trắng như đang tẩm trong ánh chiều tà, ánh sáng màu vàng như xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào thân người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, đôi kính gọng đen in bóng xuống mặt đất không chút bụi bẩn, khăn lau màu trăng trong bàn tay to ôn hòa hiền hậu cứ nhảy múa không thôi, đưa lên đưa xuống, mồ hôi chảy xuống hai gò má.
Tay nhức hết cả, chân cũng bởi vì quỳ lâu mà cứng lại, từ sáng chỉ ăn một chút, tất cả cũng đã tiêu tan. Ngẩng đầu nhìn mặt sàn sạch sẽ, nam nhân lộ ra một tia cười vui mừng, nhưng mà trong lòng thủy chung không hề vơi đi nỗi sầu lo cho vợ con.
Tố Vân nàng….. bây giờ có khỏe không ?
Đang thất thần, trên tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, một bóng giày đen đang dẫm lên tay hắn, theo đó là một thanh âm cười nhạo : "Không chịu làm việc nghiêm túc, còn có thời gian ngẩn người à ?"
"Xin lấy chân ra, bằng không tôi không có cách nào lau chùi." Thanh âm này, không cần nhìn cũng biết là Lạc Văn, cậu trai đó vẫn nhằm vào hắn.
Thái độ gì thế ? Thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình lấy một cái ! Cảm giác bị bỏ qua làm cho Lạc Văn thập phần khó chịu, cậu cười lạnh một tiếng đem chân lấy ra khỏi tay nam nhân : "Tốt, kia....... cũng từ từ mà lau đi !"
Cậu ta cứ như vậy buông tha mình sao ? Hướng Nhất Phương vừa ngẩng đầu nhìn, Lạc Văn đã muốn bỏ đi, nhừng là theo tầm nhìn lại phát hiện trên sàn nhà đầy một dấu chân. Nam nhân nhìn theo nơi Lạc Văn vừa đi qua, quả nhiên, tên kia không biết giày dính cái gì, đi nơi nào là nơi đó dính hai dấu chân hồng hồng.
Quả nhiên là muốn làm khó dễ ta ! Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ thở dài, cho dù hắn có khả năng làm xong mọi việc, chính là làm sao có thể gom góp được năm trăm vạn ?
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều phương pháp, nhưng lại không được một cách nào.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ ?
Nam nhân vừa tiếp tục lau, vừa không ngừng nghĩ cách. Trong đầu đột nhiên dần hiện ra một người, nhưng rất nhanh lại bị ý nghĩ của mình làm khiếp sơk, hắn như thế nào có thể đi tìm người kia ?
Hắn nhát gan, là hắn nhát gan, không muốn làm phiền tới người kia, lại càng không muốn người nọ nhìn thấy tình trạng hiện giờ của mình.
Hơn nữa, có lẽ người nọ còn đang giận hắn.
Bởi vì trên đường Lạc Văn có ý định quấy rối, làm cho Hướng Nhất Phương thẳng đến đêm khuya mới lau khô hết được cả mặt đất, cả ngày không có nghỉ ngơi, cũng chưa ăn gì, thân thể luôn luôn rắn chắc lại có chút chịu không nổi.
Quỳ trên mặt đất lau chỗ cuối cùng, Hướng Nhất Phương thật sự là rất muốn nằm ngay xuống đất không muốn nhúc nhích, cơ mà vẫn phải trở về.
Thanh âm rầm rập đi đường chợt vang dội trên lối nhỏ, phía sau như thế nào còn có người ? Hướng Nhất Phương đang quỳ trên mặt đất vội nhìn về phía sau, bóng dáng màu trắng trong đêm tối giống như ánh sáng lóng lanh, sáng chói đến ưu tú như vậy, lại là một Lạc Văn ác liệt như vậy.
Kẻ đi tới nhìn thấy Hướng Nhất Phương đang quỳ trên mặt đất, mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc : "Người còn ở đây ?"
Nhờ công của cậu...... Hướng Nhất Phương trong lòng nói thầm, trong tay cầm cái khăn lau màu trắng chuẩn bị đứng lên trở về nghỉ ngơi, chỉ sợ chậm một phút, đại thiếu gia này còn làm khó hắn.
Gặp nam nhân chỉ nhìn mình một cái không có trả lời, Lạc Văn vừa định phát hỏa, lại nhìn đến nam nhân đột nhiên chân run run, phải tựa vào tường đứng lên, như muốn ngã ra đất. Ngay khi Lạc Văn kịp lấy lại tinh thần, cậu đã đỡ Hướng Nhất Phương, kỳ quái, hành động không chút do dự, ngay cả cậu cũng có chút hoảng hốt
Cơ mà loại giật mình này lại rất nhanh bị cảm giác kỳ quái do thân thể mềm dẻo trong lồng ngực mang đến xua tan đi, xúc cảm từ dưới quần áo đơn bạc mang đến, co giãn, hơi rắn chắc, ấm áp. Mà trong hơi thở có nhè nhẹ mùi mồ hôi của nam nhân, cùng với hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.
Hướng Nhất Phương nhưng thật ra một chút cũng không nghĩ tới đại thiếu gia đó sẽ đỡ lấy mình, nhưng trong lòng cũng mỉm cười, hắn nhẹ giọng nói : "Cảm ơn........ có thể......buông ra..."
Ban đêm im lặng đến dị thường, thanh âm trầm thấp mà nhu tình bay vào tai Lạc Văn giống như có một bàn tay đang gãi ngứa lòng của cậu, rất ngứa, khó chịu, mà lồng ngực trống trơn, càng khó chịu.
Loại tư thế này giống như bị cả tường cùng đôi tay cùng lúc bao vây, Lạc Văn lại như là không nghe hắn nói, vẫn không buông tay, Hướng Nhất Phương quay đầu lại muốn xem Lạc Văn đang làm cái gì, bên hông lại đột nhiên căng thẳng. Ngay sau đó một trận nhiệt khí phun vào bên tai hắn : "Chân đã tê rần, nếu cứ thế này buông tay thì chẳng phải sẽ té xuống sao ?"
Như vậy lại tốt hơn, ôm giống như vậy, cảm giác hư không trong lòng hơi khá lên một chút, nhưng tựa hồ vẫn chưa đủ, vì thể phải ôm chặt hơn nữa. Cảm giác được kẻ trong lồng ngực trong nháy mắt thân thể đã cứng ngắc, Lạc Văn vui vẻ nhẹ giọng nở nụ cười, tựa hồ rất thú vị.
"Lát nữa.... là khá hơn rồi, không cần nhọc Lạc tiên sinh." Bởi vì chân vô lực, nam nhân không thể không tại man lực của Lạc Văn, tựa vào lồng ngực của cậu thanh niên. �
"Hả hả," một trận cười khẽ, Lạc Văn tựa vào nam nhân bên tai lẩm bẩm nói, "Kỳ thật là tới tìm ngươi có chút việc, còn nhớ rõ cái đứa trẻ tên Tiểu Liễu không ?"
"Cậu ấy làm sao vậy ?" Hướng Nhất Phương lo lắng hỏi, có lẽ là bởi vì vấn đề này mà lực chú ý của hắn bị phân tán, thân thể bị ép chặt chậm rãi thả lỏng.
Thân thể không mềm mại tinh tế như nữ nhân, là một loại cảm giác khác, mềm dẻo, rắn chắc, cảm xúc phong phú có thể lấp đầy nội tâm trống trải. Còn có thanh âm làm cho người ta cả người tê dại.
Lạc Văn liên tưởng đến từ "gợi cảm", một gã đàn ông già khêu gợi ? Từ chốn thâm sơn cùng cốc tới ?
"Cậu có nghe không, cọ cái gì ?" Dán vào trong cái cổ trần trụi của nam nhân hửi hửi không khí, Lạc Văn hời hợt hôn lên làn da bóng loáng.
"Chỉ có mùi mồ hôi thối mà thôi." Cậu ta như thế nào lại cọ vào cái gì chứ ? Nếu có, chỉ có cái mùi mồ hôi thối. Cơ mà mọi người trong thời kỳ trưởng thành đều kỳ quái giống như Lạc Văn sao ? Thích ôm người khác ngửi mùi mồ hôi ?
"Tiểu Liễu làm sao vậy ? Câu không phải vì cái này mà tới tìm tôi sao ?" Chuyện này mới là chuyện hắn quan tâm, không biết vì sao, trong lòng lại có loại dự cảm không rõ ràng lắm.
"Thật sự không cọ cái gì ? Chỉ là hửi rất thơm, ta thích." Lạc Văn thỏa mãn thật sâu hít hai cái, không chỉ có mùi mồ hôi thản nhiên, còn có một cỗ hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, giống như mùi của sâm rừng.
Tuy rằng còn muốn ôm một lúc nữa, cơ mà dù sao cũng là tìm hắn đến giúp, dù sao về sau còn nhiều cơ hội. Lạc Văn lưu luyến buông Hướng Nhất Phương đang bị ép tới khó thở ra, đột nhiên mất đi cái ấm áp, không khí dũng mãnh tiến vào làm cho tâm tình của cậu hơi chùng xuống.
"Đi theo ta !" Về sau....... còn nhiều cơ hội mà, bộ dáng hình như cũng không tệ, ngày mai lại ôm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.